Sáng sớm hôm sau, Lâm Phong tỉnh dậy từ trong cơn mơ.
Anh dịu dàng nhìn người phụ nữ trong vòng tay mình, lặng lẽ chuẩn bị đứng dậy mặc quần áo, nhưng không ngờ Trần Y Nặc vẫn bị làm cho thức giấc.
“Anh yêu, sao anh thức dậy sớm vậy, không ngủ thêm một chút đi?”
“Hôm nay anh có chút việc phải làm.”
Lâm Phong mỉm cười nói.
“Đi tới Phong Vân Bang sao?”
Adv
Trần Y Nặc hỏi.
“Đúng vậy…sát thủ mà Phong Vân Bang tìm đến, đã cho nổ tung nhà anh, anh không thể nào tha bọn chúng.”
Lâm Phong khẽ gật đầu.
Trần Y Nặc nghe vậy thì suy nghĩ một lúc rồi nói:
Adv
“Vậy anh giúp em lấy chiếc váy ngắn màu đen bên trong hành lý qua đây, quần áo hôm qua đều đã bị anh xé rách hết rồi.”
Lâm Phong nghe vậy vẻ mặt có chút ngượng ngùng, nhanh chóng đi giúp Trần Y Nặc lấy chiếc váy ngắn màu đen ra.
Nhìn Trần Y Nặc đứng dậy mặc quần áo, Lâm Phong nhất thời không nhịn được mà nhìn đi chỗ khác.
Đây có lẽ là phong cảnh đẹp nhất thế giới phải không?
“Chỉ biết nghĩ linh tinh, anh mau qua phòng bên cạnh xem thử Tiểu Luyến Luyến đã dậy chưa, may mà tối qua em đưa Tiểu Luyến Luyến qua phòng anh trai em trước, nếu không con bé lại tưởng chúng ta đánh nhau!”
Trần Y Nặc nói không vui vẻ cho lắm.
“Trẻ con biết cái gì đâu!”
“Trẻ con bây giờ biết nhiều hơn anh đấy!”
“….”
Lâm Phong bất đắc dĩ lắc đầu.
Anh sang phòng bên cạnh, đánh thức Tiểu Luyến Luyến và Trần Thiên Hủ.
Sau đó, bốn người đến phòng ăn của khách sạn dùng bữa sáng.
“Lâm Phong, hôm qua tôi gọi điện thoại cho mẹ tôi, cũng đã nói cậu sẽ cùng về với chúng tôi! Nhưng khả năng mẹ tôi vẫn còn chút thành kiến với cậu, tới lúc đó cậu đừng có trở mặt đấy nhé!”
Trần Thiên Hủ vừa ăn bánh bao vừa nói.
Trần Y Nặc nghe vậy, cũng chuyển sự chú ý sang Lâm Phong.
“Anh nghĩ Lâm Phong tôi là người như thế nào vậy? Lâm Phong này đã từng trở mặt với người khác bao giờ chưa? Toàn là người khác trở mặt với tôi nên tôi bị ép phải phản kháng lại mà thôi.”
Lâm Phong nói.
Trần Thiên Hủ trong lòng thở phào nhẹ nhõm, cười nói.
“Vậy chúng ta khi nào về Vân Xuyên?”
Lâm Phong suy nghĩ rồi nói:
“Ngày kia đi…hai ngày này tôi có nhiều việc phải làm.”
Sau khi dùng bữa sáng xong, Lâm Phong trực tiếp đi thẳng tới Phong Vân Bang.
…..
Cùng lúc đó.
Phòng nghị sự của Phong Vân Bang.
Bang chủ Phong vân Bang Thành Phong, nhìn người đứng trước mắt, vẻ mặt cố nặn ra một nụ cười và hỏi:
“Lão….lão Vân, hôm nay sao ngài lại rảnh rỗi tới chỗ tôi vậy?”
“Trước đó anh đã làm ra chuyện gì? Bản thân anh không rõ sao?”
Vân Trung Thiên cười lạnh một tiếng.
Thành Phong nghe vậy thì trong lòng trầm xuống, chẳng lẽ chuyện mình tìm sát thủ nước ngoài trước đó bị lão Vân phát hiện rồi?
Anh dịu dàng nhìn người phụ nữ trong vòng tay mình, lặng lẽ chuẩn bị đứng dậy mặc quần áo, nhưng không ngờ Trần Y Nặc vẫn bị làm cho thức giấc.
“Anh yêu, sao anh thức dậy sớm vậy, không ngủ thêm một chút đi?”
“Hôm nay anh có chút việc phải làm.”
Lâm Phong mỉm cười nói.
“Đi tới Phong Vân Bang sao?”
Adv
Trần Y Nặc hỏi.
“Đúng vậy…sát thủ mà Phong Vân Bang tìm đến, đã cho nổ tung nhà anh, anh không thể nào tha bọn chúng.”
Lâm Phong khẽ gật đầu.
Trần Y Nặc nghe vậy thì suy nghĩ một lúc rồi nói:
Adv
“Vậy anh giúp em lấy chiếc váy ngắn màu đen bên trong hành lý qua đây, quần áo hôm qua đều đã bị anh xé rách hết rồi.”
Lâm Phong nghe vậy vẻ mặt có chút ngượng ngùng, nhanh chóng đi giúp Trần Y Nặc lấy chiếc váy ngắn màu đen ra.
Nhìn Trần Y Nặc đứng dậy mặc quần áo, Lâm Phong nhất thời không nhịn được mà nhìn đi chỗ khác.
Đây có lẽ là phong cảnh đẹp nhất thế giới phải không?
“Chỉ biết nghĩ linh tinh, anh mau qua phòng bên cạnh xem thử Tiểu Luyến Luyến đã dậy chưa, may mà tối qua em đưa Tiểu Luyến Luyến qua phòng anh trai em trước, nếu không con bé lại tưởng chúng ta đánh nhau!”
Trần Y Nặc nói không vui vẻ cho lắm.
“Trẻ con biết cái gì đâu!”
“Trẻ con bây giờ biết nhiều hơn anh đấy!”
“….”
Lâm Phong bất đắc dĩ lắc đầu.
Anh sang phòng bên cạnh, đánh thức Tiểu Luyến Luyến và Trần Thiên Hủ.
Sau đó, bốn người đến phòng ăn của khách sạn dùng bữa sáng.
“Lâm Phong, hôm qua tôi gọi điện thoại cho mẹ tôi, cũng đã nói cậu sẽ cùng về với chúng tôi! Nhưng khả năng mẹ tôi vẫn còn chút thành kiến với cậu, tới lúc đó cậu đừng có trở mặt đấy nhé!”
Trần Thiên Hủ vừa ăn bánh bao vừa nói.
Trần Y Nặc nghe vậy, cũng chuyển sự chú ý sang Lâm Phong.
“Anh nghĩ Lâm Phong tôi là người như thế nào vậy? Lâm Phong này đã từng trở mặt với người khác bao giờ chưa? Toàn là người khác trở mặt với tôi nên tôi bị ép phải phản kháng lại mà thôi.”
Lâm Phong nói.
Trần Thiên Hủ trong lòng thở phào nhẹ nhõm, cười nói.
“Vậy chúng ta khi nào về Vân Xuyên?”
Lâm Phong suy nghĩ rồi nói:
“Ngày kia đi…hai ngày này tôi có nhiều việc phải làm.”
Sau khi dùng bữa sáng xong, Lâm Phong trực tiếp đi thẳng tới Phong Vân Bang.
…..
Cùng lúc đó.
Phòng nghị sự của Phong Vân Bang.
Bang chủ Phong vân Bang Thành Phong, nhìn người đứng trước mắt, vẻ mặt cố nặn ra một nụ cười và hỏi:
“Lão….lão Vân, hôm nay sao ngài lại rảnh rỗi tới chỗ tôi vậy?”
“Trước đó anh đã làm ra chuyện gì? Bản thân anh không rõ sao?”
Vân Trung Thiên cười lạnh một tiếng.
Thành Phong nghe vậy thì trong lòng trầm xuống, chẳng lẽ chuyện mình tìm sát thủ nước ngoài trước đó bị lão Vân phát hiện rồi?
/531
|