Long Ngạo Thiên đột nhiên hỏi.
“Trông thì có vẻ là tôi đang cứu cậu ta, nhưng thật ra là đang cứu ông đó!”
Hoa Vân Phi nói.
Vừa dứt lời, vẻ mặt tất cả mọi người ở đây đều hơi thay đổi!
Ý lời này là gì đây?
Adv
Chẳng lẽ trong mắt Hoa viện sĩ, ngài tổng chấp pháp đây lại không phải là đối thủ của Lâm Phong hay sao?
“Hoa viện sĩ, cậu coi trọng cái tên Lâm Phong đó? Hay là đang coi thường tôi?”
Đôi mắt Long Ngạo Thiên nheo lại.
“Đương nhiên là tôi vô cùng tin tưởng vào thực lực của tổng chấp pháp Long, chỉ là tên Lâm Phong thật sự vô cùng kỳ lạ!”
Adv
“Trên thế giới này có rất ít kẻ mà tôi không thể nhìn thấu, Lâm Phong có thể được coi là một trong số đó!”
“Từ nét mặt, hành động và lời nói của cậu ta, tôi hoàn toàn không thể đoán ra được bước tiếp theo cậu ta định làm gì! Không nhất thiết phải khiêu khích loại người thế này!”
“Với lại đúng là cậu ta đã cứu chúng ta, đương nhiên là nên trả chút thù lao rồi!”
Hoa Vân Phi từ tốn nói.
Long Ngạo Thiên nghe vậy thì ánh mắt lóe lên một vẻ kỳ dị.
Ông ta và Hoa Vân Phi cũng được coi như là đã quen nhau nhiều năm, đây lại là lần đầu tiên ông ta nhìn thấy Hoa Vân Phi đánh giá về một người thế này!
Tên Lâm Phong này thật sự thâm sâu khó lường vậy sao?
“Tổng chấp pháp Long, tôi biết hành động vừa rồi của ông là vì muốn thị uy với Lâm Phong, nhưng cách làm này không phải áp dụng được với bất kỳ ai!”
“Với người yếu hơn ông thì người ta sẽ sợ! Nhưng với người ngang cỡ ông, thậm chí còn mạnh hơn ông, thì sẽ chỉ cảm thấy nhục nhã thôi!”
“Ông có thể tự suy nghĩ kỹ lý lẽ này!”
Hoa Vân Phi nói xong thì đứng dậy, khẽ gật đầu nói:
“Mọi người, tôi cảm thấy không khỏe, đi xuống nghỉ ngơi trước, xin lỗi vì không tiếp mọi người được.”
Tiểu Thanh nghe vậy thì vội vàng tới đỡ Hoa Vân Phi.
Hai người nhanh chóng biến mất khỏi tầm mắt mọi người.
...
Nhìn Hoa Vân Phi rời đi, sắc mặt Long Ngạo Thiên vẫn không thay đổi.
Đương nhiên, ông ta không để lời Hoa Vân Phi nói trong lòng!
Cho dù Lâm Phong có lợi hại, có kỳ dị đến đâu, thì chắc chắn cũng không thể là đối thủ của ông ta được!
Đây chính là sự tự tin của một kẻ mạnh!
Ngoại trừ một vài lão quái vật trên núi ra thì Long Ngạo Thiên tự tin có thể đánh bại bất cứ kẻ nào!
Cho dù là cường giả kiếm đạo thần bí lúc trước, chỉ cần cho ông ta thời gian là ông ta chắc chắn có thể tiêu diệt được kẻ đó!
“Vân Trung Thiên, chuyện mà Lâm Phong hỏi ông trước khi rời đi là chuyện gì thế?”
Long Ngạo Thiên nói với Vân Trung Thiên.
“Là thế này!”
Vân Trung Thiên nói hết đầu đuôi câu chuyện.
Ông ấy do dự một lúc rồi nói thêm:
“Với tính cách độc ác lòng dạ tàn độc của Lâm Phong, thì chắc chắn ngày mai Phong Vân Bang cũng sẽ bị tiêu diệt giống như nhà họ Giang thôi!”
“Ồ?”
“Trông thì có vẻ là tôi đang cứu cậu ta, nhưng thật ra là đang cứu ông đó!”
Hoa Vân Phi nói.
Vừa dứt lời, vẻ mặt tất cả mọi người ở đây đều hơi thay đổi!
Ý lời này là gì đây?
Adv
Chẳng lẽ trong mắt Hoa viện sĩ, ngài tổng chấp pháp đây lại không phải là đối thủ của Lâm Phong hay sao?
“Hoa viện sĩ, cậu coi trọng cái tên Lâm Phong đó? Hay là đang coi thường tôi?”
Đôi mắt Long Ngạo Thiên nheo lại.
“Đương nhiên là tôi vô cùng tin tưởng vào thực lực của tổng chấp pháp Long, chỉ là tên Lâm Phong thật sự vô cùng kỳ lạ!”
Adv
“Trên thế giới này có rất ít kẻ mà tôi không thể nhìn thấu, Lâm Phong có thể được coi là một trong số đó!”
“Từ nét mặt, hành động và lời nói của cậu ta, tôi hoàn toàn không thể đoán ra được bước tiếp theo cậu ta định làm gì! Không nhất thiết phải khiêu khích loại người thế này!”
“Với lại đúng là cậu ta đã cứu chúng ta, đương nhiên là nên trả chút thù lao rồi!”
Hoa Vân Phi từ tốn nói.
Long Ngạo Thiên nghe vậy thì ánh mắt lóe lên một vẻ kỳ dị.
Ông ta và Hoa Vân Phi cũng được coi như là đã quen nhau nhiều năm, đây lại là lần đầu tiên ông ta nhìn thấy Hoa Vân Phi đánh giá về một người thế này!
Tên Lâm Phong này thật sự thâm sâu khó lường vậy sao?
“Tổng chấp pháp Long, tôi biết hành động vừa rồi của ông là vì muốn thị uy với Lâm Phong, nhưng cách làm này không phải áp dụng được với bất kỳ ai!”
“Với người yếu hơn ông thì người ta sẽ sợ! Nhưng với người ngang cỡ ông, thậm chí còn mạnh hơn ông, thì sẽ chỉ cảm thấy nhục nhã thôi!”
“Ông có thể tự suy nghĩ kỹ lý lẽ này!”
Hoa Vân Phi nói xong thì đứng dậy, khẽ gật đầu nói:
“Mọi người, tôi cảm thấy không khỏe, đi xuống nghỉ ngơi trước, xin lỗi vì không tiếp mọi người được.”
Tiểu Thanh nghe vậy thì vội vàng tới đỡ Hoa Vân Phi.
Hai người nhanh chóng biến mất khỏi tầm mắt mọi người.
...
Nhìn Hoa Vân Phi rời đi, sắc mặt Long Ngạo Thiên vẫn không thay đổi.
Đương nhiên, ông ta không để lời Hoa Vân Phi nói trong lòng!
Cho dù Lâm Phong có lợi hại, có kỳ dị đến đâu, thì chắc chắn cũng không thể là đối thủ của ông ta được!
Đây chính là sự tự tin của một kẻ mạnh!
Ngoại trừ một vài lão quái vật trên núi ra thì Long Ngạo Thiên tự tin có thể đánh bại bất cứ kẻ nào!
Cho dù là cường giả kiếm đạo thần bí lúc trước, chỉ cần cho ông ta thời gian là ông ta chắc chắn có thể tiêu diệt được kẻ đó!
“Vân Trung Thiên, chuyện mà Lâm Phong hỏi ông trước khi rời đi là chuyện gì thế?”
Long Ngạo Thiên nói với Vân Trung Thiên.
“Là thế này!”
Vân Trung Thiên nói hết đầu đuôi câu chuyện.
Ông ấy do dự một lúc rồi nói thêm:
“Với tính cách độc ác lòng dạ tàn độc của Lâm Phong, thì chắc chắn ngày mai Phong Vân Bang cũng sẽ bị tiêu diệt giống như nhà họ Giang thôi!”
“Ồ?”
/531
|