Sao lại ngu thế này, cứ như nghe không hiểu tiếng người vậy!
“Chàng trai, tốt nhất là cậu hãy ngoan ngoãn giao nội đan ra đi, sao lại phải làm trò hề ở đây chọc cười người khác chứ?”
Đỗ Tử Đằng ở bên cạnh bình tĩnh nói.
“Đúng đó! Tuy thứ đó tốt, nhưng cũng phải có số thì mới hưởng được. Hành động này của cậu có hơi ngu ngốc đó!”
Thượng Quan Phi Hồng cũng cười tủm tỉm.
Adv
Nhưng mà ngay lúc này.
“Răng rắc!”
Lâm Phong bỗng nhiên đưa tay phải ra, dễ dàng bóp nát cổ Nam Cung Tầm bằng tốc độ nhanh như chớp.
“Ô...”
Adv
Nụ cười trên mặt Nam Cung Tầm lập tức cứng đờ lại.
Hai tay hắn ta ôm lấy cổ, dùng chút sức lực cuối cùng mà mở to mắt nhìn chằm chằm vào Lâm Phong.
Trong mắt có phẫn nộ, có nghi hoặc, và có cả sự mờ mịt...
Có chuyện gì thế này?
Sao tự dưng cổ mình lại nát?
“Uỳnh!”
Tầm mắt Nam Cung Tầm dần tối lại, cuối cùng ngã phịch xuống đất, tắt thở.
“...”
Tiếng cười vui ở hiện trường lập tức im bặt lại.
Đỗ Tử Đằng và Thượng Quan Phi Hồng nhìn thi thể của Nam Cung Tầm trên mặt đất, vẻ mặt ngơ ngác.
Chết rồi sao?
Nam Cung Tầm Hậu Thiên bậc sáu mà lại bị thằng nhóc trước mắt đây bóp nát cổ một cách dễ dàng như thế?
Tốc độ nhanh chóng đến nỗi cả hai người họ cũng không kịp phản ứng!
Những người khác ở đây cũng choáng váng.
Chỉ vừa mới lúc nãy...
Bọn họ còn đang cười ha ha, chế giễu thằng nhóc trước mặt này không biết tự lượng sức mình!
Thế nhưng ngay sau đó.
Cái thằng nhóc bị bọn họ xem như kiến hôi này đã dễ dàng giết chết Nam Cung Tầm!
Sự đảo ngược này quá lớn, khiến bọn họ đều không thể kịp phản ứng.
“Anh trai, anh này lợi hại quá!”
Trần Y Thủy che miệng, gương mặt bé nhỏ trắng nõn đỏ bừng lên, có hơi phấn khích.
Cô bé đã khó chịu Nam Cung Tầm từ lâu lắm rồi, lúc nãy còn muốn ném cô bé cho dị thú ăn nữa, hắn ta chết đi thì tốt!
Ánh mắt Trần Thiên Hành cũng hơi nhúc nhích, trong lòng nghĩ đến một sự thật đáng sợ!
Đừng nói là, con dị thú lúc nãy bị người này đánh bay đó nhé?
“Xin lỗi... Lúc nãy hai người vừa nói gì? Tôi không nghe rõ, có thể nói lại lần nữa được không?”
Lúc này, Lâm Phong nhìn về phía Đỗ Tử Đằng và Thượng Quan Phi Hồng.
...
Đỗ Tử Đằng và Thượng Quan Phi Hồng nghe vậy lập tức tỉnh táo lại, lập tức nhìn chăm chú vào Lâm Phong.
Không ngờ thanh niên này lại có thực lực kinh khủng như vậy, giết luôn được Nam Cung Tầm! Chỉ là trong lòng hai người cũng không sợ hãi cho lắm, dù sao Lâm Phong cũng là người chứ không phải thú!
Mà chỉ cần là người thì sẽ có đầu óc, trong lòng biết sợ, sẽ hiểu phải kiêng dè!
“Chàng trai, tốt nhất là cậu hãy ngoan ngoãn giao nội đan ra đi, sao lại phải làm trò hề ở đây chọc cười người khác chứ?”
Đỗ Tử Đằng ở bên cạnh bình tĩnh nói.
“Đúng đó! Tuy thứ đó tốt, nhưng cũng phải có số thì mới hưởng được. Hành động này của cậu có hơi ngu ngốc đó!”
Thượng Quan Phi Hồng cũng cười tủm tỉm.
Adv
Nhưng mà ngay lúc này.
“Răng rắc!”
Lâm Phong bỗng nhiên đưa tay phải ra, dễ dàng bóp nát cổ Nam Cung Tầm bằng tốc độ nhanh như chớp.
“Ô...”
Adv
Nụ cười trên mặt Nam Cung Tầm lập tức cứng đờ lại.
Hai tay hắn ta ôm lấy cổ, dùng chút sức lực cuối cùng mà mở to mắt nhìn chằm chằm vào Lâm Phong.
Trong mắt có phẫn nộ, có nghi hoặc, và có cả sự mờ mịt...
Có chuyện gì thế này?
Sao tự dưng cổ mình lại nát?
“Uỳnh!”
Tầm mắt Nam Cung Tầm dần tối lại, cuối cùng ngã phịch xuống đất, tắt thở.
“...”
Tiếng cười vui ở hiện trường lập tức im bặt lại.
Đỗ Tử Đằng và Thượng Quan Phi Hồng nhìn thi thể của Nam Cung Tầm trên mặt đất, vẻ mặt ngơ ngác.
Chết rồi sao?
Nam Cung Tầm Hậu Thiên bậc sáu mà lại bị thằng nhóc trước mắt đây bóp nát cổ một cách dễ dàng như thế?
Tốc độ nhanh chóng đến nỗi cả hai người họ cũng không kịp phản ứng!
Những người khác ở đây cũng choáng váng.
Chỉ vừa mới lúc nãy...
Bọn họ còn đang cười ha ha, chế giễu thằng nhóc trước mặt này không biết tự lượng sức mình!
Thế nhưng ngay sau đó.
Cái thằng nhóc bị bọn họ xem như kiến hôi này đã dễ dàng giết chết Nam Cung Tầm!
Sự đảo ngược này quá lớn, khiến bọn họ đều không thể kịp phản ứng.
“Anh trai, anh này lợi hại quá!”
Trần Y Thủy che miệng, gương mặt bé nhỏ trắng nõn đỏ bừng lên, có hơi phấn khích.
Cô bé đã khó chịu Nam Cung Tầm từ lâu lắm rồi, lúc nãy còn muốn ném cô bé cho dị thú ăn nữa, hắn ta chết đi thì tốt!
Ánh mắt Trần Thiên Hành cũng hơi nhúc nhích, trong lòng nghĩ đến một sự thật đáng sợ!
Đừng nói là, con dị thú lúc nãy bị người này đánh bay đó nhé?
“Xin lỗi... Lúc nãy hai người vừa nói gì? Tôi không nghe rõ, có thể nói lại lần nữa được không?”
Lúc này, Lâm Phong nhìn về phía Đỗ Tử Đằng và Thượng Quan Phi Hồng.
...
Đỗ Tử Đằng và Thượng Quan Phi Hồng nghe vậy lập tức tỉnh táo lại, lập tức nhìn chăm chú vào Lâm Phong.
Không ngờ thanh niên này lại có thực lực kinh khủng như vậy, giết luôn được Nam Cung Tầm! Chỉ là trong lòng hai người cũng không sợ hãi cho lắm, dù sao Lâm Phong cũng là người chứ không phải thú!
Mà chỉ cần là người thì sẽ có đầu óc, trong lòng biết sợ, sẽ hiểu phải kiêng dè!
/531
|