Trần Thiên Hủ lắc đầu, không biết Lâm Phong hỏi mình chuyện này làm gì.
Lâm Phong trầm mặc trong chốc lát, nói:
“Vậy thì tôi chắc là cảnh giới trên cả tông sư võ đạo đấy.”
Trần Thiên Hủ nghe thấy lời này thì giật mình, sau đó hiểu được hẳn là Lâm Phong không muốn nói ra, cho nên cố ý nói như vậy để trêu mình.
Lâm Phong biết Trần Thiên Hủ không tin, nhưng cũng không có ý định giải thích làm gì.
Adv
Anh không thể đi thi triển sức mạnh cường hãn của mình như một thằng hề để có được sự tin tưởng của Trần Thiên Húc, thực sự thì chuyện này cũng chẳng cần thiết.
Sau đó, trong phòng yên ắng trong giây lát.
Sau khi Trần Thiên Hủ hút hết điếu thuốc trong tay, anh ta mới hít một hơi thật sâu nói:
Adv
“Lâm Phong! Tôi nói thật với cậu vậy!”
“Mười năm trước, cho dù cậu không biến mất, tới Trần gia tôi, cậu và em gái cũng không có khả năng được! Thực lực của Trần gia vượt xa tưởng tượng của cậu…”
Lâm Phong gật đầu, tỏ vẻ mình đã hiểu!
Anh từng nghĩ rằng chỉ cần hai người yêu nhau, thì có thể không quan tâm đến giàu nghèo, không quan tâm đến địa vị xã hội, nhưng tới tận hôm nay, anh mới hiểu được những gì mình nghĩ quá đơn giản rồi.
Có điều chuyện đó đều đã là quá khứ, hiện giờ anh đã có đủ thực lực để ở bên cạnh Y Nặc, không cần phải nhìn sắc mặt của bất kỳ ai cả.
Lúc này, Trần Thiên Hủ tiếp tục nói:
“Thật ra sau khi cậu biến mất, cha mẹ cậu cũng tới Vân Xuyên tìm cậu! Lúc đó Trần gia bọn tôi vốn định phái người cảnh cáo bố mẹ cậu, nhưng lại không nghĩ tới người trong nhà tôi vừa gặp cha mẹ cậu, thì cha mẹ cậu đã bị đụng xe!”
“Sau đó, võ giả nhà tôi nhìn thấy cha mẹ cậu được một người thần bí cứu đi!”
“Là ý gì? Người thần bí?”
Lâm Phong sắc mặt thay đổi.
“Ý của tôi là cha mẹ của cậu có khả năng chưa chết!”
Trần Thiên Hủ trả lời.
“Vậy còn tro cốt thì sao? Em gái tôi nói tro cốt kia từ Vân Xuyên gửi tới là chuyện gì?”
Lâm Phong đè nén rung động trong lòng, bình tĩnh hỏi.
“Tro cốt?”
Trần Thiên Húc có vẻ giật mình, sau đó lắc đầu nói:
“Tôi không biết tro cốt gì đó! Lúc đầu sau khi cha mẹ cậu được người thần bí cứu đi, phía nhà tôi liền phái người điều tra bối cảnh gia đình cậu!”
“Kết quả rất kỳ lạ, cha mẹ cậu đột nhiên đến Kim Lăng vào 20 năm trước, còn về sau đó cũng không điều tra được gì thêm.”
“Đương nhiên, bối cảnh gia đình của cậu đối với Trần gia chúng tôi mà nói thực ra hoàn toàn không quan trọng.”
“Chuyện quan trọng là, lúc đó em gái tôi không chịu nghe lời khuyên can, nhất quyết đến thành phố Kim Lăng tìm cậu! Cha tôi bất đắc dĩ mới sắp xếp ba người đóng giả làm cha mẹ và em gái cậu, muốn em gái tôi từ bỏ!”
“Vừa rồi em tôi khóc thương tâm như thế, chắc hẳn đã đoán được chuyện này, cảm thấy rất có lỗi với cậu…”
Sau khi Trần Thiên Hủ nói xong những lời này, lại lấy ra thêm một điếu thuốc, ra hiệu cho Lâm Phong giúp mình châm lửa.
Sau khi Lâm Phong búng ngón tay, giúp Trần Thiên Húc xong, thì trầm giọng hỏi:
“Người bí ẩn mà anh nói kia là chuyện như thế nào? Tại sao lại cứu cha mẹ tôi, dựa vào địa vị của Trần gia các anh, chắc hẳn không tới mức không tra ra được chứ?”
“Tra rồi!”
Trần Thiên Hủ dứt khoát gật đầu, vẩy tàn thuốc trong tay nói:
“Nhưng cũng không tra ra được gì cả!”
Lâm Phong trầm mặc trong chốc lát, nói:
“Vậy thì tôi chắc là cảnh giới trên cả tông sư võ đạo đấy.”
Trần Thiên Hủ nghe thấy lời này thì giật mình, sau đó hiểu được hẳn là Lâm Phong không muốn nói ra, cho nên cố ý nói như vậy để trêu mình.
Lâm Phong biết Trần Thiên Hủ không tin, nhưng cũng không có ý định giải thích làm gì.
Adv
Anh không thể đi thi triển sức mạnh cường hãn của mình như một thằng hề để có được sự tin tưởng của Trần Thiên Húc, thực sự thì chuyện này cũng chẳng cần thiết.
Sau đó, trong phòng yên ắng trong giây lát.
Sau khi Trần Thiên Hủ hút hết điếu thuốc trong tay, anh ta mới hít một hơi thật sâu nói:
Adv
“Lâm Phong! Tôi nói thật với cậu vậy!”
“Mười năm trước, cho dù cậu không biến mất, tới Trần gia tôi, cậu và em gái cũng không có khả năng được! Thực lực của Trần gia vượt xa tưởng tượng của cậu…”
Lâm Phong gật đầu, tỏ vẻ mình đã hiểu!
Anh từng nghĩ rằng chỉ cần hai người yêu nhau, thì có thể không quan tâm đến giàu nghèo, không quan tâm đến địa vị xã hội, nhưng tới tận hôm nay, anh mới hiểu được những gì mình nghĩ quá đơn giản rồi.
Có điều chuyện đó đều đã là quá khứ, hiện giờ anh đã có đủ thực lực để ở bên cạnh Y Nặc, không cần phải nhìn sắc mặt của bất kỳ ai cả.
Lúc này, Trần Thiên Hủ tiếp tục nói:
“Thật ra sau khi cậu biến mất, cha mẹ cậu cũng tới Vân Xuyên tìm cậu! Lúc đó Trần gia bọn tôi vốn định phái người cảnh cáo bố mẹ cậu, nhưng lại không nghĩ tới người trong nhà tôi vừa gặp cha mẹ cậu, thì cha mẹ cậu đã bị đụng xe!”
“Sau đó, võ giả nhà tôi nhìn thấy cha mẹ cậu được một người thần bí cứu đi!”
“Là ý gì? Người thần bí?”
Lâm Phong sắc mặt thay đổi.
“Ý của tôi là cha mẹ của cậu có khả năng chưa chết!”
Trần Thiên Hủ trả lời.
“Vậy còn tro cốt thì sao? Em gái tôi nói tro cốt kia từ Vân Xuyên gửi tới là chuyện gì?”
Lâm Phong đè nén rung động trong lòng, bình tĩnh hỏi.
“Tro cốt?”
Trần Thiên Húc có vẻ giật mình, sau đó lắc đầu nói:
“Tôi không biết tro cốt gì đó! Lúc đầu sau khi cha mẹ cậu được người thần bí cứu đi, phía nhà tôi liền phái người điều tra bối cảnh gia đình cậu!”
“Kết quả rất kỳ lạ, cha mẹ cậu đột nhiên đến Kim Lăng vào 20 năm trước, còn về sau đó cũng không điều tra được gì thêm.”
“Đương nhiên, bối cảnh gia đình của cậu đối với Trần gia chúng tôi mà nói thực ra hoàn toàn không quan trọng.”
“Chuyện quan trọng là, lúc đó em gái tôi không chịu nghe lời khuyên can, nhất quyết đến thành phố Kim Lăng tìm cậu! Cha tôi bất đắc dĩ mới sắp xếp ba người đóng giả làm cha mẹ và em gái cậu, muốn em gái tôi từ bỏ!”
“Vừa rồi em tôi khóc thương tâm như thế, chắc hẳn đã đoán được chuyện này, cảm thấy rất có lỗi với cậu…”
Sau khi Trần Thiên Hủ nói xong những lời này, lại lấy ra thêm một điếu thuốc, ra hiệu cho Lâm Phong giúp mình châm lửa.
Sau khi Lâm Phong búng ngón tay, giúp Trần Thiên Húc xong, thì trầm giọng hỏi:
“Người bí ẩn mà anh nói kia là chuyện như thế nào? Tại sao lại cứu cha mẹ tôi, dựa vào địa vị của Trần gia các anh, chắc hẳn không tới mức không tra ra được chứ?”
“Tra rồi!”
Trần Thiên Hủ dứt khoát gật đầu, vẩy tàn thuốc trong tay nói:
“Nhưng cũng không tra ra được gì cả!”
/531
|