Thời gian khống chế dài hay ngắn sẽ liên quan tới độ mạnh thần thức của bản thân và khoảng cách khống chế!
“Ơ…Không phải chứ! Chỉ là thuật con rối cấp thấp thôi sao?”
Xem tới cuối cùng, Lâm Phong lại có chút bất lực.
Cấp cao nhất mà phía trên kia giới thiệu, chỉ có thể luyện ra con rối Kim Đan kỳ trở xuống!
Hơn nữa những nguyên liệu luyện chế cần thiết cũng rất quý giá, đều là những nguyên liệu mà gần như không thể gặp được ở thế giới hiện nay!
Một số nguyên liệu như là tinh thể hồn lực, Lâm Phong còn chưa nghe qua bao giờ!
Adv
Có điều những kiến thức cơ bản trên đó lại rất toàn diện.
Lâm Phong xem nó với vẻ thích thú.
…….
Ở một diễn biến khác.
Adv
Căn cứ của liên minh võ đạo.
Sau khi Dương Đỉnh Thiên lái xe trở về, vẻ mặt u ám tới văn phòng của minh chủ.
Minh chủ của liên minh võ đạo, Vương Nhạc Hiên lúc này đang đứng trước bàn làm việc, cầm một cây bút luyện viết thư pháp.
Trên giấy Tuyên hình rồng bay phượng múa có viết hai chữ “vô địch”!
Đối với ông ta mà nói, hai chữ này tương trưng cho tâm tư của ông ta lúc này!
Kể từ sau khi được phía trên điều tới chi nhánh Kim Lăng làm minh chủ của liên minh võ đạo, ông ta nhận thấy rằng mình đã không có đối thủ trong khu vực này ở thành phố Kim Lăng!!!
“Minh chủ!!!”
Dương Đỉnh Thiên vừa bước vào liền cung kính nói.
“Tạm thời đừng nói!”
Vương Nhạc Hiên cắt ngang lời của Dương Đỉnh Thiên.
Dường như ông ta đang có cảm hứng, cầm bút đầy khí lực, viết lên trên giấy Tuyên.
“Thiên hạ phong vân xuất ngã bối, nhất nhập giang hồ tuế nguyệt thôi.”
“Hoàng đồ bá nghiệp đàm tiếu trung, bất thắng nhân sinh bất trường mộng.”
“Đề kiếm khóa kỵ huy quỷ vũ, bạch cốt như sơn điểu kinh phi.”
“Trần thế như triều nhân như thủy, chỉ thán giang hồ kỉ nhân hồi.”
Đặt bút: Ta vô địch, mặc ý người!
Sau khi viết xong những chữ này, Vương Nhạc Hiên khá tự hào cầm lên giấy Tuyên, nói:
“Dương Đỉnh Thiên, ông xem thử mấy chữ này, thơ này của tôi thế nào?”
Dương Đỉnh Thiên nhìn thoáng qua, khóe miệng khẽ co giật.
Đây không phải là “Giang Hồ Hành” của Lý Bạch sao?
Làm như kiểu bản thân cậu sáng tác ra vậy.
Có điều ông ta rất hiểu tính cách của minh chủ, lập tức mỉm cười tâng bốc nói:
“Rất hay, rất hay! Lời thơ trôi chảy dễ nghe, kiểu chữ mạnh mẽ đầy khí lực, rồng bay phượng múa!”
“Chỉ có một chữ thôi, tuyệt!”
……
“Quả nhiên là nhóc con cậu biết nhìn!”
Vương Nhạc Hiên thoả mãn gật đầu, lập tức thả tờ giấy ra, bưng tách trà Bích Loa Xuân trên bàn lên nhấp một ngụm, từ tốn nói:
“Chuyện thế nào?”
Dương Đỉnh Thiên nghe vậy thì sắc mặt lập tức u ám đi, nói:
“Lâm Phong hoàn toàn không coi trọng minh chủ ông!”
“Tôi đi báo tin, cậu ta thấy tôi thì đá tôi một phát, còn nói nếu tôi không cút đi thì sẽ xử lý tôi!”
Vương Nhạc Hiên nghe vậy thì híp mắt lại, một luồng hơi thở đáng sợ xông ra từ cơ thể ông ta, khiến cho nhiệt độ trong phòng làm việc rộng lớn như giảm xuống mấy độ!
“Ơ…Không phải chứ! Chỉ là thuật con rối cấp thấp thôi sao?”
Xem tới cuối cùng, Lâm Phong lại có chút bất lực.
Cấp cao nhất mà phía trên kia giới thiệu, chỉ có thể luyện ra con rối Kim Đan kỳ trở xuống!
Hơn nữa những nguyên liệu luyện chế cần thiết cũng rất quý giá, đều là những nguyên liệu mà gần như không thể gặp được ở thế giới hiện nay!
Một số nguyên liệu như là tinh thể hồn lực, Lâm Phong còn chưa nghe qua bao giờ!
Adv
Có điều những kiến thức cơ bản trên đó lại rất toàn diện.
Lâm Phong xem nó với vẻ thích thú.
…….
Ở một diễn biến khác.
Adv
Căn cứ của liên minh võ đạo.
Sau khi Dương Đỉnh Thiên lái xe trở về, vẻ mặt u ám tới văn phòng của minh chủ.
Minh chủ của liên minh võ đạo, Vương Nhạc Hiên lúc này đang đứng trước bàn làm việc, cầm một cây bút luyện viết thư pháp.
Trên giấy Tuyên hình rồng bay phượng múa có viết hai chữ “vô địch”!
Đối với ông ta mà nói, hai chữ này tương trưng cho tâm tư của ông ta lúc này!
Kể từ sau khi được phía trên điều tới chi nhánh Kim Lăng làm minh chủ của liên minh võ đạo, ông ta nhận thấy rằng mình đã không có đối thủ trong khu vực này ở thành phố Kim Lăng!!!
“Minh chủ!!!”
Dương Đỉnh Thiên vừa bước vào liền cung kính nói.
“Tạm thời đừng nói!”
Vương Nhạc Hiên cắt ngang lời của Dương Đỉnh Thiên.
Dường như ông ta đang có cảm hứng, cầm bút đầy khí lực, viết lên trên giấy Tuyên.
“Thiên hạ phong vân xuất ngã bối, nhất nhập giang hồ tuế nguyệt thôi.”
“Hoàng đồ bá nghiệp đàm tiếu trung, bất thắng nhân sinh bất trường mộng.”
“Đề kiếm khóa kỵ huy quỷ vũ, bạch cốt như sơn điểu kinh phi.”
“Trần thế như triều nhân như thủy, chỉ thán giang hồ kỉ nhân hồi.”
Đặt bút: Ta vô địch, mặc ý người!
Sau khi viết xong những chữ này, Vương Nhạc Hiên khá tự hào cầm lên giấy Tuyên, nói:
“Dương Đỉnh Thiên, ông xem thử mấy chữ này, thơ này của tôi thế nào?”
Dương Đỉnh Thiên nhìn thoáng qua, khóe miệng khẽ co giật.
Đây không phải là “Giang Hồ Hành” của Lý Bạch sao?
Làm như kiểu bản thân cậu sáng tác ra vậy.
Có điều ông ta rất hiểu tính cách của minh chủ, lập tức mỉm cười tâng bốc nói:
“Rất hay, rất hay! Lời thơ trôi chảy dễ nghe, kiểu chữ mạnh mẽ đầy khí lực, rồng bay phượng múa!”
“Chỉ có một chữ thôi, tuyệt!”
……
“Quả nhiên là nhóc con cậu biết nhìn!”
Vương Nhạc Hiên thoả mãn gật đầu, lập tức thả tờ giấy ra, bưng tách trà Bích Loa Xuân trên bàn lên nhấp một ngụm, từ tốn nói:
“Chuyện thế nào?”
Dương Đỉnh Thiên nghe vậy thì sắc mặt lập tức u ám đi, nói:
“Lâm Phong hoàn toàn không coi trọng minh chủ ông!”
“Tôi đi báo tin, cậu ta thấy tôi thì đá tôi một phát, còn nói nếu tôi không cút đi thì sẽ xử lý tôi!”
Vương Nhạc Hiên nghe vậy thì híp mắt lại, một luồng hơi thở đáng sợ xông ra từ cơ thể ông ta, khiến cho nhiệt độ trong phòng làm việc rộng lớn như giảm xuống mấy độ!
/531
|