“Hình như chuyện này cũng không liên quan gì tới cậu thì phải? Chưa đến lượt cậu chỉ tay năm ngón bảo tôi phải làm gì!”
Trần Thiên Hủ cười khẩy.
Giang Quân Lâm nghe vậy thì siết chặt nắm đấm, mặt mày xanh mét.
Anh ta chợt nhìn về phía Trần Y Nặc, nói:
“Y Nặc, tôi biết chắc chắn trong lòng em vẫn còn lưu luyến chưa quên tên Lâm Phong này, nhưng tôi nói cho em biết, chỉ có mình tôi mới có thể cứu Tiểu Luyến Luyến thôi! Tốt nhất là em đừng có làm chuyện gì khiến tôi không vui vào lúc này!”
Adv
“Nếu không, thì đừng trách tôi nhẫn tâm!”
Trần Y Nặc nghe vậy thì sắc mặt tái nhợt hẳn đi.
Tiểu Luyến Luyến, chính là điểm yếu duy nhất trong lòng cô ấy!
Trần Y Nặc im lặng một lúc, rồi nói:
Adv
“Ngày mai Lâm Phong cũng sẽ đến bệnh viện thăm Tiểu Luyến Luyến một lúc, anh ấy cũng có thể chữa khỏi được!”
“Chỉ dựa vào cậu ta sao? Em cảm thấy có khả năng không? Hội chứng Kabuki là căn bệnh phức tạp khó chữa tầm cỡ thế giới, đến cả thầy thuốc Dược Vân cũng cảm thấy khó giải quyết, cậu ta chỉ cần nắn xương là có thể chữa khỏi được chắc?”
Giang Quân Lâm khinh thường nói.
“Anh không cần phải nói với tôi những điều này, ngày mai rồi nói!”
Trần Y Nặc không có ý định nói chuyện!
Giang Quân Lâm thấy vậy thì tâm trạng có hơi suy sụp!
Vốn dĩ đã sắp xếp mọi thứ xong xuôi rồi!
Cuối cùng lại vì cái tên chó má Lâm Phong kia đột nhiên xuất hiện, làm rối loạn toàn bộ kế hoạch!
“Lâm Phong, cậu đừng có mà ép tôi! Nếu không, cho dù cậu có là võ giả Thiên Cảnh, tôi cũng sẽ có cách xử lý cậu!”
Giang Quân Lâm gào thét trong tim.
...
Thời gian trôi qua từng giây từng phút, chẳng bao lâu sau đã tới bảy giờ tối!
Sau vài lời giới thiệu ngắn gọn của người bán đấu giá, cuộc đấu giá chính thức bắt đầu.
Từng món một được mang lên tiến hành đấu giá.
Tất cả toàn là những bức danh hoạ cổ, những thanh kiếm samurai cổ, và một số loại đan dược đen thui, chẳng có tính linh vận nào, xem ra là đã hết hạn sử dụng.
Đối với mấy thứ này, Lâm Phong cũng chỉ tuỳ ý liếc mắt một cái, sau đó nhìn đi chỗ khác, thản nhiên nói:
“Đây chính là cuộc đấu giá của thương hội Bách Vân sao? Sao toàn là mấy món đồ vô dụng vậy!”
“Ngài Lâm, tầm nhìn của ngài cao quá! Những thứ này toàn là đồ tốt đó.”
Đàm Thiên Hồng cười khổ một tiếng, nói:
“Ví dụ như bức tranh “Bách điểu triều phụng” kia, đây là bức tranh gốc của Đường Dần, được một vài tay già đời yêu thích, rất thích hợp dùng làm quà tặng!”
“Hoặc như thanh kiếm samurai kia, trông thì cũ nát, như thật ra lại chém sắt như chém bùn! Với những võ giả giỏi sử dụng kiếm mà nói, chắc chắn là như hổ mọc thêm cánh!”
“Còn có bình tiểu hoàn đoan kia nữa, ngài đừng chỉ thấy vẻ ngoài xấu xí của nó, thật ra nó là báu vật thế gian đó, thời buổi này gần như đã chẳng còn xuất hiện người có thể luyện chế ra loại đan dược này nữa!”
“Cứ coi như mọi điều ông nói là đúng đi!”
Lâm Phong cũng không tranh luận gì cả.
Dù sao thì mỗi người mỗi ý, góc độ nhìn nhận sự việc cũng khác nhau.
Với một tên ăn mày, thì mười đồng là rất hiếm, nhưng đối với một tỷ phú mà nói thì có khi thấy rơi trên đất cũng chẳng muốn nhặt.
Đúng lúc này.
Người đấu giá trên sân khấu cất cao giọng:
“Thứ được bán đấu giá tiếp sau đây là một cuộn vải rách nát!”
Trần Thiên Hủ cười khẩy.
Giang Quân Lâm nghe vậy thì siết chặt nắm đấm, mặt mày xanh mét.
Anh ta chợt nhìn về phía Trần Y Nặc, nói:
“Y Nặc, tôi biết chắc chắn trong lòng em vẫn còn lưu luyến chưa quên tên Lâm Phong này, nhưng tôi nói cho em biết, chỉ có mình tôi mới có thể cứu Tiểu Luyến Luyến thôi! Tốt nhất là em đừng có làm chuyện gì khiến tôi không vui vào lúc này!”
Adv
“Nếu không, thì đừng trách tôi nhẫn tâm!”
Trần Y Nặc nghe vậy thì sắc mặt tái nhợt hẳn đi.
Tiểu Luyến Luyến, chính là điểm yếu duy nhất trong lòng cô ấy!
Trần Y Nặc im lặng một lúc, rồi nói:
Adv
“Ngày mai Lâm Phong cũng sẽ đến bệnh viện thăm Tiểu Luyến Luyến một lúc, anh ấy cũng có thể chữa khỏi được!”
“Chỉ dựa vào cậu ta sao? Em cảm thấy có khả năng không? Hội chứng Kabuki là căn bệnh phức tạp khó chữa tầm cỡ thế giới, đến cả thầy thuốc Dược Vân cũng cảm thấy khó giải quyết, cậu ta chỉ cần nắn xương là có thể chữa khỏi được chắc?”
Giang Quân Lâm khinh thường nói.
“Anh không cần phải nói với tôi những điều này, ngày mai rồi nói!”
Trần Y Nặc không có ý định nói chuyện!
Giang Quân Lâm thấy vậy thì tâm trạng có hơi suy sụp!
Vốn dĩ đã sắp xếp mọi thứ xong xuôi rồi!
Cuối cùng lại vì cái tên chó má Lâm Phong kia đột nhiên xuất hiện, làm rối loạn toàn bộ kế hoạch!
“Lâm Phong, cậu đừng có mà ép tôi! Nếu không, cho dù cậu có là võ giả Thiên Cảnh, tôi cũng sẽ có cách xử lý cậu!”
Giang Quân Lâm gào thét trong tim.
...
Thời gian trôi qua từng giây từng phút, chẳng bao lâu sau đã tới bảy giờ tối!
Sau vài lời giới thiệu ngắn gọn của người bán đấu giá, cuộc đấu giá chính thức bắt đầu.
Từng món một được mang lên tiến hành đấu giá.
Tất cả toàn là những bức danh hoạ cổ, những thanh kiếm samurai cổ, và một số loại đan dược đen thui, chẳng có tính linh vận nào, xem ra là đã hết hạn sử dụng.
Đối với mấy thứ này, Lâm Phong cũng chỉ tuỳ ý liếc mắt một cái, sau đó nhìn đi chỗ khác, thản nhiên nói:
“Đây chính là cuộc đấu giá của thương hội Bách Vân sao? Sao toàn là mấy món đồ vô dụng vậy!”
“Ngài Lâm, tầm nhìn của ngài cao quá! Những thứ này toàn là đồ tốt đó.”
Đàm Thiên Hồng cười khổ một tiếng, nói:
“Ví dụ như bức tranh “Bách điểu triều phụng” kia, đây là bức tranh gốc của Đường Dần, được một vài tay già đời yêu thích, rất thích hợp dùng làm quà tặng!”
“Hoặc như thanh kiếm samurai kia, trông thì cũ nát, như thật ra lại chém sắt như chém bùn! Với những võ giả giỏi sử dụng kiếm mà nói, chắc chắn là như hổ mọc thêm cánh!”
“Còn có bình tiểu hoàn đoan kia nữa, ngài đừng chỉ thấy vẻ ngoài xấu xí của nó, thật ra nó là báu vật thế gian đó, thời buổi này gần như đã chẳng còn xuất hiện người có thể luyện chế ra loại đan dược này nữa!”
“Cứ coi như mọi điều ông nói là đúng đi!”
Lâm Phong cũng không tranh luận gì cả.
Dù sao thì mỗi người mỗi ý, góc độ nhìn nhận sự việc cũng khác nhau.
Với một tên ăn mày, thì mười đồng là rất hiếm, nhưng đối với một tỷ phú mà nói thì có khi thấy rơi trên đất cũng chẳng muốn nhặt.
Đúng lúc này.
Người đấu giá trên sân khấu cất cao giọng:
“Thứ được bán đấu giá tiếp sau đây là một cuộn vải rách nát!”
/531
|