Lúc này đây Vương Xung lại có thêm hiểu biết mới về thực lực của Lâm Phong, quả đúng là đáng sợ đến tận xương tủy.
“Cậu em Lâm, chúng tôi..."
"Không cần nói với tôi, nói với Tiểu Khả đi! Nếu con bé tha thứ cho các người thì tôi sao cũng được! Còn nếu con bé không tha thứ, vậy thì tên Chương Khâu này đi với Tân Phong luôn đi!"
"Hai người cùng đi thì có thể chăm sóc lẫn nhau!"
Lâm Phong từ tốn nói.
"Không... Tôi không muốn chết!"
Giọng nói của Chương Khâu run rẩy, chỉ cảm thấy chân như mềm nhữn ra.
Có Tân Phong làm ví dụ ngay trước mắt, cậu ta không hề nghỉ ngờ tính chân thực trong lời nói của Lâm Phong chút nào!
Chương Khâu vội vàng chạy đến trước mặt Lý Tiểu Khả, quỳ gối xuống.
Vừa tát mình một phát, vừa đau khổ cầu khẩn:
"Người đẹp, tôi sai rồi! Cô tha cho tôi đi! Lúc nấy tôi đánh cô, bây giờ tôi sẽ trả lại cho cô gấp mười gấp trăm lần! Chỉ cần cô tha cho tôi, cô bảo tôi ăn cứt tôi cũng ăn!"
Có thể thấy, cậu ta tự đánh mình rất mạnh!
Chỉ vài cái tát đã khiến gương mặt vốn đã sưng đỏ của mình thành ra máu thịt be bét.
Dù sao Lý Tiểu Khả cũng chỉ là một thiếu nữ mười tám tuổi.
Nhìn thấy cảnh này cũng cảm thấy có hơi không đành lòng, cô ấy vội vàng nói:
"Được rồi! Anh đừng đánh nữa! Chuyện này coi như xong đi, sau này đừng đến trường chúng tôi bắt nạt con gái nữa."
Chương Khâu nghe vậy, mặc dù trên mặt rất đau nhưng trong lòng lại thở phào nhẹ nhõm vô cùng, cậu ta kích động nịnh hót:
"Bồ Tát sống! Người đẹp, cô của đúng là Bồ Tát sống mà! Sau này có việc gì cần đến Tiểu Chương tôi thì cứ việc nói!"
Lý Tiểu Khả nghe vậy thì nhếch miệng, rồi không nói gì. "Còn không mau cút đi!"
Lâm Phong lạnh lùng nói.
"“Cút! Tôi cút ngay đây!"
Chương Minh như nhận được ân xá, vội vàng dẫn theo con trai rời khỏi hiện trường.
Vương Xung còn định nói gì đó nữa, nhưng nhìn thấy vẻ mặt lạnh lùng của Lâm Phong, ông ta lựa chọn câm miệng luôn.
Thật ra.
Ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy Lâm Phong, ông ta đã luôn cố ý muốn quan lại thân thiết với Lâm Phong, nhưng tiếc là cuối cùng đều thất bại!
Lần trước tìm mấy người mẫu trẻ, đã đắc tội với Lâm Phong hoàn toàn!
“Cậu em Lâm, chúng tôi..."
"Không cần nói với tôi, nói với Tiểu Khả đi! Nếu con bé tha thứ cho các người thì tôi sao cũng được! Còn nếu con bé không tha thứ, vậy thì tên Chương Khâu này đi với Tân Phong luôn đi!"
"Hai người cùng đi thì có thể chăm sóc lẫn nhau!"
Lâm Phong từ tốn nói.
"Không... Tôi không muốn chết!"
Giọng nói của Chương Khâu run rẩy, chỉ cảm thấy chân như mềm nhữn ra.
Có Tân Phong làm ví dụ ngay trước mắt, cậu ta không hề nghỉ ngờ tính chân thực trong lời nói của Lâm Phong chút nào!
Chương Khâu vội vàng chạy đến trước mặt Lý Tiểu Khả, quỳ gối xuống.
Vừa tát mình một phát, vừa đau khổ cầu khẩn:
"Người đẹp, tôi sai rồi! Cô tha cho tôi đi! Lúc nấy tôi đánh cô, bây giờ tôi sẽ trả lại cho cô gấp mười gấp trăm lần! Chỉ cần cô tha cho tôi, cô bảo tôi ăn cứt tôi cũng ăn!"
Có thể thấy, cậu ta tự đánh mình rất mạnh!
Chỉ vài cái tát đã khiến gương mặt vốn đã sưng đỏ của mình thành ra máu thịt be bét.
Dù sao Lý Tiểu Khả cũng chỉ là một thiếu nữ mười tám tuổi.
Nhìn thấy cảnh này cũng cảm thấy có hơi không đành lòng, cô ấy vội vàng nói:
"Được rồi! Anh đừng đánh nữa! Chuyện này coi như xong đi, sau này đừng đến trường chúng tôi bắt nạt con gái nữa."
Chương Khâu nghe vậy, mặc dù trên mặt rất đau nhưng trong lòng lại thở phào nhẹ nhõm vô cùng, cậu ta kích động nịnh hót:
"Bồ Tát sống! Người đẹp, cô của đúng là Bồ Tát sống mà! Sau này có việc gì cần đến Tiểu Chương tôi thì cứ việc nói!"
Lý Tiểu Khả nghe vậy thì nhếch miệng, rồi không nói gì. "Còn không mau cút đi!"
Lâm Phong lạnh lùng nói.
"“Cút! Tôi cút ngay đây!"
Chương Minh như nhận được ân xá, vội vàng dẫn theo con trai rời khỏi hiện trường.
Vương Xung còn định nói gì đó nữa, nhưng nhìn thấy vẻ mặt lạnh lùng của Lâm Phong, ông ta lựa chọn câm miệng luôn.
Thật ra.
Ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy Lâm Phong, ông ta đã luôn cố ý muốn quan lại thân thiết với Lâm Phong, nhưng tiếc là cuối cùng đều thất bại!
Lần trước tìm mấy người mẫu trẻ, đã đắc tội với Lâm Phong hoàn toàn!
/531
|