Đàm Thiên Hồng và Chu Vân Mai liếc mắt nhìn nhau, ánh mắt hơi động.
Đây không thể nghi ngờ được là một cơ hội đánh lén rất tốt, nhưng hai người bọn họ vừa rồi quả thực là đã bị kinh hãi, trong lòng vẫn còn chột dạ.
"Quả cầu nhỏ màu vàng này cũng là đồ cổ à?"
Lâm Phong lấy ra một quả cầu vàng nhỏ từ bên trong bình cổ trên kệ, quay người lại nhàn nhạt hỏi.
Đàm Thiên Hồng không hiểu ý tứ trong hành động này của Lâm Phong, ông †a cười khan một tiếng nói:
"Tư Đồ Hạo rất thích thu thập những thứ này, tôi nghĩ có lẽ là đồ cổi" "Đồ tốt như vậy, tôi tặng cho ông nhé?” Lâm Phong nhấc mí mắt lên, mỉm cười nói.
Không biết tại sao, Đàm Thiên Hồng nhìn thấy ánh mắt của Lâm Phong thì trong lòng run rẩy.
Một nỗi sợ hãi cực lớn xông lên đầu trong nháy mắt. Cậu ta muốn giết mình! Cậu ta muốn giết mình!
Đàm Thiên Hồng có một loại dự cảm mãnh liệt, loại dự cảm này khiến chân ông ta nhữn ra, quỳ thẳng xuống đất.
Mà trong khoảnh khắc ông ta quỳ xuống kia, Lâm Phong đã bắn quả cầu nhỏ màu vàng trong tay ra.
"Vút!"
Quả cầu vàng nhỏ bay sượt qua đỉnh đầu của Đàm Thiên Hồng, làm vỡ đầu của một vị võ giả Hoàng Cảnh đứng ở sau lưng.
“Rầm!"
Máu tươi hòa lẫn vật chất màu trắng bản lên mặt Chu Vân Mai ở bên cạnh.
"A!!!"
Chu Vân Mai hét rầm lên.
Thân thể nở nang run rẩy kịch liệt, cuống quýt lau chùi máu và óc ở trên mặt, run rẩy đến mức da gà trên người đều nổi hết cả lên.
“Xin lỗi, tôi tiện tay bắn ra, không ngờ uy lực của quả cầu nhỏ này lại lớn như thết”
Trên mặt Lâm Phong hiện đầy vẻ áy náy.
Nhìn thấy một màn này, đầu óc của tất cả mọi người có mặt trong phòng đều trống rỗng, cả người đều tê rần!
Là thật sự sợ hãi! Người này hoàn toàn không ra chiêu như lẽ thường!
Ở trong mắt anh, mạng người giống như một món đồ chơi vậy, bị anh chơi đùa trong lòng bàn tay!
“Cho nên, lời tôi vừa mới nói các người suy nghĩ thế nào rồi?” Lâm Phong lặp lại vấn đề vừa nãy.
"Tiền bối, sau này tôi chính là chó săn của ngài!"
Đàm Thiên Hồng không chút do dự nói.
Nếu như nhìn kỹ thì có thể thấy trên trán ông ta đã đổ một lớp mồ hôi lạnh
Sắp bị dọa đến đái ra quần rồi!
Vừa rồi nếu như không phải quỳ xuống, vậy thì người bị nổ đầu chính là ông tat
"Chúng tôi cũng là chó săn của ngài!"
"Chúng tôi đều là chó săn của!"
Những người khác cũng vội vàng quỳ xuống, giọng nói run rẩy.
Chu Vân Mai lau sạch vết dơ trên mặt, uốn éo cái mông to đi tới chỗ Lâm Phong, giơ tay khoác lên bả vai của Lâm Phong, gương mặt đào hoa nặn ra một nụ cười:
"Tiền bối... Ngài thật là lợi hại, em rất thích."
Cô ta muốn phát huy ưu thế của mình để Lâm Phong tiếp nhận cô ta, không đến nỗi phải trở thành chó săn khó chịu như vậy.
"Bốp!" Một cái tát của Lâm Phong đã tát Chu Vân Mai bay ra ngoài.
Chu Vân Mai khó khăn đứng dậy, quỳ một chân trên đất, mặt đầy hoảng sợ nhìn Lâm Phong, không biết phải làm sao.
Cô ta cực kỳ tự tin với dáng người cùng với gương mặt của mình, không ngờ vậy mà lại có người đàn ông có thể coi thường sự câu dẫn của cô tai
“Chó săn thì phải có giác ngộ của chó săn, ngàn vạn lần đừng vọng tưởng tới việc câu dẫn chủ nhân! Biết chưa?”
Lâm Phong lạnh nhạt nhắc nhở.
"Biết... Biết rồi!"
Chu Vân Mai cúi đầu, không dám phản bác.
Đây không thể nghi ngờ được là một cơ hội đánh lén rất tốt, nhưng hai người bọn họ vừa rồi quả thực là đã bị kinh hãi, trong lòng vẫn còn chột dạ.
"Quả cầu nhỏ màu vàng này cũng là đồ cổ à?"
Lâm Phong lấy ra một quả cầu vàng nhỏ từ bên trong bình cổ trên kệ, quay người lại nhàn nhạt hỏi.
Đàm Thiên Hồng không hiểu ý tứ trong hành động này của Lâm Phong, ông †a cười khan một tiếng nói:
"Tư Đồ Hạo rất thích thu thập những thứ này, tôi nghĩ có lẽ là đồ cổi" "Đồ tốt như vậy, tôi tặng cho ông nhé?” Lâm Phong nhấc mí mắt lên, mỉm cười nói.
Không biết tại sao, Đàm Thiên Hồng nhìn thấy ánh mắt của Lâm Phong thì trong lòng run rẩy.
Một nỗi sợ hãi cực lớn xông lên đầu trong nháy mắt. Cậu ta muốn giết mình! Cậu ta muốn giết mình!
Đàm Thiên Hồng có một loại dự cảm mãnh liệt, loại dự cảm này khiến chân ông ta nhữn ra, quỳ thẳng xuống đất.
Mà trong khoảnh khắc ông ta quỳ xuống kia, Lâm Phong đã bắn quả cầu nhỏ màu vàng trong tay ra.
"Vút!"
Quả cầu vàng nhỏ bay sượt qua đỉnh đầu của Đàm Thiên Hồng, làm vỡ đầu của một vị võ giả Hoàng Cảnh đứng ở sau lưng.
“Rầm!"
Máu tươi hòa lẫn vật chất màu trắng bản lên mặt Chu Vân Mai ở bên cạnh.
"A!!!"
Chu Vân Mai hét rầm lên.
Thân thể nở nang run rẩy kịch liệt, cuống quýt lau chùi máu và óc ở trên mặt, run rẩy đến mức da gà trên người đều nổi hết cả lên.
“Xin lỗi, tôi tiện tay bắn ra, không ngờ uy lực của quả cầu nhỏ này lại lớn như thết”
Trên mặt Lâm Phong hiện đầy vẻ áy náy.
Nhìn thấy một màn này, đầu óc của tất cả mọi người có mặt trong phòng đều trống rỗng, cả người đều tê rần!
Là thật sự sợ hãi! Người này hoàn toàn không ra chiêu như lẽ thường!
Ở trong mắt anh, mạng người giống như một món đồ chơi vậy, bị anh chơi đùa trong lòng bàn tay!
“Cho nên, lời tôi vừa mới nói các người suy nghĩ thế nào rồi?” Lâm Phong lặp lại vấn đề vừa nãy.
"Tiền bối, sau này tôi chính là chó săn của ngài!"
Đàm Thiên Hồng không chút do dự nói.
Nếu như nhìn kỹ thì có thể thấy trên trán ông ta đã đổ một lớp mồ hôi lạnh
Sắp bị dọa đến đái ra quần rồi!
Vừa rồi nếu như không phải quỳ xuống, vậy thì người bị nổ đầu chính là ông tat
"Chúng tôi cũng là chó săn của ngài!"
"Chúng tôi đều là chó săn của!"
Những người khác cũng vội vàng quỳ xuống, giọng nói run rẩy.
Chu Vân Mai lau sạch vết dơ trên mặt, uốn éo cái mông to đi tới chỗ Lâm Phong, giơ tay khoác lên bả vai của Lâm Phong, gương mặt đào hoa nặn ra một nụ cười:
"Tiền bối... Ngài thật là lợi hại, em rất thích."
Cô ta muốn phát huy ưu thế của mình để Lâm Phong tiếp nhận cô ta, không đến nỗi phải trở thành chó săn khó chịu như vậy.
"Bốp!" Một cái tát của Lâm Phong đã tát Chu Vân Mai bay ra ngoài.
Chu Vân Mai khó khăn đứng dậy, quỳ một chân trên đất, mặt đầy hoảng sợ nhìn Lâm Phong, không biết phải làm sao.
Cô ta cực kỳ tự tin với dáng người cùng với gương mặt của mình, không ngờ vậy mà lại có người đàn ông có thể coi thường sự câu dẫn của cô tai
“Chó săn thì phải có giác ngộ của chó săn, ngàn vạn lần đừng vọng tưởng tới việc câu dẫn chủ nhân! Biết chưa?”
Lâm Phong lạnh nhạt nhắc nhở.
"Biết... Biết rồi!"
Chu Vân Mai cúi đầu, không dám phản bác.
/531
|