“Tối qua tôi mới đưa cậu hai mươi triệu, tối nay đã tìm được bốn em người mẫu ngon nghẻ, bốn cô này chắc tốn không ít tiền nhỉ?”
Giang Quân Lâm chăm chú nhìn bốn cô người mẫu gợi cảm, giọng điệu pha chút chế giễu.
Không đợi Lâm Phong trả lời.
Bốn cô người mẫu trẻ gợi cảm đã cảm thấy không vui, liên tục nói đỡ giúp Lâm Phong, chế nhạo nói:
“Anh là ai vậy? Bọn tôi cùng chủ nhân thì đã làm sao, có liên quan gì tới anh?”
“Đúng là nực cười! Từ khi nào ở đây tới lượt anh lên tiếng vậy!?”
“Anh là cái thá gì chứ? Bọn tôi là những người phụ nữ anh không bao giờ có được!”
Nếu là bình thường, Có người dám chế nhạo như thế trước mặt anh ta.
Chắc chắn Giang Quân Lâm sế rất tức giận, sau đó sẽ đi tìm người xử đẹp đối phương, nhưng hiện giờ trong lòng anh ta lại cười vô cùng đắc chí.
“Chủ nhân?”
“Chậc chậc thôi, Phục!”
lại còn chơi nhập vai cơ à! Anh Lâm,thằng em này chỉ có một từ
“Chỉ có điều tôi vẫn cảm thấy mấy chuyện này, vẫn nên chơi ở trong phòng thì hơn, chứ ở hành lang khách sạn mà làm mấy chuyện này, có phải hơi thiếu văn hóa không?”
“Tất nhiên, tôi cũng chỉ kiến nghị thế thôi! Lâm huynh chơi nhiều kiểu thay đổi, trên giường, trong bếp, trên ghế sofa phòng khách, trên ban công hay trong lùm cây, anh muốn chơi chỗ nào thì chơi chỗ đó!”
Giang Quân Lâm giơ ngón cái ra, tửm tỉm cười nói.
Lâm Phong lười nói chuyện vô nghĩa với tên ngốc này.
Anh đẩy Giang Quân Lâm ra, sau đó bước tới trước mặt Trần Y Nặc, hít sâu một hơi nói:
“Nếu anh nói tất cả chuyện này đều là hiểu lầm, em có tin không?”
Trần Y Nặc không nói lời nào, chỉ yên lặng như vậy nhìn Lâm Phong, vẻ mặt bình tĩnh đến đáng sợ.
'Thần sắc Lâm Phong phức tạp.
Ngược lại anh lại hy vọng Trần Y Nặc mắng anh té tát, mắng anh là một thằng súc sinh, là một tên cặn bã...
Như vậy sẽ cho thấy mọi chuyện còn có chỗ để cứu vãn!
'Thế nhưng Trần Y Nặc lại rất bình tĩnh, bình tĩnh giống như đang nhìn một người lại
Điều đau buồn nhất chính là sự vô cảm, có lẽ chính là như vậy!
“Bất luận em tin hay không, anh vẫn phải nói một câu, thật sự là hiểu lầm!”
“Anh bị Vương Xung của tập đoàn xây dựng Thanh Long gọi tới, hẳn nói muốn đưa anh một món đồ tốt, anh không hề biết món đồ tốt mà hắn nói lại là bốn người phụ nữ! Nếu mà biết, anh tuyệt đối không tới!”
Lâm Phong nghiêm túc nói.
Trần Y Nặc nghe vậy không khỏi cười khinh miệt, nhẹ nhàng nói:
“Vậy rồi sao? Anh nói với tôi những điều này có ý nghĩa gì? Anh muốn như thế nào, thì có can hệ gì tới tôi chứ?”
Lâm Phong suy nghĩ trong chốc lát. Rồi đẩy Trần Y Nặc vào tường.
Sau đó,
Một tay chống lên tường.
Giang Quân Lâm chăm chú nhìn bốn cô người mẫu gợi cảm, giọng điệu pha chút chế giễu.
Không đợi Lâm Phong trả lời.
Bốn cô người mẫu trẻ gợi cảm đã cảm thấy không vui, liên tục nói đỡ giúp Lâm Phong, chế nhạo nói:
“Anh là ai vậy? Bọn tôi cùng chủ nhân thì đã làm sao, có liên quan gì tới anh?”
“Đúng là nực cười! Từ khi nào ở đây tới lượt anh lên tiếng vậy!?”
“Anh là cái thá gì chứ? Bọn tôi là những người phụ nữ anh không bao giờ có được!”
Nếu là bình thường, Có người dám chế nhạo như thế trước mặt anh ta.
Chắc chắn Giang Quân Lâm sế rất tức giận, sau đó sẽ đi tìm người xử đẹp đối phương, nhưng hiện giờ trong lòng anh ta lại cười vô cùng đắc chí.
“Chủ nhân?”
“Chậc chậc thôi, Phục!”
lại còn chơi nhập vai cơ à! Anh Lâm,thằng em này chỉ có một từ
“Chỉ có điều tôi vẫn cảm thấy mấy chuyện này, vẫn nên chơi ở trong phòng thì hơn, chứ ở hành lang khách sạn mà làm mấy chuyện này, có phải hơi thiếu văn hóa không?”
“Tất nhiên, tôi cũng chỉ kiến nghị thế thôi! Lâm huynh chơi nhiều kiểu thay đổi, trên giường, trong bếp, trên ghế sofa phòng khách, trên ban công hay trong lùm cây, anh muốn chơi chỗ nào thì chơi chỗ đó!”
Giang Quân Lâm giơ ngón cái ra, tửm tỉm cười nói.
Lâm Phong lười nói chuyện vô nghĩa với tên ngốc này.
Anh đẩy Giang Quân Lâm ra, sau đó bước tới trước mặt Trần Y Nặc, hít sâu một hơi nói:
“Nếu anh nói tất cả chuyện này đều là hiểu lầm, em có tin không?”
Trần Y Nặc không nói lời nào, chỉ yên lặng như vậy nhìn Lâm Phong, vẻ mặt bình tĩnh đến đáng sợ.
'Thần sắc Lâm Phong phức tạp.
Ngược lại anh lại hy vọng Trần Y Nặc mắng anh té tát, mắng anh là một thằng súc sinh, là một tên cặn bã...
Như vậy sẽ cho thấy mọi chuyện còn có chỗ để cứu vãn!
'Thế nhưng Trần Y Nặc lại rất bình tĩnh, bình tĩnh giống như đang nhìn một người lại
Điều đau buồn nhất chính là sự vô cảm, có lẽ chính là như vậy!
“Bất luận em tin hay không, anh vẫn phải nói một câu, thật sự là hiểu lầm!”
“Anh bị Vương Xung của tập đoàn xây dựng Thanh Long gọi tới, hẳn nói muốn đưa anh một món đồ tốt, anh không hề biết món đồ tốt mà hắn nói lại là bốn người phụ nữ! Nếu mà biết, anh tuyệt đối không tới!”
Lâm Phong nghiêm túc nói.
Trần Y Nặc nghe vậy không khỏi cười khinh miệt, nhẹ nhàng nói:
“Vậy rồi sao? Anh nói với tôi những điều này có ý nghĩa gì? Anh muốn như thế nào, thì có can hệ gì tới tôi chứ?”
Lâm Phong suy nghĩ trong chốc lát. Rồi đẩy Trần Y Nặc vào tường.
Sau đó,
Một tay chống lên tường.
/531
|