Sau khi rời khỏi cửa hàng mỳ vằn thắn, trong ánh mắt Lâm Phong hiện lên một tia sáng.
Anh quyết định cho bản thân một cơ hội theo đuổi Trần Y Nặc lại một lần nữa!
Cho dù có thất bại thì trong lòng anh cũng sẽ không tiếc nuối...
Trên con đường tu đạo, điều quan trọng là hành động theo tự nhiên và theo đuổi mục tiêu ban đầu của mình, như thế mới có thể đắc đạo!
Nghĩ đến đây.
Lâm Phong lấy điện thoại ra thử gọi điện cho Trần Y Nặc. Nhưng mà điện thoại bị cúp ngay lập tức.
Không chút do dự, anh gọi tiếp.
Một lần.
Một lần nữa.
Rồi lại một lần nữa.
Đến khi gọi lần thứ chín.
"Rất tiếc, số bạn vừa gọi không liên lạc được."
Lâm Phong thở một hơi thật dài.
Khó khăn lắm mới thổi bùng lên được ngọn lửa cháy hừng hực, thế mà lại bị dập tắt như thế.
Đúng lúc này. Anh lại nhận ra điện thoại của mình đang reo.
Lẽ nào là Trần Y Nặc đã gọi lại rồi sao?
Trong lòng Lâm Phong phấn khích, kết quả là thấy tên người gọi lại hiện là "Vương Xung".
Mẹ nó! "Ông gọi điện thoại cho tôi làm gì?"
Lâm Phong bắt máy, tức giận nói.
"Cậu em Lâm, bây giờ cậu có rảnh không? Tôi có mấy thứ đồ xịn xò muốn tặng cho cậu."
"Thứ gì xịn?"
"Cậu đến là biết! Chắc chắn là thứ rất rốt!"
Vương Xung nói bí hiểm.
Lâm Phong nghe vậy thì suy nghĩ một lát, nghĩ mình cũng đang rảnh rỗi nên gật đầu đồng ý.
Khách sạn Kim Lăng là một trong số những khách sạn bảy sao hiếm hoi ở nước Đại Hạ.
Không phô trương, xa hoa và đẳng cấp.
Một căn phòng bất kỳ cũng có giá cao đến hai ba nghìn.
Những phòng tổng thống thì lại càng có thể có giá lên đến hàng vạn! Dựa theo địa chỉ mà Vương Xung cung cấp, Lâm Phong đã tới đây.
Anh nhìn thoáng qua, ở bãi đậu xe phía trước khách sạn có các loại xe sang trọng đủ mọi màu sắc kiểu dáng!
Đâu đâu cũng là Hồng Kỳ, BYD, Changan, Chery, Geely. Lối vào khách sạn cũng đông đúc người ra vào.
Ai nấy đều ngẩng cao đầu ưỡn ngực, khí chất không tầm thường, xem ra không phú thì cũng quý.
Sau khi báo tên Vương Xung.
Lâm Phong được một nữ nhân viên xinh đẹp dẫn tới trước phòng tổng thống có số 903.
Bên trong phòng, Vương Xung và Trương Bân đang chơi bài poker. 'Thấy Lâm Phong tới.
Anh quyết định cho bản thân một cơ hội theo đuổi Trần Y Nặc lại một lần nữa!
Cho dù có thất bại thì trong lòng anh cũng sẽ không tiếc nuối...
Trên con đường tu đạo, điều quan trọng là hành động theo tự nhiên và theo đuổi mục tiêu ban đầu của mình, như thế mới có thể đắc đạo!
Nghĩ đến đây.
Lâm Phong lấy điện thoại ra thử gọi điện cho Trần Y Nặc. Nhưng mà điện thoại bị cúp ngay lập tức.
Không chút do dự, anh gọi tiếp.
Một lần.
Một lần nữa.
Rồi lại một lần nữa.
Đến khi gọi lần thứ chín.
"Rất tiếc, số bạn vừa gọi không liên lạc được."
Lâm Phong thở một hơi thật dài.
Khó khăn lắm mới thổi bùng lên được ngọn lửa cháy hừng hực, thế mà lại bị dập tắt như thế.
Đúng lúc này. Anh lại nhận ra điện thoại của mình đang reo.
Lẽ nào là Trần Y Nặc đã gọi lại rồi sao?
Trong lòng Lâm Phong phấn khích, kết quả là thấy tên người gọi lại hiện là "Vương Xung".
Mẹ nó! "Ông gọi điện thoại cho tôi làm gì?"
Lâm Phong bắt máy, tức giận nói.
"Cậu em Lâm, bây giờ cậu có rảnh không? Tôi có mấy thứ đồ xịn xò muốn tặng cho cậu."
"Thứ gì xịn?"
"Cậu đến là biết! Chắc chắn là thứ rất rốt!"
Vương Xung nói bí hiểm.
Lâm Phong nghe vậy thì suy nghĩ một lát, nghĩ mình cũng đang rảnh rỗi nên gật đầu đồng ý.
Khách sạn Kim Lăng là một trong số những khách sạn bảy sao hiếm hoi ở nước Đại Hạ.
Không phô trương, xa hoa và đẳng cấp.
Một căn phòng bất kỳ cũng có giá cao đến hai ba nghìn.
Những phòng tổng thống thì lại càng có thể có giá lên đến hàng vạn! Dựa theo địa chỉ mà Vương Xung cung cấp, Lâm Phong đã tới đây.
Anh nhìn thoáng qua, ở bãi đậu xe phía trước khách sạn có các loại xe sang trọng đủ mọi màu sắc kiểu dáng!
Đâu đâu cũng là Hồng Kỳ, BYD, Changan, Chery, Geely. Lối vào khách sạn cũng đông đúc người ra vào.
Ai nấy đều ngẩng cao đầu ưỡn ngực, khí chất không tầm thường, xem ra không phú thì cũng quý.
Sau khi báo tên Vương Xung.
Lâm Phong được một nữ nhân viên xinh đẹp dẫn tới trước phòng tổng thống có số 903.
Bên trong phòng, Vương Xung và Trương Bân đang chơi bài poker. 'Thấy Lâm Phong tới.
/531
|