Edit: Đậu
Không nghĩ tới tao hóa nhà mình lại lớn mật như vậy, con trai còn đang bú sữa mẹ mà cũng dám liếm côn thịt cho mình. Mặc dù thấy có chút điên cuồng nhưng hắn cũng thấy thật kích thích cho nên không ngần ngại để côn thịt mình cọ cọ bên mép miệng cậu.
“Tiểu tao hóa, con trai cưng uống sữa của cưng, cưng lại uống sữa bò vị lạp xưởng của ông xã cưng.”
Dương Uấn Chi cũng cảm thấy như vậy thật quá kích thích đi nhưng mà hồi nãy mới làm được có một nữa à, còn muốn tiếp tục liếm cho hắn lắm cho nên dù ngại vẫn nghiêng đầu gian nan ngậm lấy côn thịt Ngô Thắng Vũ bắt đầu ăn, hai tay bận bế Trình Trình nên để hắn tự đỡ lấy gốc côn thịt không ngừng ra vào.
“Ừm… Thật lớn… A…” Nghe âm thanh của baba, bảo bảo trong lồng ngực tò mò ngẩng đầu nhìn bọn họ, đương nhiên, tiểu tử không hiểu đây là gì, chỉ tiếp tục vui sướng bú sữa mẹ.
Miệng bị nông đầy, côn thịt cực nóng nhiều lần ra vào, cậu chỉ có thể tận lực hóp hai gò má để hắn thoải mái hơn, nước bọt men theo khóe miệng không ngừng chảy xuống, cậu hừ nhẹ vài tiếng, tay không quên vỗ vỗ lưng con.
“Vợ, liếm phía trước một chút, đúng rồi.” Phát hiện con trai đang nhìn mình, trong lòng hắn thấy thật vi diệu, côn thịt càng thô cứng hơn, hắn nhìn con trai chưa hiểu sự đời nên không biết ngượng, càng thêm mãnh thao khoang miệng nhỏ nhắn của ba nó.
“Tiểu tao hóa, con đang nhìn hai đứa mình đó, có phải là rất kích thích không?”
“A… Ân A….” Dương Uấn Chi dùng khóe mắt nhìn Tiểu Ngạo Trình đang ngẩng đầu, hình ảnh dâm mị như vậy bị con trai chăm chú nhìn làm mỗi tế bào của cậu đều khẩn trương, răng suýt chút cắn phải côn thịt trong miệng luôn.
“Vợ, mút nhanh chút, anh sắp bắn rồi.” Đột nhiên tính cụ trong miệng giật giật lên, Ngô Thắng Vũ rút ra cắm vào thật nhanh, mặc dù cậu bây giờ có đâm sâu vào cổ họng cũng không có khó chịu như lần đầu tiên nhưng vẫn còn chút buồn nôn. Miệng phải mở lớn thật mỏi, rốt cục một luồng chất lỏng nóng bỏng cũng bắn vào cổ họng mình, còn chưa kịp nuốt đã tự tiện trượt vào đường ruột, cổ thứ nhất thứ hai, rồi lại đến thứ ba thứ bốn…. Mãi cho đến cỗ thứ mười mấy, bụng cậu trướng lên no căng thì hắn mới bắn xong.
Ngô Thắng Vũ rút côn thịt mình ra, lấy giấy ăn giúp cậu lau khô, bưng chén nước đến cho cậu súc miệng.
“Sao rồi, có chỗ nào không thoải mái không?”
“Không có chuyện gì.”
“Nghe nói thời kỳ cho con bú ăn gì thì sữa sẽ có vị đó, có khi nào ngày mãi sữa của em có vị tinh dịch không.”
Câu này của hắn làm cậu ngẩn ra, khuôn mặt lập tức đỏ rần lên, “Biết vậy mà anh còn bắn vào!”
Mà ngay lúc này, tiểu tử đang bú sữa giống như là biết bọn họ đang nói về chuyện gì, đột nhiên cắn đầu vú cậu một cái, tuy rằng bây giờ nó chưa có răng nhưng nó thích nhất là gặm gặm đầu vú của ba ba kéo lên. Dương Uấn Chi bị nó kéo cũng đau không nhẹ.
“A…. Con cắn baba..” Lực chú ý lại dồn lên người Trình Trình, ủy khuất nhìn ấu tử nghịch ngợm. Ai biết tiểu tử này lại đột nhiên cười rộ lên, tuy rằng vẫn chưa có âm thanh nhưng hai mươi mấy ngày rồi tiểu tử này rất ít khi cười, ngay cả Ngô Thắng Vũ cũng bất ngờ.
“Aizzzz, con đang khiêu khích baba con hả.” Ngô Thắng Vũ dùng ngón tay nhẹ nhàng khều khều mặt con trai, “Tiểu tử thích làm chuyện xấu này, nếu còn dám bắt nạt vợ cha cha sẽ đánh con đó.”
“Anh đừng dọa con mà.”
“Em yên tâm, gan nó lớn lắm dọa không được đâu.” Đứa nhỏ này rất thông minh, cho nó bú sữa một lần, lần tới có thể chuẩn xác tìm tới ngực Dương Uấn Chi.
“Chỉ cần nghĩ đây là con anh, em liền hận không thể cho nó cả thế giới.” Nhìn con trai nắm lấy một ngón tay mình chơi đùa làm lòng cậu mềm mại.
Ngô Thắng Vũ bị câu nói này của Dương Uấn Chi làm cho cảm động, hai người hôn nhau. Đợi đến khi tiểu tử ăn xong lại ngủ thiếp đi hai người mới đến buồng tắm tắm rửa sạch sẽ.
Một tháng sau thân thể cậu không có vấn đề gì thì hai người mới dám súng thật đạn thật, mà lúc này ngày tựu trường cũng đến gần. Dương Uấn Chi chỉ tạm nghỉ học có nửa học kỳ cho nên năm 11 vẫn có thể tiếp tục đi học. Đợi sanh con xong, thân thể cũng khôi phục, Dương Uấn Chi mới đến công ty, lúc trước mẹ giúp cậu quản lý, cậu chỉ thao tác trên máy, không có nói cho mấy người kia cậu là ông chủ đứng sau, tuần tra một vòng. Phòng làm việc mẹ giúp cậu thuê không nhỏ, phân chia tỉ mỉ các bộ ngành, lương cũng không thấp. Cậu bỏ vốn lớn nên nhân viên rất tài năng, công việc đều hoàn thành đầy đủ, Dương Uấn Chi hoàn toàn hài lòng, mục tiêu của cậu chính là chờ có năng lực sẽ tạo một thương hiệu của riêng mình.
Ngày khai giảng lớp 11, cậu lại một lần nữa xuất hiện trước mặt mọi người, trường học năm nay bắt đầu phân ban, Uấn Chi cùng Ngô Thắng Vũ đều chọn ban tự nhiên nên thuận lợi học chung lớp. Nửa học kỳ không có đi học, tuy ba Ngô đã nói cho cậu nội dung bài học nên vẫn đuổi kịp bạn học nhưng nếu muốn đứng nhất như trước thì vẫn phải nỗ lực rất nhiều.
Chương trình lớp 11 căng thẳng hơn rất nhiều, cậu sau khi tan học lại làm bài tập đến rất muộn, thành tích rốt cục cũng chậm rãi trở lại.
Mà làm cậu bất ngờ chính là không hề có một lời đàm tiếu, trái lại những người trước đây từng nhục mạ còn quay lại xin lỗi cậu, nói rằng không ngờ Dương Quân lại ác độc như vậy. Cậu mới biết thì ra mọi người đã biết những chuyện Dương Quân đã làm, thậm chí còn biết chuyện hạ độc cậu, đương nhiên bí mật cậu mang thai vẫn được giấu diếm. Dương Uấn Chi càng sẽ không nghĩ là sau khi cậu tốt nghiệp, dù rất nhiều năm sau thì cậu vẫn là một huyền thoại được người người yêu quý.
Dương Uấn Chi mỗi lần đến xem Ngô Thắng Vũ chơi bóng rổ đều sẽ thấy Giang Thư Vọng, không ai nhắc lại chuyện Dương Quân cả, mãi đến một ngày thấy bên ngoài sân bóng rổ có một nữ sinh tóc dài đứng đợi, mới biết đó là bạn gái của chị ấy, cũng học lớp 12, tên là Lam Dĩ. Tướng mạo tuy không xinh đẹp bằng Dương Quân nhưng lại làm người đối diện rất thoải mái, hai người đã ước định sẽ học chung trường đại học, sau đó sẽ ra mắt gia đình. Nhìn thấy Thư Vọng đã tìm được hạnh phúc của mình, Dương Uấn Chi tự đáy lòng cảm thấy vui vẻ.
Bốn người hẹn nhau đi chơi, cậu cảm thấy cũng có ngày mình có bạn tốt, cùng nhau học tập, cùng nhau chơi đùa. Hơn nữa lại được ở chung với người mình yêu, có con trai là kết tinh tình yêu của hai người, cảm khái thế giới này thật kỳ diệu.
Không nghĩ tới tao hóa nhà mình lại lớn mật như vậy, con trai còn đang bú sữa mẹ mà cũng dám liếm côn thịt cho mình. Mặc dù thấy có chút điên cuồng nhưng hắn cũng thấy thật kích thích cho nên không ngần ngại để côn thịt mình cọ cọ bên mép miệng cậu.
“Tiểu tao hóa, con trai cưng uống sữa của cưng, cưng lại uống sữa bò vị lạp xưởng của ông xã cưng.”
Dương Uấn Chi cũng cảm thấy như vậy thật quá kích thích đi nhưng mà hồi nãy mới làm được có một nữa à, còn muốn tiếp tục liếm cho hắn lắm cho nên dù ngại vẫn nghiêng đầu gian nan ngậm lấy côn thịt Ngô Thắng Vũ bắt đầu ăn, hai tay bận bế Trình Trình nên để hắn tự đỡ lấy gốc côn thịt không ngừng ra vào.
“Ừm… Thật lớn… A…” Nghe âm thanh của baba, bảo bảo trong lồng ngực tò mò ngẩng đầu nhìn bọn họ, đương nhiên, tiểu tử không hiểu đây là gì, chỉ tiếp tục vui sướng bú sữa mẹ.
Miệng bị nông đầy, côn thịt cực nóng nhiều lần ra vào, cậu chỉ có thể tận lực hóp hai gò má để hắn thoải mái hơn, nước bọt men theo khóe miệng không ngừng chảy xuống, cậu hừ nhẹ vài tiếng, tay không quên vỗ vỗ lưng con.
“Vợ, liếm phía trước một chút, đúng rồi.” Phát hiện con trai đang nhìn mình, trong lòng hắn thấy thật vi diệu, côn thịt càng thô cứng hơn, hắn nhìn con trai chưa hiểu sự đời nên không biết ngượng, càng thêm mãnh thao khoang miệng nhỏ nhắn của ba nó.
“Tiểu tao hóa, con đang nhìn hai đứa mình đó, có phải là rất kích thích không?”
“A… Ân A….” Dương Uấn Chi dùng khóe mắt nhìn Tiểu Ngạo Trình đang ngẩng đầu, hình ảnh dâm mị như vậy bị con trai chăm chú nhìn làm mỗi tế bào của cậu đều khẩn trương, răng suýt chút cắn phải côn thịt trong miệng luôn.
“Vợ, mút nhanh chút, anh sắp bắn rồi.” Đột nhiên tính cụ trong miệng giật giật lên, Ngô Thắng Vũ rút ra cắm vào thật nhanh, mặc dù cậu bây giờ có đâm sâu vào cổ họng cũng không có khó chịu như lần đầu tiên nhưng vẫn còn chút buồn nôn. Miệng phải mở lớn thật mỏi, rốt cục một luồng chất lỏng nóng bỏng cũng bắn vào cổ họng mình, còn chưa kịp nuốt đã tự tiện trượt vào đường ruột, cổ thứ nhất thứ hai, rồi lại đến thứ ba thứ bốn…. Mãi cho đến cỗ thứ mười mấy, bụng cậu trướng lên no căng thì hắn mới bắn xong.
Ngô Thắng Vũ rút côn thịt mình ra, lấy giấy ăn giúp cậu lau khô, bưng chén nước đến cho cậu súc miệng.
“Sao rồi, có chỗ nào không thoải mái không?”
“Không có chuyện gì.”
“Nghe nói thời kỳ cho con bú ăn gì thì sữa sẽ có vị đó, có khi nào ngày mãi sữa của em có vị tinh dịch không.”
Câu này của hắn làm cậu ngẩn ra, khuôn mặt lập tức đỏ rần lên, “Biết vậy mà anh còn bắn vào!”
Mà ngay lúc này, tiểu tử đang bú sữa giống như là biết bọn họ đang nói về chuyện gì, đột nhiên cắn đầu vú cậu một cái, tuy rằng bây giờ nó chưa có răng nhưng nó thích nhất là gặm gặm đầu vú của ba ba kéo lên. Dương Uấn Chi bị nó kéo cũng đau không nhẹ.
“A…. Con cắn baba..” Lực chú ý lại dồn lên người Trình Trình, ủy khuất nhìn ấu tử nghịch ngợm. Ai biết tiểu tử này lại đột nhiên cười rộ lên, tuy rằng vẫn chưa có âm thanh nhưng hai mươi mấy ngày rồi tiểu tử này rất ít khi cười, ngay cả Ngô Thắng Vũ cũng bất ngờ.
“Aizzzz, con đang khiêu khích baba con hả.” Ngô Thắng Vũ dùng ngón tay nhẹ nhàng khều khều mặt con trai, “Tiểu tử thích làm chuyện xấu này, nếu còn dám bắt nạt vợ cha cha sẽ đánh con đó.”
“Anh đừng dọa con mà.”
“Em yên tâm, gan nó lớn lắm dọa không được đâu.” Đứa nhỏ này rất thông minh, cho nó bú sữa một lần, lần tới có thể chuẩn xác tìm tới ngực Dương Uấn Chi.
“Chỉ cần nghĩ đây là con anh, em liền hận không thể cho nó cả thế giới.” Nhìn con trai nắm lấy một ngón tay mình chơi đùa làm lòng cậu mềm mại.
Ngô Thắng Vũ bị câu nói này của Dương Uấn Chi làm cho cảm động, hai người hôn nhau. Đợi đến khi tiểu tử ăn xong lại ngủ thiếp đi hai người mới đến buồng tắm tắm rửa sạch sẽ.
Một tháng sau thân thể cậu không có vấn đề gì thì hai người mới dám súng thật đạn thật, mà lúc này ngày tựu trường cũng đến gần. Dương Uấn Chi chỉ tạm nghỉ học có nửa học kỳ cho nên năm 11 vẫn có thể tiếp tục đi học. Đợi sanh con xong, thân thể cũng khôi phục, Dương Uấn Chi mới đến công ty, lúc trước mẹ giúp cậu quản lý, cậu chỉ thao tác trên máy, không có nói cho mấy người kia cậu là ông chủ đứng sau, tuần tra một vòng. Phòng làm việc mẹ giúp cậu thuê không nhỏ, phân chia tỉ mỉ các bộ ngành, lương cũng không thấp. Cậu bỏ vốn lớn nên nhân viên rất tài năng, công việc đều hoàn thành đầy đủ, Dương Uấn Chi hoàn toàn hài lòng, mục tiêu của cậu chính là chờ có năng lực sẽ tạo một thương hiệu của riêng mình.
Ngày khai giảng lớp 11, cậu lại một lần nữa xuất hiện trước mặt mọi người, trường học năm nay bắt đầu phân ban, Uấn Chi cùng Ngô Thắng Vũ đều chọn ban tự nhiên nên thuận lợi học chung lớp. Nửa học kỳ không có đi học, tuy ba Ngô đã nói cho cậu nội dung bài học nên vẫn đuổi kịp bạn học nhưng nếu muốn đứng nhất như trước thì vẫn phải nỗ lực rất nhiều.
Chương trình lớp 11 căng thẳng hơn rất nhiều, cậu sau khi tan học lại làm bài tập đến rất muộn, thành tích rốt cục cũng chậm rãi trở lại.
Mà làm cậu bất ngờ chính là không hề có một lời đàm tiếu, trái lại những người trước đây từng nhục mạ còn quay lại xin lỗi cậu, nói rằng không ngờ Dương Quân lại ác độc như vậy. Cậu mới biết thì ra mọi người đã biết những chuyện Dương Quân đã làm, thậm chí còn biết chuyện hạ độc cậu, đương nhiên bí mật cậu mang thai vẫn được giấu diếm. Dương Uấn Chi càng sẽ không nghĩ là sau khi cậu tốt nghiệp, dù rất nhiều năm sau thì cậu vẫn là một huyền thoại được người người yêu quý.
Dương Uấn Chi mỗi lần đến xem Ngô Thắng Vũ chơi bóng rổ đều sẽ thấy Giang Thư Vọng, không ai nhắc lại chuyện Dương Quân cả, mãi đến một ngày thấy bên ngoài sân bóng rổ có một nữ sinh tóc dài đứng đợi, mới biết đó là bạn gái của chị ấy, cũng học lớp 12, tên là Lam Dĩ. Tướng mạo tuy không xinh đẹp bằng Dương Quân nhưng lại làm người đối diện rất thoải mái, hai người đã ước định sẽ học chung trường đại học, sau đó sẽ ra mắt gia đình. Nhìn thấy Thư Vọng đã tìm được hạnh phúc của mình, Dương Uấn Chi tự đáy lòng cảm thấy vui vẻ.
Bốn người hẹn nhau đi chơi, cậu cảm thấy cũng có ngày mình có bạn tốt, cùng nhau học tập, cùng nhau chơi đùa. Hơn nữa lại được ở chung với người mình yêu, có con trai là kết tinh tình yêu của hai người, cảm khái thế giới này thật kỳ diệu.
/107
|