Edit: Đậu
Dương Uấn Chi hơi run run, những chuyện này Ngô Thắng Vũ không có nói với cậu, tất nhiên cậu sẽ không biết được. Hơn nữa cậu cũng không muốn đề cập gì về chuyện nhà Dương Quân, không nghĩ rằng hắn đã yên lặng làm nhiều điều vì cậu như vậy. Dương Uấn Chi chẳng hề trách cứ Ngô Thắng Vũ, bởi vì cậu liều mạng học tập, liều mạng làm việc như vậy cũng chỉ vì chờ đến khi đủ năng lực, có thể đẩy Dương Hoành Đồ xuống, quang minh chánh đại làm cho ông ta triệt để cút khỏi tầm mắt mình.
Nhìn cậu như vậy, Giang Thư Vọng cũng biết cậu cũng không rõ những chuyện kia, hơn nữa cô không nghĩ cậu đã mang thai, không khỏi cảm thấy hành động của Dương Quân rất quá đáng. Bất quá Ngô Thắng Vũ cũng làm cho Giang Thư Vọng líu lưỡi, lúc với Dương Uấn Chi, hắn đều là ôn nhu săn sóc, mà chỉ quay lưng một cái, mọi người căn bản không thể thấy hắn cười. Đối với những người đã từng khi dễ ức hiếp cậu, hắn đều không hề hạ thủ lưu tình. Người như vậy, xác thực rất có mị lực.
“Em nhất định rất khó hiểu sao chị lại muốn thay mặt cô ấy xin lỗi em đi.”
“Ừm.”
“Thật ra chị với Dương Quân đã biết nhau từ nhỏ, cũng biết cô ấy là con riêng. Lúc còn bé cô ấy hay văn văn nhược nhược, yếu đuối trước mặt chị, mà tính chị từ nhỏ đã giống con trai, có ai bắt nạt cô ấy, cô ấy liền mét với chị, chị cuối cùng sẽ giúp cô ấy hết giận. Có lần Dương Quân nói với chị cô ấy có một người anh trai, là con của ba cô ấy với người vợ khác, mẹ cô ấy nói người kia bất nam bất nữ, là một quái vật, hơn nữa còn rất cao ngạo, hay xem thường người khác, lúc đó chị đã biết, em tên là Dương Uấn Chi. Sau đó có một ngày cô ấy khóc lóc tới tìm chị, cô ấy nói cô ấy thấy em, em còn đánh cô ấy, mà chị lại oan ức thay Dương Quân, một người không có ba, hai mẹ con sống nương tựa lẫn nhau thường rất hay bị bắt nạt. Lâu dần thành một loại đau lòng, chậm rãi liền biến thành yêu thích. Sau đó nghe nói ba cô ấy ly hôn với vợ chính, cô ấy nói mẹ cô ấy kết hôn rồi, cô ấy có ba, chị còn thấy thật vui vẻ, cho là cô ấy rốt cục cũng không còn bị khi dễ nữa. Qua nhiều năm chị mới biết, nguyên lại Dương Quân luôn luôn gạt chị, lần mà cô ấy nói cô ấy bị em đánh thật ra là do bản thân té lộn mèo, em cũng thật khác những gì mà Dương Quân nói. Chuyện hai mẹ con cô ấy bị mẹ em chèn ép cũng là giả, hơn nữa vừa vặn ngược lại, là hai mẹ con cô ấy không chịu buông tha, thậm chí vô cùng không biết xấu hổ. Ba mẹ Dương Quân kết hôn không bao lâu liền dời đi, có lẽ là vì công tác, một năm trước chị mới gặp lại cô ấy, đã qua nhiều năm, cô ấy còn đẹp hơn hồi bé nhiều.” Nói đến đây, Giang Thư Vọng nhìn Dương Uấn Chi, “Kỳ thực hai người rất giống nhau cho nên chỉ cần liếc mắt một cái liền biết em là người anh cùng cha khác mẹ kia. Nhưng mà cho dù tính tình không thay đổi, cô ấy cũng không còn nét trong sáng ngây thơ như còn bé, có lẽ cả người tục khí nên Ngô Thắng Vũ mới không thích cô ấy. Lúc đó chị bị tình cảm nhiều năm che mắt, thấy cô ấy trở lại, chị thật sự mấy ngày không ngủ được, lần đi ngoại khóa đó, lớp chị cách lớp em không xa, chị tràn đầy phấn khởi muốn ôn chuyện quá khứ với Dương Quân lại thấy cô ấy lấy cánh gà vừa được nướng chín cố ý chọc vào tay em, đôi mắt chứa đầy sự hung ác mà chị chưa từng được thấy. Khi đó chị giật mình, tiểu nữ sinh mảnh mai sao lòng dạ lại độc ác như vậy.”
Giọng nói tràn đầy thất vọng cùng bất đắc dĩ, Dương Uấn Chi cũng lo lắng cho Thư Vọng, đúng đấy, người mình thích nhiều năm như vậy lại để mình thất vọng cùng cực, loại cảm giác này nhất định rất tồi tệ. Thật may, Ngô Thắng Vũ mà cậu luôn xem như sinh mệnh lại là, người hoàn mỹ nhất trên đời.
“Chuyện về sau em cũng biết, chị cứ tin cô ấy sẽ không ác độc như vậy nhưng lại phát sinh sự kiện đó, cho nên một ngày kia chị thật sự tức giận đến mất đi lý trí, trực tiếp lôi cô ấy khỏi phòng học đánh một trận. Chị nói với Dương Quân đừng để chị chán ghét cô ấy nhưng cô ấy vẫn làm, đột nhiên cảm thấy yêu thích nhiều năm dần dần đã biến thành thất vọng cùng chán ghét.”
Tình cảm lần lượt bị giẫm đạp, Giang Thư Vọng đã sớm mệt mỏi cho nên hiện tại Dương Quân như thế nào, cô cũng không quan tâm, bởi vì những chuyện đó đều là cô ấy gieo gió gặt bão.
“Uấn Chi, thật ra chị cũng biết cả nhà Dương Quân đến nhà em nháo loạn nên em mới dọn ra ngoài, hôm nay đến đây là muốn nhắc nhở em một chút, Dương Quân thật sự rất ích kỷ, là người quyết trả thù cho bằng được, chị cảm thấy cô ấy sẽ không dễ dàng buông tha như vậy, khoảng thời gian này em vẫn nên chú ý một chút.”
Không nghĩ tới Giang Thư Vọng tìm đến tận đây là để nói với mình như vậy, cậu hơi kinh ngạc, vẫn gật đầu một cái, “Em biết rồi, cảm ơn chị.”
“Không cần. Tuy rằng trước tiếp xúc không nhiều, thế nhưng chị biết em như thế nào, từ lần đầu nói chuyện với em, chị đã biết là Dương Quân gạt chị. Hi vọng em không ngại tiếp tục làm bạn với chị.”
“Tất nhiên.”
Hai người tiếp tục hàn huyên vài câu đã đến giờ cơm, Dương Uấn Chi muốn cho Giang Thư Vọng ở lại ăn cơm nhưng Giang Thư Vọng lại kiên trì muồn về, chỉ nói lần sau sẽ đến thăm cậu, cậu cũng không tiếp tục giữ lại, ở nhà một mình đã lâu, lại không có bạn bè khó tránh sẽ có chút cô độc. Giang Thư Vọng đi rồi cậu cũng chỉ thuận miệng ăn chút gì đó, sau đó vào phòng nghỉ ngơi.
Ngô Thắng Vũ về liền phát hiện vợ mình rầu rĩ không vui, ăn cơm tối cũng không nói chuyện, chỉ ngồi trong phòng ngẩn người.
“Bảo bối, sao vậy? Nghe nói hôm nay có ai đến nhà hả?”
“Ừm, là chị Giang Thư Vọng.”
“Hả, chị ấy tới đây làm gì?” Hắn khó hiểu, hôm nay chị ấy không đi học sao, với lại nếu có chuyện gì sao không tìm hắn trước mà lại đến nhà hắn.
“Không có gì, nói cho em biết một ít chuyện về Dương Quân thôi à.”
Nghe đến đó, Ngô Thắng Vũ đột nhiên sốt sắng lên, “Bảo bối, em tức giận sao?”
Dương Uấn Chi lắc đầu, “Em tức giận gì chứ, em biết anh là vì em.”
“Vậy vợ sao em không vui vậy?” Hắn cọ cọ mặt cậu, thỉnh thoảng hôn hôn mấy cái, một tay luồn vào bên trong sờ sờ.
Cậu bị hắn sờ đỏ mặt, vừa thở hổn hển vừa nói, “Từ khi bụng lớn mỗi ngày đều phải ở nhà, em sắp mốc meo rồi.”
“Bảo bối có thể đi lại trong sân một chút.”
Dương Uấn Chi liếc hắn một cái, “Đi muốn thuộc lòng luôn rồi.”
“Vậy giờ phải làm gì.” Hắn dừng động tác nhìn vợ mình.
“Ngày mai là cuối tuần, em muốn ra ngoài chơi.”
“Bảo bối…”
“Em muốn đi ra ngoài.”
“Được rồi.” Ngô Thắng Vũ biết sau khi bụng lớn tính tình Dương Uấn Chi cũng tương đối bạo hơn, cũng nên ra ngoài một chút, nhưng hắn sợ…. Bất quá vợ là nhất, vợ đang mang thai là nhất nhất, hơn nữa nhìn ánh mắt đáng thương của vợ, hắn căn bản không nhẫn tâm từ chối, “Vậy ngày mai anh mua cho em đồ nữ nha, em đóng vai thai phụ, anh sẽ dẫn em ra ngoài, được không?”
Tuy thấy hơi là lạ, Dương Uấn Chi vẫn gật đầu một cái.
Dương Uấn Chi hơi run run, những chuyện này Ngô Thắng Vũ không có nói với cậu, tất nhiên cậu sẽ không biết được. Hơn nữa cậu cũng không muốn đề cập gì về chuyện nhà Dương Quân, không nghĩ rằng hắn đã yên lặng làm nhiều điều vì cậu như vậy. Dương Uấn Chi chẳng hề trách cứ Ngô Thắng Vũ, bởi vì cậu liều mạng học tập, liều mạng làm việc như vậy cũng chỉ vì chờ đến khi đủ năng lực, có thể đẩy Dương Hoành Đồ xuống, quang minh chánh đại làm cho ông ta triệt để cút khỏi tầm mắt mình.
Nhìn cậu như vậy, Giang Thư Vọng cũng biết cậu cũng không rõ những chuyện kia, hơn nữa cô không nghĩ cậu đã mang thai, không khỏi cảm thấy hành động của Dương Quân rất quá đáng. Bất quá Ngô Thắng Vũ cũng làm cho Giang Thư Vọng líu lưỡi, lúc với Dương Uấn Chi, hắn đều là ôn nhu săn sóc, mà chỉ quay lưng một cái, mọi người căn bản không thể thấy hắn cười. Đối với những người đã từng khi dễ ức hiếp cậu, hắn đều không hề hạ thủ lưu tình. Người như vậy, xác thực rất có mị lực.
“Em nhất định rất khó hiểu sao chị lại muốn thay mặt cô ấy xin lỗi em đi.”
“Ừm.”
“Thật ra chị với Dương Quân đã biết nhau từ nhỏ, cũng biết cô ấy là con riêng. Lúc còn bé cô ấy hay văn văn nhược nhược, yếu đuối trước mặt chị, mà tính chị từ nhỏ đã giống con trai, có ai bắt nạt cô ấy, cô ấy liền mét với chị, chị cuối cùng sẽ giúp cô ấy hết giận. Có lần Dương Quân nói với chị cô ấy có một người anh trai, là con của ba cô ấy với người vợ khác, mẹ cô ấy nói người kia bất nam bất nữ, là một quái vật, hơn nữa còn rất cao ngạo, hay xem thường người khác, lúc đó chị đã biết, em tên là Dương Uấn Chi. Sau đó có một ngày cô ấy khóc lóc tới tìm chị, cô ấy nói cô ấy thấy em, em còn đánh cô ấy, mà chị lại oan ức thay Dương Quân, một người không có ba, hai mẹ con sống nương tựa lẫn nhau thường rất hay bị bắt nạt. Lâu dần thành một loại đau lòng, chậm rãi liền biến thành yêu thích. Sau đó nghe nói ba cô ấy ly hôn với vợ chính, cô ấy nói mẹ cô ấy kết hôn rồi, cô ấy có ba, chị còn thấy thật vui vẻ, cho là cô ấy rốt cục cũng không còn bị khi dễ nữa. Qua nhiều năm chị mới biết, nguyên lại Dương Quân luôn luôn gạt chị, lần mà cô ấy nói cô ấy bị em đánh thật ra là do bản thân té lộn mèo, em cũng thật khác những gì mà Dương Quân nói. Chuyện hai mẹ con cô ấy bị mẹ em chèn ép cũng là giả, hơn nữa vừa vặn ngược lại, là hai mẹ con cô ấy không chịu buông tha, thậm chí vô cùng không biết xấu hổ. Ba mẹ Dương Quân kết hôn không bao lâu liền dời đi, có lẽ là vì công tác, một năm trước chị mới gặp lại cô ấy, đã qua nhiều năm, cô ấy còn đẹp hơn hồi bé nhiều.” Nói đến đây, Giang Thư Vọng nhìn Dương Uấn Chi, “Kỳ thực hai người rất giống nhau cho nên chỉ cần liếc mắt một cái liền biết em là người anh cùng cha khác mẹ kia. Nhưng mà cho dù tính tình không thay đổi, cô ấy cũng không còn nét trong sáng ngây thơ như còn bé, có lẽ cả người tục khí nên Ngô Thắng Vũ mới không thích cô ấy. Lúc đó chị bị tình cảm nhiều năm che mắt, thấy cô ấy trở lại, chị thật sự mấy ngày không ngủ được, lần đi ngoại khóa đó, lớp chị cách lớp em không xa, chị tràn đầy phấn khởi muốn ôn chuyện quá khứ với Dương Quân lại thấy cô ấy lấy cánh gà vừa được nướng chín cố ý chọc vào tay em, đôi mắt chứa đầy sự hung ác mà chị chưa từng được thấy. Khi đó chị giật mình, tiểu nữ sinh mảnh mai sao lòng dạ lại độc ác như vậy.”
Giọng nói tràn đầy thất vọng cùng bất đắc dĩ, Dương Uấn Chi cũng lo lắng cho Thư Vọng, đúng đấy, người mình thích nhiều năm như vậy lại để mình thất vọng cùng cực, loại cảm giác này nhất định rất tồi tệ. Thật may, Ngô Thắng Vũ mà cậu luôn xem như sinh mệnh lại là, người hoàn mỹ nhất trên đời.
“Chuyện về sau em cũng biết, chị cứ tin cô ấy sẽ không ác độc như vậy nhưng lại phát sinh sự kiện đó, cho nên một ngày kia chị thật sự tức giận đến mất đi lý trí, trực tiếp lôi cô ấy khỏi phòng học đánh một trận. Chị nói với Dương Quân đừng để chị chán ghét cô ấy nhưng cô ấy vẫn làm, đột nhiên cảm thấy yêu thích nhiều năm dần dần đã biến thành thất vọng cùng chán ghét.”
Tình cảm lần lượt bị giẫm đạp, Giang Thư Vọng đã sớm mệt mỏi cho nên hiện tại Dương Quân như thế nào, cô cũng không quan tâm, bởi vì những chuyện đó đều là cô ấy gieo gió gặt bão.
“Uấn Chi, thật ra chị cũng biết cả nhà Dương Quân đến nhà em nháo loạn nên em mới dọn ra ngoài, hôm nay đến đây là muốn nhắc nhở em một chút, Dương Quân thật sự rất ích kỷ, là người quyết trả thù cho bằng được, chị cảm thấy cô ấy sẽ không dễ dàng buông tha như vậy, khoảng thời gian này em vẫn nên chú ý một chút.”
Không nghĩ tới Giang Thư Vọng tìm đến tận đây là để nói với mình như vậy, cậu hơi kinh ngạc, vẫn gật đầu một cái, “Em biết rồi, cảm ơn chị.”
“Không cần. Tuy rằng trước tiếp xúc không nhiều, thế nhưng chị biết em như thế nào, từ lần đầu nói chuyện với em, chị đã biết là Dương Quân gạt chị. Hi vọng em không ngại tiếp tục làm bạn với chị.”
“Tất nhiên.”
Hai người tiếp tục hàn huyên vài câu đã đến giờ cơm, Dương Uấn Chi muốn cho Giang Thư Vọng ở lại ăn cơm nhưng Giang Thư Vọng lại kiên trì muồn về, chỉ nói lần sau sẽ đến thăm cậu, cậu cũng không tiếp tục giữ lại, ở nhà một mình đã lâu, lại không có bạn bè khó tránh sẽ có chút cô độc. Giang Thư Vọng đi rồi cậu cũng chỉ thuận miệng ăn chút gì đó, sau đó vào phòng nghỉ ngơi.
Ngô Thắng Vũ về liền phát hiện vợ mình rầu rĩ không vui, ăn cơm tối cũng không nói chuyện, chỉ ngồi trong phòng ngẩn người.
“Bảo bối, sao vậy? Nghe nói hôm nay có ai đến nhà hả?”
“Ừm, là chị Giang Thư Vọng.”
“Hả, chị ấy tới đây làm gì?” Hắn khó hiểu, hôm nay chị ấy không đi học sao, với lại nếu có chuyện gì sao không tìm hắn trước mà lại đến nhà hắn.
“Không có gì, nói cho em biết một ít chuyện về Dương Quân thôi à.”
Nghe đến đó, Ngô Thắng Vũ đột nhiên sốt sắng lên, “Bảo bối, em tức giận sao?”
Dương Uấn Chi lắc đầu, “Em tức giận gì chứ, em biết anh là vì em.”
“Vậy vợ sao em không vui vậy?” Hắn cọ cọ mặt cậu, thỉnh thoảng hôn hôn mấy cái, một tay luồn vào bên trong sờ sờ.
Cậu bị hắn sờ đỏ mặt, vừa thở hổn hển vừa nói, “Từ khi bụng lớn mỗi ngày đều phải ở nhà, em sắp mốc meo rồi.”
“Bảo bối có thể đi lại trong sân một chút.”
Dương Uấn Chi liếc hắn một cái, “Đi muốn thuộc lòng luôn rồi.”
“Vậy giờ phải làm gì.” Hắn dừng động tác nhìn vợ mình.
“Ngày mai là cuối tuần, em muốn ra ngoài chơi.”
“Bảo bối…”
“Em muốn đi ra ngoài.”
“Được rồi.” Ngô Thắng Vũ biết sau khi bụng lớn tính tình Dương Uấn Chi cũng tương đối bạo hơn, cũng nên ra ngoài một chút, nhưng hắn sợ…. Bất quá vợ là nhất, vợ đang mang thai là nhất nhất, hơn nữa nhìn ánh mắt đáng thương của vợ, hắn căn bản không nhẫn tâm từ chối, “Vậy ngày mai anh mua cho em đồ nữ nha, em đóng vai thai phụ, anh sẽ dẫn em ra ngoài, được không?”
Tuy thấy hơi là lạ, Dương Uấn Chi vẫn gật đầu một cái.
/107
|