Edit: Đậu
Tuy rằng tối qua đã bôi thuốc đầy đủ và chỉ ôn nhu tâm tình nhưng hôm sau Dương Uấn Chi vẫn phát sốt cao, không biết có phải do gió thổi cộng với vết thương bị nhiễm trùng hay không, làm Ngô Thắng Vũ gấp như bị thả vào chảo dầu, gọi điện thoại xin nghỉ mấy ngày, mỗi ngày bận trước bận sau chăm sóc cậu, rốt cuộc mấy ngày sau cơn sốt mới chậm rãi hạ xuống.
※
“Cho nên, ý của hiệu trưởng là em tạm nghỉ học nửa năm sao?” Mới vừa tới trường Dương Uấn Chi liền bị gọi vào văn phòng.
“Ừm… Uấn Chi à, em mời mẹ em đến đây một chuyến, tôi sẽ bàn bạc lại.”
“Không cần.” Cậu ngẩng đầu nhìn hiệu trưởng và giáo viên chủ nhiệm đang đứng bên cạnh, “Em đồng ý sẽ tạm nghỉ học.”
Chuyện lúc trước ảnh hưởng không tốt với danh tiếng trường, đại khái vốn muốn đuổi thẳng nhưng lại tiếc thành tích của cậu, hơn nữa tiền học bổng đã trợ cấp, trường cũng không muốn bị lỗ cho nên cho cậu tạm nghỉ học. Tuy rằng phải nghỉ mấy tháng nhưng thành tích cậu như vậy, dù không đến lớp cũng không đến nỗi xuống dốc không phanh.
Giáo viên chủ nhiệm bất đắc dĩ thầm thở dài, nhớ tới lúc đứa trẻ này mới chuyển tới lớp mình, vốn muốn để em ấy tiếp xúc với bạn học nhiều hơn nên ngầm căn dặn vài người tìm em ấy hỏi bài. Nhìn quan hệ của nó với nhóc Thắng Vũ kia cũng không tệ, cô cho là Uấn Chi rốt cục bắt đầu nguyện ý lui tới với bạn học, lại không nghĩ rằng…
Thấy cậu đi ra khỏi phòng, hắn chờ ở ngoài liền đi tới.
“Sao vậy, bọn họ nói gì với em?”
“Hiệu trưởng muốn em tạm nghỉ học.”
“Cái gì?” Thanh âm Ngô Thắng Vũ nháy mắt vút cao, hắn đã biết hiệu trưởng tìm cậu chắc chắn không phải chuyện gì tốt, “Anh sẽ nói với ba, nếu không anh với em cùng nghỉ.”
“Không cần, Thắng Vũ. Trường cũng chỉ để em tạm nghỉ thôi mà, thật ra như vậy cũng tốt, xảy ra nhiều chuyện như vậy nếu ở lại bọn họ cũng không dễ chịu gì. Anh nhất định không thể bỏ học, phải cố gắng, em còn chờ anh kỳ sau phụ đạo cho em đó.” Cậu thoải mái nói nhưng sắc mặt hắn lại có chút trầm trọng.
“Đừng trầm mặt. Cùng em đến một nơi đi.”
“Nơi nào?”
“Phòng phát thanh trường.” Dương Uấn Chi đột nhiên cười khiến người nhìn không thấu.
Bây giờ vừa vặn đang tan học, cậu cầm loa phát thanh, làm một chuyện đại khái dũng cảm nhất đời cậu.
“Xin chào mọi người, tôi là Dương Uấn Chi. Tôi biết gần đây trường có rất nhiều tin đồn về tôi. Tôi cũng muốn xác nhận, đúng vậy, tôi là song tính nhân, đây là trời sinh, không phải chuyện mà tôi có thể tự quyết định. Tôi cũng không làm sai chuyện gì, tôi muốn được là chính mình, yêu bản thân vốn không phải là sai, các bạn không có quyền dùng điều này để sỉ nhục tôi. Nếu như nói tôi với Ngô Thắng Vũ làm sai chuyện gì, đó chính là yêu sớm, trường có thể đuổi tôi, tôi không có bất cứ dị nghị gì. Ở bên Thắng Vũ, tôi thấy mình dũng cảm hơn, dũng cảm đối diện với cuộc đời, dũng cảm đối diện với những người coi thường tôi, bài xích tôi, là bạn học, là gia đình. Tôi cũng là người, cũng mong mình có cuộc sống bình thường như các bạn. Sống 17 năm, người duy nhất mang đến cho tôi niềm vui, mang đến cho tôi hạnh phúc chính là Ngô Thắng Vũ. Tôi sẽ không vì các bạn chán ghét đồng tính mà bỏ rơi người thật lòng yêu tôi. Sẽ không bởi vì các bạn xem thường tôi mà tự giận mình, sẽ không vì gặp trở ngại mà không dám tiến về phía trước. Tôi sẽ càng ưu tú hơn nữa để không làm người tôi yêu và chính bản thân tôi phải thất vọng.”
Phần lớn mọi người đều ngây ngẩn, người đứng trước loa phát thanh kia, từng câu từng chữ đều toát lên sự kiên định, đó là một Dương Uấn Chi thật khác, một Dương Uấn Chi mà họ chưa từng thấy, không biết nữ sinh nào đi đầu, lớp học nhiệt liệt vỗ tay. Nhìn hết thảy những thứ này, biểu tình Dương Quân vạn phần đặc sắc.
※
“Bảo bối, em thật soái*.” Trên đường về Ngô Thắng Vũ vẫn luôn khen không dứt miệng, phòng phát thanh trường, có mấy nghìn người nghe lận đó. Bảo bối của hắn cư nhiên dám bày tỏ với hắn. Quả nhiên người này bình thường băng lãnh thẹn thùng lúc dũng cảm lên thì ngay cả Ngô Thắng Vũ cũng thấy mình không sánh bằng.
*Soái này vừa có nghĩa là đẹp trai vừa có nghĩa là ngầu đó, hehe mới học được hôm qua.
Dương Uấn Chi thản nhiên, làm xong chuyện này làm cậu thấy thật thoải mái, trường muốn cậu tạm thôi học cũng không sao cả.
“Ngô Thắng Vũ, giúp em tìm phòng thuê đi.”
“Hả? Sao tự nhiên muốn thuê phòng? Hi Tá đã nói muốn ở thì cứ ở, nếu em không quen thì đến nhà anh cũng được, mẹ anh chắc sẽ rất vui.”
“Không phải, ở nhà của anh hoài em thấy không tiện lắm. Lúc tiểu học sau khi ba mẹ ly hôn em bắt đầu tích góp tiền, lúc sơ trung đi làm thêm cũng tích thêm được một ít nữa. Tuy rằng không nhiều nhưng vẫn đủ mà, em thuê phòng ở ngoài, nửa năm nay rất nhàn, có thể đi kiếm ít tiền.”
Không nghĩ tới vợ mình còn có bản lãnh này, Ngô Thắng Vũ thầm líu lưỡi, “Vậy được. Anh ở cùng em.”
※
Chỉ là Ngô Thắng Vũ không nghĩ tới lúc hắn nói với Lục Hi Tá rằng bọn họ muốn dời ra ngoài lại bị anh ngăn lại, “Bây giờ giá thuê không rẻ, vị kia nhà cậu chắc chắn sẽ không cho cậu bỏ tiền. Cứ ở chỗ của anh đi, nếu em ấy thấy băn khoăn thì nó là mỗi tháng trả tiền cho anh là được. Dù sao anh cũng có nhiều chỗ, hai đứa cần thì cứ ở đi.”
Sau khi nghe anh họ khuyên bảo, hai người cũng thấy trước ở lại cũng được, mỗi tháng đều kiên trì trả tiền cho Lục Hi Tá. Kế tiếp lại giải quyết vấn đề của mình, hiện tại chưa tốt nghiệp ra ngoài tìm việc sẽ không kiếm được bao nhiêu, Ngô Thắng Vũ nói với cậu hiện tại thời đại phát triển, đầu tư vào Internet đi. Nhưng bây giờ tự mình gây dựng sự nghiệp thì chi phí lại rất lớn cho nên cậu dứt khoát tìm một công ty không tồi, sắp đến lễ Giáng sinh, Dương Uấn Chi sẽ lên kế hoạch và thiết kế trang web cho công ty. Mặc dù đối phương khá không tín nhiệm một sinh viên chưa bằng cấp nhưng dù sao cũng là miễn phí, cũng không bị thiệt, công ty cũng đã tự lên đề án, nếu của Uấn Chi không được có thể dùng của chính mình.
Từ soạn thảo kế hoạch, thiết kế hay tuyên truyền đều là một mình Dương Uấn Chi làm, có rất nhiều thứ chưa hiểu rõ nên phải vừa học vừa làm, có khi còn thức đến nửa đêm. Cuối cùng công ty cũng đồng ý bản đề án của cậu, vào hôm Giáng Sinh doanh số đặt hàng trên internet tăng gấp mấy lần, đánh bại đối thủ cạnh tranh, bởi vì đã hợp lý hóa giá cả làm người mua hài lòng, công ty cũng nhận được lợi ích tốt nhất làm boss tổng cười ngoác mồm, tuy rằng lúc trước nói là miễn phí nhưng vẫn hào phóng thưởng cho Dương Uấn Chi 1 vạn tệ tiền thù lao, thậm chí còn nói sau này có thể trực tiếp vào làm, phụ trách phần công việc này.
“Vợ, hôm nay là Noel.” Ngô Thắng Vũ đã sớm tắm rửa sạch sẽ nằm trên giường dâng mình đến cửa, giống như “oán phụ khuê phòng” chờ người lâm hạnh.
“Biết biết, hôm nay em có 1 vạn tệ nè.” Cậu nhảy nhót, hắn lại thầm gào khóc, rất muốn nói chỉ có 1 vạn tệ thôi mà, chồng cho em, có thể “mua” em một đêm không. Đương nhiên hắn biết nếu mình nói như vậy, cậu rất có thể sẽ mưu sát chồng, vẫn là nên nhịn đau nuốt lời vào bụng, ủy khuất mở miệng.
1 vạn nhân dân tệ bằng 33.380.000 VNĐ
“Anh biết bảo bối nhà ta rất lợi hại, nhưng mấy hôm nay em không có để ý đến anh, mỗi ngày anh đi học về đều thấy em ôn máy tính…”
Nghe hắn nói như vậy, cậu mới nhớ tới mấy ngày nay thật có quên hắn, tràn đầy áy náy bò lên giường, hôn Ngô Thắng Vũ một cái.
“Như vậy là xong rồi? Bảo bối, anh chờ em từ sáng đến giờ đó.” Vốn muốn dẫn cậu ra ngoài chơi, kết quả đối phương lại cự tuyệt hắn bằng một chữ bận. Ngô Thắng Vũ suýt chút còn muốn tra hỏi, có phải em chiếm được người ta rồi nên không còn hứng thú nữa phải không? Nhưng mà em ấy không thích đại dương vật của mình nữa hả, không giống, không giống a. Tuy rằng bộ dáng cậu nghiêm túc làm việc rất rất có mị lực nhưng hắn chỉ có thể nhìn, không thể ăn, thật sự rất nghẹn a.
Dương Uấn Chi vừa muốn mở miệng, lại không biết quơ tới chỗ nào, tủ nhỏ trên đầu giường đột nhiên mở ra. Hai người đều kỳ quái liếc nhìn, kết quả nửa ngày cũng không thể thốt nên lời. Bên trong ngăn kéo là đồ dùng tình thú, phong phú tới mức loại nào dạng nào cũng có, từ kẹp ngực, love egg tới dương cụ giả…. Dương Uấn Chi càng nhìn, mặt càng đỏ.
“Đây….. Đây không phải là phòng của hai anh họ sao, sao lại có…. Có thứ này.”
Tuy rằng tối qua đã bôi thuốc đầy đủ và chỉ ôn nhu tâm tình nhưng hôm sau Dương Uấn Chi vẫn phát sốt cao, không biết có phải do gió thổi cộng với vết thương bị nhiễm trùng hay không, làm Ngô Thắng Vũ gấp như bị thả vào chảo dầu, gọi điện thoại xin nghỉ mấy ngày, mỗi ngày bận trước bận sau chăm sóc cậu, rốt cuộc mấy ngày sau cơn sốt mới chậm rãi hạ xuống.
※
“Cho nên, ý của hiệu trưởng là em tạm nghỉ học nửa năm sao?” Mới vừa tới trường Dương Uấn Chi liền bị gọi vào văn phòng.
“Ừm… Uấn Chi à, em mời mẹ em đến đây một chuyến, tôi sẽ bàn bạc lại.”
“Không cần.” Cậu ngẩng đầu nhìn hiệu trưởng và giáo viên chủ nhiệm đang đứng bên cạnh, “Em đồng ý sẽ tạm nghỉ học.”
Chuyện lúc trước ảnh hưởng không tốt với danh tiếng trường, đại khái vốn muốn đuổi thẳng nhưng lại tiếc thành tích của cậu, hơn nữa tiền học bổng đã trợ cấp, trường cũng không muốn bị lỗ cho nên cho cậu tạm nghỉ học. Tuy rằng phải nghỉ mấy tháng nhưng thành tích cậu như vậy, dù không đến lớp cũng không đến nỗi xuống dốc không phanh.
Giáo viên chủ nhiệm bất đắc dĩ thầm thở dài, nhớ tới lúc đứa trẻ này mới chuyển tới lớp mình, vốn muốn để em ấy tiếp xúc với bạn học nhiều hơn nên ngầm căn dặn vài người tìm em ấy hỏi bài. Nhìn quan hệ của nó với nhóc Thắng Vũ kia cũng không tệ, cô cho là Uấn Chi rốt cục bắt đầu nguyện ý lui tới với bạn học, lại không nghĩ rằng…
Thấy cậu đi ra khỏi phòng, hắn chờ ở ngoài liền đi tới.
“Sao vậy, bọn họ nói gì với em?”
“Hiệu trưởng muốn em tạm nghỉ học.”
“Cái gì?” Thanh âm Ngô Thắng Vũ nháy mắt vút cao, hắn đã biết hiệu trưởng tìm cậu chắc chắn không phải chuyện gì tốt, “Anh sẽ nói với ba, nếu không anh với em cùng nghỉ.”
“Không cần, Thắng Vũ. Trường cũng chỉ để em tạm nghỉ thôi mà, thật ra như vậy cũng tốt, xảy ra nhiều chuyện như vậy nếu ở lại bọn họ cũng không dễ chịu gì. Anh nhất định không thể bỏ học, phải cố gắng, em còn chờ anh kỳ sau phụ đạo cho em đó.” Cậu thoải mái nói nhưng sắc mặt hắn lại có chút trầm trọng.
“Đừng trầm mặt. Cùng em đến một nơi đi.”
“Nơi nào?”
“Phòng phát thanh trường.” Dương Uấn Chi đột nhiên cười khiến người nhìn không thấu.
Bây giờ vừa vặn đang tan học, cậu cầm loa phát thanh, làm một chuyện đại khái dũng cảm nhất đời cậu.
“Xin chào mọi người, tôi là Dương Uấn Chi. Tôi biết gần đây trường có rất nhiều tin đồn về tôi. Tôi cũng muốn xác nhận, đúng vậy, tôi là song tính nhân, đây là trời sinh, không phải chuyện mà tôi có thể tự quyết định. Tôi cũng không làm sai chuyện gì, tôi muốn được là chính mình, yêu bản thân vốn không phải là sai, các bạn không có quyền dùng điều này để sỉ nhục tôi. Nếu như nói tôi với Ngô Thắng Vũ làm sai chuyện gì, đó chính là yêu sớm, trường có thể đuổi tôi, tôi không có bất cứ dị nghị gì. Ở bên Thắng Vũ, tôi thấy mình dũng cảm hơn, dũng cảm đối diện với cuộc đời, dũng cảm đối diện với những người coi thường tôi, bài xích tôi, là bạn học, là gia đình. Tôi cũng là người, cũng mong mình có cuộc sống bình thường như các bạn. Sống 17 năm, người duy nhất mang đến cho tôi niềm vui, mang đến cho tôi hạnh phúc chính là Ngô Thắng Vũ. Tôi sẽ không vì các bạn chán ghét đồng tính mà bỏ rơi người thật lòng yêu tôi. Sẽ không bởi vì các bạn xem thường tôi mà tự giận mình, sẽ không vì gặp trở ngại mà không dám tiến về phía trước. Tôi sẽ càng ưu tú hơn nữa để không làm người tôi yêu và chính bản thân tôi phải thất vọng.”
Phần lớn mọi người đều ngây ngẩn, người đứng trước loa phát thanh kia, từng câu từng chữ đều toát lên sự kiên định, đó là một Dương Uấn Chi thật khác, một Dương Uấn Chi mà họ chưa từng thấy, không biết nữ sinh nào đi đầu, lớp học nhiệt liệt vỗ tay. Nhìn hết thảy những thứ này, biểu tình Dương Quân vạn phần đặc sắc.
※
“Bảo bối, em thật soái*.” Trên đường về Ngô Thắng Vũ vẫn luôn khen không dứt miệng, phòng phát thanh trường, có mấy nghìn người nghe lận đó. Bảo bối của hắn cư nhiên dám bày tỏ với hắn. Quả nhiên người này bình thường băng lãnh thẹn thùng lúc dũng cảm lên thì ngay cả Ngô Thắng Vũ cũng thấy mình không sánh bằng.
*Soái này vừa có nghĩa là đẹp trai vừa có nghĩa là ngầu đó, hehe mới học được hôm qua.
Dương Uấn Chi thản nhiên, làm xong chuyện này làm cậu thấy thật thoải mái, trường muốn cậu tạm thôi học cũng không sao cả.
“Ngô Thắng Vũ, giúp em tìm phòng thuê đi.”
“Hả? Sao tự nhiên muốn thuê phòng? Hi Tá đã nói muốn ở thì cứ ở, nếu em không quen thì đến nhà anh cũng được, mẹ anh chắc sẽ rất vui.”
“Không phải, ở nhà của anh hoài em thấy không tiện lắm. Lúc tiểu học sau khi ba mẹ ly hôn em bắt đầu tích góp tiền, lúc sơ trung đi làm thêm cũng tích thêm được một ít nữa. Tuy rằng không nhiều nhưng vẫn đủ mà, em thuê phòng ở ngoài, nửa năm nay rất nhàn, có thể đi kiếm ít tiền.”
Không nghĩ tới vợ mình còn có bản lãnh này, Ngô Thắng Vũ thầm líu lưỡi, “Vậy được. Anh ở cùng em.”
※
Chỉ là Ngô Thắng Vũ không nghĩ tới lúc hắn nói với Lục Hi Tá rằng bọn họ muốn dời ra ngoài lại bị anh ngăn lại, “Bây giờ giá thuê không rẻ, vị kia nhà cậu chắc chắn sẽ không cho cậu bỏ tiền. Cứ ở chỗ của anh đi, nếu em ấy thấy băn khoăn thì nó là mỗi tháng trả tiền cho anh là được. Dù sao anh cũng có nhiều chỗ, hai đứa cần thì cứ ở đi.”
Sau khi nghe anh họ khuyên bảo, hai người cũng thấy trước ở lại cũng được, mỗi tháng đều kiên trì trả tiền cho Lục Hi Tá. Kế tiếp lại giải quyết vấn đề của mình, hiện tại chưa tốt nghiệp ra ngoài tìm việc sẽ không kiếm được bao nhiêu, Ngô Thắng Vũ nói với cậu hiện tại thời đại phát triển, đầu tư vào Internet đi. Nhưng bây giờ tự mình gây dựng sự nghiệp thì chi phí lại rất lớn cho nên cậu dứt khoát tìm một công ty không tồi, sắp đến lễ Giáng sinh, Dương Uấn Chi sẽ lên kế hoạch và thiết kế trang web cho công ty. Mặc dù đối phương khá không tín nhiệm một sinh viên chưa bằng cấp nhưng dù sao cũng là miễn phí, cũng không bị thiệt, công ty cũng đã tự lên đề án, nếu của Uấn Chi không được có thể dùng của chính mình.
Từ soạn thảo kế hoạch, thiết kế hay tuyên truyền đều là một mình Dương Uấn Chi làm, có rất nhiều thứ chưa hiểu rõ nên phải vừa học vừa làm, có khi còn thức đến nửa đêm. Cuối cùng công ty cũng đồng ý bản đề án của cậu, vào hôm Giáng Sinh doanh số đặt hàng trên internet tăng gấp mấy lần, đánh bại đối thủ cạnh tranh, bởi vì đã hợp lý hóa giá cả làm người mua hài lòng, công ty cũng nhận được lợi ích tốt nhất làm boss tổng cười ngoác mồm, tuy rằng lúc trước nói là miễn phí nhưng vẫn hào phóng thưởng cho Dương Uấn Chi 1 vạn tệ tiền thù lao, thậm chí còn nói sau này có thể trực tiếp vào làm, phụ trách phần công việc này.
“Vợ, hôm nay là Noel.” Ngô Thắng Vũ đã sớm tắm rửa sạch sẽ nằm trên giường dâng mình đến cửa, giống như “oán phụ khuê phòng” chờ người lâm hạnh.
“Biết biết, hôm nay em có 1 vạn tệ nè.” Cậu nhảy nhót, hắn lại thầm gào khóc, rất muốn nói chỉ có 1 vạn tệ thôi mà, chồng cho em, có thể “mua” em một đêm không. Đương nhiên hắn biết nếu mình nói như vậy, cậu rất có thể sẽ mưu sát chồng, vẫn là nên nhịn đau nuốt lời vào bụng, ủy khuất mở miệng.
1 vạn nhân dân tệ bằng 33.380.000 VNĐ
“Anh biết bảo bối nhà ta rất lợi hại, nhưng mấy hôm nay em không có để ý đến anh, mỗi ngày anh đi học về đều thấy em ôn máy tính…”
Nghe hắn nói như vậy, cậu mới nhớ tới mấy ngày nay thật có quên hắn, tràn đầy áy náy bò lên giường, hôn Ngô Thắng Vũ một cái.
“Như vậy là xong rồi? Bảo bối, anh chờ em từ sáng đến giờ đó.” Vốn muốn dẫn cậu ra ngoài chơi, kết quả đối phương lại cự tuyệt hắn bằng một chữ bận. Ngô Thắng Vũ suýt chút còn muốn tra hỏi, có phải em chiếm được người ta rồi nên không còn hứng thú nữa phải không? Nhưng mà em ấy không thích đại dương vật của mình nữa hả, không giống, không giống a. Tuy rằng bộ dáng cậu nghiêm túc làm việc rất rất có mị lực nhưng hắn chỉ có thể nhìn, không thể ăn, thật sự rất nghẹn a.
Dương Uấn Chi vừa muốn mở miệng, lại không biết quơ tới chỗ nào, tủ nhỏ trên đầu giường đột nhiên mở ra. Hai người đều kỳ quái liếc nhìn, kết quả nửa ngày cũng không thể thốt nên lời. Bên trong ngăn kéo là đồ dùng tình thú, phong phú tới mức loại nào dạng nào cũng có, từ kẹp ngực, love egg tới dương cụ giả…. Dương Uấn Chi càng nhìn, mặt càng đỏ.
“Đây….. Đây không phải là phòng của hai anh họ sao, sao lại có…. Có thứ này.”
/107
|