Nhân sinh nhược chích như sơ kiến, hà sự thu phong bi họa phiến.
Đẳng nhàn biến khước cố nhân tâm, khước đạo cố nhân tâm dịch biến.
Ly sơn ngữ bãi thanh tiêu bán, lệ vũ lâm linh chung bất oán.
Hà như bạc hạnh cẩm y lang, bỉ dực liên chi đương nhật nguyện.
(Bài Mộc Lan Hoa Linh của Nạp Lan Dung Nhược. Vì không dịch nổi nên chỉ tóm lược nội dung chính: Bài thơ là lời một cô gái lên án bạc tình lang của mình, kiên quyết cắt đứt quan hệ với y.)
Mọi thứ chung quanh yên tĩnh, trên thế gian chỉ còn lại bóng lưng Phi Yên áo trắng bay bay.
Tuyết bay mù trời, làm rối loạn lòng người, làm mịt mờ đôi mắt.
Một giọt nước mắt, từ khóe mắt trào ra, không một tiếng động thấm vào mặt đất phủ đầy tuyết trắng.
Y đã từng… dịu dàng ôn nhu với nàng.
Đã từng… lời ngon tiếng ngọt với nàng.
Nàng đã từng… động lòng.
Đã từng… cho rằng y là bến đỗ cuối cùng của mình.
Vốn tưởng rằng, thiên địa hữu tình, nhân gian hữu ái.
Nhưng thì ra, tất cả đều chỉ là hoa trong gương, trăng trong nước. Phồn hoa qua đi, thì chỉ còn lại sự quạnh quẽ mà thôi.
Nói là có tình, nhưng lại vô tình!
Kẻ vô tình thực sự chỉ có Tần Mộ Phong thôi sao?
Có lẽ, nàng cũng là người vô tình.
Y vô tình, nàng cũng vô tình. Nói chia tay, liền mỗi người một ngả.
Từ lâu đã biết sẽ có kết cục này, thế nhưng, vì sao tim nàng vẫn nhói đau?
Nhân sinh chẳng qua chỉ là hai chữ duyên phận, gả cho Tần Mộ Phong là duyên, yêu y cũng là duyên, chỉ có điều đó là nghiệt duyên.
Hôm nay, bọn họ duyên tình đã tận.
Cho dù là nghiệt duyên, cũng chẳng được lâu dài, đây là nỗi buồn của nàng, cũng là nỗi thương tâm của Tần Mộ Phong.
Nhìn bốn chữ Bình Nam Vương Phủ, ánh mắt Bạch Phi Yên nhòe đi. Nàng quay phắt đầu lại, xoay lưng về phía vương phủ. Lại một giọt nước trào ra từ khóe mắt. Giọt nước mắt nóng hổi thấm vào lớp tuyết, không còn dấu vết.
“Nàng hối hận rồi sao?” Một bóng người cao lớn xuất hiện sau lưng Bạch Phi Yên, không một tiếng động. Trên mặt tuyết, hai chiếc bóng giao nhau.
Giọng nói dịu dàng êm ái, sưởi ấm lòng nàng.
Bạch Phi Yên chậm rãi xoay người, ngước mắt nhìn Hoắc Thiên, ánh mắt nàng trở nên sâu thẳm, “Không, ta không hối hận. Ta tin quyết định của ta là đúng.” Đây là kết quả mà cả nàng và Tần Mộ Phong đều mong muốn.
Ánh trăng lạnh lẽo hòa vào lớp tuyết trắng xóa, tạo nên một màu trắng bàng bạc.
“Nàng đã khóc.” Hoắc Thiên dịu dàng lau vệt nước mắt còn vương trên mặt nàng.
“Đúng vậy, ta đã khóc.” Vệt nước còn đọng lại trên gương mặt, dưới ánh trăng nhàn nhạt, ánh lên một vẻ thê lương.
“Nàng có dự định gì không.” Liễu Thiên Mạch và người nhà họ Liễu như nước với lửa, tất nhiên sẽ không trở về Liễu gia. Nàng là một nữ tử không nơi nương tựa, có thể đi đâu?
Bạch Phi Yên mỉm cười, “Trời đất bao la, tất có chỗ cho ta dung thân.”
Ánh mắt Hoắc Thiên trở nên trầm lắng, sâu thẳm không nhìn ra hắn đang suy nghĩ điều gì.”Hãy để ta chăm sóc cho nàng.” Những lời này, hắn đã muốn nói với nàng từ rất lâu.
Bốn mắt nhìn nhau, Bạch Phi Yên im lặng. Những lời này, vì sao như một gánh nặng ngàn cân, khiến nàng không thể nào tiếp nhận nổi.
“Không, huynh có cuộc sống của huynh.” Nàng lắc đầu, chậm rãi khép mắt. “Ta có cuộc sống của ta.”
Hắn là tướng quân quyền khuynh triều dã, nàng là phi tặc tay nhuộm máu tanh, bọn họ là người của hai thế giới. Những chuyện hắn làm vì nàng, đã quá nhiều rồi.
“Cho tới bây giờ, nàng vẫn xem ta là người ngoài sao?” Hoắc Thiên khẽ thở dài, ngón tay bất giác nắm lại.
“Chúng ta mãi mãi là bằng hữu.”
“Nếu là bằng hữu, vì sao cự tuyệt sự giúp đỡ của ta.”
“Bởi vì ta không xứng.” Vẻ bình tĩnh của nàng, không thể che đi sự quạnh quẽ trong đôi mắt.
Ánh mắt Hoắc Thiên chậm rãi nhìn xuống dưới, rơi trên bụng nàng, “Nàng nên vì đứa bé trong bụng mà suy nghĩ một chút.”
“Có ý gì?” Bạch Phi Yên ngơ ngác.
“Vương gia không cần nó, lẽ nào nàng muốn con mình vừa ra sinh ra đã không cha sao?” Hoắc Thiên cố giấu sự tiếc thương và bất lực trong lời nói.
Bạch Phi Yên cười khổ, “Huynh đi theo ta từ khi nào?” Bị Hoắc Thiên theo dõi, không ngờ nàng lại không biết gì. Cũng không biết là Hoắc Thiên võ công quá giỏi, hay là do nàng quá sơ suất.
“Ta đã theo nàng từ trên đường, thấy nàng trở về vương phủ, thấy nàng bị Vương gia làm nhục.” Hắn lo lắng thương thế của Phi Yên, vẫn luôn canh giữ bên ngoài cửa phòng nàng. Từ lúc nàng bắt đầu ra khỏi phòng, mỗi nhất cử nhất động của nàng, đều rơi vào trong mắt hắn.
Bạch Phi Yên cúi đầu, cười cay đắng, “Vậy sao? Nếu huynh đã biết hết, ta cũng không muốn giải thích quá nhiều. Từ nay về sau, ta và nam nhân họ Tần kia sẽ không còn quan hệ gì nữa.”
“Vì đứa bé, hãy để ta chăm sóc mẹ con nàng.” Bàn tay to lớn của Hoắc Thiên lặng lẽ cầm lấy tay nàng. Sự ấm áp trên người hắn, cuồn cuộn không ngừng truyền vào lòng bàn tay nàng.
Phi Yên để mặc hắn nắm tay, không hề cự tuyệt. Nàng từ nhỏ được tiếp thu cách giáo dục hiện đại, không giống như nữ tử cổ đại.
Trong ý thức của nàng, nếu là bằng hữu, thì trong lúc nàng đau thương có thể an ủi nàng, cũng không có gì không thích hợp.
“Ta từ nhỏ đã không cha không mẹ, quả thực cũng mong có thể cho con ta một gia đình hoàn chỉnh.” Vẻ mặt Bạch Phi Yên trở nên nhu hòa.
“Chính vì vậy, xin đừng cự tuyệt sự giúp đỡ của ta.” Hoắc Thiên chăm chú nhìn Phi Yên, cầm chặt hai tay nàng.
“Chăm sóc như thế nào?” Bạch Phi Yên giở giọng đùa chợt, “Dù gì huynh cũng không thể nói với đứa trẻ, huynh là phụ thân của nó? Có thể lừa dối tất cả mọi người sao? Nói hai chúng ta thông dâm ư?”
“Nếu như nàng đồng ý, có gì là không thể?” Hoắc Thiên nói rất nhẹ nhàng, tựa hồ như đang nói giỡn. Nhưng sâu thẳm trong đôi mắt, lại kiên quyết một tình cảm sâm đậm.
Nhìn thấy ánh mắt Hoắc Thiên, nụ cười trên mặt Phi Yên chợt tan biến mất. Chỉ trong nháy mắt, nàng dường như đã nhận ra được điều gì.
“Cảm ơn, hảo ý của huynh, Phi Yên xin ghi tạc trong lòng.” Phi Yên lặng lẽ rút bàn tay nhỏ bị hắn giữ chặt nãy giờ, thối lui vài bước.
Phi Yên lui ra sau, Hoắc Thiên mới nhận ra mình đã thất thố, hắn hơi xấu hổ, “Thiên Mạch, ta xin lỗi.”
Phi Yên tránh né ánh mắt hắn, “Gọi ta là Phi Yên, trên đời này căn bản là không có Liễu Thiên Mạch, từ rất nhiều năm trước, Liễu Thiên Mạch đã chết rồi. Ta họ Bạch, tên Phi Yên.”
Hai chữ Phi Yên khiến Hoắc Thiên nhíu mày, “Phi Yên?” Cùng tên với hồng nhan tri kỷ của Hoàng Thượng?
“Đúng vậy, ta họ Bạch, tên là Phi Yên. Lần trước khi cùng nhau vẽ tranh, ta từng nói với huynh, không nhớ sao?” Bạch Phi Yên thản nhiên cười, “Hoắc đại ca, tạm biệt.”
“Phi Yên…” Hoắc Thiên quýnh lên, đưa ta ra định giữ lấy nàng. Các ngón tay lướt qua y phục của nàng, nhưng lại không nắm lại.
“Hoắc đại ca, đừng ngăn cản ta, ta sẽ sống rất tốt.” Nàng không quay đầu lại, nhưng tràn đầy tự tin.
Nàng tin tưởng, quyết định của nàng là đúng. Rời khỏi vương phủ, nàng không hối hận, vĩnh viễn không hối hận.
Từ giọng nói của Phi Yên, Hoắc Thiên cảm nhận được sự kiên quyết của nàng. Hắn đã sớm biết, nàng là một nữ tử rất cố chấp, bất luận kẻ nào cũng không thể thay đổi được quyết định của nàng.
Hắn ngơ ngác đứng nguyên tại chỗ, nhìn bóng lưng của nàng dần mất hút trong màn mưa tuyết.
Hoa tuyết bay đầy, hòa lẫn trong những tiếng thở dài lặng lẽ.
Đẳng nhàn biến khước cố nhân tâm, khước đạo cố nhân tâm dịch biến.
Ly sơn ngữ bãi thanh tiêu bán, lệ vũ lâm linh chung bất oán.
Hà như bạc hạnh cẩm y lang, bỉ dực liên chi đương nhật nguyện.
(Bài Mộc Lan Hoa Linh của Nạp Lan Dung Nhược. Vì không dịch nổi nên chỉ tóm lược nội dung chính: Bài thơ là lời một cô gái lên án bạc tình lang của mình, kiên quyết cắt đứt quan hệ với y.)
Mọi thứ chung quanh yên tĩnh, trên thế gian chỉ còn lại bóng lưng Phi Yên áo trắng bay bay.
Tuyết bay mù trời, làm rối loạn lòng người, làm mịt mờ đôi mắt.
Một giọt nước mắt, từ khóe mắt trào ra, không một tiếng động thấm vào mặt đất phủ đầy tuyết trắng.
Y đã từng… dịu dàng ôn nhu với nàng.
Đã từng… lời ngon tiếng ngọt với nàng.
Nàng đã từng… động lòng.
Đã từng… cho rằng y là bến đỗ cuối cùng của mình.
Vốn tưởng rằng, thiên địa hữu tình, nhân gian hữu ái.
Nhưng thì ra, tất cả đều chỉ là hoa trong gương, trăng trong nước. Phồn hoa qua đi, thì chỉ còn lại sự quạnh quẽ mà thôi.
Nói là có tình, nhưng lại vô tình!
Kẻ vô tình thực sự chỉ có Tần Mộ Phong thôi sao?
Có lẽ, nàng cũng là người vô tình.
Y vô tình, nàng cũng vô tình. Nói chia tay, liền mỗi người một ngả.
Từ lâu đã biết sẽ có kết cục này, thế nhưng, vì sao tim nàng vẫn nhói đau?
Nhân sinh chẳng qua chỉ là hai chữ duyên phận, gả cho Tần Mộ Phong là duyên, yêu y cũng là duyên, chỉ có điều đó là nghiệt duyên.
Hôm nay, bọn họ duyên tình đã tận.
Cho dù là nghiệt duyên, cũng chẳng được lâu dài, đây là nỗi buồn của nàng, cũng là nỗi thương tâm của Tần Mộ Phong.
Nhìn bốn chữ Bình Nam Vương Phủ, ánh mắt Bạch Phi Yên nhòe đi. Nàng quay phắt đầu lại, xoay lưng về phía vương phủ. Lại một giọt nước trào ra từ khóe mắt. Giọt nước mắt nóng hổi thấm vào lớp tuyết, không còn dấu vết.
“Nàng hối hận rồi sao?” Một bóng người cao lớn xuất hiện sau lưng Bạch Phi Yên, không một tiếng động. Trên mặt tuyết, hai chiếc bóng giao nhau.
Giọng nói dịu dàng êm ái, sưởi ấm lòng nàng.
Bạch Phi Yên chậm rãi xoay người, ngước mắt nhìn Hoắc Thiên, ánh mắt nàng trở nên sâu thẳm, “Không, ta không hối hận. Ta tin quyết định của ta là đúng.” Đây là kết quả mà cả nàng và Tần Mộ Phong đều mong muốn.
Ánh trăng lạnh lẽo hòa vào lớp tuyết trắng xóa, tạo nên một màu trắng bàng bạc.
“Nàng đã khóc.” Hoắc Thiên dịu dàng lau vệt nước mắt còn vương trên mặt nàng.
“Đúng vậy, ta đã khóc.” Vệt nước còn đọng lại trên gương mặt, dưới ánh trăng nhàn nhạt, ánh lên một vẻ thê lương.
“Nàng có dự định gì không.” Liễu Thiên Mạch và người nhà họ Liễu như nước với lửa, tất nhiên sẽ không trở về Liễu gia. Nàng là một nữ tử không nơi nương tựa, có thể đi đâu?
Bạch Phi Yên mỉm cười, “Trời đất bao la, tất có chỗ cho ta dung thân.”
Ánh mắt Hoắc Thiên trở nên trầm lắng, sâu thẳm không nhìn ra hắn đang suy nghĩ điều gì.”Hãy để ta chăm sóc cho nàng.” Những lời này, hắn đã muốn nói với nàng từ rất lâu.
Bốn mắt nhìn nhau, Bạch Phi Yên im lặng. Những lời này, vì sao như một gánh nặng ngàn cân, khiến nàng không thể nào tiếp nhận nổi.
“Không, huynh có cuộc sống của huynh.” Nàng lắc đầu, chậm rãi khép mắt. “Ta có cuộc sống của ta.”
Hắn là tướng quân quyền khuynh triều dã, nàng là phi tặc tay nhuộm máu tanh, bọn họ là người của hai thế giới. Những chuyện hắn làm vì nàng, đã quá nhiều rồi.
“Cho tới bây giờ, nàng vẫn xem ta là người ngoài sao?” Hoắc Thiên khẽ thở dài, ngón tay bất giác nắm lại.
“Chúng ta mãi mãi là bằng hữu.”
“Nếu là bằng hữu, vì sao cự tuyệt sự giúp đỡ của ta.”
“Bởi vì ta không xứng.” Vẻ bình tĩnh của nàng, không thể che đi sự quạnh quẽ trong đôi mắt.
Ánh mắt Hoắc Thiên chậm rãi nhìn xuống dưới, rơi trên bụng nàng, “Nàng nên vì đứa bé trong bụng mà suy nghĩ một chút.”
“Có ý gì?” Bạch Phi Yên ngơ ngác.
“Vương gia không cần nó, lẽ nào nàng muốn con mình vừa ra sinh ra đã không cha sao?” Hoắc Thiên cố giấu sự tiếc thương và bất lực trong lời nói.
Bạch Phi Yên cười khổ, “Huynh đi theo ta từ khi nào?” Bị Hoắc Thiên theo dõi, không ngờ nàng lại không biết gì. Cũng không biết là Hoắc Thiên võ công quá giỏi, hay là do nàng quá sơ suất.
“Ta đã theo nàng từ trên đường, thấy nàng trở về vương phủ, thấy nàng bị Vương gia làm nhục.” Hắn lo lắng thương thế của Phi Yên, vẫn luôn canh giữ bên ngoài cửa phòng nàng. Từ lúc nàng bắt đầu ra khỏi phòng, mỗi nhất cử nhất động của nàng, đều rơi vào trong mắt hắn.
Bạch Phi Yên cúi đầu, cười cay đắng, “Vậy sao? Nếu huynh đã biết hết, ta cũng không muốn giải thích quá nhiều. Từ nay về sau, ta và nam nhân họ Tần kia sẽ không còn quan hệ gì nữa.”
“Vì đứa bé, hãy để ta chăm sóc mẹ con nàng.” Bàn tay to lớn của Hoắc Thiên lặng lẽ cầm lấy tay nàng. Sự ấm áp trên người hắn, cuồn cuộn không ngừng truyền vào lòng bàn tay nàng.
Phi Yên để mặc hắn nắm tay, không hề cự tuyệt. Nàng từ nhỏ được tiếp thu cách giáo dục hiện đại, không giống như nữ tử cổ đại.
Trong ý thức của nàng, nếu là bằng hữu, thì trong lúc nàng đau thương có thể an ủi nàng, cũng không có gì không thích hợp.
“Ta từ nhỏ đã không cha không mẹ, quả thực cũng mong có thể cho con ta một gia đình hoàn chỉnh.” Vẻ mặt Bạch Phi Yên trở nên nhu hòa.
“Chính vì vậy, xin đừng cự tuyệt sự giúp đỡ của ta.” Hoắc Thiên chăm chú nhìn Phi Yên, cầm chặt hai tay nàng.
“Chăm sóc như thế nào?” Bạch Phi Yên giở giọng đùa chợt, “Dù gì huynh cũng không thể nói với đứa trẻ, huynh là phụ thân của nó? Có thể lừa dối tất cả mọi người sao? Nói hai chúng ta thông dâm ư?”
“Nếu như nàng đồng ý, có gì là không thể?” Hoắc Thiên nói rất nhẹ nhàng, tựa hồ như đang nói giỡn. Nhưng sâu thẳm trong đôi mắt, lại kiên quyết một tình cảm sâm đậm.
Nhìn thấy ánh mắt Hoắc Thiên, nụ cười trên mặt Phi Yên chợt tan biến mất. Chỉ trong nháy mắt, nàng dường như đã nhận ra được điều gì.
“Cảm ơn, hảo ý của huynh, Phi Yên xin ghi tạc trong lòng.” Phi Yên lặng lẽ rút bàn tay nhỏ bị hắn giữ chặt nãy giờ, thối lui vài bước.
Phi Yên lui ra sau, Hoắc Thiên mới nhận ra mình đã thất thố, hắn hơi xấu hổ, “Thiên Mạch, ta xin lỗi.”
Phi Yên tránh né ánh mắt hắn, “Gọi ta là Phi Yên, trên đời này căn bản là không có Liễu Thiên Mạch, từ rất nhiều năm trước, Liễu Thiên Mạch đã chết rồi. Ta họ Bạch, tên Phi Yên.”
Hai chữ Phi Yên khiến Hoắc Thiên nhíu mày, “Phi Yên?” Cùng tên với hồng nhan tri kỷ của Hoàng Thượng?
“Đúng vậy, ta họ Bạch, tên là Phi Yên. Lần trước khi cùng nhau vẽ tranh, ta từng nói với huynh, không nhớ sao?” Bạch Phi Yên thản nhiên cười, “Hoắc đại ca, tạm biệt.”
“Phi Yên…” Hoắc Thiên quýnh lên, đưa ta ra định giữ lấy nàng. Các ngón tay lướt qua y phục của nàng, nhưng lại không nắm lại.
“Hoắc đại ca, đừng ngăn cản ta, ta sẽ sống rất tốt.” Nàng không quay đầu lại, nhưng tràn đầy tự tin.
Nàng tin tưởng, quyết định của nàng là đúng. Rời khỏi vương phủ, nàng không hối hận, vĩnh viễn không hối hận.
Từ giọng nói của Phi Yên, Hoắc Thiên cảm nhận được sự kiên quyết của nàng. Hắn đã sớm biết, nàng là một nữ tử rất cố chấp, bất luận kẻ nào cũng không thể thay đổi được quyết định của nàng.
Hắn ngơ ngác đứng nguyên tại chỗ, nhìn bóng lưng của nàng dần mất hút trong màn mưa tuyết.
Hoa tuyết bay đầy, hòa lẫn trong những tiếng thở dài lặng lẽ.
/96
|