Sáng sớm, Tần Mộ Phong còn đang say ngủ trong vòng tay êm ái của Thái Y, không muốn rời giường.
“Vương gia, có người cầu kiến.” Thanh âm của Phi Dương sang sảng, phá vỡ sự yên tĩnh sáng sớm. Phi Dương cho tới bây giờ vẫn không thích bốn nữ nhân của Vương gia, có cơ hội phá đám hắn cầu còn không được.
“Ai vậy……” Thái Y tỉnh dậy, làu bàu bực bội, mới sáng sớm, còn không cho ai ngủ.
“Vương gia, có người cầu kiến.” Phi Dương sợ người trong phòng không nghe thấy, nhắc lại lần nữa.
“Vương gia, đừng để ý đến y, Thái Y lại hầu hạ ngài.” Thái Y quàng hai cánh tay ngó sen qua cổ y, khiêu khích.
Tần Mộ Phong đẩy Thái Y ra, mặc quần áo bước xuống giường.
“Vương gia, có người cầu kiến.” Phi Dương rắp tâm khiến bọn họ ngủ không yên, cố ý lớn tiếng ồn ào.
Tần Mộ Phong vừa mặc quần áo, vừa không kiên nhẫn nói, “Để hắn chờ đi.” Mới sáng sớm, có thể là ai đây?
Tần Mộ Phong rửa mặt, chải đầu xong rồi đi vào đại sảnh, đã là nửa canh giờ sau. Vừa vào đến cửa, chỉ thấy một nữ tử áo xanh nhã nhặn lịch sự ngồi trên ghế, Phi Dương bồi ở một bên.
Y sải bước đi vào, ngồi xuống ở vị trí chủ nhân, tà mị liếc nhìn nữ tử áo xanh. “Phi Dương, người muốn gặp bổn vương chính là nàng sao?” Nữ tử áo xanh kia tuy ăn mặc đẹp đẽ quý phái, nhưng phục trang lại giống như nha hoàn, chẳng lẽ là cung nữ?
Phi Dương còn chưa kịp trả lời, nữ tử áo xanh đã đứng lên, khẽ gật đầu, “Tiểu nữ Thanh Loan, tham kiến Vương gia.” Nàng không hề thi lễ với y.
“Ngươi là ai?” Nữ tử này thật to gan, thấy y chẳng những không quỳ, ngay cả thi lễ đều miễn.
“Nô tỳ Thanh Loan, vâng lệnh tiểu thư tới đưa một món đồ cho Vương gia.”
“Cái gì vậy?” Chẳng lẽ là nữ nhân y chơi đùa trước kia tìm tới cửa rồi?
Thanh Loan mỉm cười, mở lòng bàn tay ra, một đồng tiền xu xuất hiện,“Một đồng tiền.”
“Một đồng tiền?” Tần Mộ Phong cầm lấy đồng tiền, lòng tràn đầy nghi hoặc.
“Đúng vậy, Vương gia. Tiểu thư nhà ta nói cám ơn Vương gia đã giải sầu cho nàng, một đồng tiền này, là thù lao của ngài.” Thanh âm Thanh Loan dịu dàng lễ độ, nhưng trong lời nói lại hàm xúc tràn ngập ý tứ châm chọc.
Tần Mộ Phong không giận chỉ cười nói, “Tiểu thư nhà ngươi là ai?” Thú vị, không biết là vị hồng nhan tri kỷ nào vì muốn gây chú ý với hắn mà nghĩ ra cách này.
“Tiểu thư nhà ta là thiên tiên xuất chúng, phương danh không thể tiết lộ ra ngoài.”
Tần Mộ Phong nghịch đồng tiền, thản nhiên nói, “Ở trong lòng tiểu thư nhà ngươi, bổn vương chỉ đáng giá một đồng tiền này thôi sao?”
“Hồi Vương gia, tiểu thư nhà ta nói, Vương gia ngài không đáng giá một đồng tiền này, nàng trước nay luôn hào phóng, cho nên không ngại để ngài chiếm tiện nghi.” Thanh Loan vẫn giữ nét tươi cười, hoàn toàn không cảm thấy lời nói của mình vô cùng quá đáng.
Phi Dương trong lòng thầm sảng khoái, Vương gia phong lưu thành tính, lúc này đã đụng phải “thú dữ” rồi. Ông trời rốt cục mở mắt, xuất hiện một vị nữ tử có thể đối kháng với Vương gia.
“Tiểu thư nhà ngươi……” Tần Mộ Phong cất đồng tiền vào trong người, “… có đẹp không?”
“Xinh đẹp như tiên nữ giáng trần, tài trí hơn người.” Khóe miệng Thanh Loan nhếch lên, “Là Vương gia ngài trèo cao.” Một người như tiểu thư chịu theo y, đích thực là vinh hạnh cho y.
Một nha hoàn mà đã thú vị như vậy, chánh chủ sẽ là người như thế nào? Y đối với vị nữ tử kia càng ngày càng có hứng thú. “Nếu bổn vương không xứng với nàng, tại sao tiểu thư nhà ngươi lại cùng bổn vương một đêm ân ái?” Nữ tử cùng y làm chồng hờ vợ tạm nhiều vô số kể, chủ tử của Thanh Loan rốt cuộc là ai?
“Từ xưa đến nay dân không đấu lại quan, huống chi Vương gia ngài tay cầm trọng binh, là huynh đệ ruột thịt của đương kim hoàng thượng, tiểu thư nhà ta không có lựa chọn nào khác.” Ai cũng đều nhìn ra được, trong mắt Thanh Loan tràn đầy châm chọc, những lời vừa nói lúc nãy, cũng đầy bất mãn.
“Nói như vậy là bổn vương ép buộc tiểu thư nhà ngươi?” Tần Mộ Phong nhíu mày, nữ nhân theo y luôn luôn là cam tâm tình nguyện, nào có bị ép buộc?
Có lẽ y không nhớ rõ bản thân có bao nhiêu nữ nhân, nhưng trong trí nhớ của y, y chưa từng ép buộc nữ nhân nào.
“Chuyện giường chiếu nô tỳ không có quyền xen vào, nô tỳ chỉ là thuật lại ý tứ tiểu thư nhà ta mà thôi.” Thanh âm của Thanh Loan phút chốc chuyển sang lạnh lùng,“Vương gia, làm hay không chính ngài hiểu rõ nhất.” Sắc mặt Thanh Loan biến đổi cực nhanh, có thể nói là nhanh nhất thế giới.
Đối đãi với nữ nhân, y luôn rất kiên nhẫn, nhất là những nữ nhân thú vị, Tần Mộ Phong tựa vào ghế thái sư[1], khóe miệng mang ý cười, “Tiểu thư nhà ngươi khi nào thì rảnh?”
“Tiểu thư nhà ta nói, nàng không có hứng thú gặp gỡ lợn giống.” Thanh Loan lại bổ sung một câu, “Vương gia, nô tỳ hoàn toàn là thuật lại ý tứ tiểu thư. Tiểu thư nhà ta đã ra lệnh, nếu Vương gia nói muốn gặp nàng, nhất định phải trả lời như vậy.” Thanh Loan cúi đầu, cố gắng khống chế cảm xúc, sợ nhịn không được sẽ phải bật cười mất.
Người luôn lãnh đạm như Phi Dương cũng cúi đầu buồn cười, nữ tử kia rất thú vị, Vương gia lần này gặp phải khắc tinh rồi.
Trong đầu Tần Mộ Phong hiện lên một thanh âm thanh thúy dễ nghe, “Là nàng ư?” Là Phi Yến sao? Mắng y là lợn giống chỉ có Phi Yến.
“Vương gia nghĩ ra rồi sao?” Thanh Loan vẫn cười ung dung, như thể chắc chắn Vương gia vĩnh viễn đoán không ra tiểu thư nhà nàng là ai.
“Phi Yến? Tiểu thư nhà ngươi là Phi Yến?” Tần Mộ Phong không dám chắc chắn. Phi Yến võ công xuất thần nhập hóa, y làm sao lại có thể ép buộc được nàng?
Thanh Loan cười nhạt, “Nô tỳ không tiện nhiều lời, thù lao của Vương gia đã đưa đến, nô tỳ xin cáo từ.”
Nàng hướng về Tần Mộ Phong khẽ cúi xuống, rồi xoay người bước ra ngoài.
Đi ra tới cửa, Thanh Loan ngoái đầu nhìn lại cười, “Vương gia, tiểu thư nhà ta nói trăm nghe không bằng một lần thử, công phu của ngài thật sự quá kém, nàng không dám khen tặng, cho ngài một đồng tiền nàng thực chịu thiệt, cho nên thỉnh Vương gia ngài luyện tập công phu trên giường nhiều một chút, lần sau hầu hạ nàng cho tốt. Bốn vị thị thiếp trong vương phủ trông được mà không dùng được, đề nghị Vương gia ngài đuổi đem các nàng ấy đi.”
Tần Mộ Phong nhìn đồng xu kia, khẽ nhếch môi. Bất luận nàng là ai, bất luận mục đích của nàng là gì, nàng đã thành công khiến cho y chú ý.
Phi Yến, có thể là nàng sao?
“Vương gia, có người cầu kiến.” Thanh âm của Phi Dương sang sảng, phá vỡ sự yên tĩnh sáng sớm. Phi Dương cho tới bây giờ vẫn không thích bốn nữ nhân của Vương gia, có cơ hội phá đám hắn cầu còn không được.
“Ai vậy……” Thái Y tỉnh dậy, làu bàu bực bội, mới sáng sớm, còn không cho ai ngủ.
“Vương gia, có người cầu kiến.” Phi Dương sợ người trong phòng không nghe thấy, nhắc lại lần nữa.
“Vương gia, đừng để ý đến y, Thái Y lại hầu hạ ngài.” Thái Y quàng hai cánh tay ngó sen qua cổ y, khiêu khích.
Tần Mộ Phong đẩy Thái Y ra, mặc quần áo bước xuống giường.
“Vương gia, có người cầu kiến.” Phi Dương rắp tâm khiến bọn họ ngủ không yên, cố ý lớn tiếng ồn ào.
Tần Mộ Phong vừa mặc quần áo, vừa không kiên nhẫn nói, “Để hắn chờ đi.” Mới sáng sớm, có thể là ai đây?
Tần Mộ Phong rửa mặt, chải đầu xong rồi đi vào đại sảnh, đã là nửa canh giờ sau. Vừa vào đến cửa, chỉ thấy một nữ tử áo xanh nhã nhặn lịch sự ngồi trên ghế, Phi Dương bồi ở một bên.
Y sải bước đi vào, ngồi xuống ở vị trí chủ nhân, tà mị liếc nhìn nữ tử áo xanh. “Phi Dương, người muốn gặp bổn vương chính là nàng sao?” Nữ tử áo xanh kia tuy ăn mặc đẹp đẽ quý phái, nhưng phục trang lại giống như nha hoàn, chẳng lẽ là cung nữ?
Phi Dương còn chưa kịp trả lời, nữ tử áo xanh đã đứng lên, khẽ gật đầu, “Tiểu nữ Thanh Loan, tham kiến Vương gia.” Nàng không hề thi lễ với y.
“Ngươi là ai?” Nữ tử này thật to gan, thấy y chẳng những không quỳ, ngay cả thi lễ đều miễn.
“Nô tỳ Thanh Loan, vâng lệnh tiểu thư tới đưa một món đồ cho Vương gia.”
“Cái gì vậy?” Chẳng lẽ là nữ nhân y chơi đùa trước kia tìm tới cửa rồi?
Thanh Loan mỉm cười, mở lòng bàn tay ra, một đồng tiền xu xuất hiện,“Một đồng tiền.”
“Một đồng tiền?” Tần Mộ Phong cầm lấy đồng tiền, lòng tràn đầy nghi hoặc.
“Đúng vậy, Vương gia. Tiểu thư nhà ta nói cám ơn Vương gia đã giải sầu cho nàng, một đồng tiền này, là thù lao của ngài.” Thanh âm Thanh Loan dịu dàng lễ độ, nhưng trong lời nói lại hàm xúc tràn ngập ý tứ châm chọc.
Tần Mộ Phong không giận chỉ cười nói, “Tiểu thư nhà ngươi là ai?” Thú vị, không biết là vị hồng nhan tri kỷ nào vì muốn gây chú ý với hắn mà nghĩ ra cách này.
“Tiểu thư nhà ta là thiên tiên xuất chúng, phương danh không thể tiết lộ ra ngoài.”
Tần Mộ Phong nghịch đồng tiền, thản nhiên nói, “Ở trong lòng tiểu thư nhà ngươi, bổn vương chỉ đáng giá một đồng tiền này thôi sao?”
“Hồi Vương gia, tiểu thư nhà ta nói, Vương gia ngài không đáng giá một đồng tiền này, nàng trước nay luôn hào phóng, cho nên không ngại để ngài chiếm tiện nghi.” Thanh Loan vẫn giữ nét tươi cười, hoàn toàn không cảm thấy lời nói của mình vô cùng quá đáng.
Phi Dương trong lòng thầm sảng khoái, Vương gia phong lưu thành tính, lúc này đã đụng phải “thú dữ” rồi. Ông trời rốt cục mở mắt, xuất hiện một vị nữ tử có thể đối kháng với Vương gia.
“Tiểu thư nhà ngươi……” Tần Mộ Phong cất đồng tiền vào trong người, “… có đẹp không?”
“Xinh đẹp như tiên nữ giáng trần, tài trí hơn người.” Khóe miệng Thanh Loan nhếch lên, “Là Vương gia ngài trèo cao.” Một người như tiểu thư chịu theo y, đích thực là vinh hạnh cho y.
Một nha hoàn mà đã thú vị như vậy, chánh chủ sẽ là người như thế nào? Y đối với vị nữ tử kia càng ngày càng có hứng thú. “Nếu bổn vương không xứng với nàng, tại sao tiểu thư nhà ngươi lại cùng bổn vương một đêm ân ái?” Nữ tử cùng y làm chồng hờ vợ tạm nhiều vô số kể, chủ tử của Thanh Loan rốt cuộc là ai?
“Từ xưa đến nay dân không đấu lại quan, huống chi Vương gia ngài tay cầm trọng binh, là huynh đệ ruột thịt của đương kim hoàng thượng, tiểu thư nhà ta không có lựa chọn nào khác.” Ai cũng đều nhìn ra được, trong mắt Thanh Loan tràn đầy châm chọc, những lời vừa nói lúc nãy, cũng đầy bất mãn.
“Nói như vậy là bổn vương ép buộc tiểu thư nhà ngươi?” Tần Mộ Phong nhíu mày, nữ nhân theo y luôn luôn là cam tâm tình nguyện, nào có bị ép buộc?
Có lẽ y không nhớ rõ bản thân có bao nhiêu nữ nhân, nhưng trong trí nhớ của y, y chưa từng ép buộc nữ nhân nào.
“Chuyện giường chiếu nô tỳ không có quyền xen vào, nô tỳ chỉ là thuật lại ý tứ tiểu thư nhà ta mà thôi.” Thanh âm của Thanh Loan phút chốc chuyển sang lạnh lùng,“Vương gia, làm hay không chính ngài hiểu rõ nhất.” Sắc mặt Thanh Loan biến đổi cực nhanh, có thể nói là nhanh nhất thế giới.
Đối đãi với nữ nhân, y luôn rất kiên nhẫn, nhất là những nữ nhân thú vị, Tần Mộ Phong tựa vào ghế thái sư[1], khóe miệng mang ý cười, “Tiểu thư nhà ngươi khi nào thì rảnh?”
“Tiểu thư nhà ta nói, nàng không có hứng thú gặp gỡ lợn giống.” Thanh Loan lại bổ sung một câu, “Vương gia, nô tỳ hoàn toàn là thuật lại ý tứ tiểu thư. Tiểu thư nhà ta đã ra lệnh, nếu Vương gia nói muốn gặp nàng, nhất định phải trả lời như vậy.” Thanh Loan cúi đầu, cố gắng khống chế cảm xúc, sợ nhịn không được sẽ phải bật cười mất.
Người luôn lãnh đạm như Phi Dương cũng cúi đầu buồn cười, nữ tử kia rất thú vị, Vương gia lần này gặp phải khắc tinh rồi.
Trong đầu Tần Mộ Phong hiện lên một thanh âm thanh thúy dễ nghe, “Là nàng ư?” Là Phi Yến sao? Mắng y là lợn giống chỉ có Phi Yến.
“Vương gia nghĩ ra rồi sao?” Thanh Loan vẫn cười ung dung, như thể chắc chắn Vương gia vĩnh viễn đoán không ra tiểu thư nhà nàng là ai.
“Phi Yến? Tiểu thư nhà ngươi là Phi Yến?” Tần Mộ Phong không dám chắc chắn. Phi Yến võ công xuất thần nhập hóa, y làm sao lại có thể ép buộc được nàng?
Thanh Loan cười nhạt, “Nô tỳ không tiện nhiều lời, thù lao của Vương gia đã đưa đến, nô tỳ xin cáo từ.”
Nàng hướng về Tần Mộ Phong khẽ cúi xuống, rồi xoay người bước ra ngoài.
Đi ra tới cửa, Thanh Loan ngoái đầu nhìn lại cười, “Vương gia, tiểu thư nhà ta nói trăm nghe không bằng một lần thử, công phu của ngài thật sự quá kém, nàng không dám khen tặng, cho ngài một đồng tiền nàng thực chịu thiệt, cho nên thỉnh Vương gia ngài luyện tập công phu trên giường nhiều một chút, lần sau hầu hạ nàng cho tốt. Bốn vị thị thiếp trong vương phủ trông được mà không dùng được, đề nghị Vương gia ngài đuổi đem các nàng ấy đi.”
Tần Mộ Phong nhìn đồng xu kia, khẽ nhếch môi. Bất luận nàng là ai, bất luận mục đích của nàng là gì, nàng đã thành công khiến cho y chú ý.
Phi Yến, có thể là nàng sao?
/96
|