Hoắc Thiên và Hương nhi trấn giữ trước cửa Đạm Tình Cư, lo lắng nhìn vào bên trong, sợ Tần Mộ Phong nhất thời tức giận, đem Liễu Thiên Mạch giết đi. Đừng hoài nghi, dựa vào tính tình của y, tuyệt đối có khả năng.
Nhất là Hoắc Thiên, hắn sốt ruột đi đi lại lại, không biết làm thế nào để giải tỏa lo lắng trong lòng.
Nói như vậy chỉ sợ sẽ làm trò cười cho cả thiên hạ mất, Hoắc đại tướng quân bên người hồng nhan tri kỉ vô số, lại vì một nữ tử mới gặp qua hai lần mà lo lắng, trong đó một lần còn chưa nhìn rõ diện mạo của nàng.
Lúc ở địa lao kia, hắn không mấy chú ý tới nàng. Mãi đến hôm nay, hắn mới chính thức nhìn rõ nàng. Không, cái hắn thấy rõ chỉ là bề ngoài của nàng. Nàng rốt cuộc là nữ tử như thế nào? Hắn không biết, một chút cũng không biết.
Có lời đồn Hoắc đại tướng quân thông minh cơ trí, không người nào hắn không nhìn thấu, lại không thể hiểu được Liễu Thiên Mạch.
Tâm tư nàng quá khó hiểu, sau lưng tựa hồ có rất nhiều câu chuyện. Nàng thâm trầm làm cho người ta không hiểu rõ, lại mờ ảo tựa hồ không tồn tại.
Tài hoa của nàng, tâm tính của nàng, khí chất của nàng, đương thời ít có. Một nữ tử như nàng, tựa hồ không quen với chuyện thường tình thế gian, tựa hồ không thuộc về phàm trần thế tục.
Nàng có một đôi thủy mâu trong suốt, con ngươi không một tia tạp chất. Mới nhìn qua, nàng thuần khiết như một tờ giấy trắng.
Nhưng mà, sự lãnh đạm ưu nhã của nàng, lại hiển lộ ra sự thành thục và lõi đời.
Nàng giống như không màng thế sự, lại giống đã trải qua quá nhiều tang thương. Nàng rất lạnh nhạt, tựa hồ nhìn thấu hết thảy, chán ghét trần thế.
Biểu hiện thành thục bên ngoài, hoàn toàn vượt qua tuổi của nàng.
Hôm nay nàng cao quý hào sảng, so với vẻ yếu đuối đáng thương trong địa lao ngày đó, hoàn toàn bất đồng.
Sau lưng nàng nhất định có nhiều câu chuyện.
Mâu quang của nàng nói cho hắn biết, nàng có nhiều tâm sự. Tiếng tiêu của nàng nói cho hắn biết, nàng từng có quá khứ thương đau.
Từ nàng toát ra sự mê hoặc, có lực hấp dẫn trí mạng, khiến người ta không tự chủ được phải muốn khám phá.
Hoắc Thiên cười khổ, hắn bất quá chỉ gặp nàng một lần, đã bị tài hoa của nàng, khí chất của nàng, đảm lượng của nàng hấp dẫn, vậy vì sao Tần Mộ Phong lại chán ghét nàng?
Một nữ tử như Liễu Thiên Mạch, chỉ sợ rất ít nam nhân có thể kháng cự, Tần Mộ Phong ngu ngốc đang có phúc mà không biết hưởng.
Hắn đã hai mươi sáu, so với Tần Mộ Phong chỉ nhỏ hơn một tuổi, vì sao lúc ấy đối tượng Hoàng Thượng tứ hôn không phải là hắn?
Hắn ngưỡng mộ nàng, nữ tử giống như mây mờ kia. Nhưng nàng không thuộc về hắn, nàng là thiếp của Bình Nam Vương, đây là sự thật không thể thay đổi.
Tần Mộ Phong vừa bước ra khỏi Đạm Tình Cư, nhìn thấy thân ảnh Hoắc Thiên lo lắng. Liễu Thiên Mạch rốt cuộc có gì tốt chứ? Vì sao mỗi người, đều đã vì nàng ta mà lo lắng? Nàng rốt cuộc có cái ma lực gì? Cái nữ nhân kia…… trước đây câu dẫn Phi Dương, giờ lại cùng Hoắc Thiên mắt liếc đưa tình, nàng không thể an phận sao?
“Hoắc Thiên, ngươi làm gì ở đây?” Tần Mộ Phong sắc mặt âm trầm, khuôn mặt hiện lên hai chữ “bất mãn”.
Hương nhi vừa thấy y đi ra, không kịp thỉnh an lập tức chạy vào xem Liễu Thiên Mạch.
Hoắc Thiên nhìn thấy Tần Mộ Phong, lập tức chạy đến bên người y, bóp chặt hai vai y, “Ngươi đối xử với nàng thế nào?”
“Ta có thể thế nào?” Tần Mộ Phong thoát khỏi hai tay Hoắc Thiên, biểu tình càng thêm âm trầm.
Hoắc Thiên một lần nữa giữ chặt bờ vai của y, trong lúc kích động, hai tay run lên. “Ngươi có…… đánh nàng không?” Người này tuyệt đối không phải quân tử gì, đánh nữ nhân y cũng làm được, huống chi đối tượng lại là Liễu Thiên Mạch.
Tần Mộ Phong phẫn nộ, trừng mắt nhìn Hoắc Thiên, như con sư tử đang tức giận, “Nàng chỉ làm nghĩa vụ một thê tử nên làm. Đây là chuyện vợ chồng chúng ta, không tới phiên ngươi can thiệp.”
“Ta đi xem nàng.” Hoắc Thiên buông Tần Mộ Phong ra, xoay người định vào nội viện.
Tần Mộ Phong nắm lấy tay áo hắn, “Ngươi trở về cho ta, nàng là tiểu thiếp của ta, không tiện gặp ngươi.”
Hoắc Thiên lạnh lùng nói,“ Tiểu thiếp của ngươi rất nhiều, không chỉ có một người.”
“Đáng chết, ngươi nhất định phải đối nghịch với ta sao?” Tần Mộ Phong tức giận, nếu trước mặt có cái gì có thể nắm được, y đã bóp nát nó rồi.
“Không phải, mà là đồng tình với nàng, thưởng thức nàng.” Hoắc Thiên lạnh lùng nhìn y.
“Nàng có gì tốt?”
“Cuộc đời ta đã duyệt qua vô số nữ tử, tài hoa của nàng, khí chất của nàng không người nào có thể sánh bằng. Nếu ngươi tỉ mỉ quan sát, sẽ phát hiện điểm tốt của nàng. Trên người nàng, có một loại khí chất đặc thù.” Mà cái loại khí chất này, đủ để cho tất cả nam nhân mê muội, trừ bỏ cái tên gia hỏa không phải là người này.
Liễu Thiên Mạch là thiếp của Tần Mộ Phong ta, không tới phiên Hoắc Thiên hắn bình luận.
Khí chất, tài hoa của nữ nhân kia quả thật xuất chúng, ngay cả bản sự câu dẫn nam nhân thật không ai có thể sánh bằng.
Tần Mộ Phong mâu quang trừng trừnh, con ngươi tràn đầy tức giận.
Hoắc Thiên hướng nội viện nhìn thoáng qua, lãnh đạm nói, “Ta đã nói hết.” Hoắc Thiên tránh qua người Tần Mộ Phong, mới đi vài bước, Hoắc Thiên dừng lại nói, “Ngươi đã lấy được một kì nữ tử như vậy, hy vọng ngươi sẽ biết quý trọng.” Hắn có dự cảm, nếu Tần Mộ Phong tiếp tục làm nhục Thiên Mạch, sớm hay muộn cũng bức nàng bỏ đi. Một nữ tử như nàng, cũng không chỉ một đạo thánh chỉ có thể vây khốn.
Tần Mộ Phong nhìn theo bóng lưng Hoắc Thiên, lửa giận bốc lên ngùn ngụt, bộc phát hét lên,“Hoắc Thiên, ngươi cút đi cho ta, ta không muốn nhìn thấy mặt ngươi nữa. Vương phủ từ nay không chào đón ngươi, về sau đừng có đến đây.” Y đem tức giận phát tiết trên một thân liễu, cây liễu bị một chưởng chấn động, lá cây rơi xào xạc xuống đất.
Giây phút bộc phát qua đi, Tần Mộ Phong nhìn lá liễu không ngừng rơi xuống, có chút mê mang.
Y vươn tay, đón lấy một chiếc lá rụng. Đầu ngón tay vuốt thân lá liễu, y quay đầu liếc mắt nhìn nội viện, ánh mắt trở nên thâm trầm.
Tiếng tiêu của nàng, y nghe thấy được. Thơ của nàng, y cũng nghe thấy, sự ưu nhã của nàng, đêm tân hôn y từng thấy qua. Không thể phủ nhận, nàng xác thực có chỗ hơn người.
Vợ chồng hai tháng, y vẫn không nhận thức rõ được nàng. Liễu Thiên Mạch hôm nay, mới đúng thật là nàng sao.
Là do y lăng nhục nên nàng thay đổi, hay do bản tính của nàng vẫn vậy?
Y đối với nàng cũng có chút hứng thú, điều này tuyệt đối không phải chuyện tốt.
Y tình nguyện thấy nàng là một nữ tử yếu đuối vô năng như cũ, cũng không nguyện nhìn nàng trở nên lãnh đạm, phiêu dật, cao nhã, thông tuệ, đa tài. Một nữ tử như vậy, rất có lực hấp dẫn, rất nguy hiểm.
Y chắp hai tay sau lưng, ngẩng đầu nhìn bầu trời, trong giọng nói hiển lộ ra phiền muộn vô hạn, “Liễu Thiên Mạch, nàng thật sự rất hấp dẫn. Lần đầu tiên nhìn thấy nàng, ta đã biết nàng rất đặc biệt. Nếu không có vô số ân oán chen giữa chúng ta, có lẽ ta sẽ đối với nàng tốt hơn, có lẽ…… Ta sẽ cho nàng làm nữ nhân chân chính của ta. Ta có qua vô số nữ nhân, nhưng không có một ai giống nàng.” Nếu bọn họ không có ân oán, y có thể để Liễu Thiên Mạch làm thị thiếp của y. Làm ‘nữ nhân’ chân chính của y, chứ không phải hữu danh vô thực giống như bây giờ, không có nửa điểm tình nghĩa. Có lẽ có một ngày y sẽ chán ghét nàng, ít nhất, trước mắt y chưa chán ghét, y sẽ cho Bình Nam Vương tiểu thiếp nàng nhận những đãi ngộ đáng có.
Xa xa, một nữ tử si ngốc nhìn Tần Mộ Phong, khóe miệng hiện ra một chút cười lạnh, mâu trung lóe ra quang mang cừu hận.
“Liễu Thiên Mạch đáng chết, Tần Mộ Phong là của ta, ngươi đừng mơ tưởng cướp đi.”
Nhất là Hoắc Thiên, hắn sốt ruột đi đi lại lại, không biết làm thế nào để giải tỏa lo lắng trong lòng.
Nói như vậy chỉ sợ sẽ làm trò cười cho cả thiên hạ mất, Hoắc đại tướng quân bên người hồng nhan tri kỉ vô số, lại vì một nữ tử mới gặp qua hai lần mà lo lắng, trong đó một lần còn chưa nhìn rõ diện mạo của nàng.
Lúc ở địa lao kia, hắn không mấy chú ý tới nàng. Mãi đến hôm nay, hắn mới chính thức nhìn rõ nàng. Không, cái hắn thấy rõ chỉ là bề ngoài của nàng. Nàng rốt cuộc là nữ tử như thế nào? Hắn không biết, một chút cũng không biết.
Có lời đồn Hoắc đại tướng quân thông minh cơ trí, không người nào hắn không nhìn thấu, lại không thể hiểu được Liễu Thiên Mạch.
Tâm tư nàng quá khó hiểu, sau lưng tựa hồ có rất nhiều câu chuyện. Nàng thâm trầm làm cho người ta không hiểu rõ, lại mờ ảo tựa hồ không tồn tại.
Tài hoa của nàng, tâm tính của nàng, khí chất của nàng, đương thời ít có. Một nữ tử như nàng, tựa hồ không quen với chuyện thường tình thế gian, tựa hồ không thuộc về phàm trần thế tục.
Nàng có một đôi thủy mâu trong suốt, con ngươi không một tia tạp chất. Mới nhìn qua, nàng thuần khiết như một tờ giấy trắng.
Nhưng mà, sự lãnh đạm ưu nhã của nàng, lại hiển lộ ra sự thành thục và lõi đời.
Nàng giống như không màng thế sự, lại giống đã trải qua quá nhiều tang thương. Nàng rất lạnh nhạt, tựa hồ nhìn thấu hết thảy, chán ghét trần thế.
Biểu hiện thành thục bên ngoài, hoàn toàn vượt qua tuổi của nàng.
Hôm nay nàng cao quý hào sảng, so với vẻ yếu đuối đáng thương trong địa lao ngày đó, hoàn toàn bất đồng.
Sau lưng nàng nhất định có nhiều câu chuyện.
Mâu quang của nàng nói cho hắn biết, nàng có nhiều tâm sự. Tiếng tiêu của nàng nói cho hắn biết, nàng từng có quá khứ thương đau.
Từ nàng toát ra sự mê hoặc, có lực hấp dẫn trí mạng, khiến người ta không tự chủ được phải muốn khám phá.
Hoắc Thiên cười khổ, hắn bất quá chỉ gặp nàng một lần, đã bị tài hoa của nàng, khí chất của nàng, đảm lượng của nàng hấp dẫn, vậy vì sao Tần Mộ Phong lại chán ghét nàng?
Một nữ tử như Liễu Thiên Mạch, chỉ sợ rất ít nam nhân có thể kháng cự, Tần Mộ Phong ngu ngốc đang có phúc mà không biết hưởng.
Hắn đã hai mươi sáu, so với Tần Mộ Phong chỉ nhỏ hơn một tuổi, vì sao lúc ấy đối tượng Hoàng Thượng tứ hôn không phải là hắn?
Hắn ngưỡng mộ nàng, nữ tử giống như mây mờ kia. Nhưng nàng không thuộc về hắn, nàng là thiếp của Bình Nam Vương, đây là sự thật không thể thay đổi.
Tần Mộ Phong vừa bước ra khỏi Đạm Tình Cư, nhìn thấy thân ảnh Hoắc Thiên lo lắng. Liễu Thiên Mạch rốt cuộc có gì tốt chứ? Vì sao mỗi người, đều đã vì nàng ta mà lo lắng? Nàng rốt cuộc có cái ma lực gì? Cái nữ nhân kia…… trước đây câu dẫn Phi Dương, giờ lại cùng Hoắc Thiên mắt liếc đưa tình, nàng không thể an phận sao?
“Hoắc Thiên, ngươi làm gì ở đây?” Tần Mộ Phong sắc mặt âm trầm, khuôn mặt hiện lên hai chữ “bất mãn”.
Hương nhi vừa thấy y đi ra, không kịp thỉnh an lập tức chạy vào xem Liễu Thiên Mạch.
Hoắc Thiên nhìn thấy Tần Mộ Phong, lập tức chạy đến bên người y, bóp chặt hai vai y, “Ngươi đối xử với nàng thế nào?”
“Ta có thể thế nào?” Tần Mộ Phong thoát khỏi hai tay Hoắc Thiên, biểu tình càng thêm âm trầm.
Hoắc Thiên một lần nữa giữ chặt bờ vai của y, trong lúc kích động, hai tay run lên. “Ngươi có…… đánh nàng không?” Người này tuyệt đối không phải quân tử gì, đánh nữ nhân y cũng làm được, huống chi đối tượng lại là Liễu Thiên Mạch.
Tần Mộ Phong phẫn nộ, trừng mắt nhìn Hoắc Thiên, như con sư tử đang tức giận, “Nàng chỉ làm nghĩa vụ một thê tử nên làm. Đây là chuyện vợ chồng chúng ta, không tới phiên ngươi can thiệp.”
“Ta đi xem nàng.” Hoắc Thiên buông Tần Mộ Phong ra, xoay người định vào nội viện.
Tần Mộ Phong nắm lấy tay áo hắn, “Ngươi trở về cho ta, nàng là tiểu thiếp của ta, không tiện gặp ngươi.”
Hoắc Thiên lạnh lùng nói,“ Tiểu thiếp của ngươi rất nhiều, không chỉ có một người.”
“Đáng chết, ngươi nhất định phải đối nghịch với ta sao?” Tần Mộ Phong tức giận, nếu trước mặt có cái gì có thể nắm được, y đã bóp nát nó rồi.
“Không phải, mà là đồng tình với nàng, thưởng thức nàng.” Hoắc Thiên lạnh lùng nhìn y.
“Nàng có gì tốt?”
“Cuộc đời ta đã duyệt qua vô số nữ tử, tài hoa của nàng, khí chất của nàng không người nào có thể sánh bằng. Nếu ngươi tỉ mỉ quan sát, sẽ phát hiện điểm tốt của nàng. Trên người nàng, có một loại khí chất đặc thù.” Mà cái loại khí chất này, đủ để cho tất cả nam nhân mê muội, trừ bỏ cái tên gia hỏa không phải là người này.
Liễu Thiên Mạch là thiếp của Tần Mộ Phong ta, không tới phiên Hoắc Thiên hắn bình luận.
Khí chất, tài hoa của nữ nhân kia quả thật xuất chúng, ngay cả bản sự câu dẫn nam nhân thật không ai có thể sánh bằng.
Tần Mộ Phong mâu quang trừng trừnh, con ngươi tràn đầy tức giận.
Hoắc Thiên hướng nội viện nhìn thoáng qua, lãnh đạm nói, “Ta đã nói hết.” Hoắc Thiên tránh qua người Tần Mộ Phong, mới đi vài bước, Hoắc Thiên dừng lại nói, “Ngươi đã lấy được một kì nữ tử như vậy, hy vọng ngươi sẽ biết quý trọng.” Hắn có dự cảm, nếu Tần Mộ Phong tiếp tục làm nhục Thiên Mạch, sớm hay muộn cũng bức nàng bỏ đi. Một nữ tử như nàng, cũng không chỉ một đạo thánh chỉ có thể vây khốn.
Tần Mộ Phong nhìn theo bóng lưng Hoắc Thiên, lửa giận bốc lên ngùn ngụt, bộc phát hét lên,“Hoắc Thiên, ngươi cút đi cho ta, ta không muốn nhìn thấy mặt ngươi nữa. Vương phủ từ nay không chào đón ngươi, về sau đừng có đến đây.” Y đem tức giận phát tiết trên một thân liễu, cây liễu bị một chưởng chấn động, lá cây rơi xào xạc xuống đất.
Giây phút bộc phát qua đi, Tần Mộ Phong nhìn lá liễu không ngừng rơi xuống, có chút mê mang.
Y vươn tay, đón lấy một chiếc lá rụng. Đầu ngón tay vuốt thân lá liễu, y quay đầu liếc mắt nhìn nội viện, ánh mắt trở nên thâm trầm.
Tiếng tiêu của nàng, y nghe thấy được. Thơ của nàng, y cũng nghe thấy, sự ưu nhã của nàng, đêm tân hôn y từng thấy qua. Không thể phủ nhận, nàng xác thực có chỗ hơn người.
Vợ chồng hai tháng, y vẫn không nhận thức rõ được nàng. Liễu Thiên Mạch hôm nay, mới đúng thật là nàng sao.
Là do y lăng nhục nên nàng thay đổi, hay do bản tính của nàng vẫn vậy?
Y đối với nàng cũng có chút hứng thú, điều này tuyệt đối không phải chuyện tốt.
Y tình nguyện thấy nàng là một nữ tử yếu đuối vô năng như cũ, cũng không nguyện nhìn nàng trở nên lãnh đạm, phiêu dật, cao nhã, thông tuệ, đa tài. Một nữ tử như vậy, rất có lực hấp dẫn, rất nguy hiểm.
Y chắp hai tay sau lưng, ngẩng đầu nhìn bầu trời, trong giọng nói hiển lộ ra phiền muộn vô hạn, “Liễu Thiên Mạch, nàng thật sự rất hấp dẫn. Lần đầu tiên nhìn thấy nàng, ta đã biết nàng rất đặc biệt. Nếu không có vô số ân oán chen giữa chúng ta, có lẽ ta sẽ đối với nàng tốt hơn, có lẽ…… Ta sẽ cho nàng làm nữ nhân chân chính của ta. Ta có qua vô số nữ nhân, nhưng không có một ai giống nàng.” Nếu bọn họ không có ân oán, y có thể để Liễu Thiên Mạch làm thị thiếp của y. Làm ‘nữ nhân’ chân chính của y, chứ không phải hữu danh vô thực giống như bây giờ, không có nửa điểm tình nghĩa. Có lẽ có một ngày y sẽ chán ghét nàng, ít nhất, trước mắt y chưa chán ghét, y sẽ cho Bình Nam Vương tiểu thiếp nàng nhận những đãi ngộ đáng có.
Xa xa, một nữ tử si ngốc nhìn Tần Mộ Phong, khóe miệng hiện ra một chút cười lạnh, mâu trung lóe ra quang mang cừu hận.
“Liễu Thiên Mạch đáng chết, Tần Mộ Phong là của ta, ngươi đừng mơ tưởng cướp đi.”
/96
|