Không cần nhìn cũng biết là ai, ngữ khí chua cay độc địa kia, ngoại trừ Tần Mộ Phong ra, không còn ai khác.
Thiên Mạch không hề run rẩy khóc lóc như mấy lần trước, nhìn y thản nhiên nói, “Thiếp thân tham kiến Vương gia.” Nàng không hề tự xưng tiện thiếp.
“Nô tỳ tham kiến Vương gia.” Hương Nhi núp sau lưng Thiên Mạch, không dám đi ra. Thiên Mạch đưa ngọc tiêu cho nàng, vỗ vỗ vai trấn an.
Tần Mộ Phong không có tình cảm với Thiên Mạch, Hoắc Thiên sợ Thiên Mạch lại bị phạt, vội vàng giải thích, “Mộ Phong, ta yêu âm luật huynh cũng biết. Ta chỉ là bị tiếng tiêu của phu nhân hấp dẫn mà đến, không có ý gì khác.”
“Vậy sao?” Tần Mộ Phong cười lạnh, “Thủ đoạn ve vãn đàn ông của Liễu Thiên Mạch thật sự là cao minh. Chỉ một tháng ngắn ngủi, nàng khiến cho hộ vệ thân cận của bổn vương phản bội, khiến cho vị hảo huynh đệ vào sinh ra tử của bổn vương ra mặt giúp nàng.”
“Mộ Phong, huynh đừng hiểu lầm.” Gặp phải người không nói đạo lý như vậy, Hoắc tướng quân thật chẳng biết làm thế nào.
Tần Mộ Phong quét ánh mắt dữ tợn qua người Thiên Mạch, rồi lại chuyển sang nhìn Hoắc Thiên. “Bổn vương hiểu lầm cái gì? Hảo bằng hữu của bổn vương, cùng tiện thiếp của bổn vương ở cùng một chỗ bỡn cợt, mượn tiếng tiêu đưa tình, chẳng lẽ là ta nhìn lầm rồi sao?”
Tần Mộ Phong không chịu nói lý như thế, Hoắc Thiên có chút tức giận, “Tần Mộ Phong, là do huynh gọi ta đến. Đi ngang qua Đạm Tình Cư, ta nghe thấy tiếng tiêu của Thiên Mạch phu nhân, tìm theo tiếng mà đến thôi.” Nói hắn cùng liễu Thiên Mạch đùa cợt? Quả thực chính là lời nói vô căn cứ. Từ sau khi Thái Hà chết, tính tình y ngày càng cổ quái.
“Nói như vậy, là liễu Thiên Mạch cố ý dụ dỗ ngươi?” Tần Mộ Phong chuyển sang nhìn Thiên Mạch, ánh mắt lóe lên một tia đáng sợ.
Hoắc Thiên xoa xoa mi tâm (phần trán giữa hai lông mày), biện giải nói, “Không phải, chẳng lẽ nàng ngay cả tư cách thổi tiêu giải trí cũng không có sao?” Hắn thật muốn xông đến đập tên hỗn đản này.
“Vương gia nói sao thì là vậy đi.” Thiên Mạch vẫn thản nhiên như cũ, không có cảm xúc gì. Không có bất mãn, không có bất cam, lại càng không có ý định biện minh cho bản thân.
“Thừa nhận rồi sao?” Tần Mộ Phong nheo mắt lại, từng bước tới gần nàng.
“Vương gia có từng cho ta cơ hội biện giải sao?” Thiên Mạch hỏi lại, ánh mắt chuyển hướng ra ngoài cửa sổ.
“Rõ ràng là ngươi làm sai.”
“Xin hỏi Vương gia, Hoàng Thượng tứ hôn có phải là ta yêu cầu không? Thái Hà cô nương có phải là ta giết không? Cái chén đánh Thái Y cô nương bất tỉnh có phải là ta đập vỡ không?” Thiên Mạch nhếch khóe miệng, trên gương mặt lãnh đạm hé ra một nụ cười mỉa mai, “Vương gia chưa từng cho ta cơ hội biện giải, ta hà tất phải biện giải.” Nói xong nụ cười mỉa mai cũng biến mất, Thiên Mạch trở lại vẻ lãnh đạm như trước, như một con rối gỗ không có linh hồn.
Tần Mộ Phong nheo mắt, chộp lấy cằm của nàng, buộc nàng nhìn thẳng vào y, “Mấy ngày không gặp, gan cũng lớn hơn rồi.” Liễu Thiên Mạch trong trí nhớ, năng lực duy nhất là khóc, ở trước mặt y ngay cả một câu nói hoàn chỉnh cũng không thốt ra được. Liễu Thiên Mạch hiện tại, mồm mép lợi hại, ánh mắt kia sắc bén như một mũi tên nhọn. Toàn thân phủ một vẻ lạnh nhạt, điềm tĩnh, mờ ảo như gió, thâm trầm đáng sợ. Từ lần đầu tiên nhìn thấy nàng, y đã cảm thấy người phụ nữ này không đơn giản, có lẽ, y đoán đúng.
“Vương gia, ngài có biết từ sau khi bước vào địa lao, ta đã sống như thế nào không?” Thiên Mạch mỉm cười nhìn Tần Mộ Phong, ngay cả trong ánh mắt, cũng tràn đầy ý cười, không ai biết nàng rốt cuộc đang nghĩ những gì.
Thiên Mạch đẩy cánh tay đang siết chặt cằm mình ra, nhìn lá rụng ngoài cửa sổ, thong thả nói, “Ngài biết rõ ta bị người hãm hại, lại đem ta giam vào địa lao. Bị Thái Y hạ nhục, bị ngài ngược đãi đã khiến ta chịu tổn thương trong lòng. Bị thương trên trán, bị đánh năm mươi trượng, ngài lại mặc kệ ta tự sinh tự diệt. Ta mạng treo sợi tóc, suýt chút nữa bước vào quỷ môn quan, ngay cả bản thân ta cũng không biết vì sao có thể sống lại. Vương gia, ngài có biết nửa tháng qua ta đã sống như thế nào không? Chính là địa ngục trần gian. Ta mãi mãi nhớ rõ những ngày tháng bị giam cầm trong địa lao âm u. Không được ăn không được uống, còn phải chịu sự sỉ nhục của Thái Y, chịu đòn roi chửi mắng của ngài. Chẳng qua chỉ nhận một cái áo choàng của Phi Dương đại ca đưa cho, lại phải nhận lấy năm mươi trượng. Thương tích đầy mình, ngài lại hạ lệnh không cho tìm đại phu.” Thiên Mạch quay đầu nhìn Tần Mộ Phong, ánh mắt kia như thể đang muốn hỏi, “Ngài muốn ta chết, đúng không?” Thiên Mạch nhếch khóe miệng, trong mắt tràn đầy khinh miệt trào phúng, “Thật đáng tiếc Vương gia, ta không chết, hơn nữa lại còn sống tốt. Ta muốn cảm tạ ngài, nếu không nhờ ngài, ta vĩnh viễn cũng không có dũng khí và sự quyết đoán để đối kháng với ngài. Nhờ ngài ta mới biết, một mực nhẫn nhịn sẽ chỉ có mình chịu khổ, nếu không cẩn thận, còn có thể mất luôn tánh mạng. Ta là người đã từng chết một lần, trên đời này, không còn gì có thể khiến ta sợ hãi, kể cả cái chết.”
Tần Mộ Phong nheo mắt lại, nghiến răng nghiến lợi, “Giỏi lắm, Liễu Thiên Mạch, nàng dám phản kháng ta.” Địa ngục trần gian ư? Vương phủ là địa ngục trần gian sao? Vậy chủ nhân vương phủ như y thì là cái gì?
“Cám ơn Vương gia, ta tốt lắm.” Thiên Mạch nhìn y mỉm cười.
Hoắc Thiên thấy đôi phu phụ này rút kiếm giương cung (sắp oánh nhau tới nơi), tim hắn muốn rớt ra ngoài. Bất luận thế nào, người chịu thiệt nhất định là Thiên Mạch.
Cơn giận dồn nén nãy giờ lập tức bộc phát, Tần Mộ Phong phút chốc tóm lấy cổ Thiên Mạch, oán hận nói, “Ngươi chết đi cho ta.” Y tựa một con sói hoang nổi điên, mắt lộ ra hung quang, tay không ngừng tăng thêm lực đạo.
Đợi Hoắc Thiên phản ứng thì Thiên Mạch đã bị y siết chặt đến tím tái mặt mày. Nàng nhắm mắt lại, không có phản kháng. Có Hoắc Thiên ở đây, y sẽ không để mặc nàng chết.
“Ngươi làm gì vậy?” Hoắc Thiên thấy y siết cổ Thiên Mạch, thiếu chút nữa bị hù chết.
“Tiểu thư.”
Hoắc Thiên quýnh lên, tung một chưởng giáng vào gáy y. Còn Hương Nhi thì lao đến, không nghĩ ngợi, há miệng cắn mạnh vào tay y.
“Các ngươi làm gì.” Bị giáng một chưởng, sức lực trên tay Tần Mộ Phong giảm đi nhiều, lại thêm Hương Nhi cắn vào tay y, y gần như không còn sức mạnh. Nhưng y dường như quyết tâm phải bóp chết Thiên Mạch, tay vẫn để nguyên trên cái cổ mảnh khảnh của nàng không buông.
“Tần Mộ Phong, nếu ngươi không buông tay, tình nghĩa huynh đệ giữa ta và ngươi coi như chấm hết.” Hoắc Thiên cầm lấy tay y, định tung thêm một chưởng nữa.
Thiên Mạch nhắm chặt mắt, từng giọt lệ trong veo nóng bỏng rơi xuống, “Cứ để y bóp chết ta đi, ta không muốn tiếp tục sống nữa. Vương phủ quả thực chính là địa ngục trần gian, ta không muốn chung sống với ác ma.”
“Tần Mộ Phong, nếu ngươi không buông tay ta sẽ không khách khí.” Hoắc Thiên cất giọng đầy trách cứ.
Hoắc Thiên đã giơ cao tay, chuẩn bị một chưởng đánh cho y bất tỉnh.
Tần Mộ Phong hai mắt đỏ ngầu, giận dữ trừng mắt nhìn Hoắc Thiên. Rồi y chậm rãi chuyển tầm mắt sang khuôn mặt coi thường cái chết của Thiên Mạch, bỗng dưng đẩy ra nàng, lớn tiếng gầm lên, “Giữ lại cái mạng hèn của ngươi.” Trong khoảnh khắc y đẩy Thiên Mạch ra, sức mạnh tích tụ biến thành một cái tát, giáng mạnh vào mặt Thiên Mạch.
Hương Nhi kịp thời đỡ lại, Thiên Mạch mới tránh khỏi ngã nhào.
Lửa giận không chỗ phát tiết Tần Mộ Phong hung hăng nói, “Liễu Thiên Mạch, ngươi còn dám tán tỉnh đàn ông, ta giết ngươi.” Nữ nhân này…… không hề ý thức mình là tiểu thiếp của y.
Thiên Mạch lãnh đạm, tựa hồ không có nghe thấy y trong lời nói.
“Liễu Thiên Mạch, ngươi câm rồi sao?” Tần Mộ Phong càng thêm phẫn nộ.
Thiên Mạch xoa xoa bên má, nhẹ nhàng nói, “Vương gia, có phải ngài dục hỏa quá thịnh rồi không? Mau đi tìm mấy vị thị thiếp của ngài đi, đừng ở chỗ này của ta nổi điên. Người khác không biết còn tưởng rằng ngài là con lợn giống đang động dục, Phi Yến nữ hiệp nói không sai, ngài đích thực là lợn giống.” Nàng lạnh lùng liếc y, trong mắt tràn đầy khinh miệt trào phúng.
“Cái gì?” Tần Mộ Phong nổi xung thiên, tiếng gầm rống giận dữ của y cơ hồ vang dội khắp vương phủ.
“Không phải sao?” Thiên Mạch lạnh lùng nói, không chút cảm xúc.
“Phu nhân, nàng nói ít vài câu.”
“Tiểu thư, mau nhận sai với Vương gia.” Hương Nhi đã sợ tới mức hai chân run rẩy.
“Các ngươi đi ra ngoài cho ta……” Tần Mộ Phong cả người đầy nộ khí không chỗ phát tiết, quay đầu hung ác trừng mắt với Hoắc Thiên và Hương Nhi.
“Mộ Phong, ngươi muốn làm gì?” Y không phải muốn giết Thiên Mạch chứ?
Tần Mộ Phong nheo mắt, lạnh lùng nói, “Ta là nam nhân của nàng, nàng lại dám nói ta là lợn giống.” Y từng có vô số nữ nhân, không có một ai dám sỉ nhục trước mặt y như vậy.
“Vậy thì sao?” Thiên Mạch lạnh như băng đáp trả một câu.
Tần Mộ Phong từng bước tiến tới gần nàng, bất thình lình xé bỏ áo ngoài của nàng, con ngươi đen nheo lại, xung quanh tỏa ra một bầu không khí nguy hiểm,”Ta cho nàng nếm thử mùi vị của ta.” Tần Mộ Phong quay đầu, cười lạnh hỏi,” Hoắc tướng quân, muốn xem sao?”
Hoắc Thiên mở miệng định nói gì đó, nhưng lại không nói gì bước ra ngoài.
Hoắc Thiên cùng Hương Nhi bước ra khỏi cửa, trong phòng im lặng như tờ.
Thiên Mạch không hề run rẩy khóc lóc như mấy lần trước, nhìn y thản nhiên nói, “Thiếp thân tham kiến Vương gia.” Nàng không hề tự xưng tiện thiếp.
“Nô tỳ tham kiến Vương gia.” Hương Nhi núp sau lưng Thiên Mạch, không dám đi ra. Thiên Mạch đưa ngọc tiêu cho nàng, vỗ vỗ vai trấn an.
Tần Mộ Phong không có tình cảm với Thiên Mạch, Hoắc Thiên sợ Thiên Mạch lại bị phạt, vội vàng giải thích, “Mộ Phong, ta yêu âm luật huynh cũng biết. Ta chỉ là bị tiếng tiêu của phu nhân hấp dẫn mà đến, không có ý gì khác.”
“Vậy sao?” Tần Mộ Phong cười lạnh, “Thủ đoạn ve vãn đàn ông của Liễu Thiên Mạch thật sự là cao minh. Chỉ một tháng ngắn ngủi, nàng khiến cho hộ vệ thân cận của bổn vương phản bội, khiến cho vị hảo huynh đệ vào sinh ra tử của bổn vương ra mặt giúp nàng.”
“Mộ Phong, huynh đừng hiểu lầm.” Gặp phải người không nói đạo lý như vậy, Hoắc tướng quân thật chẳng biết làm thế nào.
Tần Mộ Phong quét ánh mắt dữ tợn qua người Thiên Mạch, rồi lại chuyển sang nhìn Hoắc Thiên. “Bổn vương hiểu lầm cái gì? Hảo bằng hữu của bổn vương, cùng tiện thiếp của bổn vương ở cùng một chỗ bỡn cợt, mượn tiếng tiêu đưa tình, chẳng lẽ là ta nhìn lầm rồi sao?”
Tần Mộ Phong không chịu nói lý như thế, Hoắc Thiên có chút tức giận, “Tần Mộ Phong, là do huynh gọi ta đến. Đi ngang qua Đạm Tình Cư, ta nghe thấy tiếng tiêu của Thiên Mạch phu nhân, tìm theo tiếng mà đến thôi.” Nói hắn cùng liễu Thiên Mạch đùa cợt? Quả thực chính là lời nói vô căn cứ. Từ sau khi Thái Hà chết, tính tình y ngày càng cổ quái.
“Nói như vậy, là liễu Thiên Mạch cố ý dụ dỗ ngươi?” Tần Mộ Phong chuyển sang nhìn Thiên Mạch, ánh mắt lóe lên một tia đáng sợ.
Hoắc Thiên xoa xoa mi tâm (phần trán giữa hai lông mày), biện giải nói, “Không phải, chẳng lẽ nàng ngay cả tư cách thổi tiêu giải trí cũng không có sao?” Hắn thật muốn xông đến đập tên hỗn đản này.
“Vương gia nói sao thì là vậy đi.” Thiên Mạch vẫn thản nhiên như cũ, không có cảm xúc gì. Không có bất mãn, không có bất cam, lại càng không có ý định biện minh cho bản thân.
“Thừa nhận rồi sao?” Tần Mộ Phong nheo mắt lại, từng bước tới gần nàng.
“Vương gia có từng cho ta cơ hội biện giải sao?” Thiên Mạch hỏi lại, ánh mắt chuyển hướng ra ngoài cửa sổ.
“Rõ ràng là ngươi làm sai.”
“Xin hỏi Vương gia, Hoàng Thượng tứ hôn có phải là ta yêu cầu không? Thái Hà cô nương có phải là ta giết không? Cái chén đánh Thái Y cô nương bất tỉnh có phải là ta đập vỡ không?” Thiên Mạch nhếch khóe miệng, trên gương mặt lãnh đạm hé ra một nụ cười mỉa mai, “Vương gia chưa từng cho ta cơ hội biện giải, ta hà tất phải biện giải.” Nói xong nụ cười mỉa mai cũng biến mất, Thiên Mạch trở lại vẻ lãnh đạm như trước, như một con rối gỗ không có linh hồn.
Tần Mộ Phong nheo mắt, chộp lấy cằm của nàng, buộc nàng nhìn thẳng vào y, “Mấy ngày không gặp, gan cũng lớn hơn rồi.” Liễu Thiên Mạch trong trí nhớ, năng lực duy nhất là khóc, ở trước mặt y ngay cả một câu nói hoàn chỉnh cũng không thốt ra được. Liễu Thiên Mạch hiện tại, mồm mép lợi hại, ánh mắt kia sắc bén như một mũi tên nhọn. Toàn thân phủ một vẻ lạnh nhạt, điềm tĩnh, mờ ảo như gió, thâm trầm đáng sợ. Từ lần đầu tiên nhìn thấy nàng, y đã cảm thấy người phụ nữ này không đơn giản, có lẽ, y đoán đúng.
“Vương gia, ngài có biết từ sau khi bước vào địa lao, ta đã sống như thế nào không?” Thiên Mạch mỉm cười nhìn Tần Mộ Phong, ngay cả trong ánh mắt, cũng tràn đầy ý cười, không ai biết nàng rốt cuộc đang nghĩ những gì.
Thiên Mạch đẩy cánh tay đang siết chặt cằm mình ra, nhìn lá rụng ngoài cửa sổ, thong thả nói, “Ngài biết rõ ta bị người hãm hại, lại đem ta giam vào địa lao. Bị Thái Y hạ nhục, bị ngài ngược đãi đã khiến ta chịu tổn thương trong lòng. Bị thương trên trán, bị đánh năm mươi trượng, ngài lại mặc kệ ta tự sinh tự diệt. Ta mạng treo sợi tóc, suýt chút nữa bước vào quỷ môn quan, ngay cả bản thân ta cũng không biết vì sao có thể sống lại. Vương gia, ngài có biết nửa tháng qua ta đã sống như thế nào không? Chính là địa ngục trần gian. Ta mãi mãi nhớ rõ những ngày tháng bị giam cầm trong địa lao âm u. Không được ăn không được uống, còn phải chịu sự sỉ nhục của Thái Y, chịu đòn roi chửi mắng của ngài. Chẳng qua chỉ nhận một cái áo choàng của Phi Dương đại ca đưa cho, lại phải nhận lấy năm mươi trượng. Thương tích đầy mình, ngài lại hạ lệnh không cho tìm đại phu.” Thiên Mạch quay đầu nhìn Tần Mộ Phong, ánh mắt kia như thể đang muốn hỏi, “Ngài muốn ta chết, đúng không?” Thiên Mạch nhếch khóe miệng, trong mắt tràn đầy khinh miệt trào phúng, “Thật đáng tiếc Vương gia, ta không chết, hơn nữa lại còn sống tốt. Ta muốn cảm tạ ngài, nếu không nhờ ngài, ta vĩnh viễn cũng không có dũng khí và sự quyết đoán để đối kháng với ngài. Nhờ ngài ta mới biết, một mực nhẫn nhịn sẽ chỉ có mình chịu khổ, nếu không cẩn thận, còn có thể mất luôn tánh mạng. Ta là người đã từng chết một lần, trên đời này, không còn gì có thể khiến ta sợ hãi, kể cả cái chết.”
Tần Mộ Phong nheo mắt lại, nghiến răng nghiến lợi, “Giỏi lắm, Liễu Thiên Mạch, nàng dám phản kháng ta.” Địa ngục trần gian ư? Vương phủ là địa ngục trần gian sao? Vậy chủ nhân vương phủ như y thì là cái gì?
“Cám ơn Vương gia, ta tốt lắm.” Thiên Mạch nhìn y mỉm cười.
Hoắc Thiên thấy đôi phu phụ này rút kiếm giương cung (sắp oánh nhau tới nơi), tim hắn muốn rớt ra ngoài. Bất luận thế nào, người chịu thiệt nhất định là Thiên Mạch.
Cơn giận dồn nén nãy giờ lập tức bộc phát, Tần Mộ Phong phút chốc tóm lấy cổ Thiên Mạch, oán hận nói, “Ngươi chết đi cho ta.” Y tựa một con sói hoang nổi điên, mắt lộ ra hung quang, tay không ngừng tăng thêm lực đạo.
Đợi Hoắc Thiên phản ứng thì Thiên Mạch đã bị y siết chặt đến tím tái mặt mày. Nàng nhắm mắt lại, không có phản kháng. Có Hoắc Thiên ở đây, y sẽ không để mặc nàng chết.
“Ngươi làm gì vậy?” Hoắc Thiên thấy y siết cổ Thiên Mạch, thiếu chút nữa bị hù chết.
“Tiểu thư.”
Hoắc Thiên quýnh lên, tung một chưởng giáng vào gáy y. Còn Hương Nhi thì lao đến, không nghĩ ngợi, há miệng cắn mạnh vào tay y.
“Các ngươi làm gì.” Bị giáng một chưởng, sức lực trên tay Tần Mộ Phong giảm đi nhiều, lại thêm Hương Nhi cắn vào tay y, y gần như không còn sức mạnh. Nhưng y dường như quyết tâm phải bóp chết Thiên Mạch, tay vẫn để nguyên trên cái cổ mảnh khảnh của nàng không buông.
“Tần Mộ Phong, nếu ngươi không buông tay, tình nghĩa huynh đệ giữa ta và ngươi coi như chấm hết.” Hoắc Thiên cầm lấy tay y, định tung thêm một chưởng nữa.
Thiên Mạch nhắm chặt mắt, từng giọt lệ trong veo nóng bỏng rơi xuống, “Cứ để y bóp chết ta đi, ta không muốn tiếp tục sống nữa. Vương phủ quả thực chính là địa ngục trần gian, ta không muốn chung sống với ác ma.”
“Tần Mộ Phong, nếu ngươi không buông tay ta sẽ không khách khí.” Hoắc Thiên cất giọng đầy trách cứ.
Hoắc Thiên đã giơ cao tay, chuẩn bị một chưởng đánh cho y bất tỉnh.
Tần Mộ Phong hai mắt đỏ ngầu, giận dữ trừng mắt nhìn Hoắc Thiên. Rồi y chậm rãi chuyển tầm mắt sang khuôn mặt coi thường cái chết của Thiên Mạch, bỗng dưng đẩy ra nàng, lớn tiếng gầm lên, “Giữ lại cái mạng hèn của ngươi.” Trong khoảnh khắc y đẩy Thiên Mạch ra, sức mạnh tích tụ biến thành một cái tát, giáng mạnh vào mặt Thiên Mạch.
Hương Nhi kịp thời đỡ lại, Thiên Mạch mới tránh khỏi ngã nhào.
Lửa giận không chỗ phát tiết Tần Mộ Phong hung hăng nói, “Liễu Thiên Mạch, ngươi còn dám tán tỉnh đàn ông, ta giết ngươi.” Nữ nhân này…… không hề ý thức mình là tiểu thiếp của y.
Thiên Mạch lãnh đạm, tựa hồ không có nghe thấy y trong lời nói.
“Liễu Thiên Mạch, ngươi câm rồi sao?” Tần Mộ Phong càng thêm phẫn nộ.
Thiên Mạch xoa xoa bên má, nhẹ nhàng nói, “Vương gia, có phải ngài dục hỏa quá thịnh rồi không? Mau đi tìm mấy vị thị thiếp của ngài đi, đừng ở chỗ này của ta nổi điên. Người khác không biết còn tưởng rằng ngài là con lợn giống đang động dục, Phi Yến nữ hiệp nói không sai, ngài đích thực là lợn giống.” Nàng lạnh lùng liếc y, trong mắt tràn đầy khinh miệt trào phúng.
“Cái gì?” Tần Mộ Phong nổi xung thiên, tiếng gầm rống giận dữ của y cơ hồ vang dội khắp vương phủ.
“Không phải sao?” Thiên Mạch lạnh lùng nói, không chút cảm xúc.
“Phu nhân, nàng nói ít vài câu.”
“Tiểu thư, mau nhận sai với Vương gia.” Hương Nhi đã sợ tới mức hai chân run rẩy.
“Các ngươi đi ra ngoài cho ta……” Tần Mộ Phong cả người đầy nộ khí không chỗ phát tiết, quay đầu hung ác trừng mắt với Hoắc Thiên và Hương Nhi.
“Mộ Phong, ngươi muốn làm gì?” Y không phải muốn giết Thiên Mạch chứ?
Tần Mộ Phong nheo mắt, lạnh lùng nói, “Ta là nam nhân của nàng, nàng lại dám nói ta là lợn giống.” Y từng có vô số nữ nhân, không có một ai dám sỉ nhục trước mặt y như vậy.
“Vậy thì sao?” Thiên Mạch lạnh như băng đáp trả một câu.
Tần Mộ Phong từng bước tiến tới gần nàng, bất thình lình xé bỏ áo ngoài của nàng, con ngươi đen nheo lại, xung quanh tỏa ra một bầu không khí nguy hiểm,”Ta cho nàng nếm thử mùi vị của ta.” Tần Mộ Phong quay đầu, cười lạnh hỏi,” Hoắc tướng quân, muốn xem sao?”
Hoắc Thiên mở miệng định nói gì đó, nhưng lại không nói gì bước ra ngoài.
Hoắc Thiên cùng Hương Nhi bước ra khỏi cửa, trong phòng im lặng như tờ.
/96
|