Ánh đèn, bóng trúc, Phật cổ, trong ngôi tự nghi ngút khói hương, hoa cỏ tươi thắm.
Ta đứng nép bên ngoài phòng thiền của ngôi tự, nhìn sấp kinh văn đã nhuốm màu thời gian. Tiếng mõ liên hồi, kinh tụng đều đặn, ngôi tự thiêng liêng mà thanh tịnh lạ thường. Tự Đôn Hoàng do không ở trong thành, nên người Trường An rất ít khi tới đây. So với ngôi tự Võng Cực, Đại Từ Ân, Ngọa Long, Đại Hưng Thiện trong thành và ngôi tự Thanh Long ở cửa phía Nam, thì nơi đây có thể coi là hương khói nhạt nhòa.
“Mong rằng Phật tổ phù hộ cho con gái ta và Tần vương Điện hạ sớm sinh quý tử.” Trong phòng thiền vọng ra một giọng nói khiến tim ta đập nhanh dị thường. Lẽ nào, người trong phòng chính là vị phu nhân vừa đi trên đường khi nãy? Nhớ lại tên ăn mày kia nói bà có trái tim bồ tát, ta đột nhiên nảy ra ý định.
“Hãy để ta chết đi, ta không muốn sống nữa…” Ta quyết định diễn vở kịch giả bộ đáng thương. Ta vừa khóc vừa thét, xông thẳng vào phòng thiền, cũng chẳng để tâm đến những người xung quanh, đâm thẳng về phía tượng Phật.
“Đúng là tạo nghiệt! Mau, mau ngăn lại!” Vị phu nhân đó lo lắng gọi người. Trong khi đám hòa thượng miệng không ngừng a di đà phật.
“Đừng có cản ta! Phụ mẫu ta đều đã chết cả, giờ ca ca, tỷ tỷ cũng chết rồi, ta sống trên đời còn có ý nghĩa gì chứ?”
“Công tử, xin hãy từ từ nói chuyện, có gì khó khăn nói ra, chúng ta biết đâu lại giúp được. Nơi Phật môn thánh địa, hà tất phải có những suy nghĩ bồng bột?” Vị phu nhân đó vừa cầm tràng hạt, vừa nhẹ nhàng đưa lời khuyên nhủ.
“Gia đình ta vốn chỉ là những thương nhân bình thường, chuyên buôn hàng qua lại giữa Hồi Cốt và Đại Kỳ, mẫu thân ta thường xuyên ăn chay niệm Phật, cầu cho cả nhà bình an. Thế nhưng… thời gian trước, người Hồi Cốt cứ nhìn thấy người từ Trường An tới là giết chết không tha. Phụ thân, ca ca và cả tỷ tỷ ta đều đã bỏ mạng. Mẫu thân ta vì quá uất ức mà lâm trọng bệnh qua đời. Giờ ở Trường An, ta muốn làm ăn mày cũng không được. Bà nói xem, ta còn sống trên đời này làm gì nữa?”
“Đúng là kẻ đáng thương, ngươi có thể xuất gia đi tu mà.” Vị phu nhân đó lại đưa lời an ủi.
Xuất gia? Xuất cái đầu nhà bà!
“Ta thân là một nữ nhi, sao có thể xuất gia được? Chỗ các vị liệu có thu nhận ta không?” Dứt lời ta liền rút trâm cài đầu xổ tung mái tóc, rồi lại đam về phía tượng Phật.
Ây da! Đám hòa thượng kia thấy ta là phụ nữ, liền buông tay ta ra tức thì. Vì bất ngờ không kịp dừng lại, ta theo quán tính đâm thẳng về phía tượng Phật Di Lặc trước mặt. Trong mơ màng, ta chỉ kịp nhìn câu đối dán hai bên tượng Phật: Bụng lớn để dung nạp chuyện toàn thiên hạ – Nhân từ mỉm cười những chuyện nực cười trong thế gian…
Rồi ta mơ thấy một giấc mơ kì lạ, trong giấc mơ đó, Phật tổ ngồi trên đài sen lớn nhìn xuống ta nở nụ cười tươi tắn. Sau đó ta gãi đầu gãi tai hỏi Phật tổ, trên đời này còn ai nực cười hơn mình không? Thế nhưng Phật tổ chỉ mỉm cười rồi đáp: “Bồ đề vốn không phải cây, gương sáng vốn không cần đài, vỗn dĩ trên đời chẳng có gì, hà tất phải để bản thân phải nhuốm bụi hồng trền? Người nực cười nhất định có chỗ đáng yên, đợi khi qua được nạn kiếp, tự nhiên sẽ đạt được hạnh phúc mong muốn.”
“Phu nhân… cô nương này dường như đã tỉnh lại rồi.”
“Đúng là Phật tổ phù hộ, cảm tạ trời đất.” Phật tổ? Ta hình như đã mơ thấy Phật tổ. Bình thường ta vốn sống trong căn miếu hoang giờ còn đòi đập đầu vào tượng Phật tự sát, nói ta có duyên với Phật quả không ngoa chút nào.
“Tỉnh lại là tốt rồi, Phỉ Thúy, mau sắp xếp cho cô nương này đi!”
“Dạ phu nhân! Ngươi hãy ở lại nơi này đi, phu nhân thấy ngươi có duyên với Phật, nên quyết định giữ ngươi lại để chép kinh, niệm Phật, như vậy sẽ tham ngộ được Phật lý.” Không phải chứ, đó chẳng phải là cuộc sống của một ni cô hay sao? Ta chán nản nhưng cũng chấp nhận. Thời gian chậm chạp trôi qua, xung quanh vẫn tĩnh lặng như tờ. Ánh hoàng hôn bên ngoài cửa sổ đã nhạt nhòa như sương khói.
Lúc này, một nha hoàn đi vào dâng trà. Nàng ta cầm trên tay một ly sứ tráng men có họa tiết hoa sen, khiến bàn tay của nàng ta càng trở nên trắng trẻo như ngọc. Ta nhẹ nhấp ngụm trà, lặng ngắm ánh trăng tràn qua khung cửa sổ. Trong phòng có đặt một chiếc kệ gỗ đỏ thắm, trên kệ là một chiếc đàn gỗ đàn hương mùi thơm dịu nhẹ. Một vị sư phụ đang tấu một khúc Phật nhạc, xem ra vị phu nhân đang ngồi thưởng thức nhạc không phải là tín đồ Phật giáo bình thường.
Cứ như vậy, ta đã được ở lại phủ của Hoàng Phủ tướng quân một thời gian. Ở đây ta vừa làm công việc thường ngày, vừa chờ cơ hội tìm gặp Diệu để nói cho chàng biết âm mưu của Tinh Thích.
Thế nhưng cuộc sống của vị phu nhân này thực sự quá nhạt nhẽo. Ngày nào bà ta cũng tụng kinh niệm Phật. Điều đáng thương nhất chính là, một ngày ba bữa ta đều phải ăn chay theo bà ta.
“A Phiến, dặn dò nhà bếp, tối nay chuẩn bị thêm chút thức ăn.” Vẫn giống như ngày thường, nha đầu bên cạnh Hoàng Phủ phu nhân đưa thực đơn đến cho ta. Trên đó biết rất rõ ràng khẩu vị, nguyên liệu thậm chí cả lời dặn không được dùng mỡ heo chỉ được dùng dầu thực vật cho từng món ăn. Ta nhận lấy thực đơn, chán nản đưa mắt liếc nhìn. Nói thực lòng, những thực đơn này chẳng có chút sáng tạo gì cả, tất cả các món ăn đều có mùi vị thanh đạm, vô cùng nhạt nhẽo.
“Thực đơn này phải chăng đã viết sao rồi? Tại sao hôm nay lại có thịt vậy?” Ta nhìn tờ thực đơn, có phần ngạc nhiên. Phu nhân chẳng phải ngày ngày vẫn ăn chay hay sao?
“Hôm nay Vương gia, Vương phi về phủ, đương nhiên sẽ có thêm một vài món thịt rồi.’ Phỉ Thúy lạnh lùng đáp.
“Vương gia?” Bàn tay ta thoáng run,suýt chút nữa làm rơi tờ thực đơn xuống đất.
“Ngươi ngây ra đó làm gì? Còn không mau mang thực đơn đến phòng bếp để chuẩn bị đồ ăn?” Phỉ Thúy nhẹ quát. Thấy vậy ta vội vã đáp lại một câu. Cả buổi chiều, ta chỉ nghĩ cách phải làm thế nào để giải thích cho Diệu tại sao ta lại bỏ đi giữa đêm tân hôn hôm đó, và âm mưu thực sự của Tinh Thích là gì. Đầu óc ta rối bời, thậm chí tinh thần có phần hoảng hốt.
“A Phiến, sao hôm nay đầu óc ngươi cứ bay bổng nơi đâu vậy? Tượng Quan âm ở ngoài phòng khách vẫn còn đầy bụi đấy. Ngươi cũng biết phu nhân yêu quý nhất tượng Quan âm đó mà, sao không đi lau cho thật sạch đi? Ngươi muốn để cho chúng ta cũng bị phu nhân trách phạt sao?” Ma ma quản sự cất lên thứ giọng chua loét. Những lúc kích động, hai con mắt bà ta lồi ra như mắt ếch, mặt lại căng mọng đầy thịt, trông cực kỳ hung ác!
“Bây giờ ta đi ngay đây.” Ta lanh lợi đáp lại, không dám chậm trễ thêm một giây nào nữa. Ở trong phủ này một thời gian, ta sợ vô cùng vị phu nhân tướng quân. Vị Hoàng Phủ phu nhân này hung tàn chẳng khác gì con gái Liễu Nhi của mình. Ngoài mặt bà ta nhất niệm hướng Phật, từ bi hỉ xả, nhưng thực tế lại hoàn toàn ngược lại. Trước kia có một nha hoàn vì bất cẩn làm vỡ một bức tượng Phật liền bị bà ta đánh đến chết mới thôi.
Những ngày sống ở vương phủ này, ta phải rất thận trọng, chỉ sợ bản thân bất cẩn lại đắc tội với lão bà ác độc đó.
***
Cách bố trí của phủ này hết sức hào hoa, xa xỉ. Phòng khách và đại đường được nối với nhau bằng một hành lang dài. Phòng khách rất rộng, bên cạnh tấm bình phong được trang trí tuyệt đẹp có đặt một giá gỗ trạm trổ tinh tế, trên giá gỗ là bức tượng Phật quan âm được làm từ sứ Thanh Hoa cổ. Ta cẩn thận bê một chiếc ghế gỗ tới, đứng lên đó rồi mới bắt đầu lau tượng Phật.
“Xin mời Vương gia dùng trà.” Đại đường bên cạnh truyền sang tiếng thỉnh an của đám nô tì.
“Gì thế này, nước không nóng không lạnh, định để cho ai uống thế hả?” Choang, hình như là tiếng ly trà bị ném xuống mặt đất. Là tiếng của chàng.
Ta đứng trên ghế mà không dám thở mạnh, chỉ lặng người nhìn về phía bình hoa đặt ngay trước cửa. Một lúc sau, ta mới nhận ra bản thân đang cực kỳ run rẩy.
“Được rồi, mau đứng dậy đi, sau này đừng khiến Vương gia bực mình thế nữa.” Một giọng nói dịu dàng truyền lại, là Hoàng Phủ Liễu Nhi!
Trong lòng ta đột ngột trĩu nặng, đôi mắt tối sầm, cảm giác cực kỳ hoa mày chóng mặt! Choang! Tay ta thả lỏng, bức tượng Quan âm bất ngờ rơi xuống vỡ tan. Ta kinh hoàng sực tỉnh, lập tức quỳ xuống thu dọn những mảnh vỡ vương vãi khắp nơi.
Đột nhiên một chiếc giày hoa giẫm mạnh lên tay ta, những mảnh sứ cắm vào lòng bàn tay ta tóe máu. Đau đến thấu xương, khiến ta không nhịn được mà bật hét thành tiếng. Vừa rồi lúc bước vào phòng thấy bức tượng quan âm của phu nhân bị vỡ, Phỉ Thúy đã cười nhạt rồi giãm lên tay ta. Lúc này trên đất đã lấm lem đầy máu.
“A Phiến, sao ngươi lại bất cẩn vậy chứ? Ngươi làm vỡ bức tượng Phật của phu nhân rồi. Thế này Phật tổ sẽ trách tội phu nhân mất.” Ả ta vừa cười cợt vừa giẫm mạnh hơn lên tay ta.
“Ta không phải cố ý.” Ta vội đưa lời giải thích, còn chưa nói được mấy lời thì Phỉ Thúy lại giẫm mạnh thêm nữa.
“Không phải là cố ý? Nếu tay ngươi chẳng cầm nổi một bức tượng Phật thì giữ lại nó làm gì? Chi bằng phế luôn nó đi cho rồi.” Thanh âm Phỉ Thúy rất ngọt nhưng khiến ta không khỏi lạnh cả sống lưng.
“Trời đất! Cái con nha đầu chết tiệt, dám làm vỡ bực tượng Phật quan âm của ta. Thật uổng công ta đã đối đãi với ngươi như con gái ruột, không ngờ ngươi lại độc ác như vậy.” Tiếng kêu đau đớn của Hoàng Phủ phu nhân tức thì kinh động đến mọi người đang ngồi ngoài đại đường. Vị phu nhân “lòng dạ bồ tát” kia đau lòng nhìn mảnh sứ vỡ đã nhuốm đầy máu tươi, run rẩy chỉ vào mặt ta cất lời mắng nhiếc.
Ta đau đến mức muốn ngất tại chỗ, nhưng vẫn cố gắng mở mắt nhìn người đàn ông đang đứng phía sau bà ta. Diệu, cứu ta…
Diệu im lặng đứng đó, cả người toát lên thứ khí chất cao ngạo khó gần. Bộ y phục gấm đen lại càng khiến chàng trở nên sang trọng cao quý. Chàng đưa mắt nhìn ta, ánh mắt càng lúc càng lạnh buốt. Khóe miệng chàng cong lên theo thói quen, nhưng lạnh như băng giá ngàn năm.
“Cứu ta!” ta mấp máy đôi môi. “hồ li thối tha, mau cứu ta, cứu ta!”
Ta nhìn chàng bằng ánh mắt cầu cứu, nhưng đôi mắt đó thực sự khiến tái tim ta đau đớn, thậm chí còn hơn cả nỗi đau thể xác đang truyền lại từ lòng bàn tay.
“Những người hậu đậu như vậy cứ lôi ra ngoài đánh chết cho xong, hà tất phải khiến cho mọi người mất hứng?” Diệu chán nản lướt mắt nhìn về phía ta nhẹ buông lời.
Chàng nói gì chứ? Chữ “chết” đó vang bên tai ta chẳng khác nào tiếng sét giữa trời quang. Ta nghe mà toàn thân đau đớn, ý thức cũng dần trở nên mơ màng.
“Diệu, ta có chuyện muốn nói với chàng.” Diệu, nếu chàng thực sự căm hận ta đến thế, ta có thể biến mấy khỏi thế giới của chàng, thế nhưng không phải là bây giờ.
Nhìn thấy ta phản kháng muốn làm loạn, đám người dưới liền xông lên, lôi ta ra bên ngoài. Thế nhưng ta lại càng vùng vẫy dữ dội hơn.
“Thôi bỏ đi, hà tất phải tức giận vì một kẻ thấp hèn như vậy? Tiểu Vương gia sắp ra đời rồi, hãy coi như tích đức cho con đi. Lần trước nghe nói phía Trần sảo đang thiếu người phụ giúp, chi bằng để ả ta đến vương phủ làm việc.” Hoàng Phủ Liễu Nhi chậm rãi bước tới trước mặt, cúi xuống nhìn ta rồi nói. Đồ thạch lựu thối tha, bản cô nương không cần ngươi phải thương hại, ta ghét nhất loại phụ nữ giả tạo như ngươi. Nghĩ vậy ta liền tức giận, hung sữ tóm chặt lấy y phục của ả ta.
“Á! Ngươi điên rồi, mau bỏ tay ra!” Ả ta thét lớn rồi nhảy người lên. Vì trong lòng đang đau đớn pha lẫn tức giận, ta quyết không chịu buông tay. Mấy nha hoàn khác thấy vậy liền xông tới bẻ ngón tay ta ra.
“Còn không mau lôi ả ta ra ngoài? Ngộ nhỡ làm tổn thương đến Vương phi và tiểu Vương gia thì các ngươi có gánh vác được không?” Phỉ Thúy vội quát mọi người mau lôi tay ta ra trong khi Hoàng Phủ phu nhân thì không ngừng niệm Phật. Và đau đớn hơn cả là Diệu luôn nhìn ta bằng ánh mắt lạnh nhạt, căm hờn và khinh ghét. Ta cố không chịu buông tay, cơn đau đớn truyền lên từ bàn tay chẳng thể nào sánh với cảm giác đau đớn nơi con tim ta lúc này. Ánh mắt Diệu cùng những kỉ niệm xưa xuc như một thanh đoản đao, đâm liên hồi vào trái tim ta, phá vỡ đi chút ngụy trang và phòng vệ sau cùng mà ta gắng giữ lại. Lúc này ta không thể buông tay, ta có thể bị hiếp đáp, có thể bị giẫm đạp, có thể chịu đựng mọi sự sỉ nhục trên thế gian này, thế nhưng ta không thể… không cách nào chịu đựng những điều đó ngay trước mặt Diệu được.
Rắc! tiếng xương gãy vang lên khô khốc, tiếp đó là cơn đau thắt ruột. khuôn mặt Diệu đột nhiên biến đổi, nhưng nhanh chóng trở lại vẻ bình thản trước đó. Bàn tay ta thả xuống bất lực, trước mặt là ngón tay mềm oặt. Giây phút đó ta có cảm giác, đó chẳng còn là tay của mình nữa rồi.
“Bản vương chán quá rồi! Người phụ nữ này nếu nàng thích thì cứ đem về đi.” Diệu quay sang nhìn Hoàng Phủ Liễu Nhi nói, dứt lời chàng giũ áo rồi đi lướt qua chỗ ta, ánh mắt chẳng hề nhìn ta dù chỉ một giây.
“Cung tiễn Vương gia!” Đám người kia lần lượt cúi bái. Hoàng Phủ Liễu Nhi khẽ nhếch miệng lên, đi thẳng đến, nâng cằm ta lên, nhìn ta thật kĩ.
“Ngọc Phiến Nhi, thật không ngờ, ngươi cũng có ngày hôm nay. Suýt chút nữa ngươi hại ta không lấy được Diệu. Món nợ này ta nhất định sẽ tính sổ dần dần với ngươi. Ta thực sự không hiểu, ngươi phí bao tâm sức đòi gả cho Diệu, tại sao lại còn đào hôn? Thật đúng là tự mình tạo nghiệt.”
Phụt! Cổ họng ta tanh lòm,máu tươi đã bắn đầy cả vào mặt ả ta. Nhìn dáng vẻ ghê tởm, phẫn nộ của ả, ta bất giác bật cười thành tiếng. Thật là sảng khoái, trước giờ, ta không biết hóa ra “phản kháng” lại khiến con người ta sảng khoái như vậy. Xem ra bản cô nương đã kìm nén quá lâu rồi.
“Ngươi… không được phép cười. Ngươi vẫn dám cười? Người đâu, đánh ả cho ta, đánh ả mạnh vào.”
Ngay lập tức, một cơn mưa gậy giáng xuống người ta. Máu tươi không ngừng trào ra từ miệng thế nhưng ta vẫn không dứt được cười, cười nhiều đếnmức cả khuôn mặt đầm đìa nước mắt. Ngọc Phiến Nhi, mày khóc gì chứ, từ nhỏ đến lớn mày chẳng phải đã bị người khác đánh quen rồi sao? Chút đòn thế này thì có đáng là gì? Ta thầm mắng bản thân, nhưng trái tim lại nhói lên từng hồi đau đớn?
“Ngọc Phiến Nhi, ngươi nghĩ mình ghê gớm lắm sao? Lúc này cả nhà ngươi đều đang ở trong đại lao, giờ chẳng còn ai bảo vệ cho ngươi nữa? Ngươi nên cảm kích ta thì hơn, bởi hôm nay ta đã giữ lại mạng sống cho ngươi. Ngươi hãy nhớ kĩ, giờ ngươi thậm chí còn không bằng một tên ăn mày ven đường, ngươi chỉ là một con chó bên cạnh ta mà thôi.”
Bên tai ta vang lên những lời mắng nhiếc ác độc của Hoàng Phủ Liễu Nhi. Trên người vẫn không ngừng hứng chịu cơn mưa đòn roi. Ta dần dần mất đi ý thức, càng lúc càng cảm thấy mệt mỏi! Quá mệt mỏi…
***
Mưa rào rào đập lên mái nhà, khiến không khí ban đêm càng thêm giá lạnh, từng làn hơn ẩm ướt thấm qua cửa sổ tràn vào phòng, mấy cành hoa đào trên bàn đã héo tàn từ lâu. Ta đẩy cửa sổ, hà hơi giữ ấm đôi bàn tay lạnh buốt. Ngoài kia là lầu son gác tía, mái ngói lưu ly lấp lánh của phủ Tần vương trông hết sức lộng lẫy, trên một bức phù điêu có trạm một con rồng, trong miệng ngậm một viên ngọc, phát ra thứ ánh sáng lạ kì. Phủ Tần vương bây giờ không còn thanh vắng như lúc trước, từng cành cây ngọn cỏ nơi này giờ toát lên vẻ tôn quý, sang trọng.
Tiết trời cuối thu, khí lạnh len lỏi khắp nơi. Trong chiếc lư sưởi ấm đặt trong phòng của nha hoàn chỉ có chút than củi, mùi khoai nướng thoang thoảng, hẳn là có người đã vùi khoai trong đó.
“Ai cho ngươi nướng khoai trong phòng hả?” Cửa bị đẩy ra, một người phụ nữ hung dữ đứng ngoài cửa lớn tiếng nói vọng vào.
“Triệu ma ma!” Vừa thấy ma ma quản sự tới, ta vội vã cúi đầu đứng gọn sang một bên.
“Triệu ma ma, bên ngoài lạnh, hay là vào trong phòng uống một li trà nóng?” Một nha hoàn lanh lợi đưa lời nịnh nọt.
“Không cần! Vương phi dặn Ngọc Phiến Nhi đem chiếc chăn mới may tới phòng. Ngọc Phiến Nhi, còn không đi mau!”
Ta thầm nguyền rủa trong lòng, nhưng vẫn ngoan ngoãn đi theo ma ma quản sự. Đồ Thạch Lựu xấu xa đó đúng là tiểu nhân đắc chí, ả ta muốn ta sụp đổ sao? Xin lỗi, ta vốn là một ăn mày bị chà đạp quen rồi. Ả ta muốn giày vò, khiến ta đau đớn khổ sở chỉ dựa vào chút nhục nhã này sao? Không đời nào!
Đi vòng qua hoa viên, ta nhằm căn phòng phía tây thẳng tiến, bước chân có phần nặng nề, đương nhiên là ta đang cố tình giẫm nát đám hoa cỏ được trồng ven đường đi. Vừa đến trước cửa, ta đã nghe thấy tiếng cười chói tai.
“Ha ha, thiếp đã nói đó là nam nhi rồi mà.”
“Thật sao? Bản vương lại cho rằng đó là một tiểu Quận chúa.”
Vén tấm rèm lên, ta thấy Diệu đang nói cười vui vẻ cùng Hoàng Phủ Liễu Nhi. Đồ Thạch Lựu thối tha kia giả bộ thẹn thùng ôm lấy bụng bầu của mình. Thấy ta bước vào phòng, Diệu cau chặt đôi mày, sắc mặt tức thì sầm lại.
“ngươi đặt chăn lên giường rồi có thể lui, Vương gia, thiếp bảo người dưới may y phục cho tiểu Vương gia rồi, lát ngài xem qua nhé.”
Ta mím môi, coi như không nghe thấy những lời yêu thương giữa họ, nhẹ nhàng đặt chăn xuống giường. Một bàn tay ta do một ngón bị bẻ gãy, lại không được chữa trị tử tế, nên hầu như không còn chút sức lực. Lúc này, ta chỉ có thể dùng một bên tay còn lại từ từ vuốt lại ga giường cho thật phẳng phiu.
“Hay là tối nay Vương gia ở lại đây với thiếp đi.”
Bàn tay ta thoáng run, móng tay nghiến chặt vào ga giường. Nhẫn nhịn, Ngọc Phiến Nhi, mày nhất định phải nhẫn nhịn!
“Được rồi, chỗ này không còn việc của ngươi nữa, mau lui xuống đi!” Ả Thạch Lựu đưa lời đuổi khéo, nhưng Diệu tối nay sẽ ở lại nơi này, đây chính là cơ hội duy nhất để ta nói rõ chân tướng sự việc và cả mọi chuyện về Tinh Thích cho chàng nghe.
“Ngươi còn đứng ngây ra đó làm gì hả?”
“Ta có việc, muốn báo riêng với Vương gia.” Lấy hết dũng khí, cuối cùng ta cũng cất lời. Diệu hoàn toàn không có chút bất ngờ, chỉ nheo mắt nhìn ta đầy hứng thú.
“Bây giờ chẳng có việc gì mà Liễu Nhi không thể biết được nữa.” Chàng nhìn ta, giọng nói không chút xúc cảm. Ta tức nghẹn thoáng do dự liệu có nên nói ra mọi chuyện hay không.
“Đúng thế, ta và Vương gia đã chẳng có chuyện gì mà không thể nói cho nhau nghe được.”
“Thật sao? Nếu ta nói chuyện có liên quan đến Hoàng Phủ tướng quân thì sao?” Ta nhướn cao đôi mày, bực bội đáp lại. Diệu có ngày hôm nay, chẳng phải dựa vào binh quyền trong tay của Hoàng Phủ Trung Nghĩa hay sao? Nếu ta nhắc đến người này, chàng đương nhiên sẽ cảm thấy có điều cấm kị.
“Ngươi nhắc đến phụ thân ta làm gì chứ?” Thạch Lựu thối tha nhanh chóng sầm mặt.
Diệu nhanh chóng đứng bật dậy, tóm lấy bờ vai ta, rồi kéo ta vào phòng khác. Chàng dùng sức hoàn toàn không có chút thương tiếc gì cả.
“Nói mau, rốt cuộc nàng biết những chuyện gì?” Chàng nghiến răng gằn hỏi.
“Ngày hôm đó, ta đã nghe được hết mọi chuyện. Ta biết chàng chẳng qua vì lo ngại phụ thân ta nắm quyền lực lớn trong tay nên mới cố tình tiếp cận ta, phá hỏng chuyện ta tiến cung. Ta cũng biết vì muốn hợp tác cùng Hoàng Phủ Trung Nghĩa, chàng đã đồng ý sau khi mọi sự thành công sẽ bỏ ta để cưới Thạch Lựu đáng ghét đó về.” Ta dõng dạc nói ra từng từ từng chữ một.
“Nếu không phải muốn nàng có một cuộc sống tốt đẹp hơn, ta cần giang sơn này làm gì chứ? Vì muốn có được lòng tin của Hoàng Phủ Trung Nghĩa, ta mới nói những lời đó, nhưng nàng không cần biết đúng sai đã vội vã coi tất cả là thật? Cho nên nàng phản bội ta, phản bội một cách đường hoàng đúng không? Ngọc Phiến Nhi, ta thực sự rất muốn moi tim nàng ra để xem xem, rốt cuộc trái tim nàng có phải là đá hay không? Ta vì nàng làm bao nhiêu chuyện như vậy, tấm chân tình của ta rốt cuộc nàng hoàn toàn không hề cảm nhận được. Hay là, nàng không hề để tâm?” Diệu kéo tóc ta đầy phẫn nộ rồi nói tiếp: “Nếu đã bỏ đi rồi, tại sao nàng còn quay lại? Nàng coi Nam Cung Diệu này là kẻ gọi là đến đuổi là đi ư? Nàng cho rằng ta cũng không có trái tim giống nàng mà không biết đau đớn hay sao?”
“Diệu…” Nhìn dáng vẻ đau đớn đến điên cuồng của chàng, trái tim ta như bị bóp nghẹn. Những lời Diệu nói với Hoàng Phủ Trung Nghĩa ngày hôm đó hóa ra đều là giả. Vì muốn có được sự tín nhiệm của Hoàng Phủ Trung Nghĩa nên chàng mới nói ra những lời trái với trái tim của mình? Thì ra… chàng vẫn một lòng yêu ta. Cảm giác hân hoan, hạnh phúc tràn ngập trong ta, khiến ta vừa muốn khóc, vừa muốn cười.
“Nói đi, tại sao nàng lại quay về Trường An. Chỉ cần nàng nói mình làm vậy vì ta, ta sẽ không truy cứu tất cả mọi chuyện trước đây nữa.” Diệu nhìn ta, ánh mắt đầy sự chờ đợi, khát khao.
“Ta về đây chính là vì chàng.” Ta nhìn Diệu kiên định mở lời. Giây phút đó chàng ôm chặt lấy ta, ghì sát ta vào cơ thể chàng. Ta thậm chí còn nghe được tiếng tim chàng đập rộn ràng thổn thức. Ngọc Phiến Nhi, chàng thực sự yêu mày, tại sao mày lại ngốc nghếch không cảm nhận được tình cảm chàng dành cho mày chứ?
“Ta sẽ tìm thái y giỏi chữa khỏi tay cho nàng.” Chàng núi đầu đặt một nụ hôn rất nhẹ lên ngón tay bị gãy của ta, ánh mắt tràn ngập sự hối hận và xót xa.
“Không đâu, Diệu, chàng không cần phải làm vậy. Thực ra… ta quay về Trường An tìm chàng còn một việc quan trọng nữa. Có phải chàng đang cấu kết với Tinh Thích không?”
“Tinh Thích túc trí đa mưu, nếu không phải ngài ấy nghĩ ra kế điệu hổ li sơn, lừa Diệp đi đánh Hồi Cốt, chúng ta e là khó lòng mà đắc thủ tại Trường An được. Ta đã chính thức công khai thân phận của ngài ấy, để ngài ấy đến vương phủ nhậm chức.” Diệu vén tóc mái trên trán ta cho gọn lại rồi dịu dàng lên tiếng.
“Không, Diệu, chàng hãy nghe ta nói… Tinh Thích là một kẻ vô cùng nguy hiểm. Chàng nhất định phải tránh xa hắn ra. Thân phận thực sự của hắn chính là Hoàng tử của nước Lâu Lan, sau đó bị hkn Hồi Cốt ép đến Trường An làm con tin thay vương tử Hồi Cốt. Tại Trường An, hắn đã chịu đủ mọi tủi nhục, đắng cay. Hắn cấu kết với Nam Chiếu, khơi dậy chiến tranh giữa Đại Kỳ và Hồi Cốt, tất cả vì muốn nhìn thấy hai nước phải đổ máu, chàng và Diệp cốt nhục tương tàn. Nước Nam Chiếu đã trợ giúp hắn lập nên thế lực trên giang hồ. Hắn còn xây dựng địa cung rộng lớn dưới thành Trường An theo kết cấu đại lao tại Hồi Cốt. Hắn thực sự có mưu đồ bất chính, hắn muốn hại Đại Kỳ chúng ta phải vong quốc mới cam tâm.”
“Là Nam Cung Diệp dạy nàng nói những lời này sao? Hắn bịa ra câu chuyện đó, vì muốn ta đối phó với Tinh Thích, sau đó nhân cơ hội trả thù đúng không?”
“Không phải, tất cả những điều ta nói đều là sự thật. Diệu, chàng phải tin ta.”
“Tin nàng? Ta vừa rồi… khốn nạn suýt chút nữa đã tin lầm nàng rồi. Ta thực không ngờ lại thêm lần nữa tin và người con gái hạ tiện, lẳng lơ như nàng. Ta còn tưởng nàng thực sự quay về Trường An vì ta, thì ra tất cả đều vì Nam Cung Diệp.”
“Không… không phải, ta làm vậy là vì chàng.” Nỗi hoảng loạn nhanh chóng bùng lên trong lòng ta khi nhìn thấy dáng vẻ lúc này của Diệu.
“ta đã bị nàng đùa bỡn hết lần này đến lần khác, Ngọc Phiến Nhi, ta từng thề, sẽ không để nàng có cơ hội làm tổn thương ta bất cứ lần nào thêm nữa. Ta nhất định sẽ khiến nàng phải hối hận vì đã được sinh ra trên thế gian này.” Chàng đẩy ta lên giường, ấn chặt ta xuống. Trong sợ hãi, ta nhìn thấy vẻ hận thù và hung tợn vằn lên trong mắt chàng.
“Nàng vì Diệp làm những chuyện này, đúng là khổ sở quá. Từ Trường An lặn lội đến Hồi Cốt, nguy hiểm như vậy mà nàng cũng chịu đi. Lần này lại còn mạo hiểm tới đây làm thuyết khách cho hắn. Diệp đối với nàng thực sự quan trọng như vậy sao? Hàng ngày hắn đã làm những gì cho nàng, là thế này hay là thế này?” Chàng đưa tay vuốt lên mặt ta, rồi đôi tay lần xuống cổ ta, sau đó luồn tay xuống dưới, kéo mạnh y phục của ta ra.
“Không… chàng định làm gì thế?” Ta hoảng sợ thét lên nhưng tiếng thét đó của ta tức thì bị nụ hôn mạnh bạo, dữ dội mà tuyệt vọng của chàng nuốt mất. Ta cố vùng vẫy, nhưng với một bàn tay chẳng thể nào chống đỡ nổi.
“Sao nàng lại thẹn thùng thế? Lẽ nào, Diệp chưa từng dạy nàng làm những chuyện này sao?” Chàng nhìn ta, ánh mắt vằn đỏ, mang theo cả sự ghen tuông điên cuồng. Chàng xé thô bạo y phục ta, tách hai chân ta ra rồi hạ người.
“Diệu, xin đừng, thả ta ra. Chàng điên rồi!” Đây không phải là Diệu mà ta từng biết. Mỗi hành động của chàng càng lúc càng khiến ta thêm hoảng loạn hãi hùng.
“Điên? Thế nào được gọi là điên? Ngay cả chuyện điên rồ như yêu nàng mà ta còn làm được, thì trên đời này còn chuyện gì điên rồ hơn nữa chứ? Kể từ ngày nàng đưa ta đi ăn tại khu phố Tây, kể từ lúc nàng nói chuyện thâu đêm cùng ta, kể từ khi nàng mỉm cười với ta, kể từ khi nàng gả cho ta, ta đã điên loạn vì nàng rồi. Ta điên tới mức không nhìn ra được tâm địa độc ác của nàng, thậm chí còn huyễn hoặc bản thân đang hạnh phúc, muốn được ở bên nàng mãi mãi. Ta đã tin những lời quỷ quái của nàng, cho nên mới bị nàng chà đạp, giày vò như vậy.” Diệu thét lớn. Ta bất giác bật mạn người lên. Nỗi đau đớn xé tim gan truyền lên từ phần thân dưới. Lúc này, Diệu đã tiến sâu vào cơ thể ta. Từ trước đến nay ta chưa từng nghe sẽ trao thân cho chàng tại nơi này và bằng cách này. Chàng thâm nhập vào ta hoàn toàn không chút thương tiếc. Còn ta chỉ cắn chặt môi để không bật khóc thành tiếng. Toàn thân là cảm giác tê dại, giây phút đó ta đã nghĩ mình chẳng thể nào qua được đêm nay.
“Có đau không? Nàng phải biết ta còn đau hơn thế gấp bội lần. Nàng đã từng nghĩ khi biết bị nàng bán đứng, ta đã đau đớn đến thế nào không?” Ánh mắt Diệu tràn đầy niềm đau. Giây phút nhìn thấy niềm đau đớn đến xé lòng trong mắt chàng đó, ta đã chẳng thể nào oán hận chàng được nữa. Ta thực sự rất đau, nhưng ta càng đau xót cho chàng nhiều hơn… hồ li chết tiệt!
“Hồ li!” Ta gọi chàng. Tại sao hai người chúng ta lại thành ra thế này, tại sao chúng ta cứ phải làm tổn thương nhau?
“Đừng gọi ta là hồ li nữa.” chàng lại càng tăng thêm sức mạnh. Móng tay ta nghiến vào vai chàng, nỗi kinh hãi trong lòng ta hoàn toàn che lấp cảm giác đau đớn. Nhất định có chuyện gì đã sai, chúng ta đều sai cả rồi!
“Dừng lại, cầu xin chàng, đau quá…” Ta bật khóc trong lòng chàng, nhưng chàng không hề có ý muốn buông tha.
“Ngọc Phiến Nhi, nàng hãy nhớ cho kĩ, cho dù nàng có yêu ta hay không, nàng đều là của ta.” Từng lời chàng nói như từng nhát đao cứa vào tim ta. Chàng hôn ta, chiếm đoạt ta điên cuồng, mỗi động tác của chàng mang theo cả đau đớn và nhớ thương. Ngoài cửa sổ mưa vẫn rơi, trước mặt ta hiện lên những hồi ức xưa cũ: Chàng bất ngờ xuất hiện bắt chuyện cùng ta rồi cùng ta đi tới phố Tây ăn hoành thánh. Rồi chàng uống thuốc độc vì ta. Sau đó hai chúng ta đã có quãng thời gian thật đẹp. Lúc ta nguy nan chàng chẳng màng lễ tiết xông thẳng vào cung, trái lời mẫu phi, bế ta đi khỏi. Chàng nói chàng không thể không yêu ta, chàng nói ngoại trừ chàng, chẳng ai thèm lấy ta cả… Ngọc Phiến Nhi, mày đúng là đồ ngốc, bao nhiêu kí ức tốt đẹp là vậy, làm sao tình cảm của chàng có thể là giả được?
“Phiến Nhi, đừng rời khỏi ta nữa…” Diệu thì thầm bên tai ta. Rồi chẳng hề dịu dàng, chàng ấn mạnh lên ngón tay bị gãy của ta, vết thương cũ tức thì tái phát vô cùng đau đớn. Xin lỗi chàng, Diệu, trước nay ta chưa bao giờ có suy nghĩ sẽ rời khỏi chàng trong đêm tân hôn, ta chỉ không muốn chàng phạm sai lầm mà thôi. Ta không sợ chàng hận ta, chỉ sợ chàng hại chết Diệp rồi, bản thân có ngày sẽ hối hận. Ta không có huynh đệ, tỷ muội, tình thân nhưng ta hy vọng chàng sẽ có. Thà rằng để chàng hận ta, ta cũng muốn cả cuộc đời này… chàng không có gì phải nuối tiếc.
Nước mắt ta không ngừng lăn trên hai má, những giọt nước mắt vừa mới rơi xuống, đã bị chàng thô bạo hôn khô. Từ trước tới nay, ta đều không nhìn thấu được trái tim mình, hoặc có lẽ ta vẫn luôn hiểu, chỉ là giả bộ không biết mà thôi. Ta luôn sợ bản thân bị tổn thương, lúc nào cũng cất giấu trái tim mình thật kĩ, thậm chí ta còn cho rằng bản thân sẽ mãi chỉ là một ăn mày bé nhỏ chẳng thể biết đau lòng vì bất cứ thứ gì. Thế nhưng lúc này, trước nỗi đau đớn mà Diệu mang tới, ta nhận ra mình còn yêu Diệu hơn cả bản thân mình. Tất cả mọi chuyện ta làm đều là vì chàng, một mình chàng mà thôi. Ta yêu chàng, tình yêu đó vượt lên tất cả mọi thứ trên thế gian này. Cả cuộc đời này e là ta chẳng bao giờ hiểu rõ bản thân mình hơn lúc này nữa. Vạn trượng hồng trần, tất cả chỉ như một giấc mộng, chỉ trong khoảnh khắc là có thể biến thành tro bụi. Thế nhưng nếu ngay bây giờ bắt ta phải làm thiêu thân lao vào biển lửa, ta cũng không có gì hối tiếc.
Mỗi khi nhớ lại đêm hôm đó, ta đều nghĩ đó chỉ là một giấc mộng. Bởi vì lúc ta tỉnh dậy, thấy mình đã quay về phòng dành cho nha hoàn. Ngày ngày vẫn phải đối mặt với đống y phục chất cao như núi cần phải được giặt giũ, và một đống việc cần làm không tên. Điều khác biệt duy nhất chính là tâm trạng ta đã bình tĩnh hơn trước rất nhiều.
Ta cũng được phép vào quét dọn phòng cho Diệu, hàng ngày xếp lại sách và chuẩn bị điểm tâm cho chàng. Khi làm những việc này, ta không hề cảm thấy uất ức chút nào, thi thoảng trong lòng còn lấy làm mừng rỡ. Ta có cảm giác mình giống như một thê tử đích thực chuyên chăm lo việc nhà và chờ đợi tướng công quay về. Hoặc có lẽ, bởi vì từ nhỏ ta đã chẳng có nhà, vậy nên dù chỉ là một chút việc cỏn con, cũng khiến ta có ảo tưởng về một gia đình.
Ta thay hương liệu trong chiếc lư hương phòng Diệu, bởi vì bàn tay bị thương vẫn chưa khỏi, nên cử động có phần chầm chạp, do bất cẩn chạm vào lò nóng khiến ta giật nảy mình. Ta nhìn lư hương đầy chán nản, cứ cảm thấy ngửi mùi hương vào là lại chóng mặt. Chỉ tiếc là Diệu nhất quyết không chịu thay, nên ta đành phải cố gắng chịu đựng.
“Ta thực sự chưa từng gặp người phụ nữ nào như nàng, rõ ràng bị đánh mắng, trách phạt, vậy mà nàng vẫn có thể vui vẻ như vậy sao.”
Tim ta bỗng thót lại, giọng nói trong trẻo tựa nước vang lên phía sau lưng quá đỗi quen thuộc. Là… Tinh Thích!
“Nghe nói, nàng quay về là muốn khuyên Diệu nên liên thủ cùng Diệp để đối phó với ta?” Hắn đưa tay phủi đám bụi trên y phục màu trắng, những họa tiết hoa mẫu đơn thêu trên đó thực sự diễm lệ và lộng lẫy. Thế nhưng không hiểu sao họa tiết đó nhìn vào lại khiến ta cảm thấy vô cùng nhức mắt.
“Tại sao nàng lại run thế? Nàng rất sợ ta sao? Ta đã nói chúng ta sẽ còn gặp lại mà, cô nương Ngọc Phiến Nhi.”
“Ngươi đừng quá đắc ý, rồi có ngày Diệu sẽ nhìn rõ bộ mặt thật của ngươi.”
“Hả, thật sao? Thế nhưng hắn thà tin ta, cũng chẳng thèm tin nàng. Vì hắn, nàng đã chịu đủ mọi khổ sở, rốt cuộc sau cùng hắn đã làm được những gì cho nàng? Hắn làm tổn thương nàng, hại nàng, thậm chí còn muốn giết chết nàng. Nàng vẫn không hề hận hắn chút nào sao?” Ánh mắt của Tinh Thích càng lúc càng đáng sợ, giọng nói lại dịu dàng như không. Ánh mắt ta dần trở nên mơ màng, những kí ức xưa cũ vẫn ẩn hiện trong tâm trí không gì xua tan nổi, tất cả mọi lời nói coi thường, sỉ nhục thậm chí cả sự đánh đập đều hiện lên vô cùng rõ nét. Ta bị đánh, nhưng chàng chỉ lạnh nhạt, bàng quan. Ta bị gãy ngón tay, chàng chẳng hề mảy may động lòng. Những tổn thương chàng gây ra cho ta dần biến thành chất độc ăn sâu vào xương tủy, những căm hận ấy như muốn nuốt trôi chút lí trí sau cùng trong ta.
“Hận hắn thì hãy giết chết hắn đi. Hắn chết rồi, đời đời kiếp kiếp không bao giờ rời khỏi nàng được nữa…”
Giọng nói tràn đầy mê lực chẳng khác nào một tấm lưới bủa vây mọi suy nghĩ trong đầu ta. Giết chết chàng? Bắt Diệu phải chết? trong khoảnh khắc, toàn thân lạnh buốt. Ta oán trách chàng sao? Đúng thế, ta oán trách chàng. Ta oán trách chàng không biết trân trọng ta, ta oán trách chàng lạnh lùng vô cảm. Thế nhưng ta lại chẳng thể nào quên được những kí ức ngọt ngào, ấm áp khi xưa, chẳng thể quên được mọi việc chàng đã từng vì ta mà làm. Lúc này ta biết tình yêu của mình đã vượt qua cả niềm oán trách, ta làm sao lại muốn chàng chết được, cho dù ta phải chết, cũng muốn chàng tiếp tục sống. Tinh Thích, ngươi không hiểu nổi ta đâu. Ta hoàn toàn không phải là thiên kim tiểu thư phủ Thừa tướng người vốn được nuông chiều từ nhỏ, ta chỉ là một ăn mày bé nhỏ mà thôi. Diệu đã cho ta sự ấm áp hạnh phúc nhất trong đời, cho dù sự ấm áp đó chưa từng thật tâm ta vẫn đã trải qua những giây phút hạnh phúc nhất trong cuộc đời mình. Những gì ta mong mỏi rất ít, chỉ cần chàng đối xử với ta tốt hơn một chút thế thôi. Nếu được vậy ta sẽ không hối tiếc đánh đổi tất cả để có được hạnh phúc ngắn ngủi mà mong manh đó.
“Ta thất bại rồi. Ta đã bao giờ nói cho nàng biết, ánh mắt của nàng rất giống một người ta quen trước đây chưa? Ta thực chẳng thể nào dùng thuật Nhiếp Tâm với nàng được.” Tinh Thích lẩm bẩm đưa lời tự giễu.
Thuật Nhiếp Tâm? Nói vậy, lúc nãy ta suýt chút nữa đã bị Tinh Thích khống chế tâm trí rồi sao?
“Ánh mắt của ta, giống ai?” Lần đầu tiên ta nhìn thấy nét dịu dàng trong mắt của Tinh Thích, liệu nét dịu dàng đó có thật?
“Lúc đầu, khi mới quen nhau, ta không biết nàng ấy là một nữ nhi. Nhìn thấy nàng ấy bị kẻ khác ức hiếp, chỉ biết ngồi khóc, ta liền an ủi nàng ấy vài câu. Ai ngờ nha đầu đó tính cách mạnh mẽ, kể từ sau lần đó, không bao giờ khóc nữa. Nàng ấy ngày ngày thường đi theo ta, đuổi cũng chẳng được. Ta phạm lỗi bị người khác phạt, rõ ràng không liên quan đến nàng, vậy mà nàng lại nhận tội về mình. Sau này, ta mới biết, nàng là một vị cô nương. Vì đất nước, không ngại xa xôi, nàng ấy đã cải thành nam nhi đến Trường An chịu khổ. Ấy thế mà nàng còn nói, bởi vì quen được ta, nên không còn thấy khổ chút nào nữa.” Tinh Thích nở nụ cười. Một nụ cười đặc biệt hạnh phúc, vô cùng ấm áp.
“Nàng ấy có phải là công chúa Truy Nguyệt?” Thấy ánh mắt dịu dàng của Tinh Thích, ta thận trọng cất tiếng hỏi.
“Nàng cũng biết nàng ấy sao?”
“Ừm, ta còn biết hai người đã cùng nhau trốn thoát khỏi Trường An, quay về nước Nam Chiếu. Để xoa dịu chuyện này, Nam Chiếu buộc phải dâng Nguyệt linh châu cho Đại Kỳ. Thế nhưng, sau đó, nàng ấy đã lâm bệnh nặng mà qua đời.”
“Nàng ấy không hề chết vì bệnh, nàng đã bị Đại Kỳ hại chết. Nam Cung Hạo vẫn luôn đặc biệt hứng thú với bảo vật của Nam Chiếu nên ép Nam Chiếu phải giao Nguyệt linh châu ra. Nhưng nàng có biết, từ nhỏ sức khỏe của Truy Nguyệt đã kém, may mà nhờ có linh khí của Nguyệt linh châu nên mới sống được đến lúc đó. Muốn Nguyệt linh châu, khác gì cướp đi mạng sống của nàng. Nàng ấy… nàng ấy rõ ràng biết bản thân nếu không có Nguyệt linh châu sẽ mất mạng, vậy mà vẫn dùng Nguyệt linh châu để đổi lại tự do cho chúng ta. Nàng ấy sau đó ốm rất nặng, nhưng lại giả vờ khỏe mạnh, để khiến ta vui lòng. Thực đúng là một người con gái ngốc nghếch, một người như ta không xứng để nàng ấy làm vậy…”
“Ngươi đừng thế mà, Tinh Thích, ngươi hãy dừng lại đi, nếu Truy Nguyệt linh thiêng ở trên hẳn nàng ấy cũng hi vọng ngươi được sống vui vẻ, nàng ấy không muốn ngươi chìm mãi trong hận thù thế này đâu.”
“Đừng có tùy tiện đoán suy nghĩ của nàng ấy. Nàng không xứng! Các người làm sao mà hiểu Truy Nguyệt đang nghĩ gì. Bởi lẽ nếu ta muốn say, nàng sẽ uống cùng ta. Nếu ta muốn chết, nàng sẽ chết cùng ta. Nếu ta muốn giết người, nàng sẽ phóng hỏa thay ta. Đó mới chính là Truy Nguyệt của ta, duy nhất của mình ta mà thôi.” Hắn lạnh lùng nhìn ta rồi nói.
“Không ai biết Nguyệt linh châu lại quan trọng với Truy Nguyệt như vậy, hơn nữa, lúc Truy Nguyệt ốm nặng, Hoàng thượng không phải không muốn trả lại Nguyệt linh châu mà vì… bảo vật đó đã bị trộm mất.”
“Ha ha… ha ha… Ngọc Phiến Nhi, ta thực không biết nên nói nàng ngây thơ hay là ngốc nghếch nữa? Nàng định nói với ta rằng, tất cả đều là hành động vô ý của bọn họ mà ra và muốn ta bỏ qua mọi chuyện sao? Nếu ta… bất cẩn làm tổn thương Nam Cung Diệu của nàng, liệu nàng có thể bỏ qua mọi chuyện dễ dàng không?” Tinh Thích nhìn ta, rồi thét lên đầy phẫn nộ.
“ngươi định làm gì Diệu? Ngươi đúng là một kẻ điên loạn!” Nghe hắn nhắc đến Diệu, ta bỗng nhiên cực kỳ hoảng loạn.
“Ta là kẻ điên sao? Ha ha, kẻ sắp biến thành điên loạn chính là Nam Cung Diệu mới đúng. Nàng nhìn hắn lúc này đi, đa nghi, bạo tàn, hung hãn, tham lam, khát máu. Nàng có biết tại sao không? Nàng đoán thử xem, trong căn phòng hắn ở thường đốt thứ hương liệu gì? Chính là loài hoa chỉ mọi tại nước Nam Chiếu… Mạn Đà La, người nào ngửi mùi hương này thường xuyên tâm trí sẽ dần rối loạn. Nam Cung Diệu đã dùng loại hương liệu này rất lâu rồi.”
“Ngươi hạ độc Diệu sao?” Ta kinh hoàng đến lạc giọng hỏi.
“Những chuyện như vậy không cần ta đích thân động thủ. Ta chỉ nói với Hoàng Phủ Liễu Nhi, loại hương liệu này có thể khiến Diệu yên nàng ta sâu đậm.”
“Ngươi thật là bỉ ổi!” Thảo nào Diệu càng lúc càng buồn vui thất thường, rồi trở nên đa nghi, bạo tàn như vậy. Thì ra tất cả là do thứ hương liệu đó. Ta nhất thời phẫn nộ, liền hất chiếc lư đang cháy xuống đất.
“Không có tác dụng gì đâu. Những thứ thuốc này chẳng qua chỉ là chất xúc tác khiến cho nhược điểm trong hắn bùng phát mạnh mẽ. Thực ra, người giúp ta thành công chính là nàng đấy. Nàng rời xa hắn, đã khiến hắn trở nên cực kỳ yếu đuối. Đáng lý ý chí của Nam Cung Diệu rất kiên cường, khó điều khiển, nếu không phải vì nàng, ta thực sự không dám đảm bảo thuật Nhiếp Tâm thành công. Ta chỉ cần không ngừng nhắc hắn về sự thực nàng đã bán đứng hắn, là tình yêu trong lòng hắn sẽ biến thành căm hận, rồi tự mình nuốt chửng mình luôn.”
“Ngươi đã dùng thuật Nhiếp Tâm với Diệu?”
“Đúng thế, lời nguyền mà ta dành cho hắn chính là: Càng yêu nàng sâu đậm bao nhiêu thì lại càng làm tổn thương nàng bấy nhiêu, cho đếnkhi nàng chết mới thôi. Cho nên, hắn hoàn toàn không thể khống chế được mình nữa, tình yêu càng sâu đậm thì sự căm hận càng mạnh mẽ. Để hắn tựu tay hủy hoại đi thứ quý giá nhất của cuộc đời mình, đấy mới chính là hành động vô cùng tuyệt diệu. Và đó cũng là cái giá mà toàn gia Nam Cung phải gánh chịu khi đã hại chết Truy Nguyệt của ta.”
“Vô sỉ, hạ lưu!”
“Mắng rất hay, có điều… ta còn làm chuyện vô sỉ hạ lưu hơn, nàng có muốn biết hay không? Hôm nay ta đã cho Hoàng Phủ Liễu Nhi một hộp đông trùng hạ thảo, trộn lẫn một loại độc, hiện giờ nàng ta đang bê bát canh đó tới cho Diệu dùng.”
Tinh Thích còn chưa nói hết lời, ta đã phi người ra ngoài cửa. Vào lúc ta quay người bỏ đi, hoàn toàn không hề nhận ra nụ cười cổ quái hiện lên trên khuôn mặt hắn.
Ta đứng nép bên ngoài phòng thiền của ngôi tự, nhìn sấp kinh văn đã nhuốm màu thời gian. Tiếng mõ liên hồi, kinh tụng đều đặn, ngôi tự thiêng liêng mà thanh tịnh lạ thường. Tự Đôn Hoàng do không ở trong thành, nên người Trường An rất ít khi tới đây. So với ngôi tự Võng Cực, Đại Từ Ân, Ngọa Long, Đại Hưng Thiện trong thành và ngôi tự Thanh Long ở cửa phía Nam, thì nơi đây có thể coi là hương khói nhạt nhòa.
“Mong rằng Phật tổ phù hộ cho con gái ta và Tần vương Điện hạ sớm sinh quý tử.” Trong phòng thiền vọng ra một giọng nói khiến tim ta đập nhanh dị thường. Lẽ nào, người trong phòng chính là vị phu nhân vừa đi trên đường khi nãy? Nhớ lại tên ăn mày kia nói bà có trái tim bồ tát, ta đột nhiên nảy ra ý định.
“Hãy để ta chết đi, ta không muốn sống nữa…” Ta quyết định diễn vở kịch giả bộ đáng thương. Ta vừa khóc vừa thét, xông thẳng vào phòng thiền, cũng chẳng để tâm đến những người xung quanh, đâm thẳng về phía tượng Phật.
“Đúng là tạo nghiệt! Mau, mau ngăn lại!” Vị phu nhân đó lo lắng gọi người. Trong khi đám hòa thượng miệng không ngừng a di đà phật.
“Đừng có cản ta! Phụ mẫu ta đều đã chết cả, giờ ca ca, tỷ tỷ cũng chết rồi, ta sống trên đời còn có ý nghĩa gì chứ?”
“Công tử, xin hãy từ từ nói chuyện, có gì khó khăn nói ra, chúng ta biết đâu lại giúp được. Nơi Phật môn thánh địa, hà tất phải có những suy nghĩ bồng bột?” Vị phu nhân đó vừa cầm tràng hạt, vừa nhẹ nhàng đưa lời khuyên nhủ.
“Gia đình ta vốn chỉ là những thương nhân bình thường, chuyên buôn hàng qua lại giữa Hồi Cốt và Đại Kỳ, mẫu thân ta thường xuyên ăn chay niệm Phật, cầu cho cả nhà bình an. Thế nhưng… thời gian trước, người Hồi Cốt cứ nhìn thấy người từ Trường An tới là giết chết không tha. Phụ thân, ca ca và cả tỷ tỷ ta đều đã bỏ mạng. Mẫu thân ta vì quá uất ức mà lâm trọng bệnh qua đời. Giờ ở Trường An, ta muốn làm ăn mày cũng không được. Bà nói xem, ta còn sống trên đời này làm gì nữa?”
“Đúng là kẻ đáng thương, ngươi có thể xuất gia đi tu mà.” Vị phu nhân đó lại đưa lời an ủi.
Xuất gia? Xuất cái đầu nhà bà!
“Ta thân là một nữ nhi, sao có thể xuất gia được? Chỗ các vị liệu có thu nhận ta không?” Dứt lời ta liền rút trâm cài đầu xổ tung mái tóc, rồi lại đam về phía tượng Phật.
Ây da! Đám hòa thượng kia thấy ta là phụ nữ, liền buông tay ta ra tức thì. Vì bất ngờ không kịp dừng lại, ta theo quán tính đâm thẳng về phía tượng Phật Di Lặc trước mặt. Trong mơ màng, ta chỉ kịp nhìn câu đối dán hai bên tượng Phật: Bụng lớn để dung nạp chuyện toàn thiên hạ – Nhân từ mỉm cười những chuyện nực cười trong thế gian…
Rồi ta mơ thấy một giấc mơ kì lạ, trong giấc mơ đó, Phật tổ ngồi trên đài sen lớn nhìn xuống ta nở nụ cười tươi tắn. Sau đó ta gãi đầu gãi tai hỏi Phật tổ, trên đời này còn ai nực cười hơn mình không? Thế nhưng Phật tổ chỉ mỉm cười rồi đáp: “Bồ đề vốn không phải cây, gương sáng vốn không cần đài, vỗn dĩ trên đời chẳng có gì, hà tất phải để bản thân phải nhuốm bụi hồng trền? Người nực cười nhất định có chỗ đáng yên, đợi khi qua được nạn kiếp, tự nhiên sẽ đạt được hạnh phúc mong muốn.”
“Phu nhân… cô nương này dường như đã tỉnh lại rồi.”
“Đúng là Phật tổ phù hộ, cảm tạ trời đất.” Phật tổ? Ta hình như đã mơ thấy Phật tổ. Bình thường ta vốn sống trong căn miếu hoang giờ còn đòi đập đầu vào tượng Phật tự sát, nói ta có duyên với Phật quả không ngoa chút nào.
“Tỉnh lại là tốt rồi, Phỉ Thúy, mau sắp xếp cho cô nương này đi!”
“Dạ phu nhân! Ngươi hãy ở lại nơi này đi, phu nhân thấy ngươi có duyên với Phật, nên quyết định giữ ngươi lại để chép kinh, niệm Phật, như vậy sẽ tham ngộ được Phật lý.” Không phải chứ, đó chẳng phải là cuộc sống của một ni cô hay sao? Ta chán nản nhưng cũng chấp nhận. Thời gian chậm chạp trôi qua, xung quanh vẫn tĩnh lặng như tờ. Ánh hoàng hôn bên ngoài cửa sổ đã nhạt nhòa như sương khói.
Lúc này, một nha hoàn đi vào dâng trà. Nàng ta cầm trên tay một ly sứ tráng men có họa tiết hoa sen, khiến bàn tay của nàng ta càng trở nên trắng trẻo như ngọc. Ta nhẹ nhấp ngụm trà, lặng ngắm ánh trăng tràn qua khung cửa sổ. Trong phòng có đặt một chiếc kệ gỗ đỏ thắm, trên kệ là một chiếc đàn gỗ đàn hương mùi thơm dịu nhẹ. Một vị sư phụ đang tấu một khúc Phật nhạc, xem ra vị phu nhân đang ngồi thưởng thức nhạc không phải là tín đồ Phật giáo bình thường.
Cứ như vậy, ta đã được ở lại phủ của Hoàng Phủ tướng quân một thời gian. Ở đây ta vừa làm công việc thường ngày, vừa chờ cơ hội tìm gặp Diệu để nói cho chàng biết âm mưu của Tinh Thích.
Thế nhưng cuộc sống của vị phu nhân này thực sự quá nhạt nhẽo. Ngày nào bà ta cũng tụng kinh niệm Phật. Điều đáng thương nhất chính là, một ngày ba bữa ta đều phải ăn chay theo bà ta.
“A Phiến, dặn dò nhà bếp, tối nay chuẩn bị thêm chút thức ăn.” Vẫn giống như ngày thường, nha đầu bên cạnh Hoàng Phủ phu nhân đưa thực đơn đến cho ta. Trên đó biết rất rõ ràng khẩu vị, nguyên liệu thậm chí cả lời dặn không được dùng mỡ heo chỉ được dùng dầu thực vật cho từng món ăn. Ta nhận lấy thực đơn, chán nản đưa mắt liếc nhìn. Nói thực lòng, những thực đơn này chẳng có chút sáng tạo gì cả, tất cả các món ăn đều có mùi vị thanh đạm, vô cùng nhạt nhẽo.
“Thực đơn này phải chăng đã viết sao rồi? Tại sao hôm nay lại có thịt vậy?” Ta nhìn tờ thực đơn, có phần ngạc nhiên. Phu nhân chẳng phải ngày ngày vẫn ăn chay hay sao?
“Hôm nay Vương gia, Vương phi về phủ, đương nhiên sẽ có thêm một vài món thịt rồi.’ Phỉ Thúy lạnh lùng đáp.
“Vương gia?” Bàn tay ta thoáng run,suýt chút nữa làm rơi tờ thực đơn xuống đất.
“Ngươi ngây ra đó làm gì? Còn không mau mang thực đơn đến phòng bếp để chuẩn bị đồ ăn?” Phỉ Thúy nhẹ quát. Thấy vậy ta vội vã đáp lại một câu. Cả buổi chiều, ta chỉ nghĩ cách phải làm thế nào để giải thích cho Diệu tại sao ta lại bỏ đi giữa đêm tân hôn hôm đó, và âm mưu thực sự của Tinh Thích là gì. Đầu óc ta rối bời, thậm chí tinh thần có phần hoảng hốt.
“A Phiến, sao hôm nay đầu óc ngươi cứ bay bổng nơi đâu vậy? Tượng Quan âm ở ngoài phòng khách vẫn còn đầy bụi đấy. Ngươi cũng biết phu nhân yêu quý nhất tượng Quan âm đó mà, sao không đi lau cho thật sạch đi? Ngươi muốn để cho chúng ta cũng bị phu nhân trách phạt sao?” Ma ma quản sự cất lên thứ giọng chua loét. Những lúc kích động, hai con mắt bà ta lồi ra như mắt ếch, mặt lại căng mọng đầy thịt, trông cực kỳ hung ác!
“Bây giờ ta đi ngay đây.” Ta lanh lợi đáp lại, không dám chậm trễ thêm một giây nào nữa. Ở trong phủ này một thời gian, ta sợ vô cùng vị phu nhân tướng quân. Vị Hoàng Phủ phu nhân này hung tàn chẳng khác gì con gái Liễu Nhi của mình. Ngoài mặt bà ta nhất niệm hướng Phật, từ bi hỉ xả, nhưng thực tế lại hoàn toàn ngược lại. Trước kia có một nha hoàn vì bất cẩn làm vỡ một bức tượng Phật liền bị bà ta đánh đến chết mới thôi.
Những ngày sống ở vương phủ này, ta phải rất thận trọng, chỉ sợ bản thân bất cẩn lại đắc tội với lão bà ác độc đó.
***
Cách bố trí của phủ này hết sức hào hoa, xa xỉ. Phòng khách và đại đường được nối với nhau bằng một hành lang dài. Phòng khách rất rộng, bên cạnh tấm bình phong được trang trí tuyệt đẹp có đặt một giá gỗ trạm trổ tinh tế, trên giá gỗ là bức tượng Phật quan âm được làm từ sứ Thanh Hoa cổ. Ta cẩn thận bê một chiếc ghế gỗ tới, đứng lên đó rồi mới bắt đầu lau tượng Phật.
“Xin mời Vương gia dùng trà.” Đại đường bên cạnh truyền sang tiếng thỉnh an của đám nô tì.
“Gì thế này, nước không nóng không lạnh, định để cho ai uống thế hả?” Choang, hình như là tiếng ly trà bị ném xuống mặt đất. Là tiếng của chàng.
Ta đứng trên ghế mà không dám thở mạnh, chỉ lặng người nhìn về phía bình hoa đặt ngay trước cửa. Một lúc sau, ta mới nhận ra bản thân đang cực kỳ run rẩy.
“Được rồi, mau đứng dậy đi, sau này đừng khiến Vương gia bực mình thế nữa.” Một giọng nói dịu dàng truyền lại, là Hoàng Phủ Liễu Nhi!
Trong lòng ta đột ngột trĩu nặng, đôi mắt tối sầm, cảm giác cực kỳ hoa mày chóng mặt! Choang! Tay ta thả lỏng, bức tượng Quan âm bất ngờ rơi xuống vỡ tan. Ta kinh hoàng sực tỉnh, lập tức quỳ xuống thu dọn những mảnh vỡ vương vãi khắp nơi.
Đột nhiên một chiếc giày hoa giẫm mạnh lên tay ta, những mảnh sứ cắm vào lòng bàn tay ta tóe máu. Đau đến thấu xương, khiến ta không nhịn được mà bật hét thành tiếng. Vừa rồi lúc bước vào phòng thấy bức tượng quan âm của phu nhân bị vỡ, Phỉ Thúy đã cười nhạt rồi giãm lên tay ta. Lúc này trên đất đã lấm lem đầy máu.
“A Phiến, sao ngươi lại bất cẩn vậy chứ? Ngươi làm vỡ bức tượng Phật của phu nhân rồi. Thế này Phật tổ sẽ trách tội phu nhân mất.” Ả ta vừa cười cợt vừa giẫm mạnh hơn lên tay ta.
“Ta không phải cố ý.” Ta vội đưa lời giải thích, còn chưa nói được mấy lời thì Phỉ Thúy lại giẫm mạnh thêm nữa.
“Không phải là cố ý? Nếu tay ngươi chẳng cầm nổi một bức tượng Phật thì giữ lại nó làm gì? Chi bằng phế luôn nó đi cho rồi.” Thanh âm Phỉ Thúy rất ngọt nhưng khiến ta không khỏi lạnh cả sống lưng.
“Trời đất! Cái con nha đầu chết tiệt, dám làm vỡ bực tượng Phật quan âm của ta. Thật uổng công ta đã đối đãi với ngươi như con gái ruột, không ngờ ngươi lại độc ác như vậy.” Tiếng kêu đau đớn của Hoàng Phủ phu nhân tức thì kinh động đến mọi người đang ngồi ngoài đại đường. Vị phu nhân “lòng dạ bồ tát” kia đau lòng nhìn mảnh sứ vỡ đã nhuốm đầy máu tươi, run rẩy chỉ vào mặt ta cất lời mắng nhiếc.
Ta đau đến mức muốn ngất tại chỗ, nhưng vẫn cố gắng mở mắt nhìn người đàn ông đang đứng phía sau bà ta. Diệu, cứu ta…
Diệu im lặng đứng đó, cả người toát lên thứ khí chất cao ngạo khó gần. Bộ y phục gấm đen lại càng khiến chàng trở nên sang trọng cao quý. Chàng đưa mắt nhìn ta, ánh mắt càng lúc càng lạnh buốt. Khóe miệng chàng cong lên theo thói quen, nhưng lạnh như băng giá ngàn năm.
“Cứu ta!” ta mấp máy đôi môi. “hồ li thối tha, mau cứu ta, cứu ta!”
Ta nhìn chàng bằng ánh mắt cầu cứu, nhưng đôi mắt đó thực sự khiến tái tim ta đau đớn, thậm chí còn hơn cả nỗi đau thể xác đang truyền lại từ lòng bàn tay.
“Những người hậu đậu như vậy cứ lôi ra ngoài đánh chết cho xong, hà tất phải khiến cho mọi người mất hứng?” Diệu chán nản lướt mắt nhìn về phía ta nhẹ buông lời.
Chàng nói gì chứ? Chữ “chết” đó vang bên tai ta chẳng khác nào tiếng sét giữa trời quang. Ta nghe mà toàn thân đau đớn, ý thức cũng dần trở nên mơ màng.
“Diệu, ta có chuyện muốn nói với chàng.” Diệu, nếu chàng thực sự căm hận ta đến thế, ta có thể biến mấy khỏi thế giới của chàng, thế nhưng không phải là bây giờ.
Nhìn thấy ta phản kháng muốn làm loạn, đám người dưới liền xông lên, lôi ta ra bên ngoài. Thế nhưng ta lại càng vùng vẫy dữ dội hơn.
“Thôi bỏ đi, hà tất phải tức giận vì một kẻ thấp hèn như vậy? Tiểu Vương gia sắp ra đời rồi, hãy coi như tích đức cho con đi. Lần trước nghe nói phía Trần sảo đang thiếu người phụ giúp, chi bằng để ả ta đến vương phủ làm việc.” Hoàng Phủ Liễu Nhi chậm rãi bước tới trước mặt, cúi xuống nhìn ta rồi nói. Đồ thạch lựu thối tha, bản cô nương không cần ngươi phải thương hại, ta ghét nhất loại phụ nữ giả tạo như ngươi. Nghĩ vậy ta liền tức giận, hung sữ tóm chặt lấy y phục của ả ta.
“Á! Ngươi điên rồi, mau bỏ tay ra!” Ả ta thét lớn rồi nhảy người lên. Vì trong lòng đang đau đớn pha lẫn tức giận, ta quyết không chịu buông tay. Mấy nha hoàn khác thấy vậy liền xông tới bẻ ngón tay ta ra.
“Còn không mau lôi ả ta ra ngoài? Ngộ nhỡ làm tổn thương đến Vương phi và tiểu Vương gia thì các ngươi có gánh vác được không?” Phỉ Thúy vội quát mọi người mau lôi tay ta ra trong khi Hoàng Phủ phu nhân thì không ngừng niệm Phật. Và đau đớn hơn cả là Diệu luôn nhìn ta bằng ánh mắt lạnh nhạt, căm hờn và khinh ghét. Ta cố không chịu buông tay, cơn đau đớn truyền lên từ bàn tay chẳng thể nào sánh với cảm giác đau đớn nơi con tim ta lúc này. Ánh mắt Diệu cùng những kỉ niệm xưa xuc như một thanh đoản đao, đâm liên hồi vào trái tim ta, phá vỡ đi chút ngụy trang và phòng vệ sau cùng mà ta gắng giữ lại. Lúc này ta không thể buông tay, ta có thể bị hiếp đáp, có thể bị giẫm đạp, có thể chịu đựng mọi sự sỉ nhục trên thế gian này, thế nhưng ta không thể… không cách nào chịu đựng những điều đó ngay trước mặt Diệu được.
Rắc! tiếng xương gãy vang lên khô khốc, tiếp đó là cơn đau thắt ruột. khuôn mặt Diệu đột nhiên biến đổi, nhưng nhanh chóng trở lại vẻ bình thản trước đó. Bàn tay ta thả xuống bất lực, trước mặt là ngón tay mềm oặt. Giây phút đó ta có cảm giác, đó chẳng còn là tay của mình nữa rồi.
“Bản vương chán quá rồi! Người phụ nữ này nếu nàng thích thì cứ đem về đi.” Diệu quay sang nhìn Hoàng Phủ Liễu Nhi nói, dứt lời chàng giũ áo rồi đi lướt qua chỗ ta, ánh mắt chẳng hề nhìn ta dù chỉ một giây.
“Cung tiễn Vương gia!” Đám người kia lần lượt cúi bái. Hoàng Phủ Liễu Nhi khẽ nhếch miệng lên, đi thẳng đến, nâng cằm ta lên, nhìn ta thật kĩ.
“Ngọc Phiến Nhi, thật không ngờ, ngươi cũng có ngày hôm nay. Suýt chút nữa ngươi hại ta không lấy được Diệu. Món nợ này ta nhất định sẽ tính sổ dần dần với ngươi. Ta thực sự không hiểu, ngươi phí bao tâm sức đòi gả cho Diệu, tại sao lại còn đào hôn? Thật đúng là tự mình tạo nghiệt.”
Phụt! Cổ họng ta tanh lòm,máu tươi đã bắn đầy cả vào mặt ả ta. Nhìn dáng vẻ ghê tởm, phẫn nộ của ả, ta bất giác bật cười thành tiếng. Thật là sảng khoái, trước giờ, ta không biết hóa ra “phản kháng” lại khiến con người ta sảng khoái như vậy. Xem ra bản cô nương đã kìm nén quá lâu rồi.
“Ngươi… không được phép cười. Ngươi vẫn dám cười? Người đâu, đánh ả cho ta, đánh ả mạnh vào.”
Ngay lập tức, một cơn mưa gậy giáng xuống người ta. Máu tươi không ngừng trào ra từ miệng thế nhưng ta vẫn không dứt được cười, cười nhiều đếnmức cả khuôn mặt đầm đìa nước mắt. Ngọc Phiến Nhi, mày khóc gì chứ, từ nhỏ đến lớn mày chẳng phải đã bị người khác đánh quen rồi sao? Chút đòn thế này thì có đáng là gì? Ta thầm mắng bản thân, nhưng trái tim lại nhói lên từng hồi đau đớn?
“Ngọc Phiến Nhi, ngươi nghĩ mình ghê gớm lắm sao? Lúc này cả nhà ngươi đều đang ở trong đại lao, giờ chẳng còn ai bảo vệ cho ngươi nữa? Ngươi nên cảm kích ta thì hơn, bởi hôm nay ta đã giữ lại mạng sống cho ngươi. Ngươi hãy nhớ kĩ, giờ ngươi thậm chí còn không bằng một tên ăn mày ven đường, ngươi chỉ là một con chó bên cạnh ta mà thôi.”
Bên tai ta vang lên những lời mắng nhiếc ác độc của Hoàng Phủ Liễu Nhi. Trên người vẫn không ngừng hứng chịu cơn mưa đòn roi. Ta dần dần mất đi ý thức, càng lúc càng cảm thấy mệt mỏi! Quá mệt mỏi…
***
Mưa rào rào đập lên mái nhà, khiến không khí ban đêm càng thêm giá lạnh, từng làn hơn ẩm ướt thấm qua cửa sổ tràn vào phòng, mấy cành hoa đào trên bàn đã héo tàn từ lâu. Ta đẩy cửa sổ, hà hơi giữ ấm đôi bàn tay lạnh buốt. Ngoài kia là lầu son gác tía, mái ngói lưu ly lấp lánh của phủ Tần vương trông hết sức lộng lẫy, trên một bức phù điêu có trạm một con rồng, trong miệng ngậm một viên ngọc, phát ra thứ ánh sáng lạ kì. Phủ Tần vương bây giờ không còn thanh vắng như lúc trước, từng cành cây ngọn cỏ nơi này giờ toát lên vẻ tôn quý, sang trọng.
Tiết trời cuối thu, khí lạnh len lỏi khắp nơi. Trong chiếc lư sưởi ấm đặt trong phòng của nha hoàn chỉ có chút than củi, mùi khoai nướng thoang thoảng, hẳn là có người đã vùi khoai trong đó.
“Ai cho ngươi nướng khoai trong phòng hả?” Cửa bị đẩy ra, một người phụ nữ hung dữ đứng ngoài cửa lớn tiếng nói vọng vào.
“Triệu ma ma!” Vừa thấy ma ma quản sự tới, ta vội vã cúi đầu đứng gọn sang một bên.
“Triệu ma ma, bên ngoài lạnh, hay là vào trong phòng uống một li trà nóng?” Một nha hoàn lanh lợi đưa lời nịnh nọt.
“Không cần! Vương phi dặn Ngọc Phiến Nhi đem chiếc chăn mới may tới phòng. Ngọc Phiến Nhi, còn không đi mau!”
Ta thầm nguyền rủa trong lòng, nhưng vẫn ngoan ngoãn đi theo ma ma quản sự. Đồ Thạch Lựu xấu xa đó đúng là tiểu nhân đắc chí, ả ta muốn ta sụp đổ sao? Xin lỗi, ta vốn là một ăn mày bị chà đạp quen rồi. Ả ta muốn giày vò, khiến ta đau đớn khổ sở chỉ dựa vào chút nhục nhã này sao? Không đời nào!
Đi vòng qua hoa viên, ta nhằm căn phòng phía tây thẳng tiến, bước chân có phần nặng nề, đương nhiên là ta đang cố tình giẫm nát đám hoa cỏ được trồng ven đường đi. Vừa đến trước cửa, ta đã nghe thấy tiếng cười chói tai.
“Ha ha, thiếp đã nói đó là nam nhi rồi mà.”
“Thật sao? Bản vương lại cho rằng đó là một tiểu Quận chúa.”
Vén tấm rèm lên, ta thấy Diệu đang nói cười vui vẻ cùng Hoàng Phủ Liễu Nhi. Đồ Thạch Lựu thối tha kia giả bộ thẹn thùng ôm lấy bụng bầu của mình. Thấy ta bước vào phòng, Diệu cau chặt đôi mày, sắc mặt tức thì sầm lại.
“ngươi đặt chăn lên giường rồi có thể lui, Vương gia, thiếp bảo người dưới may y phục cho tiểu Vương gia rồi, lát ngài xem qua nhé.”
Ta mím môi, coi như không nghe thấy những lời yêu thương giữa họ, nhẹ nhàng đặt chăn xuống giường. Một bàn tay ta do một ngón bị bẻ gãy, lại không được chữa trị tử tế, nên hầu như không còn chút sức lực. Lúc này, ta chỉ có thể dùng một bên tay còn lại từ từ vuốt lại ga giường cho thật phẳng phiu.
“Hay là tối nay Vương gia ở lại đây với thiếp đi.”
Bàn tay ta thoáng run, móng tay nghiến chặt vào ga giường. Nhẫn nhịn, Ngọc Phiến Nhi, mày nhất định phải nhẫn nhịn!
“Được rồi, chỗ này không còn việc của ngươi nữa, mau lui xuống đi!” Ả Thạch Lựu đưa lời đuổi khéo, nhưng Diệu tối nay sẽ ở lại nơi này, đây chính là cơ hội duy nhất để ta nói rõ chân tướng sự việc và cả mọi chuyện về Tinh Thích cho chàng nghe.
“Ngươi còn đứng ngây ra đó làm gì hả?”
“Ta có việc, muốn báo riêng với Vương gia.” Lấy hết dũng khí, cuối cùng ta cũng cất lời. Diệu hoàn toàn không có chút bất ngờ, chỉ nheo mắt nhìn ta đầy hứng thú.
“Bây giờ chẳng có việc gì mà Liễu Nhi không thể biết được nữa.” Chàng nhìn ta, giọng nói không chút xúc cảm. Ta tức nghẹn thoáng do dự liệu có nên nói ra mọi chuyện hay không.
“Đúng thế, ta và Vương gia đã chẳng có chuyện gì mà không thể nói cho nhau nghe được.”
“Thật sao? Nếu ta nói chuyện có liên quan đến Hoàng Phủ tướng quân thì sao?” Ta nhướn cao đôi mày, bực bội đáp lại. Diệu có ngày hôm nay, chẳng phải dựa vào binh quyền trong tay của Hoàng Phủ Trung Nghĩa hay sao? Nếu ta nhắc đến người này, chàng đương nhiên sẽ cảm thấy có điều cấm kị.
“Ngươi nhắc đến phụ thân ta làm gì chứ?” Thạch Lựu thối tha nhanh chóng sầm mặt.
Diệu nhanh chóng đứng bật dậy, tóm lấy bờ vai ta, rồi kéo ta vào phòng khác. Chàng dùng sức hoàn toàn không có chút thương tiếc gì cả.
“Nói mau, rốt cuộc nàng biết những chuyện gì?” Chàng nghiến răng gằn hỏi.
“Ngày hôm đó, ta đã nghe được hết mọi chuyện. Ta biết chàng chẳng qua vì lo ngại phụ thân ta nắm quyền lực lớn trong tay nên mới cố tình tiếp cận ta, phá hỏng chuyện ta tiến cung. Ta cũng biết vì muốn hợp tác cùng Hoàng Phủ Trung Nghĩa, chàng đã đồng ý sau khi mọi sự thành công sẽ bỏ ta để cưới Thạch Lựu đáng ghét đó về.” Ta dõng dạc nói ra từng từ từng chữ một.
“Nếu không phải muốn nàng có một cuộc sống tốt đẹp hơn, ta cần giang sơn này làm gì chứ? Vì muốn có được lòng tin của Hoàng Phủ Trung Nghĩa, ta mới nói những lời đó, nhưng nàng không cần biết đúng sai đã vội vã coi tất cả là thật? Cho nên nàng phản bội ta, phản bội một cách đường hoàng đúng không? Ngọc Phiến Nhi, ta thực sự rất muốn moi tim nàng ra để xem xem, rốt cuộc trái tim nàng có phải là đá hay không? Ta vì nàng làm bao nhiêu chuyện như vậy, tấm chân tình của ta rốt cuộc nàng hoàn toàn không hề cảm nhận được. Hay là, nàng không hề để tâm?” Diệu kéo tóc ta đầy phẫn nộ rồi nói tiếp: “Nếu đã bỏ đi rồi, tại sao nàng còn quay lại? Nàng coi Nam Cung Diệu này là kẻ gọi là đến đuổi là đi ư? Nàng cho rằng ta cũng không có trái tim giống nàng mà không biết đau đớn hay sao?”
“Diệu…” Nhìn dáng vẻ đau đớn đến điên cuồng của chàng, trái tim ta như bị bóp nghẹn. Những lời Diệu nói với Hoàng Phủ Trung Nghĩa ngày hôm đó hóa ra đều là giả. Vì muốn có được sự tín nhiệm của Hoàng Phủ Trung Nghĩa nên chàng mới nói ra những lời trái với trái tim của mình? Thì ra… chàng vẫn một lòng yêu ta. Cảm giác hân hoan, hạnh phúc tràn ngập trong ta, khiến ta vừa muốn khóc, vừa muốn cười.
“Nói đi, tại sao nàng lại quay về Trường An. Chỉ cần nàng nói mình làm vậy vì ta, ta sẽ không truy cứu tất cả mọi chuyện trước đây nữa.” Diệu nhìn ta, ánh mắt đầy sự chờ đợi, khát khao.
“Ta về đây chính là vì chàng.” Ta nhìn Diệu kiên định mở lời. Giây phút đó chàng ôm chặt lấy ta, ghì sát ta vào cơ thể chàng. Ta thậm chí còn nghe được tiếng tim chàng đập rộn ràng thổn thức. Ngọc Phiến Nhi, chàng thực sự yêu mày, tại sao mày lại ngốc nghếch không cảm nhận được tình cảm chàng dành cho mày chứ?
“Ta sẽ tìm thái y giỏi chữa khỏi tay cho nàng.” Chàng núi đầu đặt một nụ hôn rất nhẹ lên ngón tay bị gãy của ta, ánh mắt tràn ngập sự hối hận và xót xa.
“Không đâu, Diệu, chàng không cần phải làm vậy. Thực ra… ta quay về Trường An tìm chàng còn một việc quan trọng nữa. Có phải chàng đang cấu kết với Tinh Thích không?”
“Tinh Thích túc trí đa mưu, nếu không phải ngài ấy nghĩ ra kế điệu hổ li sơn, lừa Diệp đi đánh Hồi Cốt, chúng ta e là khó lòng mà đắc thủ tại Trường An được. Ta đã chính thức công khai thân phận của ngài ấy, để ngài ấy đến vương phủ nhậm chức.” Diệu vén tóc mái trên trán ta cho gọn lại rồi dịu dàng lên tiếng.
“Không, Diệu, chàng hãy nghe ta nói… Tinh Thích là một kẻ vô cùng nguy hiểm. Chàng nhất định phải tránh xa hắn ra. Thân phận thực sự của hắn chính là Hoàng tử của nước Lâu Lan, sau đó bị hkn Hồi Cốt ép đến Trường An làm con tin thay vương tử Hồi Cốt. Tại Trường An, hắn đã chịu đủ mọi tủi nhục, đắng cay. Hắn cấu kết với Nam Chiếu, khơi dậy chiến tranh giữa Đại Kỳ và Hồi Cốt, tất cả vì muốn nhìn thấy hai nước phải đổ máu, chàng và Diệp cốt nhục tương tàn. Nước Nam Chiếu đã trợ giúp hắn lập nên thế lực trên giang hồ. Hắn còn xây dựng địa cung rộng lớn dưới thành Trường An theo kết cấu đại lao tại Hồi Cốt. Hắn thực sự có mưu đồ bất chính, hắn muốn hại Đại Kỳ chúng ta phải vong quốc mới cam tâm.”
“Là Nam Cung Diệp dạy nàng nói những lời này sao? Hắn bịa ra câu chuyện đó, vì muốn ta đối phó với Tinh Thích, sau đó nhân cơ hội trả thù đúng không?”
“Không phải, tất cả những điều ta nói đều là sự thật. Diệu, chàng phải tin ta.”
“Tin nàng? Ta vừa rồi… khốn nạn suýt chút nữa đã tin lầm nàng rồi. Ta thực không ngờ lại thêm lần nữa tin và người con gái hạ tiện, lẳng lơ như nàng. Ta còn tưởng nàng thực sự quay về Trường An vì ta, thì ra tất cả đều vì Nam Cung Diệp.”
“Không… không phải, ta làm vậy là vì chàng.” Nỗi hoảng loạn nhanh chóng bùng lên trong lòng ta khi nhìn thấy dáng vẻ lúc này của Diệu.
“ta đã bị nàng đùa bỡn hết lần này đến lần khác, Ngọc Phiến Nhi, ta từng thề, sẽ không để nàng có cơ hội làm tổn thương ta bất cứ lần nào thêm nữa. Ta nhất định sẽ khiến nàng phải hối hận vì đã được sinh ra trên thế gian này.” Chàng đẩy ta lên giường, ấn chặt ta xuống. Trong sợ hãi, ta nhìn thấy vẻ hận thù và hung tợn vằn lên trong mắt chàng.
“Nàng vì Diệp làm những chuyện này, đúng là khổ sở quá. Từ Trường An lặn lội đến Hồi Cốt, nguy hiểm như vậy mà nàng cũng chịu đi. Lần này lại còn mạo hiểm tới đây làm thuyết khách cho hắn. Diệp đối với nàng thực sự quan trọng như vậy sao? Hàng ngày hắn đã làm những gì cho nàng, là thế này hay là thế này?” Chàng đưa tay vuốt lên mặt ta, rồi đôi tay lần xuống cổ ta, sau đó luồn tay xuống dưới, kéo mạnh y phục của ta ra.
“Không… chàng định làm gì thế?” Ta hoảng sợ thét lên nhưng tiếng thét đó của ta tức thì bị nụ hôn mạnh bạo, dữ dội mà tuyệt vọng của chàng nuốt mất. Ta cố vùng vẫy, nhưng với một bàn tay chẳng thể nào chống đỡ nổi.
“Sao nàng lại thẹn thùng thế? Lẽ nào, Diệp chưa từng dạy nàng làm những chuyện này sao?” Chàng nhìn ta, ánh mắt vằn đỏ, mang theo cả sự ghen tuông điên cuồng. Chàng xé thô bạo y phục ta, tách hai chân ta ra rồi hạ người.
“Diệu, xin đừng, thả ta ra. Chàng điên rồi!” Đây không phải là Diệu mà ta từng biết. Mỗi hành động của chàng càng lúc càng khiến ta thêm hoảng loạn hãi hùng.
“Điên? Thế nào được gọi là điên? Ngay cả chuyện điên rồ như yêu nàng mà ta còn làm được, thì trên đời này còn chuyện gì điên rồ hơn nữa chứ? Kể từ ngày nàng đưa ta đi ăn tại khu phố Tây, kể từ lúc nàng nói chuyện thâu đêm cùng ta, kể từ khi nàng mỉm cười với ta, kể từ khi nàng gả cho ta, ta đã điên loạn vì nàng rồi. Ta điên tới mức không nhìn ra được tâm địa độc ác của nàng, thậm chí còn huyễn hoặc bản thân đang hạnh phúc, muốn được ở bên nàng mãi mãi. Ta đã tin những lời quỷ quái của nàng, cho nên mới bị nàng chà đạp, giày vò như vậy.” Diệu thét lớn. Ta bất giác bật mạn người lên. Nỗi đau đớn xé tim gan truyền lên từ phần thân dưới. Lúc này, Diệu đã tiến sâu vào cơ thể ta. Từ trước đến nay ta chưa từng nghe sẽ trao thân cho chàng tại nơi này và bằng cách này. Chàng thâm nhập vào ta hoàn toàn không chút thương tiếc. Còn ta chỉ cắn chặt môi để không bật khóc thành tiếng. Toàn thân là cảm giác tê dại, giây phút đó ta đã nghĩ mình chẳng thể nào qua được đêm nay.
“Có đau không? Nàng phải biết ta còn đau hơn thế gấp bội lần. Nàng đã từng nghĩ khi biết bị nàng bán đứng, ta đã đau đớn đến thế nào không?” Ánh mắt Diệu tràn đầy niềm đau. Giây phút nhìn thấy niềm đau đớn đến xé lòng trong mắt chàng đó, ta đã chẳng thể nào oán hận chàng được nữa. Ta thực sự rất đau, nhưng ta càng đau xót cho chàng nhiều hơn… hồ li chết tiệt!
“Hồ li!” Ta gọi chàng. Tại sao hai người chúng ta lại thành ra thế này, tại sao chúng ta cứ phải làm tổn thương nhau?
“Đừng gọi ta là hồ li nữa.” chàng lại càng tăng thêm sức mạnh. Móng tay ta nghiến vào vai chàng, nỗi kinh hãi trong lòng ta hoàn toàn che lấp cảm giác đau đớn. Nhất định có chuyện gì đã sai, chúng ta đều sai cả rồi!
“Dừng lại, cầu xin chàng, đau quá…” Ta bật khóc trong lòng chàng, nhưng chàng không hề có ý muốn buông tha.
“Ngọc Phiến Nhi, nàng hãy nhớ cho kĩ, cho dù nàng có yêu ta hay không, nàng đều là của ta.” Từng lời chàng nói như từng nhát đao cứa vào tim ta. Chàng hôn ta, chiếm đoạt ta điên cuồng, mỗi động tác của chàng mang theo cả đau đớn và nhớ thương. Ngoài cửa sổ mưa vẫn rơi, trước mặt ta hiện lên những hồi ức xưa cũ: Chàng bất ngờ xuất hiện bắt chuyện cùng ta rồi cùng ta đi tới phố Tây ăn hoành thánh. Rồi chàng uống thuốc độc vì ta. Sau đó hai chúng ta đã có quãng thời gian thật đẹp. Lúc ta nguy nan chàng chẳng màng lễ tiết xông thẳng vào cung, trái lời mẫu phi, bế ta đi khỏi. Chàng nói chàng không thể không yêu ta, chàng nói ngoại trừ chàng, chẳng ai thèm lấy ta cả… Ngọc Phiến Nhi, mày đúng là đồ ngốc, bao nhiêu kí ức tốt đẹp là vậy, làm sao tình cảm của chàng có thể là giả được?
“Phiến Nhi, đừng rời khỏi ta nữa…” Diệu thì thầm bên tai ta. Rồi chẳng hề dịu dàng, chàng ấn mạnh lên ngón tay bị gãy của ta, vết thương cũ tức thì tái phát vô cùng đau đớn. Xin lỗi chàng, Diệu, trước nay ta chưa bao giờ có suy nghĩ sẽ rời khỏi chàng trong đêm tân hôn, ta chỉ không muốn chàng phạm sai lầm mà thôi. Ta không sợ chàng hận ta, chỉ sợ chàng hại chết Diệp rồi, bản thân có ngày sẽ hối hận. Ta không có huynh đệ, tỷ muội, tình thân nhưng ta hy vọng chàng sẽ có. Thà rằng để chàng hận ta, ta cũng muốn cả cuộc đời này… chàng không có gì phải nuối tiếc.
Nước mắt ta không ngừng lăn trên hai má, những giọt nước mắt vừa mới rơi xuống, đã bị chàng thô bạo hôn khô. Từ trước tới nay, ta đều không nhìn thấu được trái tim mình, hoặc có lẽ ta vẫn luôn hiểu, chỉ là giả bộ không biết mà thôi. Ta luôn sợ bản thân bị tổn thương, lúc nào cũng cất giấu trái tim mình thật kĩ, thậm chí ta còn cho rằng bản thân sẽ mãi chỉ là một ăn mày bé nhỏ chẳng thể biết đau lòng vì bất cứ thứ gì. Thế nhưng lúc này, trước nỗi đau đớn mà Diệu mang tới, ta nhận ra mình còn yêu Diệu hơn cả bản thân mình. Tất cả mọi chuyện ta làm đều là vì chàng, một mình chàng mà thôi. Ta yêu chàng, tình yêu đó vượt lên tất cả mọi thứ trên thế gian này. Cả cuộc đời này e là ta chẳng bao giờ hiểu rõ bản thân mình hơn lúc này nữa. Vạn trượng hồng trần, tất cả chỉ như một giấc mộng, chỉ trong khoảnh khắc là có thể biến thành tro bụi. Thế nhưng nếu ngay bây giờ bắt ta phải làm thiêu thân lao vào biển lửa, ta cũng không có gì hối tiếc.
Mỗi khi nhớ lại đêm hôm đó, ta đều nghĩ đó chỉ là một giấc mộng. Bởi vì lúc ta tỉnh dậy, thấy mình đã quay về phòng dành cho nha hoàn. Ngày ngày vẫn phải đối mặt với đống y phục chất cao như núi cần phải được giặt giũ, và một đống việc cần làm không tên. Điều khác biệt duy nhất chính là tâm trạng ta đã bình tĩnh hơn trước rất nhiều.
Ta cũng được phép vào quét dọn phòng cho Diệu, hàng ngày xếp lại sách và chuẩn bị điểm tâm cho chàng. Khi làm những việc này, ta không hề cảm thấy uất ức chút nào, thi thoảng trong lòng còn lấy làm mừng rỡ. Ta có cảm giác mình giống như một thê tử đích thực chuyên chăm lo việc nhà và chờ đợi tướng công quay về. Hoặc có lẽ, bởi vì từ nhỏ ta đã chẳng có nhà, vậy nên dù chỉ là một chút việc cỏn con, cũng khiến ta có ảo tưởng về một gia đình.
Ta thay hương liệu trong chiếc lư hương phòng Diệu, bởi vì bàn tay bị thương vẫn chưa khỏi, nên cử động có phần chầm chạp, do bất cẩn chạm vào lò nóng khiến ta giật nảy mình. Ta nhìn lư hương đầy chán nản, cứ cảm thấy ngửi mùi hương vào là lại chóng mặt. Chỉ tiếc là Diệu nhất quyết không chịu thay, nên ta đành phải cố gắng chịu đựng.
“Ta thực sự chưa từng gặp người phụ nữ nào như nàng, rõ ràng bị đánh mắng, trách phạt, vậy mà nàng vẫn có thể vui vẻ như vậy sao.”
Tim ta bỗng thót lại, giọng nói trong trẻo tựa nước vang lên phía sau lưng quá đỗi quen thuộc. Là… Tinh Thích!
“Nghe nói, nàng quay về là muốn khuyên Diệu nên liên thủ cùng Diệp để đối phó với ta?” Hắn đưa tay phủi đám bụi trên y phục màu trắng, những họa tiết hoa mẫu đơn thêu trên đó thực sự diễm lệ và lộng lẫy. Thế nhưng không hiểu sao họa tiết đó nhìn vào lại khiến ta cảm thấy vô cùng nhức mắt.
“Tại sao nàng lại run thế? Nàng rất sợ ta sao? Ta đã nói chúng ta sẽ còn gặp lại mà, cô nương Ngọc Phiến Nhi.”
“Ngươi đừng quá đắc ý, rồi có ngày Diệu sẽ nhìn rõ bộ mặt thật của ngươi.”
“Hả, thật sao? Thế nhưng hắn thà tin ta, cũng chẳng thèm tin nàng. Vì hắn, nàng đã chịu đủ mọi khổ sở, rốt cuộc sau cùng hắn đã làm được những gì cho nàng? Hắn làm tổn thương nàng, hại nàng, thậm chí còn muốn giết chết nàng. Nàng vẫn không hề hận hắn chút nào sao?” Ánh mắt của Tinh Thích càng lúc càng đáng sợ, giọng nói lại dịu dàng như không. Ánh mắt ta dần trở nên mơ màng, những kí ức xưa cũ vẫn ẩn hiện trong tâm trí không gì xua tan nổi, tất cả mọi lời nói coi thường, sỉ nhục thậm chí cả sự đánh đập đều hiện lên vô cùng rõ nét. Ta bị đánh, nhưng chàng chỉ lạnh nhạt, bàng quan. Ta bị gãy ngón tay, chàng chẳng hề mảy may động lòng. Những tổn thương chàng gây ra cho ta dần biến thành chất độc ăn sâu vào xương tủy, những căm hận ấy như muốn nuốt trôi chút lí trí sau cùng trong ta.
“Hận hắn thì hãy giết chết hắn đi. Hắn chết rồi, đời đời kiếp kiếp không bao giờ rời khỏi nàng được nữa…”
Giọng nói tràn đầy mê lực chẳng khác nào một tấm lưới bủa vây mọi suy nghĩ trong đầu ta. Giết chết chàng? Bắt Diệu phải chết? trong khoảnh khắc, toàn thân lạnh buốt. Ta oán trách chàng sao? Đúng thế, ta oán trách chàng. Ta oán trách chàng không biết trân trọng ta, ta oán trách chàng lạnh lùng vô cảm. Thế nhưng ta lại chẳng thể nào quên được những kí ức ngọt ngào, ấm áp khi xưa, chẳng thể quên được mọi việc chàng đã từng vì ta mà làm. Lúc này ta biết tình yêu của mình đã vượt qua cả niềm oán trách, ta làm sao lại muốn chàng chết được, cho dù ta phải chết, cũng muốn chàng tiếp tục sống. Tinh Thích, ngươi không hiểu nổi ta đâu. Ta hoàn toàn không phải là thiên kim tiểu thư phủ Thừa tướng người vốn được nuông chiều từ nhỏ, ta chỉ là một ăn mày bé nhỏ mà thôi. Diệu đã cho ta sự ấm áp hạnh phúc nhất trong đời, cho dù sự ấm áp đó chưa từng thật tâm ta vẫn đã trải qua những giây phút hạnh phúc nhất trong cuộc đời mình. Những gì ta mong mỏi rất ít, chỉ cần chàng đối xử với ta tốt hơn một chút thế thôi. Nếu được vậy ta sẽ không hối tiếc đánh đổi tất cả để có được hạnh phúc ngắn ngủi mà mong manh đó.
“Ta thất bại rồi. Ta đã bao giờ nói cho nàng biết, ánh mắt của nàng rất giống một người ta quen trước đây chưa? Ta thực chẳng thể nào dùng thuật Nhiếp Tâm với nàng được.” Tinh Thích lẩm bẩm đưa lời tự giễu.
Thuật Nhiếp Tâm? Nói vậy, lúc nãy ta suýt chút nữa đã bị Tinh Thích khống chế tâm trí rồi sao?
“Ánh mắt của ta, giống ai?” Lần đầu tiên ta nhìn thấy nét dịu dàng trong mắt của Tinh Thích, liệu nét dịu dàng đó có thật?
“Lúc đầu, khi mới quen nhau, ta không biết nàng ấy là một nữ nhi. Nhìn thấy nàng ấy bị kẻ khác ức hiếp, chỉ biết ngồi khóc, ta liền an ủi nàng ấy vài câu. Ai ngờ nha đầu đó tính cách mạnh mẽ, kể từ sau lần đó, không bao giờ khóc nữa. Nàng ấy ngày ngày thường đi theo ta, đuổi cũng chẳng được. Ta phạm lỗi bị người khác phạt, rõ ràng không liên quan đến nàng, vậy mà nàng lại nhận tội về mình. Sau này, ta mới biết, nàng là một vị cô nương. Vì đất nước, không ngại xa xôi, nàng ấy đã cải thành nam nhi đến Trường An chịu khổ. Ấy thế mà nàng còn nói, bởi vì quen được ta, nên không còn thấy khổ chút nào nữa.” Tinh Thích nở nụ cười. Một nụ cười đặc biệt hạnh phúc, vô cùng ấm áp.
“Nàng ấy có phải là công chúa Truy Nguyệt?” Thấy ánh mắt dịu dàng của Tinh Thích, ta thận trọng cất tiếng hỏi.
“Nàng cũng biết nàng ấy sao?”
“Ừm, ta còn biết hai người đã cùng nhau trốn thoát khỏi Trường An, quay về nước Nam Chiếu. Để xoa dịu chuyện này, Nam Chiếu buộc phải dâng Nguyệt linh châu cho Đại Kỳ. Thế nhưng, sau đó, nàng ấy đã lâm bệnh nặng mà qua đời.”
“Nàng ấy không hề chết vì bệnh, nàng đã bị Đại Kỳ hại chết. Nam Cung Hạo vẫn luôn đặc biệt hứng thú với bảo vật của Nam Chiếu nên ép Nam Chiếu phải giao Nguyệt linh châu ra. Nhưng nàng có biết, từ nhỏ sức khỏe của Truy Nguyệt đã kém, may mà nhờ có linh khí của Nguyệt linh châu nên mới sống được đến lúc đó. Muốn Nguyệt linh châu, khác gì cướp đi mạng sống của nàng. Nàng ấy… nàng ấy rõ ràng biết bản thân nếu không có Nguyệt linh châu sẽ mất mạng, vậy mà vẫn dùng Nguyệt linh châu để đổi lại tự do cho chúng ta. Nàng ấy sau đó ốm rất nặng, nhưng lại giả vờ khỏe mạnh, để khiến ta vui lòng. Thực đúng là một người con gái ngốc nghếch, một người như ta không xứng để nàng ấy làm vậy…”
“Ngươi đừng thế mà, Tinh Thích, ngươi hãy dừng lại đi, nếu Truy Nguyệt linh thiêng ở trên hẳn nàng ấy cũng hi vọng ngươi được sống vui vẻ, nàng ấy không muốn ngươi chìm mãi trong hận thù thế này đâu.”
“Đừng có tùy tiện đoán suy nghĩ của nàng ấy. Nàng không xứng! Các người làm sao mà hiểu Truy Nguyệt đang nghĩ gì. Bởi lẽ nếu ta muốn say, nàng sẽ uống cùng ta. Nếu ta muốn chết, nàng sẽ chết cùng ta. Nếu ta muốn giết người, nàng sẽ phóng hỏa thay ta. Đó mới chính là Truy Nguyệt của ta, duy nhất của mình ta mà thôi.” Hắn lạnh lùng nhìn ta rồi nói.
“Không ai biết Nguyệt linh châu lại quan trọng với Truy Nguyệt như vậy, hơn nữa, lúc Truy Nguyệt ốm nặng, Hoàng thượng không phải không muốn trả lại Nguyệt linh châu mà vì… bảo vật đó đã bị trộm mất.”
“Ha ha… ha ha… Ngọc Phiến Nhi, ta thực không biết nên nói nàng ngây thơ hay là ngốc nghếch nữa? Nàng định nói với ta rằng, tất cả đều là hành động vô ý của bọn họ mà ra và muốn ta bỏ qua mọi chuyện sao? Nếu ta… bất cẩn làm tổn thương Nam Cung Diệu của nàng, liệu nàng có thể bỏ qua mọi chuyện dễ dàng không?” Tinh Thích nhìn ta, rồi thét lên đầy phẫn nộ.
“ngươi định làm gì Diệu? Ngươi đúng là một kẻ điên loạn!” Nghe hắn nhắc đến Diệu, ta bỗng nhiên cực kỳ hoảng loạn.
“Ta là kẻ điên sao? Ha ha, kẻ sắp biến thành điên loạn chính là Nam Cung Diệu mới đúng. Nàng nhìn hắn lúc này đi, đa nghi, bạo tàn, hung hãn, tham lam, khát máu. Nàng có biết tại sao không? Nàng đoán thử xem, trong căn phòng hắn ở thường đốt thứ hương liệu gì? Chính là loài hoa chỉ mọi tại nước Nam Chiếu… Mạn Đà La, người nào ngửi mùi hương này thường xuyên tâm trí sẽ dần rối loạn. Nam Cung Diệu đã dùng loại hương liệu này rất lâu rồi.”
“Ngươi hạ độc Diệu sao?” Ta kinh hoàng đến lạc giọng hỏi.
“Những chuyện như vậy không cần ta đích thân động thủ. Ta chỉ nói với Hoàng Phủ Liễu Nhi, loại hương liệu này có thể khiến Diệu yên nàng ta sâu đậm.”
“Ngươi thật là bỉ ổi!” Thảo nào Diệu càng lúc càng buồn vui thất thường, rồi trở nên đa nghi, bạo tàn như vậy. Thì ra tất cả là do thứ hương liệu đó. Ta nhất thời phẫn nộ, liền hất chiếc lư đang cháy xuống đất.
“Không có tác dụng gì đâu. Những thứ thuốc này chẳng qua chỉ là chất xúc tác khiến cho nhược điểm trong hắn bùng phát mạnh mẽ. Thực ra, người giúp ta thành công chính là nàng đấy. Nàng rời xa hắn, đã khiến hắn trở nên cực kỳ yếu đuối. Đáng lý ý chí của Nam Cung Diệu rất kiên cường, khó điều khiển, nếu không phải vì nàng, ta thực sự không dám đảm bảo thuật Nhiếp Tâm thành công. Ta chỉ cần không ngừng nhắc hắn về sự thực nàng đã bán đứng hắn, là tình yêu trong lòng hắn sẽ biến thành căm hận, rồi tự mình nuốt chửng mình luôn.”
“Ngươi đã dùng thuật Nhiếp Tâm với Diệu?”
“Đúng thế, lời nguyền mà ta dành cho hắn chính là: Càng yêu nàng sâu đậm bao nhiêu thì lại càng làm tổn thương nàng bấy nhiêu, cho đếnkhi nàng chết mới thôi. Cho nên, hắn hoàn toàn không thể khống chế được mình nữa, tình yêu càng sâu đậm thì sự căm hận càng mạnh mẽ. Để hắn tựu tay hủy hoại đi thứ quý giá nhất của cuộc đời mình, đấy mới chính là hành động vô cùng tuyệt diệu. Và đó cũng là cái giá mà toàn gia Nam Cung phải gánh chịu khi đã hại chết Truy Nguyệt của ta.”
“Vô sỉ, hạ lưu!”
“Mắng rất hay, có điều… ta còn làm chuyện vô sỉ hạ lưu hơn, nàng có muốn biết hay không? Hôm nay ta đã cho Hoàng Phủ Liễu Nhi một hộp đông trùng hạ thảo, trộn lẫn một loại độc, hiện giờ nàng ta đang bê bát canh đó tới cho Diệu dùng.”
Tinh Thích còn chưa nói hết lời, ta đã phi người ra ngoài cửa. Vào lúc ta quay người bỏ đi, hoàn toàn không hề nhận ra nụ cười cổ quái hiện lên trên khuôn mặt hắn.
/38
|