Lưu Nguyệt ở bên cạnh thấy vậy không khỏi đưa tay xoa xoa mi tâm, nụ cười trong mắt không hề giấu diếm, cơm trắng của nàng an toàn, an toàn.“Chết tiệt, sao lại vẫn còn sống.” Đúng lúc đó Ngạn Hổ lại bưng đồ ăn lên, trơ mắt một màn này, lập tức đen mặt xông lên.Vung một kiếm, chỉ nghe thấy rắc một tiếng, con tôm hùm to bự kia bị một kiếm chém thành hai mảnh.“Ta xem mày còn sống kiểu gì, tốt lắm, tốt lắm, bây giờ có thể ăn.” Ngạn Hổ lau kiếm trong tay, cười lấy lòng với Âu Dương Vu Phi.Su: ăn cái đầu anh á =))Vừa nhanh chóng bưng đồ ăn tới, nhanh như chớp, lui.
Su: cái này là sợ chết nà =))Âu Dương Vu Phi nhìn con tôm cứ vậy mà bị một kiếm xẻ nửa vẫn còn ở trên bàn, mãi sau vẫn chưa hồi phục tinh thần được, như vậy có thể ăn? Hóa ra hắn còn không biết tôm chưa chín.Quả nhiên, đầu bếp khác nhau, đồ ăn cũng không giống nhau.Nhéo đùi hai cái, tránh cho chính mình cười ra tiếng, Lưu Nguyệt nhìn về phía cái khay đồ ăn thứ ba.Trắng trắng mềm mềm, rửa sạch, thái cũng rất được, tuyệt đối không sống, thịt cuốn là cái gì đó xanh biếc, còn ngửi thấy một mùi thơm dịu nhẹ.Mùi vị kia Lưu Nguyệt quá quen thuộc, người Nhật Bản rất thích ăn thứ này, không biết Hiên Viên Triệt tìm được mấy thứ này ở đâu ra.“Cái này đi, hình như ăn được, aiz, ngươi không thể hy vọng quá lớn vào việc thủ hạ của ta có thể nấu ăn.”Âu Dương Vu Phi nghe vậy thở dài một hơi: “Xem ra, đúng là chính ta kỳ vọng quá cao, đánh giá bọn họ quá cao.”Chưa từng ăn tôm, tại sao có thể nấu được, đây không phải lỗi của mấy người kia, là lỗi của hắn, lỗi của hắn.“Ta nếm thử một chút.” Lưu Nguyệt xung phong kẹp lấy thịt cá cuốn, khi Âu Dương Vu Phi còn không kịp ngăn cản, bỏ vào miệng.“Cũng không tệ lắm.” Lưu Nguyệt gật gật đầu.Âu Dương Vu Phi thấy vậy đưa tay gắp một miếng nói: “Cái này cũng có thể ăn?” Vừa hỏi vừa bỏ vào miệng.Khẽ cắn, nước chảy ra.Trong khoảnh khắc, Âu Dương Vu Phi lệ rơi đầy mặt, sắc mặt nháy mắt nhăn nhó, hoàn toàn câm lặng.“Khóc cái gì, không ăn được thì đừng ăn, ngươi khóc làm gì.” Lưu Nguyệt kinh ngạc, vội vàng xé áo Âu Dương Vu Phi, đưa lên.Nhưng nụ cười trong nháy mắt kia dường như muốn tràn ra, mấy thứ bọc bên trong thịt cá kia Âu Dương Vu Phi không biết, nàng sao lại không biết, đó chính là mù tạc chưa qua xử lí.Cả một cục như thế, nàng cũng chỉ dám ngậm trong miệng, không dám ăn, Hiên Viên Triệt đúng là muốn giết người mà.“Đàn ông đàn anh, khóc gì chứ, nếu thấy ngon thì sau này lại bảo thuộc hạ làm cho người, không cần cảm động như vậy, không cần.” Ngạn Hổ bưng khay, nói rất chân thành.“Ăn ngon…” Âu Dương Vu Phi dồn một chút chân khí ở cổ họng mà nói, lần đầu tiên có ý nghĩ muốn giết người.Con mẹ nó, đây rốt cuộc là cái gì, vừa cay lại vừa nồng.Hình tượng vạn năm vững chắc như núi của hắn, bị một miếng ăn đạp đổ.“Không phải chứ, công tử.” Tiểu Hoa từ bên kia thuyền theo tới, nhìn Âu Dương Vu Phi nước mắt ngăn nước mắt dài thì vô cùng hoảng sợ, công tử nhà bọn họ khóc, có phải hắn bị quáng gà không vậy, hay là trời giáng hồng vũ rồi.Hộ vệ trên thuyền kinh hãi, nhìn bằng ánh mắt đầy kinh bỉ.Xa xa, theo trong khoang thuyền đi ra, Hiên Viên Triệt đứng ở đuôi thuyền, lạnh lùng cong khóe miệng, muốn tranh vợ với hắn, hừ.Bầu trời trong xanh, nước biển ôn nhã.Hải âu bay múa ở chân trời.Chuyện Âu Dương Vu Phi chỉ ăn một bữa cơm đã khóc nức nở, từ đó trở thành giai thoại.
Su: cái này là sợ chết nà =))Âu Dương Vu Phi nhìn con tôm cứ vậy mà bị một kiếm xẻ nửa vẫn còn ở trên bàn, mãi sau vẫn chưa hồi phục tinh thần được, như vậy có thể ăn? Hóa ra hắn còn không biết tôm chưa chín.Quả nhiên, đầu bếp khác nhau, đồ ăn cũng không giống nhau.Nhéo đùi hai cái, tránh cho chính mình cười ra tiếng, Lưu Nguyệt nhìn về phía cái khay đồ ăn thứ ba.Trắng trắng mềm mềm, rửa sạch, thái cũng rất được, tuyệt đối không sống, thịt cuốn là cái gì đó xanh biếc, còn ngửi thấy một mùi thơm dịu nhẹ.Mùi vị kia Lưu Nguyệt quá quen thuộc, người Nhật Bản rất thích ăn thứ này, không biết Hiên Viên Triệt tìm được mấy thứ này ở đâu ra.“Cái này đi, hình như ăn được, aiz, ngươi không thể hy vọng quá lớn vào việc thủ hạ của ta có thể nấu ăn.”Âu Dương Vu Phi nghe vậy thở dài một hơi: “Xem ra, đúng là chính ta kỳ vọng quá cao, đánh giá bọn họ quá cao.”Chưa từng ăn tôm, tại sao có thể nấu được, đây không phải lỗi của mấy người kia, là lỗi của hắn, lỗi của hắn.“Ta nếm thử một chút.” Lưu Nguyệt xung phong kẹp lấy thịt cá cuốn, khi Âu Dương Vu Phi còn không kịp ngăn cản, bỏ vào miệng.“Cũng không tệ lắm.” Lưu Nguyệt gật gật đầu.Âu Dương Vu Phi thấy vậy đưa tay gắp một miếng nói: “Cái này cũng có thể ăn?” Vừa hỏi vừa bỏ vào miệng.Khẽ cắn, nước chảy ra.Trong khoảnh khắc, Âu Dương Vu Phi lệ rơi đầy mặt, sắc mặt nháy mắt nhăn nhó, hoàn toàn câm lặng.“Khóc cái gì, không ăn được thì đừng ăn, ngươi khóc làm gì.” Lưu Nguyệt kinh ngạc, vội vàng xé áo Âu Dương Vu Phi, đưa lên.Nhưng nụ cười trong nháy mắt kia dường như muốn tràn ra, mấy thứ bọc bên trong thịt cá kia Âu Dương Vu Phi không biết, nàng sao lại không biết, đó chính là mù tạc chưa qua xử lí.Cả một cục như thế, nàng cũng chỉ dám ngậm trong miệng, không dám ăn, Hiên Viên Triệt đúng là muốn giết người mà.“Đàn ông đàn anh, khóc gì chứ, nếu thấy ngon thì sau này lại bảo thuộc hạ làm cho người, không cần cảm động như vậy, không cần.” Ngạn Hổ bưng khay, nói rất chân thành.“Ăn ngon…” Âu Dương Vu Phi dồn một chút chân khí ở cổ họng mà nói, lần đầu tiên có ý nghĩ muốn giết người.Con mẹ nó, đây rốt cuộc là cái gì, vừa cay lại vừa nồng.Hình tượng vạn năm vững chắc như núi của hắn, bị một miếng ăn đạp đổ.“Không phải chứ, công tử.” Tiểu Hoa từ bên kia thuyền theo tới, nhìn Âu Dương Vu Phi nước mắt ngăn nước mắt dài thì vô cùng hoảng sợ, công tử nhà bọn họ khóc, có phải hắn bị quáng gà không vậy, hay là trời giáng hồng vũ rồi.Hộ vệ trên thuyền kinh hãi, nhìn bằng ánh mắt đầy kinh bỉ.Xa xa, theo trong khoang thuyền đi ra, Hiên Viên Triệt đứng ở đuôi thuyền, lạnh lùng cong khóe miệng, muốn tranh vợ với hắn, hừ.Bầu trời trong xanh, nước biển ôn nhã.Hải âu bay múa ở chân trời.Chuyện Âu Dương Vu Phi chỉ ăn một bữa cơm đã khóc nức nở, từ đó trở thành giai thoại.
/766
|