Nhuyễn kiếm trong tay lướt tới tộc trưởng Khoách Bạt kia, ném hắn về hướng lò lửa.
Dám ức hiếp thê tử của hắn, phải chết như thế nào cũng không biết.
Ngọn lửa hừng hực cháy lên rất nhanh, Hiên Viên Triệt ôm chặt Lưu Nguyệt trong lòng, nhanh chóng đi ra ngoài hình thất.
Ngoài hình thất, Thu Ngân đang chờ, nhìn thấy Hiên Viên Triệt ôm Lưu Nguyệt đi ra, ánh mắt trầm xuống, hiện ra một tia sát khí, Vương phi của bọn họ lại có thể bị hành hạ thành như vậy.
Nhưng cũng biết lúc này không phải thời điểm để nói chuyện, liền xoay người phóng nhanh ra ngoài.
Dọc đường, không nhìn đến những kẻ canh cửa đã ngã xuống hết, một hàng ba người đi ra ngoài rất nhanh.
Ngọn đèn dầu mờ mờ ảo ảo, một mảnh âm u, trong đêm đen, chiếu rọi lối đi thật dài lại âm u tĩnh mịch.
Mạnh mẽ ôm Lưu Nguyệt, Hiên Viên Triệt từng bước bước ra khỏi lao tù thật dài, phía trước đèn đuốc sáng trưng, tộc trưởng Tam Hợp tộc đang mang theo mấy người tới xem xét, hai bên vừa vặn đụng phải nhau.
Hai mắt hẹp dài của tộc trưởng Tam Hợp tộc, trừng lớn như chuông đồng: “Có thích khách, có thích. . . . . .” Mới toát ra một câu kinh hãi, trước mắt ngân quang chợt lóe, yết hầu tộc trưởng Tam Hợp tộc phát ra một tiếng nhỏ, máu ứa ra, gục xuống phía sau.
Máu đỏ tươi theo nhuyễn kiếm trong tay Hiên Viên Triệt từng giọt từng giọt rơi xuống đất.
Màu bạc nổi lên bốn phía, nhanh như tia chớp.
Hiên Viên Triệt, Thu Ngân, cùng nhau mãnh liệt lao ra, những nơi kiếm quang đi qua, mấy người đi theo tộc trưởng Tam Hợp tộc, một tiếng cũng chưa ra khỏi cổ họng, đã ngã xuống toàn bộ.
Tuy là bọn họ mau, nhưng một tiếng có thích khách của tộc trưởng Tam Hợp tộc, cũng làm đêm tối tĩnh lặng ở đây, náo động.
Trong khoảnh khắc đó, chung quanh lều trại nhộn nhịp bóng người, hướng tới địa phương rối loạn này.
“Có thích khách, có thích khách. . . . . .” Âm thanh kinh động hét to một tiếng tiếp một tiếng ở trong bóng đêm yên tĩnh thi nhau nổi lên, nổ vang bốn phương tám hướng.
Toàn bộ quân đội mười bảy tộc Tiên Ti, ầm ầm tỉnh.
“Đi.” Hiên Viên Triệt thấy vậy cũng không có một tia bối rối, không hướng địa phương ít người mà đi, ngược lại hướng tới địa phương nhiều người chen chúc nhất. Đèn đuốc nhanh chóng sáng lên, mười bảy tộc Tiên Ti vũ đao lộng thương, mãnh liệt nhào tới.
Dám ức hiếp thê tử của hắn, phải chết như thế nào cũng không biết.
Ngọn lửa hừng hực cháy lên rất nhanh, Hiên Viên Triệt ôm chặt Lưu Nguyệt trong lòng, nhanh chóng đi ra ngoài hình thất.
Ngoài hình thất, Thu Ngân đang chờ, nhìn thấy Hiên Viên Triệt ôm Lưu Nguyệt đi ra, ánh mắt trầm xuống, hiện ra một tia sát khí, Vương phi của bọn họ lại có thể bị hành hạ thành như vậy.
Nhưng cũng biết lúc này không phải thời điểm để nói chuyện, liền xoay người phóng nhanh ra ngoài.
Dọc đường, không nhìn đến những kẻ canh cửa đã ngã xuống hết, một hàng ba người đi ra ngoài rất nhanh.
Ngọn đèn dầu mờ mờ ảo ảo, một mảnh âm u, trong đêm đen, chiếu rọi lối đi thật dài lại âm u tĩnh mịch.
Mạnh mẽ ôm Lưu Nguyệt, Hiên Viên Triệt từng bước bước ra khỏi lao tù thật dài, phía trước đèn đuốc sáng trưng, tộc trưởng Tam Hợp tộc đang mang theo mấy người tới xem xét, hai bên vừa vặn đụng phải nhau.
Hai mắt hẹp dài của tộc trưởng Tam Hợp tộc, trừng lớn như chuông đồng: “Có thích khách, có thích. . . . . .” Mới toát ra một câu kinh hãi, trước mắt ngân quang chợt lóe, yết hầu tộc trưởng Tam Hợp tộc phát ra một tiếng nhỏ, máu ứa ra, gục xuống phía sau.
Máu đỏ tươi theo nhuyễn kiếm trong tay Hiên Viên Triệt từng giọt từng giọt rơi xuống đất.
Màu bạc nổi lên bốn phía, nhanh như tia chớp.
Hiên Viên Triệt, Thu Ngân, cùng nhau mãnh liệt lao ra, những nơi kiếm quang đi qua, mấy người đi theo tộc trưởng Tam Hợp tộc, một tiếng cũng chưa ra khỏi cổ họng, đã ngã xuống toàn bộ.
Tuy là bọn họ mau, nhưng một tiếng có thích khách của tộc trưởng Tam Hợp tộc, cũng làm đêm tối tĩnh lặng ở đây, náo động.
Trong khoảnh khắc đó, chung quanh lều trại nhộn nhịp bóng người, hướng tới địa phương rối loạn này.
“Có thích khách, có thích khách. . . . . .” Âm thanh kinh động hét to một tiếng tiếp một tiếng ở trong bóng đêm yên tĩnh thi nhau nổi lên, nổ vang bốn phương tám hướng.
Toàn bộ quân đội mười bảy tộc Tiên Ti, ầm ầm tỉnh.
“Đi.” Hiên Viên Triệt thấy vậy cũng không có một tia bối rối, không hướng địa phương ít người mà đi, ngược lại hướng tới địa phương nhiều người chen chúc nhất. Đèn đuốc nhanh chóng sáng lên, mười bảy tộc Tiên Ti vũ đao lộng thương, mãnh liệt nhào tới.
/766
|