Sáng sớm hôm sau, tuyết đã ngừng rơi, còn đọng lại trên đóa hoa mai xinh đẹp, trở nên lấp lánh như pha lê
Nha hoàn không ngừng mang đủ loại sơn hào hải vị đi về hướng viện của trang chủ, mặt ai cũng cẩn trọng, bước đi vô thức nhanh hơn
Tịnh My thấy lạ, liền chặn đầu một nha hoàn thoạt nhìn thanh tú, nha hoàn thấy nàng, vội vàng hành lễ, trong lòng không ngừng sợ hãi, mới sáng sớm lại gặp người không nên gặp
Có tiệc hay sao? Tịnh My không quan tâm vẻ mặt nha hoàn, lạnh giọng hỏi
Dạ đại tiểu thư, trang chủ đón khách quý, nên sai nhà bếp chuẩn bị thức ăn ạ
Nhìn mỗi mâm đồ ăn đều đủ màu đủ sắc, còn có cả rau quả tươi ngon, thịt cá thì không nói, nhưng đang mùa đông, kiếm được rau cũng đã thấy vô cùng xa xỉ. Mặc dù trời lạnh buốt người, thức ăn vẫn tỏa hơi nóng ấm áp, còn có mùi thơm dịu nhẹ, ngay cả bản thân nàng muốn ăn còn phải xem tình hình, nhìn đủ biết trang chủ thật sự quý vị khách này
Ngươi có biết ai không?
Dạ, nô tì phận thấp kém, không rõ ạ Tay nha hoàn hơi run rẩy, giọng nói cũng cố gắng dịu nhẹ hết mức, nhưng lại hơi bồn chồn, chắc có lẽ sợ đem thức ăn chậm trễ
Tịnh My cũng không hỏi nhiều, nàng còn phải đem đồ cho Tần Uyển Tình, nên chỉ nhìn về hướng viện trang chủ một lát, rồi quay người đi về hướng ngược lại
...
Sắc mặt Tần Uyển Tình tốt hơn rất nhiều, nhìn xung quanh thấy thiếu bóng ai đấy, liền cụp mắt lại
Cái tên này nói đến là đến, nói đi là đi
Nàng đưa tay sờ chiếc trâm trên đầu, hơi mỉm cười, ít nhất còn biết đem quà tặng nàng
Tình nhi, tỷ vào được không? Tịnh My gõ nhẹ cửa, giọng nói cũng rất dịu dàng
À được Tần Uyển Tình sửa lại tóc cho đàng hoàng, cố định chiếc trâm chặt hơn chút, rồi ngồi dậy dựa vào tường
Tỷ có hầm cho muội ít canh gà, ăn giờ cho nóng Tịnh My đặt bát canh nóng xuống bàn, đỡ Tần Uyển Tình ngồi lên ghế, mùi canh gà thơm dịu, hình như hầm chung với thuốc nên mới có mùi dễ chịu như vậy
Vị cũng không tệ, hơi đắng, nhưng thưởng thức từng chút một thì lại có vị ngòn ngọt dễ ăn, thịt gà hầm mềm, ăn vào như tan vào miệng, cả xương cũng rục cả ra. Tần Uyển Tình càng ăn càng thấy ngon, tay nghề của vị tỷ tỷ này còn vượt xa cả đầu bếp trong cung
Nghe nàng xuýt xoa khen ngon, Tịnh My vui đến nở cả mũi, không uổng công nàng ta tập nấu suốt mấy năm, ngoại trừ bản thân tự nấu tự ăn ra, thì Tần Uyển Tình là người đầu tiên thưởng thức
Thật ra Tịnh My nấu vì trang chủ, nhưng hắn ngay cả một miếng cũng không thèm, nên suốt bao năm học nghệ, tiến bộ hay không cũng chẳng biết
Tịnh My nhìn bộ dạng ăn ngon của Tần Uyển Tình, càng ngắm càng thích, thì ra được người khác khen cũng không tệ đến vậy. Nhìn một lúc chợt chú ý đến cây trâm ngọc màu tím nhạt trên đầu Tần Uyển Tình, hình như đây là lần đầu tiên nàng ta thấy
Cái đấy... cây trâm này thật đẹp
Tần Uyển Tình không hề chột dạ, động tác ăn cũng không có chút gì kì lạ, chỉ mỉm cười Đẹp đúng không, đây là quà của một vị bằng hữu của muội, giữ mãi không dám đeo, giờ mới nhớ ra
Vị bằng hữu ấy chắc rất quan trọng với muội Tịnh My lập tức dời mắt đi, nhìn Tần Uyển Tình cười vui vẻ, cũng không hỏi gì nữa
...
Trúc viện - Tức viện riêng của trang chủ
Hoàn Tuyết nhìn nam nhân trước mặt, cười nhạt
Không biết ngọn gió nào đưa huynh tới đây
Vũ Nhiên nhấp ngụm trà nóng, trà này quả nhiên là loại thượng đẳng, chỉ một ngụm nhỏ cũng đủ thưởng thức hết vị thơm ngon của trà
Ta đến đón người
Đón ai? Hoàn Tuyết biết rõ nhưng còn cười vô sỉ, còn cố tình giả ngu với Vũ Nhiên
Tần Uyển Tình
Hoàn Tuyết không ngờ Vũ Nhiên lại nói thẳng ra như vậy, ngạc nhiên đến mức bật cười Huynh thật chẳng biết đùa gì cả
Ta thật sự nghiêm túc Vũ Nhiên đặt chén trà xuống, đôi mắt lạnh lẽo nhìn Hoàn Tuyết, không giống đùa một chút nào
Hoàn Tuyết cũng chẳng còn hứng thú trêu chọc vị huynh đệ nhạt nhẽo này nữa, không khách khí gắp thức ăn vào bát, yên lặng thưởng thức
Khung cảnh có chút quỷ dị
Lâu năm không gặp, huynh cũng không cần mặt lạnh với ta như vậy chứ?
Chẳng lẽ giờ ta ôm huynh, khóc lóc mừng rỡ? Vũ Nhiên gắp một miếng đậu phụ trắng sốt cà chua, vị không tệ
... Cũng đúng Chúng ta không cần một nữ nhân mà trở mặt với nhau
Vũ Nhiên chỉ ồ lên một tiếng, sắc mặt ngày càng lạnh như khối băng, hắn uống chén canh gà bên cạnh, rồi nhẹ nhàng đặt xuống. Nhìn chằm chằm Hoàn Tuyết, khiến người ta bất giác rét run
Ta không có nhiều thời gian với huynh, ta tới đây không phải cầu xin huynh, mà là bắt buộc huynh trả người Giọng Vũ Nhiên nhàn nhạt, không nhìn ra được cảm xúc thật
Ta với nàng có hôn ước từ nhỏ rồi Hoàn Tuyết không phục
Ta đã kết hôn với nàng ấy
Được rồi, Hoàn Tuyết thừa nhận bản thân có nói thêm câu nào cũng chẳng cãi lại nam nhân đối diện, quyết định ra chiêu cuối Ta với huynh tỉ thí, ai thắng sẽ có được nàng
Nàng không phải đồ vật.. Vũ Nhiên lại rót chén trà khác, ngưng một tí lại tiếp tục nói Vả lại... Ngay từ đầu huynh đã thua rồi
Hoàn Tuyết không tức giận, ít ra vẻ ngoài không có tí cảm xúc nào khác thường. Một lúc lâu bật cười trào phúng
Huynh mà cũng có lúc nói ra lời lẽ như vậy sao?
Vũ Nhiên không đáp
Ta biết nàng là người xuất thân hoàng gia cao quý, còn ta là người giang hồ. Nhưng như thế thì sao, ta có thể cho nàng vinh hoa phú quý, cho nàng cả đời được bình yên, cho nàng cả đời được sủng ái vô tận. Còn huynh, huynh chỉ biết quan tâm đến giang sơn, huynh chỉ quan tâm đến lợi ích cá nhân, mặc dù ta là người quen của huynh, trải qua bao sinh tử, nhưng ta không muốn nàng rơi vào tay huynh Hoàn Tuyết vứt đi dáng vẻ tùy hứng của mình, trở nên nghiêm túc, giọng nói mang ba phần sắc bén áp bức đối phương
Vũ Nhiên cười nhạt, không quan tâm lời lẽ của Hoàn Tuyết, ngay cả trả lời cũng lười, một lúc lâu sau mới đáp:
Huynh chẳng thay đổi gì cả, bản tính chiếm hữu cao của huynh, cũng chính là yếu điểm chết người của huynh. Hoàn Tuyết, ta thật sự không muốn đối đầu với huynh
Hoàn Tuyết ngẩn người, không biết phải nói làm sao, lại nghe đối phương tiếp tục nói
Vả lại, huynh chỉ một lòng nhớ lời hẹn ước ngày xưa, huynh không biết xác định trái tim mình, huynh rõ ràng đang rối, rối một cách ngu ngốc, càng gỡ càng rối
Huynh thì hiểu gì... Hoàn Tuyết tính phản bác lại, nhưng không tìm được lời nào phù hợp, hắn không biết bản thân đối với Tần Uyển Tình ra sao, là yêu cuồng nhiệt? Hay chỉ là hứng thú nhất thời? Tất cả đều không đúng, rốt cuộc là thế nào? Ngay cả bản thân hắn cũng không rõ
Là tình thân Tần Uyển Tình từ đâu bước vào, một thân y phục màu đỏ mận, tóc tùy ý dùng trâm cài lên, nhẹ nhàng như nước, trầm tĩnh như mặt hồ mùa thu
Tình thân! Đúng vậy, chính là nó. Ngay từ đầu nhìn ánh mắt của Hoàn Tuyết, nàng đã cảm nhận được tình thân mãnh liệt, vốn dĩ chẳng phải thứ tình cảm nam nữ gì cả. Hoàn Tuyết giỏi nhìn thấu tâm tư của người khác, nhưng tâm tư của chính bản thân hắn lại không nhìn ra, nửa đời của hắn chỉ toàn tính toán và đối mặt với cuộc sống tàn nhẫn, thứ mà được gọi là ái tình hắn vốn dĩ chưa từng nếm thử, giờ lại xuất hiện một Tần Uyển Tình, một nữ nhân ngày xưa mà hắn yêu thương, thành ra làm hắn nhầm với tình yêu
Khi ta nói ngươi là phu quân, ngươi có cảm giác gì? Khi ta nói ngươi là ca ca, ngươi lại có cảm giác gì? Tần Uyển Tình chậm rãi dẫn dắt Hoàn Tuyết, đây là nghề của nàng cơ mà
Khi nghe nàng nhẹ nhàng vang lên hai từ ca ca, trái tim Hoàn Tuyết bất giác run rẩy, đây là loại cảm giác gì?
Thấy hắn im lặng, nàng liền không nói gì cả, nàng biết, hắn đang đấu tranh tư tưởng trong đầu mình, đấu tranh xem cái nào mới đúng
Haiz, nam nhân đẹp thật là ngốc nghếch
Từ hồi nhỏ, hắn đã bị cuốn vào giang hồ hiểm ác, bị cuốn vào những trận chiến phải trả bằng máu và nước mắt của bản thân, bị chính người thân ruồng bỏ, bị mắng là quái vật
Năm tám tuổi, hắn đã tự tay giết chết biểu huynh của hắn, ra tay không một chút do dự, nhưng điều này làm nổi lên làn sóng trong gia tộc hắn, bọn họ liền công khai chán ghét sợ hãi hắn, đến cả sự sống chết của hắn cũng không quan tâm
Hắn từng bước từng bước một đi trên con đường máu, giết cả gia tộc chỉ đổi lấy sự tự trọng cuối cùng, ngay cả một con quỷ cũng không bằng hắn
Hắn độc ác, ra tay tàn nhẫn, hắn giết những kẻ ngáng chân hắn
Người duy nhất hắn không giết năm ấy, chính là Tần Uyển Tình, lúc ấy nàng chỉ mới năm tuổi, nhỏ nhắn như vậy, đáng yêu như vậy. Nàng liều mình bảo vệ một kẻ nàng mới quen, nàng chỉ bé như hạt tiêu, vậy mà dũng cảm chắn cho hắn
Nụ cười của nàng giống như ánh nắng mặt trời, từng chút từng chút sưởi ấm hắn, ôm ấp trái tim chồng chất vết thương của hắn, không sợ hãi hắn, làm hắn cảm thấy cuộc đời vẫn còn tươi đẹp đến nhường nào
Tất cả chỉ là tình thân hay sao?
Lần thứ hai hắn thấy nàng, chính là vài hôm trước, hắn đã vui đến nhường nào, nhưng chỉ là vui khi gặp lại một vị muội muội ngày xưa, trái tim hắn lúc ấy không hề loạn nhịp, hắn muốn bảo vệ nàng, chỉ vì ngày xưa nàng đã cho hắn hi vọng
Hắn muốn yêu thương nàng, chứ không phải kết hôn với nàng, hắn làm nam sủng của nàng, chứ không phải phu quân danh chính ngôn thuận của nàng
Hoàn Tuyết trầm tĩnh một lúc lâu, cơm canh đều đã nguội lạnh, hắn mới nhẹ nhàng ngước đầu lên, dường như hắn đã có câu trả lời, hắn muốn nói nhưng lại thôi, cuối cùng triệt để im lặng
....
Từ giờ sẽ viết dài hơn bình thường
Nha hoàn không ngừng mang đủ loại sơn hào hải vị đi về hướng viện của trang chủ, mặt ai cũng cẩn trọng, bước đi vô thức nhanh hơn
Tịnh My thấy lạ, liền chặn đầu một nha hoàn thoạt nhìn thanh tú, nha hoàn thấy nàng, vội vàng hành lễ, trong lòng không ngừng sợ hãi, mới sáng sớm lại gặp người không nên gặp
Có tiệc hay sao? Tịnh My không quan tâm vẻ mặt nha hoàn, lạnh giọng hỏi
Dạ đại tiểu thư, trang chủ đón khách quý, nên sai nhà bếp chuẩn bị thức ăn ạ
Nhìn mỗi mâm đồ ăn đều đủ màu đủ sắc, còn có cả rau quả tươi ngon, thịt cá thì không nói, nhưng đang mùa đông, kiếm được rau cũng đã thấy vô cùng xa xỉ. Mặc dù trời lạnh buốt người, thức ăn vẫn tỏa hơi nóng ấm áp, còn có mùi thơm dịu nhẹ, ngay cả bản thân nàng muốn ăn còn phải xem tình hình, nhìn đủ biết trang chủ thật sự quý vị khách này
Ngươi có biết ai không?
Dạ, nô tì phận thấp kém, không rõ ạ Tay nha hoàn hơi run rẩy, giọng nói cũng cố gắng dịu nhẹ hết mức, nhưng lại hơi bồn chồn, chắc có lẽ sợ đem thức ăn chậm trễ
Tịnh My cũng không hỏi nhiều, nàng còn phải đem đồ cho Tần Uyển Tình, nên chỉ nhìn về hướng viện trang chủ một lát, rồi quay người đi về hướng ngược lại
...
Sắc mặt Tần Uyển Tình tốt hơn rất nhiều, nhìn xung quanh thấy thiếu bóng ai đấy, liền cụp mắt lại
Cái tên này nói đến là đến, nói đi là đi
Nàng đưa tay sờ chiếc trâm trên đầu, hơi mỉm cười, ít nhất còn biết đem quà tặng nàng
Tình nhi, tỷ vào được không? Tịnh My gõ nhẹ cửa, giọng nói cũng rất dịu dàng
À được Tần Uyển Tình sửa lại tóc cho đàng hoàng, cố định chiếc trâm chặt hơn chút, rồi ngồi dậy dựa vào tường
Tỷ có hầm cho muội ít canh gà, ăn giờ cho nóng Tịnh My đặt bát canh nóng xuống bàn, đỡ Tần Uyển Tình ngồi lên ghế, mùi canh gà thơm dịu, hình như hầm chung với thuốc nên mới có mùi dễ chịu như vậy
Vị cũng không tệ, hơi đắng, nhưng thưởng thức từng chút một thì lại có vị ngòn ngọt dễ ăn, thịt gà hầm mềm, ăn vào như tan vào miệng, cả xương cũng rục cả ra. Tần Uyển Tình càng ăn càng thấy ngon, tay nghề của vị tỷ tỷ này còn vượt xa cả đầu bếp trong cung
Nghe nàng xuýt xoa khen ngon, Tịnh My vui đến nở cả mũi, không uổng công nàng ta tập nấu suốt mấy năm, ngoại trừ bản thân tự nấu tự ăn ra, thì Tần Uyển Tình là người đầu tiên thưởng thức
Thật ra Tịnh My nấu vì trang chủ, nhưng hắn ngay cả một miếng cũng không thèm, nên suốt bao năm học nghệ, tiến bộ hay không cũng chẳng biết
Tịnh My nhìn bộ dạng ăn ngon của Tần Uyển Tình, càng ngắm càng thích, thì ra được người khác khen cũng không tệ đến vậy. Nhìn một lúc chợt chú ý đến cây trâm ngọc màu tím nhạt trên đầu Tần Uyển Tình, hình như đây là lần đầu tiên nàng ta thấy
Cái đấy... cây trâm này thật đẹp
Tần Uyển Tình không hề chột dạ, động tác ăn cũng không có chút gì kì lạ, chỉ mỉm cười Đẹp đúng không, đây là quà của một vị bằng hữu của muội, giữ mãi không dám đeo, giờ mới nhớ ra
Vị bằng hữu ấy chắc rất quan trọng với muội Tịnh My lập tức dời mắt đi, nhìn Tần Uyển Tình cười vui vẻ, cũng không hỏi gì nữa
...
Trúc viện - Tức viện riêng của trang chủ
Hoàn Tuyết nhìn nam nhân trước mặt, cười nhạt
Không biết ngọn gió nào đưa huynh tới đây
Vũ Nhiên nhấp ngụm trà nóng, trà này quả nhiên là loại thượng đẳng, chỉ một ngụm nhỏ cũng đủ thưởng thức hết vị thơm ngon của trà
Ta đến đón người
Đón ai? Hoàn Tuyết biết rõ nhưng còn cười vô sỉ, còn cố tình giả ngu với Vũ Nhiên
Tần Uyển Tình
Hoàn Tuyết không ngờ Vũ Nhiên lại nói thẳng ra như vậy, ngạc nhiên đến mức bật cười Huynh thật chẳng biết đùa gì cả
Ta thật sự nghiêm túc Vũ Nhiên đặt chén trà xuống, đôi mắt lạnh lẽo nhìn Hoàn Tuyết, không giống đùa một chút nào
Hoàn Tuyết cũng chẳng còn hứng thú trêu chọc vị huynh đệ nhạt nhẽo này nữa, không khách khí gắp thức ăn vào bát, yên lặng thưởng thức
Khung cảnh có chút quỷ dị
Lâu năm không gặp, huynh cũng không cần mặt lạnh với ta như vậy chứ?
Chẳng lẽ giờ ta ôm huynh, khóc lóc mừng rỡ? Vũ Nhiên gắp một miếng đậu phụ trắng sốt cà chua, vị không tệ
... Cũng đúng Chúng ta không cần một nữ nhân mà trở mặt với nhau
Vũ Nhiên chỉ ồ lên một tiếng, sắc mặt ngày càng lạnh như khối băng, hắn uống chén canh gà bên cạnh, rồi nhẹ nhàng đặt xuống. Nhìn chằm chằm Hoàn Tuyết, khiến người ta bất giác rét run
Ta không có nhiều thời gian với huynh, ta tới đây không phải cầu xin huynh, mà là bắt buộc huynh trả người Giọng Vũ Nhiên nhàn nhạt, không nhìn ra được cảm xúc thật
Ta với nàng có hôn ước từ nhỏ rồi Hoàn Tuyết không phục
Ta đã kết hôn với nàng ấy
Được rồi, Hoàn Tuyết thừa nhận bản thân có nói thêm câu nào cũng chẳng cãi lại nam nhân đối diện, quyết định ra chiêu cuối Ta với huynh tỉ thí, ai thắng sẽ có được nàng
Nàng không phải đồ vật.. Vũ Nhiên lại rót chén trà khác, ngưng một tí lại tiếp tục nói Vả lại... Ngay từ đầu huynh đã thua rồi
Hoàn Tuyết không tức giận, ít ra vẻ ngoài không có tí cảm xúc nào khác thường. Một lúc lâu bật cười trào phúng
Huynh mà cũng có lúc nói ra lời lẽ như vậy sao?
Vũ Nhiên không đáp
Ta biết nàng là người xuất thân hoàng gia cao quý, còn ta là người giang hồ. Nhưng như thế thì sao, ta có thể cho nàng vinh hoa phú quý, cho nàng cả đời được bình yên, cho nàng cả đời được sủng ái vô tận. Còn huynh, huynh chỉ biết quan tâm đến giang sơn, huynh chỉ quan tâm đến lợi ích cá nhân, mặc dù ta là người quen của huynh, trải qua bao sinh tử, nhưng ta không muốn nàng rơi vào tay huynh Hoàn Tuyết vứt đi dáng vẻ tùy hứng của mình, trở nên nghiêm túc, giọng nói mang ba phần sắc bén áp bức đối phương
Vũ Nhiên cười nhạt, không quan tâm lời lẽ của Hoàn Tuyết, ngay cả trả lời cũng lười, một lúc lâu sau mới đáp:
Huynh chẳng thay đổi gì cả, bản tính chiếm hữu cao của huynh, cũng chính là yếu điểm chết người của huynh. Hoàn Tuyết, ta thật sự không muốn đối đầu với huynh
Hoàn Tuyết ngẩn người, không biết phải nói làm sao, lại nghe đối phương tiếp tục nói
Vả lại, huynh chỉ một lòng nhớ lời hẹn ước ngày xưa, huynh không biết xác định trái tim mình, huynh rõ ràng đang rối, rối một cách ngu ngốc, càng gỡ càng rối
Huynh thì hiểu gì... Hoàn Tuyết tính phản bác lại, nhưng không tìm được lời nào phù hợp, hắn không biết bản thân đối với Tần Uyển Tình ra sao, là yêu cuồng nhiệt? Hay chỉ là hứng thú nhất thời? Tất cả đều không đúng, rốt cuộc là thế nào? Ngay cả bản thân hắn cũng không rõ
Là tình thân Tần Uyển Tình từ đâu bước vào, một thân y phục màu đỏ mận, tóc tùy ý dùng trâm cài lên, nhẹ nhàng như nước, trầm tĩnh như mặt hồ mùa thu
Tình thân! Đúng vậy, chính là nó. Ngay từ đầu nhìn ánh mắt của Hoàn Tuyết, nàng đã cảm nhận được tình thân mãnh liệt, vốn dĩ chẳng phải thứ tình cảm nam nữ gì cả. Hoàn Tuyết giỏi nhìn thấu tâm tư của người khác, nhưng tâm tư của chính bản thân hắn lại không nhìn ra, nửa đời của hắn chỉ toàn tính toán và đối mặt với cuộc sống tàn nhẫn, thứ mà được gọi là ái tình hắn vốn dĩ chưa từng nếm thử, giờ lại xuất hiện một Tần Uyển Tình, một nữ nhân ngày xưa mà hắn yêu thương, thành ra làm hắn nhầm với tình yêu
Khi ta nói ngươi là phu quân, ngươi có cảm giác gì? Khi ta nói ngươi là ca ca, ngươi lại có cảm giác gì? Tần Uyển Tình chậm rãi dẫn dắt Hoàn Tuyết, đây là nghề của nàng cơ mà
Khi nghe nàng nhẹ nhàng vang lên hai từ ca ca, trái tim Hoàn Tuyết bất giác run rẩy, đây là loại cảm giác gì?
Thấy hắn im lặng, nàng liền không nói gì cả, nàng biết, hắn đang đấu tranh tư tưởng trong đầu mình, đấu tranh xem cái nào mới đúng
Haiz, nam nhân đẹp thật là ngốc nghếch
Từ hồi nhỏ, hắn đã bị cuốn vào giang hồ hiểm ác, bị cuốn vào những trận chiến phải trả bằng máu và nước mắt của bản thân, bị chính người thân ruồng bỏ, bị mắng là quái vật
Năm tám tuổi, hắn đã tự tay giết chết biểu huynh của hắn, ra tay không một chút do dự, nhưng điều này làm nổi lên làn sóng trong gia tộc hắn, bọn họ liền công khai chán ghét sợ hãi hắn, đến cả sự sống chết của hắn cũng không quan tâm
Hắn từng bước từng bước một đi trên con đường máu, giết cả gia tộc chỉ đổi lấy sự tự trọng cuối cùng, ngay cả một con quỷ cũng không bằng hắn
Hắn độc ác, ra tay tàn nhẫn, hắn giết những kẻ ngáng chân hắn
Người duy nhất hắn không giết năm ấy, chính là Tần Uyển Tình, lúc ấy nàng chỉ mới năm tuổi, nhỏ nhắn như vậy, đáng yêu như vậy. Nàng liều mình bảo vệ một kẻ nàng mới quen, nàng chỉ bé như hạt tiêu, vậy mà dũng cảm chắn cho hắn
Nụ cười của nàng giống như ánh nắng mặt trời, từng chút từng chút sưởi ấm hắn, ôm ấp trái tim chồng chất vết thương của hắn, không sợ hãi hắn, làm hắn cảm thấy cuộc đời vẫn còn tươi đẹp đến nhường nào
Tất cả chỉ là tình thân hay sao?
Lần thứ hai hắn thấy nàng, chính là vài hôm trước, hắn đã vui đến nhường nào, nhưng chỉ là vui khi gặp lại một vị muội muội ngày xưa, trái tim hắn lúc ấy không hề loạn nhịp, hắn muốn bảo vệ nàng, chỉ vì ngày xưa nàng đã cho hắn hi vọng
Hắn muốn yêu thương nàng, chứ không phải kết hôn với nàng, hắn làm nam sủng của nàng, chứ không phải phu quân danh chính ngôn thuận của nàng
Hoàn Tuyết trầm tĩnh một lúc lâu, cơm canh đều đã nguội lạnh, hắn mới nhẹ nhàng ngước đầu lên, dường như hắn đã có câu trả lời, hắn muốn nói nhưng lại thôi, cuối cùng triệt để im lặng
....
Từ giờ sẽ viết dài hơn bình thường
/73
|