Vương Phi Của Phúc Hắc Vương Gia

Chương 1: Xuyên không

/3


Chương 1: Xuyên không

Trên chiếc giường ghỗ gần như đã mục nát, có một cô gái... à không là một cô bé.. cũng không phải nói đúng hơn là một nữ tữ nhỏ nhắn. Khuôn mặt nữ tử đen đúa xấu xí, trên người bận bộ đồ bằng vải thô có chút cũ. Đôi mắt nữ tử nhắm nghiềng đột nhiên đôi mắt mở ra, đôi mắt màu huyết đồng đỏ ngầu quỷ dị. Tuy nói là huyết đồng nhưng thực chất lại âm u, lạnh lẽo. Phút chóc trong căn phòng không khí chợt giảm xuống đến đáng sợ.

Minh Thiên Nguyệt hiếp mắt nhìn một lược căn phòng. Đây là cái rãnh nào vậy nè. Mẹ nó, tên chết tiệt Mộc Hoàng dám lợi dụng chuyện Black chết mà lừa nàng, trong lúc nàng sơ hở mà đẩy nàng xuống vực, để nàng gặp lại hắn nàng nhất nhất cho hắn vài châm để hắn sống không băng chết. Trong lòng Minh Thiên Nguyệt cáo giận nhưng khuông mặt vẫn thủy chung lạnh nhạt, trên khéo môi cong lên một nụ cười từ ái cho thấy nàng rất ngứa tay (Tiêu: ớn lạnh)

Trong lúc còn miên mang suy nghĩ thì ngoài cửa "két" một tiếng cánh cửa luôn đóng chặt đột nhiên mỡ ra, theo sao là tiểu cô nương vận lục y. Tiểu cô nương này nhìn qua cũng chỉ mười mấy tuổi, trên tay bưng một chậu nước bằng đồng. Lúc nữ tử nhìn thấy nàng ngồi trên giường thì phản ứng đầu tiên là giật mình, tiếp theo chính là nước mắt như mưa, chạy đến ôm đùi nàng mà khóc rống: "Tiểu thư a, người làm nô tỳ lo lắng lắm, người biết không, sao người lại dại dột như vậy chứ ... ô... ô người thật quá đáng sao lại bỏ mặt nô tỳ mà đi như vậy .. ô.. ô"

Trên trán Minh Thiên Nguyệt trượt xuống một hàng hắc tuyến, khóe môi co quắp. Lão thiên ngươi nói cho ta biết rốt cuộc có chuyện gì có được không. Cân nhắc lại một chút, lại nhìn cách bố trí của căn phong. FUCK YOUR MOTHER. Có cần cẩu huyết tới vậy không. Hít vào thở ra, Minh Thiên Nguyệt tận lực điều chỉnh lại tinh thần, lại đưa ánh mắt nhìn ngưới đang ôm đùi của mình khóc rống, bất đắt dĩ nói:

"Ta còn chưa có chết ngươi khóc cái gì?"

Lục Nhạn rốt cuộc cũng ý thức được việc mình làm. Đứng lên lao khô khóe mắt còn vương vướng nước, cuối đầu thấp giọng nói: "Tiểu thư, em xin lỗi..."

"Thôi bỏ qua đi, thật ra, ta muốn hỏi, ta là ai, ngươi là ai thế, đây là đâu vậy???" Minh Thiên Nguyệt quấn quơ nói một câu, đưa ánh mắt vô tội nhìn Lục Nhạn

Lục Nhạn sững sờ, tiểu thư vừa nói gì thế, không lẽ tiểu thư bị đập đầu rồi, trời ơi nếu để cho tên Lục Phong biết chuyện này thực không biết hắn lột da mình thế nào nữa. Sợ hãi nhìn Minh Thiên Nguyệt: "Tiểu thư, người đừng làm nô tỳ sợ, Lục Phong hắn mà biết chắc chắn sẽ rút gân nô tỳ mất"

"Ta hỏi ngươi, ta là ai, ngươi là ai, đây là đâu" giọng nàng lành lạnh, thiên thần làm không được nàng liền làm ác

Lục Nhạn sợ đến co rụt cổ. Cái loại khí tức này thực đáng sợ. Tuy Lục Nhạn từng trải qua quấn luyện, nhưng đối mặt với khí tức áp bách trời cao này thì nàng nhận thya rồi

"Dạ tiểu thư người tên Trương Huyết Nguyệt, nô tỳ tên Lục Nhạn, đây là Thường tướng phủ, người là Đại tiểu thư của phủ... và còn một điều người nên biết người là môn chủ của Hàn Ngọc" Lục Nhạn khôi phục lại thần sắc nghiêm túc nói chuyện với nàng, lại cẩn thận dặn dò nàng thêm mấy câu: "Hàn Ngọc là nơi coi tiền mà làm việc. Là nơi do người lập nên, trên gian hồ danh tiếng ngang ngữa Tuyệt,..."

Môn chủ Hàn Ngọc, xem ra thân phận vị tiểu thư này chỉ sợ không đơn giản như vậy

"Sao này không cần xưng nô tỳ gì cả với ta" Minh Thiên Nguyệt ghét nhất cái kiểu  một tiếng nô tỳ hai tiếng nô tỳ,  vừa rờm rà lại lôi thôi, ngứa lỗ tai chết được

"Nhưng mà... không xưng nô tỳ thế thì xưng bằng gì đây tiểu thư?"  Lục Nhạn do dự lại thấy ánh mắt lạnh lẽo của Minh Thiên Nguyệt nhìn sang thì ngậm miệng hỏi sang chuyện khác

"Sau này, người trong Hàn Ngọc gọi ta là chủ tử nhưng không phép được xưng thuộc hạ. Ngươi nói với mọi người lập đó làm môn quy, ai vi phạm phạt 500 đại bản, đánh không đủ thì phạt luôn người đánh" không phải cổ đại hay dùng cái này để xương hô với chủ nhân của mình hay sao, mà nàng lại không quen với việc người khác xưng hô thuộc hạ với nàng thế nên cần phải làm rõ một chút cẩn thận bị nàng thu thập thì tội lắm, lại nói: "Ngươi đi nói với những người khác đổi tên Hàn Ngọc thành Dạ Sát đi, ta thấy Dạ Sát hay hơn Hàn Ngọc"

Lục Nhạn sững sờ, tiểu thư cho mọi người trong Hàn Ngọc à không..là Dạ Sát xưng hô ngang hàng với người hay sao, thật lạ, tiểu thư thay đổi. Thật tốt, phu nhân linh thiên trên trời nhất định sẽ rất vui đây.

"Dạ tiểu thư" đáp lại một tiếng Lục Nhạn thần sắc vui vẻ chạy ra ngoài đi báo với nhóm người Lục Phong


/3

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status