Tuyết lớn rời hết vài ngày, cuối cùng cũng dừng lại, thái dương không lộ diện hai hôm nay cuối cùng cũng tươi cười lộ mặt (thái dương= mặt trời), ánh sáng sáng chói soi rọi khắp mặt đất, khiến người ta cảm thấy ấm áp.
Trong căn phòng cũ nát, Lee Sung Min vươn cái lưng lười, sau đó từ từ mở mắt, giấc ngủ này, cậu cảm thấy rất thoải mái, và đây cũng là giấc ngủ an lành đầu tiên sau khi cậu xuyên không đến đây.
Tuy rằng trên người vẫn còn đau âm ẩm, nhưng mà, ngủ một giấc, cậu cảm thấy tinh thần thoải mái nhiều.
Một trận khóc nho nhỏ thu hút sự chú ý của Lee Sung Min, cậu nhíu nhíu mày, mới sáng sớm, là ai đang khóc?
Lee Sung Min kéo chăn ra, bước xuống giường, một cơn hàn lạnh ập đến, khiến cậu chịu không nổi khẽ run lên, cậu đột nhiên nhớ lại, đêm hôm qua cậu bị tên nam nhân đáng chết kia ném xuống nền đất tuyết, sau đó, trên đường cậu về phòng thì bị ngất đi, vậy thì, là ai đưa cậu về đây?
Không lẽ là tên thối tha ấy? Hắn làm sao có lòng tốt như thế? Nghĩ tới thái độ hàn băng vô tình của Jo Kyu Hyun, Lee Sung Min rất nhanh đã phủ định suy đoán, tên nam nhân ích kỉ ấy hận một nỗi không thể hành hạ chết cậu, làm sao có lòng tốt đưa cậu về đây? E là, đêm qua thấy cậu ngất đi, hắn còn cười thầm nữa!
Nhưng mà, nếu như không phải hắn, thì là ai chứ? Đêm hôm qua, không phải chỉ có tên nam nhân thối ấy ở đó?
Lee Sung Min ão não lắc lắc đầu, nói chung bất kể hắn là ai, cậu cũng không tha thứ cho tên nam nhân thối tha kia! Hứ, người nam nhân như hắn, căn bản không xứng được tha thứ!
Lee Sung Min trước nay tính tình thẳng thắn, đối với việc cậu xuyên không đến đây và bị Jo Kyu Hyun đánh vài lần, cậu đã ghi nhớ trong lòng, nếu như có thể, cậu rất muốn giết chết Jo Kyu Hyun tên ác ma chỉ biết ức hiếp kẻ yếu này!
Đột nhiên, ánh mắt Lee Sung Min rơi tại đầu giường, cả người ngẩn ngơ, bởi vì, bên cạnh chiếc gối ở đầu giường, để một mảnh vải nhỏ màu xám nhạt, trên đó không biết dùng gì viết một số chữ.
Lee Sung Min nhíu nhíu mày, đưa tay cầm lấy tấm vài nhỏ, chăm chú nhìn, đối với cổ văn, Lee Sung Min cũng biết được không nhiều, lúc cậu còn ở trường cảnh sát, đã từng theo người cha thích khảo cổ đi khảo qua vài lần, bởi thế, cậu cũng biết được chút ít.
May thay, ngôn ngữ ở đây không những giống hệt thế kỉ 21, mà ngay cả chữ cũng tương đối giống cổ văn của thế kỉ 21, cậu có thể miễn cưỡng đọc được chữ trên tấm vải.
Chỉ thấy trên tấm vải nhỏ viết rằng: Mỹ nhân, mạng của cậu là do ta cứu, hãy nhớ lời hứa của cậu.
Lee Sung Min nhíu nhíu mày, người này khẩu khí lớn quá, cậu không thích chút nào, dù là mạng cậu là do hắn cứu thì sao nào? Cậu đâu hề đồng ý với hắn việc gì!
Lee Sung Min căm hận ném tấm vải qua cửa sổ, lớn tiếng hét: “Đi chết đi, nam nhân đáng chết!”
Ném xong tấm vải, Lee Sung Min mới đi ra ngoài, đột nhiên, âm thanh tựa hư tựa vô lại lần nữa truyền đến tai cậu, nghe thấy tiếng khóc, Lee Sung Min do xét khu vườn tĩnh lặng, bất giác rợn người, âm thanh ấy bi bi thiết thiết, phảng phất phiêu diêu trong khu vườn vắng lặng, khiến người khác sởn gai óc.
Lee Sung Min nuốt vội nước bọt, cố nhịn cơn hoảng sợ trong lòng, đi về hướng góc vườn.
Tuy nhiên, khi cậu sắp đến góc vườn, tiếng khóc ấy bỗng nhiên dừng lại, như thế, cơn hoảng sợ trong lòng Lee Sung Min đã lên đến đỉnh điểm, cậu không xui xẻo đến thế chứ, gặp phải ma sao?
Trong lúc Lee Sung Min hoảng sợ cực độ, đột nhiên bị người ta vỗ mạnh một cái, một âm thanh truyền lại: “Vương phi, người khỏe hơn chưa?”
Sự đột ngột này, dọa Lee Sung Min hét lên một tiếng, đợi khi cậu hoàn hồn, mới phát hiện, đứng trước mặt cậu vốn không phải ma mà là thị vệ thân cận của tên nam nhân chết tiệt kia, Lee Joon.
Trong tay Lee Joon đang bưng một thứ đen sì, tức thời đang có chút ngờ hoặc nhìn Lee Sung Min, nghi ngờ hỏi: “Vương phi, người sao vậy? Có chuyện gì sao?”
Thấy người đến là Lee Joon, Lee Sung Min mới thở phào, sau đó nhìn Lee Joon với thần sắc đầy phòng bị, nói: “Ngươi đến đây làm gì?”
Nhìn thấy thần sắc phòng bị của Lee Sung Min, Lee Joon không chút để tâm, mà còn để chén đen sì trên ta xuống bàn, nói: “Vương phi, Lee Joon biết đêm qua người bị cảm lạnh, cho nên bảo thiện phòng nấu ít thuốc giải phong hàn, người nhân lúc còn nóng uống đi!”
Thuốc? Thì ra, tên Lee Joon này mang thuốc cho mình, Lee Sung Min trước giờ là người ân oán phân minh, cậu tuy rất ghét Jo Kyu Hyun, nhưng Lee Joon vì cậu mà đem thuốc đến, thái độ khi nãy làm cậu cảm thấy có chút áy náy.
Cúi đầu, có chút ngại ngùng nói: “Xin lỗi, ta không biết ngươi đưa thuốc đến cho ta, ta đã đỡ nhiều rồi, không cần uống thuốc đâu!”
Đỡ nhiều rồi? Nghe thấy lời của Lee Sung Min, Lee Joon bất giác cảm thấy kì lạ, hắn ta tuy không phải là đại phu, nhưng mà, lại biết chút ít y thuật, đêm hôm qua, hắn ta rõ ràng thấy Lee Sung Min bị nhiễm phong hàn, vả lại còn rất nghiêm trọng, mới qua một đêm, làm sao không sao?
Nghĩ tới đây, Lee Joon bất giác đưa cánh tay thon dài, hướng phía trán Lee Sung Min.
Tuy nhiên, Lee Sung Min khẽ né, tránh sự tiếp xúc của Lee Joon, cậu tuy không ghét Lee Joon, nhưng không có nghĩa là cậu chấp nhận để hắn ta động đến mình.
Còn Lee Joon vì hành động vô thức của mình làm cho sửng sốt, tay hắn ta hóa thạch ở không trung, trên mặt vô cớ nóng lên, hắn vậy là sao? Sao lại có thể vô lễ như vậy với vương phi?
Trong căn phòng cũ nát, Lee Sung Min vươn cái lưng lười, sau đó từ từ mở mắt, giấc ngủ này, cậu cảm thấy rất thoải mái, và đây cũng là giấc ngủ an lành đầu tiên sau khi cậu xuyên không đến đây.
Tuy rằng trên người vẫn còn đau âm ẩm, nhưng mà, ngủ một giấc, cậu cảm thấy tinh thần thoải mái nhiều.
Một trận khóc nho nhỏ thu hút sự chú ý của Lee Sung Min, cậu nhíu nhíu mày, mới sáng sớm, là ai đang khóc?
Lee Sung Min kéo chăn ra, bước xuống giường, một cơn hàn lạnh ập đến, khiến cậu chịu không nổi khẽ run lên, cậu đột nhiên nhớ lại, đêm hôm qua cậu bị tên nam nhân đáng chết kia ném xuống nền đất tuyết, sau đó, trên đường cậu về phòng thì bị ngất đi, vậy thì, là ai đưa cậu về đây?
Không lẽ là tên thối tha ấy? Hắn làm sao có lòng tốt như thế? Nghĩ tới thái độ hàn băng vô tình của Jo Kyu Hyun, Lee Sung Min rất nhanh đã phủ định suy đoán, tên nam nhân ích kỉ ấy hận một nỗi không thể hành hạ chết cậu, làm sao có lòng tốt đưa cậu về đây? E là, đêm qua thấy cậu ngất đi, hắn còn cười thầm nữa!
Nhưng mà, nếu như không phải hắn, thì là ai chứ? Đêm hôm qua, không phải chỉ có tên nam nhân thối ấy ở đó?
Lee Sung Min ão não lắc lắc đầu, nói chung bất kể hắn là ai, cậu cũng không tha thứ cho tên nam nhân thối tha kia! Hứ, người nam nhân như hắn, căn bản không xứng được tha thứ!
Lee Sung Min trước nay tính tình thẳng thắn, đối với việc cậu xuyên không đến đây và bị Jo Kyu Hyun đánh vài lần, cậu đã ghi nhớ trong lòng, nếu như có thể, cậu rất muốn giết chết Jo Kyu Hyun tên ác ma chỉ biết ức hiếp kẻ yếu này!
Đột nhiên, ánh mắt Lee Sung Min rơi tại đầu giường, cả người ngẩn ngơ, bởi vì, bên cạnh chiếc gối ở đầu giường, để một mảnh vải nhỏ màu xám nhạt, trên đó không biết dùng gì viết một số chữ.
Lee Sung Min nhíu nhíu mày, đưa tay cầm lấy tấm vài nhỏ, chăm chú nhìn, đối với cổ văn, Lee Sung Min cũng biết được không nhiều, lúc cậu còn ở trường cảnh sát, đã từng theo người cha thích khảo cổ đi khảo qua vài lần, bởi thế, cậu cũng biết được chút ít.
May thay, ngôn ngữ ở đây không những giống hệt thế kỉ 21, mà ngay cả chữ cũng tương đối giống cổ văn của thế kỉ 21, cậu có thể miễn cưỡng đọc được chữ trên tấm vải.
Chỉ thấy trên tấm vải nhỏ viết rằng: Mỹ nhân, mạng của cậu là do ta cứu, hãy nhớ lời hứa của cậu.
Lee Sung Min nhíu nhíu mày, người này khẩu khí lớn quá, cậu không thích chút nào, dù là mạng cậu là do hắn cứu thì sao nào? Cậu đâu hề đồng ý với hắn việc gì!
Lee Sung Min căm hận ném tấm vải qua cửa sổ, lớn tiếng hét: “Đi chết đi, nam nhân đáng chết!”
Ném xong tấm vải, Lee Sung Min mới đi ra ngoài, đột nhiên, âm thanh tựa hư tựa vô lại lần nữa truyền đến tai cậu, nghe thấy tiếng khóc, Lee Sung Min do xét khu vườn tĩnh lặng, bất giác rợn người, âm thanh ấy bi bi thiết thiết, phảng phất phiêu diêu trong khu vườn vắng lặng, khiến người khác sởn gai óc.
Lee Sung Min nuốt vội nước bọt, cố nhịn cơn hoảng sợ trong lòng, đi về hướng góc vườn.
Tuy nhiên, khi cậu sắp đến góc vườn, tiếng khóc ấy bỗng nhiên dừng lại, như thế, cơn hoảng sợ trong lòng Lee Sung Min đã lên đến đỉnh điểm, cậu không xui xẻo đến thế chứ, gặp phải ma sao?
Trong lúc Lee Sung Min hoảng sợ cực độ, đột nhiên bị người ta vỗ mạnh một cái, một âm thanh truyền lại: “Vương phi, người khỏe hơn chưa?”
Sự đột ngột này, dọa Lee Sung Min hét lên một tiếng, đợi khi cậu hoàn hồn, mới phát hiện, đứng trước mặt cậu vốn không phải ma mà là thị vệ thân cận của tên nam nhân chết tiệt kia, Lee Joon.
Trong tay Lee Joon đang bưng một thứ đen sì, tức thời đang có chút ngờ hoặc nhìn Lee Sung Min, nghi ngờ hỏi: “Vương phi, người sao vậy? Có chuyện gì sao?”
Thấy người đến là Lee Joon, Lee Sung Min mới thở phào, sau đó nhìn Lee Joon với thần sắc đầy phòng bị, nói: “Ngươi đến đây làm gì?”
Nhìn thấy thần sắc phòng bị của Lee Sung Min, Lee Joon không chút để tâm, mà còn để chén đen sì trên ta xuống bàn, nói: “Vương phi, Lee Joon biết đêm qua người bị cảm lạnh, cho nên bảo thiện phòng nấu ít thuốc giải phong hàn, người nhân lúc còn nóng uống đi!”
Thuốc? Thì ra, tên Lee Joon này mang thuốc cho mình, Lee Sung Min trước giờ là người ân oán phân minh, cậu tuy rất ghét Jo Kyu Hyun, nhưng Lee Joon vì cậu mà đem thuốc đến, thái độ khi nãy làm cậu cảm thấy có chút áy náy.
Cúi đầu, có chút ngại ngùng nói: “Xin lỗi, ta không biết ngươi đưa thuốc đến cho ta, ta đã đỡ nhiều rồi, không cần uống thuốc đâu!”
Đỡ nhiều rồi? Nghe thấy lời của Lee Sung Min, Lee Joon bất giác cảm thấy kì lạ, hắn ta tuy không phải là đại phu, nhưng mà, lại biết chút ít y thuật, đêm hôm qua, hắn ta rõ ràng thấy Lee Sung Min bị nhiễm phong hàn, vả lại còn rất nghiêm trọng, mới qua một đêm, làm sao không sao?
Nghĩ tới đây, Lee Joon bất giác đưa cánh tay thon dài, hướng phía trán Lee Sung Min.
Tuy nhiên, Lee Sung Min khẽ né, tránh sự tiếp xúc của Lee Joon, cậu tuy không ghét Lee Joon, nhưng không có nghĩa là cậu chấp nhận để hắn ta động đến mình.
Còn Lee Joon vì hành động vô thức của mình làm cho sửng sốt, tay hắn ta hóa thạch ở không trung, trên mặt vô cớ nóng lên, hắn vậy là sao? Sao lại có thể vô lễ như vậy với vương phi?
/322
|