Mặc cho Lee Sung Min ngất lịm đi, hắn vẫn không nhìn cậu lấy một lần, bước nhanh đến mở mạnh cửa, hàn giọng nói với hai nha hoàn đứng hầu trước cửa:“ Đi gánh thau nước lạnh lại đây.” (hồi xưa xài giếng nên phải gánh nước đó mà ^^)
Hai nha hoàn khi nãy đứng hầu trước tân phòng, sớm đã biết được động tĩnh trong ấy, nay nghe thấy lời phân phó của hắn họ liền đồng thanh kính cẩn đáp: “Vâng Thất vương gia.”
Tên thất vương gia khẽ hừ một tiếng, quay lại tân phòng, hắn thay chiếc áo bào khác và lẳng lặng ngồi trên ghế, dưới ánh sáng mờ ảo của hỷ nến, gương mặt ẩn trong âm ảnh toát lên vẻ phẫn nộ vô biên.
Rất nhanh, hai nha hoàn đã đem đến thau nước lạnh, dưới sự phân phó của tên nam nhân ấy toàn bộ đều được tạt cả lên người ngừơi con trai đang ngất lịm đi —— Lee Sung Min.
Lee Sung Min cảm thấy được cơn lạnh thấu xương, người cậu khẽ run lên vì lạnh, từ từ tỉnh lại trong cơn hôn mê, vừa đau vừa lạnh, mở dần đôi mắt, phải một lúc lâu cậu mới dần hoàn hồn, trong thời tiết giá lạnh này thậm chí hắn có thể cho người tạt nước lên người cậu!
Thấy Lee Sung Min hồi tỉnh, tên nam nhân ấy lộ ra nụ cười tựa hồ ác, hắn đột nhiên đứng dậy, bước đến bên Lee Sung Min, dùng sức nắm chặt lấy chiếc cằm bé nhỏ của cậu: “Bổn vương hỏi ngươi lần nữa, Lee Yoo Ra giờ ở đâu, tại sao ngươi lại xuất hiện trong tân phòng của bổn vương.”
Cậu nhìn thấy đôi mâu đen tựa như ác ma kia trong lòng không khỏi trỗi dậy nỗi sợ hãi. Dù cơn đau từ chiếc cằm bé nhỏ càng ngày càng đau khiến cậu như muốn ngất đi lần nữa nhưng thiên bẩm không phục hàng, Lee Sung Min càng ra sức chống cự, đôi tay dùng sức đẩy hắn ra xa, căm phẫn vô cùng:
“Ta căn bản không biết nói gì và không biết ngươi, ngươi mau thả ta ra.”
“Được lắm.”
Tên nam nhân ấy vừa nghe thấy lời Lee Sung Min thốt ra, đột ngột buông tay ra khỏi cằm cậu, siết chặt lấy cổ cậu, lạnh lùng nói: “Ngươi đừng nghĩ ngươi là con trai của Lee thừa tướng thì bổn vương không dám giết ngươi. Bổn vương cho ngươi biết, thứ bổn vương không có chính là nại tâm ( dịch qua tiếng việt mình là nhẫn nại), ngươi tốt nhất nói ra nơi Lee Yoo Ra đang ở, bằng không, bổn vương sẽ giết ngươi ngay tức khắc.
”Cái gì mà bổn vương? Rồi Lee Yoo Ra? Cậu vốn không quen biết, nhìn người nam nhân đang siết chặt lấy cổ mình Lee Sung Min như sắp điên tiết lên.
Đây rốt cuộc là chuyện gì? Ác ma đang siết lấy cổ cậu, ép hỏi một người mà cậu không biết kia hắn thật sự là ai? Tại sao sau khi tỉnh lại tất cả trở nên như vậy?
Nhìn bối cảnh ở đây và cách ăn mặc của họ, Lee Sung Min cảm thấy cậu điên thật rồi, không lẽ mọi việc đúng như cậu đã suy đoán, cậu xuyên không rồi ư? Nhưng vấn đề là cậu xuyên không đến nơi nào? Và tên nam nhân trước mặt cậu là ai?
Hai nha hoàn khi nãy đứng hầu trước tân phòng, sớm đã biết được động tĩnh trong ấy, nay nghe thấy lời phân phó của hắn họ liền đồng thanh kính cẩn đáp: “Vâng Thất vương gia.”
Tên thất vương gia khẽ hừ một tiếng, quay lại tân phòng, hắn thay chiếc áo bào khác và lẳng lặng ngồi trên ghế, dưới ánh sáng mờ ảo của hỷ nến, gương mặt ẩn trong âm ảnh toát lên vẻ phẫn nộ vô biên.
Rất nhanh, hai nha hoàn đã đem đến thau nước lạnh, dưới sự phân phó của tên nam nhân ấy toàn bộ đều được tạt cả lên người ngừơi con trai đang ngất lịm đi —— Lee Sung Min.
Lee Sung Min cảm thấy được cơn lạnh thấu xương, người cậu khẽ run lên vì lạnh, từ từ tỉnh lại trong cơn hôn mê, vừa đau vừa lạnh, mở dần đôi mắt, phải một lúc lâu cậu mới dần hoàn hồn, trong thời tiết giá lạnh này thậm chí hắn có thể cho người tạt nước lên người cậu!
Thấy Lee Sung Min hồi tỉnh, tên nam nhân ấy lộ ra nụ cười tựa hồ ác, hắn đột nhiên đứng dậy, bước đến bên Lee Sung Min, dùng sức nắm chặt lấy chiếc cằm bé nhỏ của cậu: “Bổn vương hỏi ngươi lần nữa, Lee Yoo Ra giờ ở đâu, tại sao ngươi lại xuất hiện trong tân phòng của bổn vương.”
Cậu nhìn thấy đôi mâu đen tựa như ác ma kia trong lòng không khỏi trỗi dậy nỗi sợ hãi. Dù cơn đau từ chiếc cằm bé nhỏ càng ngày càng đau khiến cậu như muốn ngất đi lần nữa nhưng thiên bẩm không phục hàng, Lee Sung Min càng ra sức chống cự, đôi tay dùng sức đẩy hắn ra xa, căm phẫn vô cùng:
“Ta căn bản không biết nói gì và không biết ngươi, ngươi mau thả ta ra.”
“Được lắm.”
Tên nam nhân ấy vừa nghe thấy lời Lee Sung Min thốt ra, đột ngột buông tay ra khỏi cằm cậu, siết chặt lấy cổ cậu, lạnh lùng nói: “Ngươi đừng nghĩ ngươi là con trai của Lee thừa tướng thì bổn vương không dám giết ngươi. Bổn vương cho ngươi biết, thứ bổn vương không có chính là nại tâm ( dịch qua tiếng việt mình là nhẫn nại), ngươi tốt nhất nói ra nơi Lee Yoo Ra đang ở, bằng không, bổn vương sẽ giết ngươi ngay tức khắc.
”Cái gì mà bổn vương? Rồi Lee Yoo Ra? Cậu vốn không quen biết, nhìn người nam nhân đang siết chặt lấy cổ mình Lee Sung Min như sắp điên tiết lên.
Đây rốt cuộc là chuyện gì? Ác ma đang siết lấy cổ cậu, ép hỏi một người mà cậu không biết kia hắn thật sự là ai? Tại sao sau khi tỉnh lại tất cả trở nên như vậy?
Nhìn bối cảnh ở đây và cách ăn mặc của họ, Lee Sung Min cảm thấy cậu điên thật rồi, không lẽ mọi việc đúng như cậu đã suy đoán, cậu xuyên không rồi ư? Nhưng vấn đề là cậu xuyên không đến nơi nào? Và tên nam nhân trước mặt cậu là ai?
/322
|