Khuôn viên.
Khi Lee Sung Min theo Lee ma ma đến khuôn viên, đã có năm sáu thô sứ a hoàn thân mặc vải thô ráp đứng đợi tại đó.
Trong đó có một nữ nhân trông như quản sự ma ma, khi thấy Lee ma ma liền vội vàng nghênh đón, trước là liếc Lee Sung Min một cái, ánh mắt thoáng qua tia khinh bỉ, sau đó tươi cười nói với Lee ma ma: “Y da, Lee quản gia, việc đưa người mới đến sao có thể làm phiền người? Chỉ cần người nói một tiếng, lão nô tự đi là được.”
Lee ma ma mặt cười nhưng lòng không cười gật đầu nói: “quản sự ma ma, người mới này giao cho ngươi!”
Nói xong bà ta lạnh lùng quay lại nhìn Lee Sung Min, ánh mắt tràn đầy mưu mô, nhưng tiếc là, Lee Sung Min giờ đây đang hưng phấn dò xét xung quanh, vốn không thấy ánh mắt của Lee ma ma.
Lee ma ma thấy Lee Sung Min vốn không lưu tâm đến bà ta, liền nói với quản sự ma ma kia: “Người mới không biết quy củ, ngươi hãy dạy dỗ cẩn thận biết chưa?”
Quản sự ma ma trên mặt lộ ra thần sắc đã biết rồi, gật gật đầu.
Lee ma ma thấy quản sự ma ma đã hiểu ý bà ta, cũng không thèm ở lại lâu, nhìn cũng không nhìn Lee Sung Min quay người bước khỏi khuôn viên.
Còn Lee Sung Min hồn nhiên không biết mình đã bị rơi vào mưu kế của Lee ma ma, cậu hưng phấn dò xét cảnh sắc xung quanh, đặc biết là mảng hoa sắc đỏ ở không xa.
Nhanh chóng, một tiếng “hừ” tức giận ngắt quãng hứng thú thưởng hoa của cậu: “Người mới đến kia, còn không qua đến đây?”
Lee Sung Min quay người lại, nhìn người phụ nữ ( hồi xưa phụ nữ là chỉ ng` đã có chồng) có chút nghi hoặc hỏi: “Việc gì? Ngươi đang gọi ta sao?”
Nghe thấy lời của Lee Sung Min, các thô sứ a hoàn đứng cạnh nhịn không được che miệng cười, còn quản sự ma ma kia tức đến cơ thể căng thịt run lên, bởi vì, bà ta quản lí khuôn viên này bao năm, trước giờ chưa từng có thô sứ a hoàn nào dám không để bà ta trong mắt.
Giờ đây, mặt bà ta trầm xuống: “Ta bất kể ngươi có thân phận gì, chỉ cần ngươi đã đến khuôn viên này thì phải ngoan ngoãn mà làm việc, nếu không, ngươi đừng mong yên thân!”
Nói xong, quản sự ma ma không đợi Lee Sung Min nói gì, cười lạnh một tiếng, phân phó: “ Ji Yeon, hôm nay ngươi và cậu ta phụ trách mảng này, còn những người khác phải làm gì thì cứ làm đó.”
Lee Sung Min nhìn người thô sứ a hoàn cúi đầu tên Ji Yeon kia, lời của quản sự ma ma, cậu nghe không hiểu ý, nhưng nhìn những a hoàn vẻ mặt thoát nạn xung quanh, trong lòng bất giác dâng lên cảm giác bất an, chắc chắn đó không phải là việc tốt gì.
Quả nhiên, quản sự ma ma cười lạnh, nói: “Trước trưa hôm nay, nếu như các ngươi không tưới hết mảng Liên Đường này, các ngươi không được ăn cơm trưa.”
Dứt lời, quản sự ma ma không đợi Lee Sung Min phản ứng lại, liền quay thân hình béo ịch rời khỏi.
Sau khi quản sự ma ma rời đi, các thô sứ a hoàn khác cũng nối tiếp rời khỏi, chỉ còn lại thô sứ a hoàn tên Ji Yeon và Lee Sung Min.
Khi Lee Sung Min theo Lee ma ma đến khuôn viên, đã có năm sáu thô sứ a hoàn thân mặc vải thô ráp đứng đợi tại đó.
Trong đó có một nữ nhân trông như quản sự ma ma, khi thấy Lee ma ma liền vội vàng nghênh đón, trước là liếc Lee Sung Min một cái, ánh mắt thoáng qua tia khinh bỉ, sau đó tươi cười nói với Lee ma ma: “Y da, Lee quản gia, việc đưa người mới đến sao có thể làm phiền người? Chỉ cần người nói một tiếng, lão nô tự đi là được.”
Lee ma ma mặt cười nhưng lòng không cười gật đầu nói: “quản sự ma ma, người mới này giao cho ngươi!”
Nói xong bà ta lạnh lùng quay lại nhìn Lee Sung Min, ánh mắt tràn đầy mưu mô, nhưng tiếc là, Lee Sung Min giờ đây đang hưng phấn dò xét xung quanh, vốn không thấy ánh mắt của Lee ma ma.
Lee ma ma thấy Lee Sung Min vốn không lưu tâm đến bà ta, liền nói với quản sự ma ma kia: “Người mới không biết quy củ, ngươi hãy dạy dỗ cẩn thận biết chưa?”
Quản sự ma ma trên mặt lộ ra thần sắc đã biết rồi, gật gật đầu.
Lee ma ma thấy quản sự ma ma đã hiểu ý bà ta, cũng không thèm ở lại lâu, nhìn cũng không nhìn Lee Sung Min quay người bước khỏi khuôn viên.
Còn Lee Sung Min hồn nhiên không biết mình đã bị rơi vào mưu kế của Lee ma ma, cậu hưng phấn dò xét cảnh sắc xung quanh, đặc biết là mảng hoa sắc đỏ ở không xa.
Nhanh chóng, một tiếng “hừ” tức giận ngắt quãng hứng thú thưởng hoa của cậu: “Người mới đến kia, còn không qua đến đây?”
Lee Sung Min quay người lại, nhìn người phụ nữ ( hồi xưa phụ nữ là chỉ ng` đã có chồng) có chút nghi hoặc hỏi: “Việc gì? Ngươi đang gọi ta sao?”
Nghe thấy lời của Lee Sung Min, các thô sứ a hoàn đứng cạnh nhịn không được che miệng cười, còn quản sự ma ma kia tức đến cơ thể căng thịt run lên, bởi vì, bà ta quản lí khuôn viên này bao năm, trước giờ chưa từng có thô sứ a hoàn nào dám không để bà ta trong mắt.
Giờ đây, mặt bà ta trầm xuống: “Ta bất kể ngươi có thân phận gì, chỉ cần ngươi đã đến khuôn viên này thì phải ngoan ngoãn mà làm việc, nếu không, ngươi đừng mong yên thân!”
Nói xong, quản sự ma ma không đợi Lee Sung Min nói gì, cười lạnh một tiếng, phân phó: “ Ji Yeon, hôm nay ngươi và cậu ta phụ trách mảng này, còn những người khác phải làm gì thì cứ làm đó.”
Lee Sung Min nhìn người thô sứ a hoàn cúi đầu tên Ji Yeon kia, lời của quản sự ma ma, cậu nghe không hiểu ý, nhưng nhìn những a hoàn vẻ mặt thoát nạn xung quanh, trong lòng bất giác dâng lên cảm giác bất an, chắc chắn đó không phải là việc tốt gì.
Quả nhiên, quản sự ma ma cười lạnh, nói: “Trước trưa hôm nay, nếu như các ngươi không tưới hết mảng Liên Đường này, các ngươi không được ăn cơm trưa.”
Dứt lời, quản sự ma ma không đợi Lee Sung Min phản ứng lại, liền quay thân hình béo ịch rời khỏi.
Sau khi quản sự ma ma rời đi, các thô sứ a hoàn khác cũng nối tiếp rời khỏi, chỉ còn lại thô sứ a hoàn tên Ji Yeon và Lee Sung Min.
/322
|