Ưu Vô Song quay đầu lại cười, nhìn Lãnh Như Tuyết, nói: “Lãnh Như Tuyết, nếu như ta nói linh hồn ta không phải của thể xác này thì sao? Chàng có tin không?”
Nhìn nụ cười tươi như hoa của Ưu Vô Song, Lãnh Như Tuyết bất giác cảm thấy chuyện khó có thể tin, nhưng lại không biết tại sao, vô thức gật gật đầu, có lẽ, trong thâm tâm hắn, cũng cảm thấy, người nữ tử thông minh khả ái như Ưu Vô Song, có lẽ thật sự không thuộc về nơi này chăng?
Ưu Vô Song thấy Lãnh Như Tuyết tin lời nàng, nụ cười trên mặt càng tươi, nàng đưa tay, nhẹ nhàng nắm lấy cánh tay Lãnh Như Tuyết, cười nói: “Lãnh Như Tuyết, chàng muốn biết bộ dạng vốn dĩ của ta không?”
Lãnh Như Tuyết từ từ gật đầu, nhưng trong phút chốc, lại lắc đầu, đột nhiên dang tay, ôm chặt lấy Ưu Vô Song, ngữ khí có chút hoang mang nói: “Song Nhi, chỉ cần nàng ở bên cạnh ta là được, đừng đi…”
Trong lòng Ưu Vô Song bỗng ấm áp, nhẹ nhàng dựa đầu lên vai Lãnh Như Tuyết, nhìn đám mây trắng trên bầu trời, dịu dàng nói: “Ngốc, ta đã trở về, cả đời này cũng sẽ bên cạnh chàng, ta sẽ không rời khỏi. Ta chỉ là muốn, muốn để chàng biết hình dáng thật sự của ta, Như Tuyết, không lẽ chàng không muốn biết sao?”
Lãnh Như Tuyết đang định trả lời, nhưng đúng vào lúc này, tiếng gọi kinh ngạc của Lãnh Niệm lần nữa truyền đến: “Phụ thân?”
Ưu Vô Song và Lãnh Như Tuyết nghe thấy tiếng gọi cùng ngẩn đầu lên nhìn, chỉ thấy nơi cách họ không xa, Tiêu Tịch một thân bạch y bay phất phới, lúc này đang đứng giữ rừng hoa, trên dung nhan tuấn mĩ vẫn là nụ cười nhàn nhạt ấy, còn trong vòng tay y, lúc này đang bế Lãnh Nhược Song.
Ưu Vô Song nhìn thấy Tiêu Tịch, vẻ mặt bất giác vui mừng, nhanh chân đi về phía y, mừng rỡ nói: “Tiêu Tịch, sao huynh lại đến đây?”
Tuấn nhan của Lãnh Như Tuyết trầm hẳn, nhanh chân lên trước, lần nữa kéo Ưu Vô Song vào lòng, nói: “Song Nhi, cẩn thận, đừng quên đứa bé trong bụng nàng.”
Ưu Vô Song vô nại lườm Lãnh Như Tuyết, đưa tay đẩy nhẹ hắn một cái, thấy đẩy không ra, cũng thôi, quay đầu mỉm cười với Tiêu Tịch oán trách nói: “Tiêu Tịch, sao mấy năm nay huynh không đến thăm ta?”
Tiêu Tịch mỉm cười, gật đầu với Lãnh Như Tuyết: “thảo dân Tiêu Tịch, tham kiến hoàng thượng, hoàng hậu nương nương!”
Ưu Vô Song khẽ sững sốt, rất nhanh đã cười thành tiếng, nói: “Tiêu Tịch, ở đây chỉ có chúng ta, huynh hà tất đa lễ? Trước kia, đâu thấy huynh đa lễ như vậy, không lẽ qua mấy năm, huynh cũng thay đổi rồi?”
Đối diện với lời cười nhạo của Ưu Vô Song, Tiêu Tịch chỉ cười mà không nói gì, y nhẹ nhàng xoa xoa đầu Lãnh Nhược Song, qua một lúc, mới nói với Ưu Vô Song: “Nương nương, phía trước họa sư trong cung đang họa tranh, hôm nay Tiêu Tịch đúng lúc đến đây, chi bằng vẽ cho hoàng thượng và nương nương một bức?”
Ưu Vô Song nghe thấy lời Tiêu Tịch, lòng khẽ sững sốt, nàng bất giác nhớ lại lúc ở thế kỉ 21, bức tranh khi ấy nhìn thấy, nghe Tiêu Hạn nói là có nguồng gốc từ chính tay nàng, không lẽ, đây là sự thật?
Chính trong lúc Ưu Vô Song trầm tư, lại nghe tiếng cười của Lãnh Như Tuyết nói: “Sớm đã nghe Tiêu Tịch văn võ y thuật rất giỏi, nhưng lại không biết ngươi cũng tinh thông họa ý, nếu đã như vậy, trẫm lại muốn xem xem, họa công của ngươi thế nào?”
Nói rồi, Lãnh Như Tuyết đã cao giọng phân phó cung nhân chuẩn bị bút mực, cùng tất cả họa cụ.
Và mọi thứ rất nhanh đã được chuẩn bị xong, Lãnh Như Tuyết ôm Ưu Vô Song vào lòng, sau đó cười nói với nữ nhi cách đó không xa: “Niệm Nhi, Nhược Nhi, mau lại đây.”
Niệm Nhi rất nhanh đã chạy bước nhỏ đến, chui vào lòng Ưu Vô Song, còn Lãnh Nhược Song lúc này tuy đã được Tiêu Tịch từ trong vòng tay đặt xuống dât, nhưng vẫn bám lấy Tiêu Tịch, chu chiếc miệng nhỏ, nói với Lãnh Như Tuyết: “Phụ hoàng, Nhược Nhi không qua, không qua đâu!”
Lãnh Như Tuyết cũng không miễn cưỡng, hắn cười nhẹ một tiếng, cười nói với Ưu Vô Song: “Song Nhi, xem ra Nhược Nhi bảo bối của trẫm rất thích Tiêu Tịch.”
Trong lòng Ưu Vô Song kích động, bởi vì, nàng biết, trong bức họa ở thế kỉ 21, không hề thấy nữ nhi, trên bức họa ấy, chỉ có nàng và Lãnh Như Tuyết, còn có con trai.
Còn con trai, cũng giống như lúc này, chui trong lòng nàng, và nàng hôm nay, cũng đúng lúc mặc bộ y phục màu tím nhạt, sau lưng, là chiếc ghế do cung nhân lanh lợi mang đến, nếu như lúc này, nàng và Lãnh Như Tuyết ngồi lên chiếc ghế, vậy thì, không khác gì cảnh trong bức tranh ấy.
Không lẽ, bức tranh ấy, chính là vẽ ở đây sao? Người vẽ cho họ, chính là Tiêu Tịch? Nhưng mà, bộ dạng trong tranh của nàng rõ ràng là của thế kỉ 21, đây lại là việc gì?
Trong lúc Ưu Vô Song trầm tư không hiểu, Lãnh Như Tuyết đã kéo nàng ngồi lên ghế, còn Niệm Nhi, cũng rất nhanh chui vào lòng nàng.
Tiêu Tịch ở đối diện cũng đã bắt đầu vẽ, Lãnh Nhược Song bám lấy y không buông cũng ngoan ngoãn đứng bên cạnh y, một đôi mắt to nho nhỏ, tròn to nhìn theo, nhìn Tiêu Tịch đang chăm chú vẽ.
Đại khái qua thời gian một tách trà, Tiêu Tịch nhẹ nhàng đặt bút mực trong tay xuống, cười nói: “xong rồi.”
Còn Lãnh Nhược Song lúc này đột nhiên chỉ vào bức họa bằng giọng trẻ con nói: “Mami không có mặt, mami không có mặt.”
Nghe thấy lời của Lãnh Nhược Song, Lãnh Như Tuyết nhanh chóng bước qua đấy, khi ánh mắt hắn chạm vào bức tranh, tuấn nhan bất giác trầm xuống, nhìn Tiêu Tịch nói: “Đây là việc thế nào?”
Tiêu Tịch chỉ mỉm cười một cái, thuận tay bế Lãnh Nhược Song lên, nhìn Lãnh Như Tuyết nói: “Hoàng thượng không cần lo lắng, bức họa này, cần phải do hoàng hậu đích thân hoàn thành.”
Ưu Vô Song khẽ sững sốt, nhưng trong phút chốc bỗng hiểu ra ý Tiêu Tịch, trên mặt nàng nhướn nụ cười, đi nhanh về trước, cầm lấy cây viết lông Tiêu Tịch vừa đặt xuống, sau đó chăm chú khởi sắc.
Nhìn nụ cười tươi như hoa của Ưu Vô Song, Lãnh Như Tuyết bất giác cảm thấy chuyện khó có thể tin, nhưng lại không biết tại sao, vô thức gật gật đầu, có lẽ, trong thâm tâm hắn, cũng cảm thấy, người nữ tử thông minh khả ái như Ưu Vô Song, có lẽ thật sự không thuộc về nơi này chăng?
Ưu Vô Song thấy Lãnh Như Tuyết tin lời nàng, nụ cười trên mặt càng tươi, nàng đưa tay, nhẹ nhàng nắm lấy cánh tay Lãnh Như Tuyết, cười nói: “Lãnh Như Tuyết, chàng muốn biết bộ dạng vốn dĩ của ta không?”
Lãnh Như Tuyết từ từ gật đầu, nhưng trong phút chốc, lại lắc đầu, đột nhiên dang tay, ôm chặt lấy Ưu Vô Song, ngữ khí có chút hoang mang nói: “Song Nhi, chỉ cần nàng ở bên cạnh ta là được, đừng đi…”
Trong lòng Ưu Vô Song bỗng ấm áp, nhẹ nhàng dựa đầu lên vai Lãnh Như Tuyết, nhìn đám mây trắng trên bầu trời, dịu dàng nói: “Ngốc, ta đã trở về, cả đời này cũng sẽ bên cạnh chàng, ta sẽ không rời khỏi. Ta chỉ là muốn, muốn để chàng biết hình dáng thật sự của ta, Như Tuyết, không lẽ chàng không muốn biết sao?”
Lãnh Như Tuyết đang định trả lời, nhưng đúng vào lúc này, tiếng gọi kinh ngạc của Lãnh Niệm lần nữa truyền đến: “Phụ thân?”
Ưu Vô Song và Lãnh Như Tuyết nghe thấy tiếng gọi cùng ngẩn đầu lên nhìn, chỉ thấy nơi cách họ không xa, Tiêu Tịch một thân bạch y bay phất phới, lúc này đang đứng giữ rừng hoa, trên dung nhan tuấn mĩ vẫn là nụ cười nhàn nhạt ấy, còn trong vòng tay y, lúc này đang bế Lãnh Nhược Song.
Ưu Vô Song nhìn thấy Tiêu Tịch, vẻ mặt bất giác vui mừng, nhanh chân đi về phía y, mừng rỡ nói: “Tiêu Tịch, sao huynh lại đến đây?”
Tuấn nhan của Lãnh Như Tuyết trầm hẳn, nhanh chân lên trước, lần nữa kéo Ưu Vô Song vào lòng, nói: “Song Nhi, cẩn thận, đừng quên đứa bé trong bụng nàng.”
Ưu Vô Song vô nại lườm Lãnh Như Tuyết, đưa tay đẩy nhẹ hắn một cái, thấy đẩy không ra, cũng thôi, quay đầu mỉm cười với Tiêu Tịch oán trách nói: “Tiêu Tịch, sao mấy năm nay huynh không đến thăm ta?”
Tiêu Tịch mỉm cười, gật đầu với Lãnh Như Tuyết: “thảo dân Tiêu Tịch, tham kiến hoàng thượng, hoàng hậu nương nương!”
Ưu Vô Song khẽ sững sốt, rất nhanh đã cười thành tiếng, nói: “Tiêu Tịch, ở đây chỉ có chúng ta, huynh hà tất đa lễ? Trước kia, đâu thấy huynh đa lễ như vậy, không lẽ qua mấy năm, huynh cũng thay đổi rồi?”
Đối diện với lời cười nhạo của Ưu Vô Song, Tiêu Tịch chỉ cười mà không nói gì, y nhẹ nhàng xoa xoa đầu Lãnh Nhược Song, qua một lúc, mới nói với Ưu Vô Song: “Nương nương, phía trước họa sư trong cung đang họa tranh, hôm nay Tiêu Tịch đúng lúc đến đây, chi bằng vẽ cho hoàng thượng và nương nương một bức?”
Ưu Vô Song nghe thấy lời Tiêu Tịch, lòng khẽ sững sốt, nàng bất giác nhớ lại lúc ở thế kỉ 21, bức tranh khi ấy nhìn thấy, nghe Tiêu Hạn nói là có nguồng gốc từ chính tay nàng, không lẽ, đây là sự thật?
Chính trong lúc Ưu Vô Song trầm tư, lại nghe tiếng cười của Lãnh Như Tuyết nói: “Sớm đã nghe Tiêu Tịch văn võ y thuật rất giỏi, nhưng lại không biết ngươi cũng tinh thông họa ý, nếu đã như vậy, trẫm lại muốn xem xem, họa công của ngươi thế nào?”
Nói rồi, Lãnh Như Tuyết đã cao giọng phân phó cung nhân chuẩn bị bút mực, cùng tất cả họa cụ.
Và mọi thứ rất nhanh đã được chuẩn bị xong, Lãnh Như Tuyết ôm Ưu Vô Song vào lòng, sau đó cười nói với nữ nhi cách đó không xa: “Niệm Nhi, Nhược Nhi, mau lại đây.”
Niệm Nhi rất nhanh đã chạy bước nhỏ đến, chui vào lòng Ưu Vô Song, còn Lãnh Nhược Song lúc này tuy đã được Tiêu Tịch từ trong vòng tay đặt xuống dât, nhưng vẫn bám lấy Tiêu Tịch, chu chiếc miệng nhỏ, nói với Lãnh Như Tuyết: “Phụ hoàng, Nhược Nhi không qua, không qua đâu!”
Lãnh Như Tuyết cũng không miễn cưỡng, hắn cười nhẹ một tiếng, cười nói với Ưu Vô Song: “Song Nhi, xem ra Nhược Nhi bảo bối của trẫm rất thích Tiêu Tịch.”
Trong lòng Ưu Vô Song kích động, bởi vì, nàng biết, trong bức họa ở thế kỉ 21, không hề thấy nữ nhi, trên bức họa ấy, chỉ có nàng và Lãnh Như Tuyết, còn có con trai.
Còn con trai, cũng giống như lúc này, chui trong lòng nàng, và nàng hôm nay, cũng đúng lúc mặc bộ y phục màu tím nhạt, sau lưng, là chiếc ghế do cung nhân lanh lợi mang đến, nếu như lúc này, nàng và Lãnh Như Tuyết ngồi lên chiếc ghế, vậy thì, không khác gì cảnh trong bức tranh ấy.
Không lẽ, bức tranh ấy, chính là vẽ ở đây sao? Người vẽ cho họ, chính là Tiêu Tịch? Nhưng mà, bộ dạng trong tranh của nàng rõ ràng là của thế kỉ 21, đây lại là việc gì?
Trong lúc Ưu Vô Song trầm tư không hiểu, Lãnh Như Tuyết đã kéo nàng ngồi lên ghế, còn Niệm Nhi, cũng rất nhanh chui vào lòng nàng.
Tiêu Tịch ở đối diện cũng đã bắt đầu vẽ, Lãnh Nhược Song bám lấy y không buông cũng ngoan ngoãn đứng bên cạnh y, một đôi mắt to nho nhỏ, tròn to nhìn theo, nhìn Tiêu Tịch đang chăm chú vẽ.
Đại khái qua thời gian một tách trà, Tiêu Tịch nhẹ nhàng đặt bút mực trong tay xuống, cười nói: “xong rồi.”
Còn Lãnh Nhược Song lúc này đột nhiên chỉ vào bức họa bằng giọng trẻ con nói: “Mami không có mặt, mami không có mặt.”
Nghe thấy lời của Lãnh Nhược Song, Lãnh Như Tuyết nhanh chóng bước qua đấy, khi ánh mắt hắn chạm vào bức tranh, tuấn nhan bất giác trầm xuống, nhìn Tiêu Tịch nói: “Đây là việc thế nào?”
Tiêu Tịch chỉ mỉm cười một cái, thuận tay bế Lãnh Nhược Song lên, nhìn Lãnh Như Tuyết nói: “Hoàng thượng không cần lo lắng, bức họa này, cần phải do hoàng hậu đích thân hoàn thành.”
Ưu Vô Song khẽ sững sốt, nhưng trong phút chốc bỗng hiểu ra ý Tiêu Tịch, trên mặt nàng nhướn nụ cười, đi nhanh về trước, cầm lấy cây viết lông Tiêu Tịch vừa đặt xuống, sau đó chăm chú khởi sắc.
/322
|