Nhìn thấy Lãnh Như Băng lấy thánh chỉ ra, biểu tình của Lãnh Như Tuyết không đổi, hắn lạnh lùng nhìn Lãnh Như Băng, cười lạnh nói: “Vậy sao? Nếu như là vậy, thần đệ cũng xin khuyên đại hoàng huynh một câu, dù cho đại hoàng huynh là đương kim thái tử, nhưng mà nếu như giả truyền thánh chỉ, cũng là tử tội! Đại hoàng huynh thân là thái tử nhiều năm, luật pháp của Tây Diệm, chắc không cần thần đệ nói nhiều chứ?”
Nghe thấy lời của Lãnh Như Tuyết, sắc mặt Lãnh Như Băng bỗng chốc trở nên cực kì khó coi, sát ý trong mắt hắn ta càng tăng kịch liệt, đột nhiên ném mạnh thánh chỉ trong tay xuống đất, thần thái cực kì cuồng ngạo nói: “Vậy thì đã sao? Không lẽ ngươi cho rằng ngươi có cơ hội gặp được phụ hoàng sao? Lãnh Như Tuyết, nếu như ngươi đủ thông minh thì hãy ngoan ngoãn giao binh quyền trong tay ra, nếu không, hôm nay ở đây sẽ là đất chôn thân của huynh đệ hai ngươi!”
Dứt lời, vẫy tay, quan binh sau lưng hắn tựa như nước tràn xông về phía Lãnh Như Tuyết và Lãnh Như Phong.
Ám vệ hộ trước Lãnh Như Tuyết và Lãnh Như Phong cũng tiến lên, chớp mắt đại đường đao quang kiếm ảnh, hỗn chiến diễn ra.
Binh lính Lãnh Như Băng dẫn đến nhiều như nước tràn, ám vệ của Lãnh Như Tuyết tuy võ công cao cường, nhưng lại vì nhân số ít mà rơi vào thế hạ phong, theo sau binh lính không ngừng ngã xuống, những ám vệ ấy cũng dần dần bắt đầu không trụ được mà bị thương.
Nhưng dù cho như vậy, họ vẫn ngoan cường ngăn trước Lãnh Như Tuyết và Lãnh Như Phong.
Nhìn Lãnh Như Tuyết và Lãnh Như Phong bị nhốt ở giữa, khóe môi Lãnh Như Băng cong lên nụ cười lãnh khốc.
Theo sau những ám vệ không ngừng bị thương, đã bắt đầu có một số ám vệ bị thương nặng ngã xuống, Lãnh Như Tuyết và Lãnh Như Phong cũng không thể không gia nhập vào trận chiến.
Hai mi Lãnh Như Tuyết nhíu chặt, hắn quan sát xung quanh, sau đó thuận tay một chưởng đánh bay một tên quan binh xông đến, sau đó bay lên một chưởng đánh nát một cánh cửa, nhảy ra ngoài, lớn tiếng nói với Lãnh Như Phong: “Lục hoàng huynh, ra đây!”
Lãnh Như Phong phút chốc hiểu ý Lãnh Như Tuyết, thân hình nhẹ bay, chớp mắt cũng nhảy ra ngoài.
Nhìn thấy Lãnh Như Tuyết và Lãnh Như Phong ra khỏi đại đường, sắc mặt Lãnh Như Băng bỗng chốc trầm xuống, thân ảnh hắn ta khẽ cử động, đuổi theo ra ngoài trước, quan binh sau lưng cũng lũ lượt theo hắn ta đuổi theo ra ngoài.
Tuy ra khỏi đại đường, đến vườn ngoài rộng lớn, nhưng Lãnh Như Tuyết và Lãnh Như Phong vẫn trong tình thế ác liệt, họ vẫn bị những quan binh đuổi theo vây ở giữa.
Lãnh Như Băng thấy quan binh nhất thời không bắt được Lãnh Như Tuyết hai người, cười lạnh một tiếng, thuận tay rút thanh kiếm của thị vệ sau lưng hắn ta, thân ảnh thoáng bay, nhanh tựa chớp điện đâm về phía Lãnh Như Tuyết.
Chớp mắt, cùng Lãnh Như Tuyết đấu với nhau.
Thời gian qua đi, ám vệ của Lãnh Như Tuyết ngã xuống ngày càng nhiều, những binh lính ấy vẫn xông đến như nước tràn, Lãnh Như Tuyết và Lãnh Như Phong bắt đầu cảm thấy khó chống chọi.
Rất nhanh, trên mình hai người đã tăng thêm màu sắc, áo bào vốn dĩ màu trắng của Lãnh Như Tuyết đã nhuốm chấm chấm đỏ tươi, nhìn rất chói mắt.
Hắn và Lãnh Như Băng võ công vốn dĩ không phân cao thấp, nhưng cộng thêm những binh lính không ngừng xông đến, Lãnh Như Tuyết dần dần rơi thế hạ phong, bất cẩn bị một kiếm của Lãnh Như Băng quệt qua, nhất thời ở bụng rách ra một vết thương, máu tươi phút chốc trào ra, nhuốm đỏ cả một mảng áo bào của hắn.
Ưu Vô Song trốn ở chỗ tối nhìn thấy Lãnh Như Tuyết bị thương, trong lòng thầm lo lắng, nàng cơ hồ không khống chế được mình, muốn xông ra ngoài, nhưng thân ảnh nàng vừa mới cử động, đã bị người kéo lại, tiếng nói kinh hoảng của Trương ma ma vang lên bên tai: “vương phi, đừng!”
Ưu Vô Song trong lòng lo lắng, nhưng Trương ma ma tuy nhìn có vẻ tuổi cao, nhưng sức lực ở tay lại lớn kinh người, nàng vùng vẫy không thoát, lòng càng nóng như lửa đốt.
Mắt thấy tình cảnh trước mắt ngày càng nguy kịch, vòng vây bị bao vây ngày càng nhỏ, trong lúc Lãnh Như Tuyết và Lãnh Như Phong sắp không trụ được, đột nhiên ngoài cửa thất vương phủ tràn vào lượng lớn quan binh, người dẫn đầu lớn tiếng quát: “Dừng tay!”
Nhìn thấy người đến là ai, Ưu Vô Song mới thở phào, bởi vì người đến không phải ai khác mà chính là thị vệ thân cận của Lãnh Như Tuyết, Ngạo Phong.
Người theo sau lưng Ngạo Phong cơ hồ đứng đầy cả vườn, khống chế toàn bộ người Lãnh Như Băng đưa đến.
Lãnh Như Băng nhìn thấy sự xuất hiện của Ngạo Phong, sắc mặt bỗng chốc tái xanh, hắn ta thuận tay huơ ra một kiếm, sau đó nhảy ra ngoài, hai mắt nhìn chằm chằm lão thái giám đứng bên canh Ngạo Phong, hàn giọng nói: “Diệp công công, ngươi vậy là có ý gì?”
Thái giám gọi là Diệp công công kia hiển nhiên cũng biết Lãnh Như Băng, chỉ thấy ông ta không nóng không lạnh mỉm cười, nói: “Lão nô tham kiến thái tử gia và các vương gia!”
Dứt lời, cười với Lãnh Như Băng nói: “Thái tử gia không cần tức giận, nô tài là phụng ý chỉ của hoàng thượng đến đây tuyên chỉ!”
Nói rồi, ông ta mặc kệ sắc mặt khó coi đó của Lãnh Như Băng, thần thái tự nhiên mở thánh chỉ trong tay ra, cao giọng nói: “Lãnh Như Băng tiếp chỉ!”
Ánh mắt Lãnh Như Băng thoáng qua tia tức giận, nhưng dưới con mắt nhiều người, hắn ta không thể không qùy xuống.
Nhìn thấy Lãnh Như Băng quỳ xuống tiếp chỉ, Diệp công công mới tiếp tục tuyên: “phụng thiên thừa vận, hoàng đế chiếu viết. Đương kim thái tử Lãnh Như Băng tự ý điều binh mã vào kinh thành, có tâm đoạt quyền mưu vị, vì vậy nên trút phế ngôi vị thái tử, giao trả binh quyền trong tay, khâm thử!”
Tuyên xong, Diệp công công mỉm cười nói: “Lãnh Như Băng, tiếp chỉ đi!”
Tuy nhiên sắc mặt Lãnh Như Băng tái xanh, hai tay siết chặt với nhau, trán nổi gân xanh, hắn ta không nhận thánh chỉ trên tay Diệp công công mà ánh mắt phóng ra tia sát khí, đột nhiên ra tay nhanh như điện chớp, một chưởng vỗ về phía Diệp công công trước mặt hắn ta.
Nghe thấy lời của Lãnh Như Tuyết, sắc mặt Lãnh Như Băng bỗng chốc trở nên cực kì khó coi, sát ý trong mắt hắn ta càng tăng kịch liệt, đột nhiên ném mạnh thánh chỉ trong tay xuống đất, thần thái cực kì cuồng ngạo nói: “Vậy thì đã sao? Không lẽ ngươi cho rằng ngươi có cơ hội gặp được phụ hoàng sao? Lãnh Như Tuyết, nếu như ngươi đủ thông minh thì hãy ngoan ngoãn giao binh quyền trong tay ra, nếu không, hôm nay ở đây sẽ là đất chôn thân của huynh đệ hai ngươi!”
Dứt lời, vẫy tay, quan binh sau lưng hắn tựa như nước tràn xông về phía Lãnh Như Tuyết và Lãnh Như Phong.
Ám vệ hộ trước Lãnh Như Tuyết và Lãnh Như Phong cũng tiến lên, chớp mắt đại đường đao quang kiếm ảnh, hỗn chiến diễn ra.
Binh lính Lãnh Như Băng dẫn đến nhiều như nước tràn, ám vệ của Lãnh Như Tuyết tuy võ công cao cường, nhưng lại vì nhân số ít mà rơi vào thế hạ phong, theo sau binh lính không ngừng ngã xuống, những ám vệ ấy cũng dần dần bắt đầu không trụ được mà bị thương.
Nhưng dù cho như vậy, họ vẫn ngoan cường ngăn trước Lãnh Như Tuyết và Lãnh Như Phong.
Nhìn Lãnh Như Tuyết và Lãnh Như Phong bị nhốt ở giữa, khóe môi Lãnh Như Băng cong lên nụ cười lãnh khốc.
Theo sau những ám vệ không ngừng bị thương, đã bắt đầu có một số ám vệ bị thương nặng ngã xuống, Lãnh Như Tuyết và Lãnh Như Phong cũng không thể không gia nhập vào trận chiến.
Hai mi Lãnh Như Tuyết nhíu chặt, hắn quan sát xung quanh, sau đó thuận tay một chưởng đánh bay một tên quan binh xông đến, sau đó bay lên một chưởng đánh nát một cánh cửa, nhảy ra ngoài, lớn tiếng nói với Lãnh Như Phong: “Lục hoàng huynh, ra đây!”
Lãnh Như Phong phút chốc hiểu ý Lãnh Như Tuyết, thân hình nhẹ bay, chớp mắt cũng nhảy ra ngoài.
Nhìn thấy Lãnh Như Tuyết và Lãnh Như Phong ra khỏi đại đường, sắc mặt Lãnh Như Băng bỗng chốc trầm xuống, thân ảnh hắn ta khẽ cử động, đuổi theo ra ngoài trước, quan binh sau lưng cũng lũ lượt theo hắn ta đuổi theo ra ngoài.
Tuy ra khỏi đại đường, đến vườn ngoài rộng lớn, nhưng Lãnh Như Tuyết và Lãnh Như Phong vẫn trong tình thế ác liệt, họ vẫn bị những quan binh đuổi theo vây ở giữa.
Lãnh Như Băng thấy quan binh nhất thời không bắt được Lãnh Như Tuyết hai người, cười lạnh một tiếng, thuận tay rút thanh kiếm của thị vệ sau lưng hắn ta, thân ảnh thoáng bay, nhanh tựa chớp điện đâm về phía Lãnh Như Tuyết.
Chớp mắt, cùng Lãnh Như Tuyết đấu với nhau.
Thời gian qua đi, ám vệ của Lãnh Như Tuyết ngã xuống ngày càng nhiều, những binh lính ấy vẫn xông đến như nước tràn, Lãnh Như Tuyết và Lãnh Như Phong bắt đầu cảm thấy khó chống chọi.
Rất nhanh, trên mình hai người đã tăng thêm màu sắc, áo bào vốn dĩ màu trắng của Lãnh Như Tuyết đã nhuốm chấm chấm đỏ tươi, nhìn rất chói mắt.
Hắn và Lãnh Như Băng võ công vốn dĩ không phân cao thấp, nhưng cộng thêm những binh lính không ngừng xông đến, Lãnh Như Tuyết dần dần rơi thế hạ phong, bất cẩn bị một kiếm của Lãnh Như Băng quệt qua, nhất thời ở bụng rách ra một vết thương, máu tươi phút chốc trào ra, nhuốm đỏ cả một mảng áo bào của hắn.
Ưu Vô Song trốn ở chỗ tối nhìn thấy Lãnh Như Tuyết bị thương, trong lòng thầm lo lắng, nàng cơ hồ không khống chế được mình, muốn xông ra ngoài, nhưng thân ảnh nàng vừa mới cử động, đã bị người kéo lại, tiếng nói kinh hoảng của Trương ma ma vang lên bên tai: “vương phi, đừng!”
Ưu Vô Song trong lòng lo lắng, nhưng Trương ma ma tuy nhìn có vẻ tuổi cao, nhưng sức lực ở tay lại lớn kinh người, nàng vùng vẫy không thoát, lòng càng nóng như lửa đốt.
Mắt thấy tình cảnh trước mắt ngày càng nguy kịch, vòng vây bị bao vây ngày càng nhỏ, trong lúc Lãnh Như Tuyết và Lãnh Như Phong sắp không trụ được, đột nhiên ngoài cửa thất vương phủ tràn vào lượng lớn quan binh, người dẫn đầu lớn tiếng quát: “Dừng tay!”
Nhìn thấy người đến là ai, Ưu Vô Song mới thở phào, bởi vì người đến không phải ai khác mà chính là thị vệ thân cận của Lãnh Như Tuyết, Ngạo Phong.
Người theo sau lưng Ngạo Phong cơ hồ đứng đầy cả vườn, khống chế toàn bộ người Lãnh Như Băng đưa đến.
Lãnh Như Băng nhìn thấy sự xuất hiện của Ngạo Phong, sắc mặt bỗng chốc tái xanh, hắn ta thuận tay huơ ra một kiếm, sau đó nhảy ra ngoài, hai mắt nhìn chằm chằm lão thái giám đứng bên canh Ngạo Phong, hàn giọng nói: “Diệp công công, ngươi vậy là có ý gì?”
Thái giám gọi là Diệp công công kia hiển nhiên cũng biết Lãnh Như Băng, chỉ thấy ông ta không nóng không lạnh mỉm cười, nói: “Lão nô tham kiến thái tử gia và các vương gia!”
Dứt lời, cười với Lãnh Như Băng nói: “Thái tử gia không cần tức giận, nô tài là phụng ý chỉ của hoàng thượng đến đây tuyên chỉ!”
Nói rồi, ông ta mặc kệ sắc mặt khó coi đó của Lãnh Như Băng, thần thái tự nhiên mở thánh chỉ trong tay ra, cao giọng nói: “Lãnh Như Băng tiếp chỉ!”
Ánh mắt Lãnh Như Băng thoáng qua tia tức giận, nhưng dưới con mắt nhiều người, hắn ta không thể không qùy xuống.
Nhìn thấy Lãnh Như Băng quỳ xuống tiếp chỉ, Diệp công công mới tiếp tục tuyên: “phụng thiên thừa vận, hoàng đế chiếu viết. Đương kim thái tử Lãnh Như Băng tự ý điều binh mã vào kinh thành, có tâm đoạt quyền mưu vị, vì vậy nên trút phế ngôi vị thái tử, giao trả binh quyền trong tay, khâm thử!”
Tuyên xong, Diệp công công mỉm cười nói: “Lãnh Như Băng, tiếp chỉ đi!”
Tuy nhiên sắc mặt Lãnh Như Băng tái xanh, hai tay siết chặt với nhau, trán nổi gân xanh, hắn ta không nhận thánh chỉ trên tay Diệp công công mà ánh mắt phóng ra tia sát khí, đột nhiên ra tay nhanh như điện chớp, một chưởng vỗ về phía Diệp công công trước mặt hắn ta.
/322
|