Trong tẩm thất, Ưu Vô Song sững sờ dựa vào giường, nhìn trướng màn nhạt màu của đầu giường mà ngẩn người.
Năm năm rồi, trong năm năm này, nàng tưởng rằng nàng đã quên, nhưng khi gặp lại hắn, lòng nàng sao vẫn nhói đau? Hắn không nên xuất hiện, hắn không phải đang ở biên cương sao? Sao lại về đây?
Cố ý quên lãng trong năm năm, nay lại thành uổng công, lần nữa gặp nhau, hắn đã trở nên thành thục hơn nhiều, chỉ là, hắn vẫn tuấn mĩ, vẫn kiệt xuất như vậy, bên cạnh hắn mãi mãi không thiếu hồng nhan tri kỉ.
Người nữ tử bên cạnh hắn hôm nay có quan hệ không đơn giản với hắn chứ? Hành động thân mật của nữ tử ấy với hắn, không phải đã nói rõ rồi sao?
Trong năm năm nay, nàng tưởng rằng nàng đã quên được hắn, nhưng ngày này của năm năm sau, trong giây phút nhìn thấy hắn, nàng lại phát hiện sự ngụy trang của nàng trong năm năm nay không chịu được một đòn, lòng nàng, vẫn vì hắn mà đau, khi nhìn thấy hắn tâm ý nàng vẫn bất giác loạn lên.
Cảm giác này, khiến nàng không biết phải làm thế nào, khiến nàng cảm thấy chán ghét bản thân, cho nên, nàng cố ý trước mặt hắn, ôn nhu gọi Tiêu Tịch là phu quân, đúng vậy, là nàng cố ý, khi nàng nhìn thấy sự không dám tin và đau khổ trong mắt hắn, lòng nàng cũng đang đau, nhưng mà, nụ cười của nàng lại ngọt ngào vô cùng.
Nàng là một nữ nhân nhẫn tâm sao? Không, đây là sự báo thù của nàng đối với sự không tin tưởng của hắn năm ấy.
Nhưng báo thù là con dao hai lưỡi, khi nàng đâm vào đối phương thì người bị thương nặng nhất vẫn là bản thân mình!
Đúng vậy, nàng hận hắn, không cách nào tha thứ sự tổn hại mà hắn từng đối xử với nàng, cho nên trong năm năm nay, nàng cố ý tránh né hắn.
Không phải bây giờ nàng sống rất tốt sao? Nàng không muốn vì sự xuất hiện của hắn mà quấy rầy đến cuộc sống của nàng!
Đúng vậy, bây giờ nàng rất ích kỉ, đó cũng là do bị ép buộc mà ra!
Năm ấy, nàng mang thai Niệm Nhi, cùng Tiêu Tịch phiêu bạt khắp nơi, trốn tránh sự truy đuổi của Lãnh Như Băng, trên đường đi nàng nếm đủ đắng cay.
Khi nàng mang thai Niệm Nhi hơn sáu tháng, nàng cuối cùng cũng phát hiện sự đáng sợ của lời nói của con người, nàng tưởng rằng mình đủ kiên cường, nhưng đối mặt với sự chỉ trích bi ai khắp nơi, nàng mới cảm nhận sâu sắc được, trong thời đại phong kiến cổ xưa này, một nữ tử vị hôn mang thai là một việc đáng sợ như thế nào.
Và chính trong lúc này, Tiêu Tịch đã giúp đỡ người cực kì yếu đuối như nàng, y kiên quyết đứng bên cạnh nàng, lạnh lùng nói với những người chỉ chỉ trỏ trỏ nàng, nói, nàng là thê tử của y.
Có được sự che chở của Tiêu Tịch, nàng mới có thể không cần đối mặt với ánh mắt chế giễu và hiếu kì của những người đó, nàng mới có thể thuận lợi hạ sinh Niệm Nhi.
Ba năm trước, nàng và Tiêu Tịch dẫn Niệm Nhi đến kinh thành, mở một bố trang nho nhỏ, trong mắt người ngoài, nàng và Tiêu Tịch là phu phụ, còn nàng, cũng rất vừa ý cuộc sống như vậy, điều duy nhất nàng cảm thấy ray rứt chính là sự áy náy đối với Tiêu Tịch, bởi vì nàng, mà Tiêu Tịch đến nay vẫn chưa tìm được người mình thích.
Trong những năm nay, không phải không có người thích Tiêu Tịch, và ngược lại, bởi vì y quá xuất sắc, cho nên, nữ tử thích y cũng không ít, nhưng mà vì nàng, nên Tiêu Tịch mỗi lần đều lãnh đạm cự tuyệt những nữ tử có ý với y.
Nàng biết, những việc này đều do nàng, và Tiêu Tịch càng như vậy, nàng càng áy náy, nếu như, nàng không phải đã có Niệm Nhi, nàng thật sự đồng ý gả cho Tiêu Tịch, trở thành thê tử thật sự của y, nhưng mà nàng đã có Niệm Nhi, tuy Tiêu Tịch cực kì yêu thương Niệm Nhi, nhưng nàng vẫn không thể ích kỉ như vậy, vì trong mắt nàng, Tiêu Tịch là hoàn mĩ, y xứng đáng có người nữ tử tốt hơn, còn nàng, đã không xứng với y.
Nghĩ tới đây, Ưu Vô Song bất giác thở dài, từ trước đến nay tuy Tiêu Tịch chưa từng nói qua lời thích nàng, nhưng dưới sự âm thầm, lặng lẽ bảo vệ và che chở của y, nàng sớm đã hiểu được tấm lòng của y.
Nàng biết, Tiêu Tịch là một người rộng lượng, y tuyệt đối không để tâm việc Niệm Nhi không phải là hài tử của y, mà người thật sự không thể từ bỏ, lại chính là nàng.
Cửa tẩm thất bị người đẩy ra, Tiêu Tịch bước vào, đôi mâu đen trog vắt của y lặng lẽ nhìn nàng, qua một lúc sau, mới nhẹ nhàng nói: “Đang nghĩ gì vậy?”
Ưu Vô Song đối diện với ánh mắt thanh thúy của Tiêu Tịch, lòng bỗng chua xót, nước mắt phút chốc chảy đầy mặt, nàng ngồi dậy, đưa tay nắm lấy tay Tiêu Tịch, nghẹn ngào nói: “Tiêu Tịch, chúng ta thành thân thật có được không?”
Tiêu Tịch để mặc cho nàng nắm lấy tay y, trầm mặc một hồi lâu, mới khàn giọng nói: “Là vì hắn sao?”
Ưu Vô Song trầm mặc không nói gì, chỉ là nước mặt ưu thương trên mặt đã nói rõ tất cả, nàng không phủ nhận, nàng là một người nữ nhân ích kỉ, năm năm trước, nàng đã lợi dụng Tiêu Tịch để trốn tránh ánh mắt và lời đàm tiếu của người khác, ngày này của năm năm sau, nàng lại một lần nữa lợi dụng Tiêu Tịch để trốn tránh người nam nhân đột nhiên xuất hiện trước mặt nàng mà nàng đã cố ý quên lãng năm năm.
Nhìn Ưu Vô Song mặt đầy nước mặt, Tiêu Tịch thở dài nhẹ một tiếng, nhẹ nhàng ôm nàng vào lòng, nói: “Vô Song, nàng biết là, trong lòng ta chỉ luôn có nàng, ta không phủ nhận, ta thích nàng, yêu nàng, cũng yêu Niệm Nhi, ta rất hy vọng, có một ngày nàng có thể trở thành thê tử của ta, nhưng mà không phải bây giờ, ta không hy vọng sau này nàng sẽ hối hận, cho nên, ta không thể đồng ý với nàng!”
Ưu Vô Song tựa như một đứa trẻ bất lực, vùi đầu vào lòng Tiêu Tịch, nghẹn ngào nói: “Tại sao? Tiêu Tịch, nếu như huynh yêu ta, sao lại không đồng ý thành thân với ta?”
Đôi mâu đen thanh thúy của Tiêu Tịch thoáng qua tia đau khổ, đối tay ôm lấy Ưu Vô Song của y khẽ siết chặt, trầm mặc một lúc, mới khàn giọng nói: “bởi vì trong lòng nàng còn có hắn!”
Năm năm rồi, trong năm năm này, nàng tưởng rằng nàng đã quên, nhưng khi gặp lại hắn, lòng nàng sao vẫn nhói đau? Hắn không nên xuất hiện, hắn không phải đang ở biên cương sao? Sao lại về đây?
Cố ý quên lãng trong năm năm, nay lại thành uổng công, lần nữa gặp nhau, hắn đã trở nên thành thục hơn nhiều, chỉ là, hắn vẫn tuấn mĩ, vẫn kiệt xuất như vậy, bên cạnh hắn mãi mãi không thiếu hồng nhan tri kỉ.
Người nữ tử bên cạnh hắn hôm nay có quan hệ không đơn giản với hắn chứ? Hành động thân mật của nữ tử ấy với hắn, không phải đã nói rõ rồi sao?
Trong năm năm nay, nàng tưởng rằng nàng đã quên được hắn, nhưng ngày này của năm năm sau, trong giây phút nhìn thấy hắn, nàng lại phát hiện sự ngụy trang của nàng trong năm năm nay không chịu được một đòn, lòng nàng, vẫn vì hắn mà đau, khi nhìn thấy hắn tâm ý nàng vẫn bất giác loạn lên.
Cảm giác này, khiến nàng không biết phải làm thế nào, khiến nàng cảm thấy chán ghét bản thân, cho nên, nàng cố ý trước mặt hắn, ôn nhu gọi Tiêu Tịch là phu quân, đúng vậy, là nàng cố ý, khi nàng nhìn thấy sự không dám tin và đau khổ trong mắt hắn, lòng nàng cũng đang đau, nhưng mà, nụ cười của nàng lại ngọt ngào vô cùng.
Nàng là một nữ nhân nhẫn tâm sao? Không, đây là sự báo thù của nàng đối với sự không tin tưởng của hắn năm ấy.
Nhưng báo thù là con dao hai lưỡi, khi nàng đâm vào đối phương thì người bị thương nặng nhất vẫn là bản thân mình!
Đúng vậy, nàng hận hắn, không cách nào tha thứ sự tổn hại mà hắn từng đối xử với nàng, cho nên trong năm năm nay, nàng cố ý tránh né hắn.
Không phải bây giờ nàng sống rất tốt sao? Nàng không muốn vì sự xuất hiện của hắn mà quấy rầy đến cuộc sống của nàng!
Đúng vậy, bây giờ nàng rất ích kỉ, đó cũng là do bị ép buộc mà ra!
Năm ấy, nàng mang thai Niệm Nhi, cùng Tiêu Tịch phiêu bạt khắp nơi, trốn tránh sự truy đuổi của Lãnh Như Băng, trên đường đi nàng nếm đủ đắng cay.
Khi nàng mang thai Niệm Nhi hơn sáu tháng, nàng cuối cùng cũng phát hiện sự đáng sợ của lời nói của con người, nàng tưởng rằng mình đủ kiên cường, nhưng đối mặt với sự chỉ trích bi ai khắp nơi, nàng mới cảm nhận sâu sắc được, trong thời đại phong kiến cổ xưa này, một nữ tử vị hôn mang thai là một việc đáng sợ như thế nào.
Và chính trong lúc này, Tiêu Tịch đã giúp đỡ người cực kì yếu đuối như nàng, y kiên quyết đứng bên cạnh nàng, lạnh lùng nói với những người chỉ chỉ trỏ trỏ nàng, nói, nàng là thê tử của y.
Có được sự che chở của Tiêu Tịch, nàng mới có thể không cần đối mặt với ánh mắt chế giễu và hiếu kì của những người đó, nàng mới có thể thuận lợi hạ sinh Niệm Nhi.
Ba năm trước, nàng và Tiêu Tịch dẫn Niệm Nhi đến kinh thành, mở một bố trang nho nhỏ, trong mắt người ngoài, nàng và Tiêu Tịch là phu phụ, còn nàng, cũng rất vừa ý cuộc sống như vậy, điều duy nhất nàng cảm thấy ray rứt chính là sự áy náy đối với Tiêu Tịch, bởi vì nàng, mà Tiêu Tịch đến nay vẫn chưa tìm được người mình thích.
Trong những năm nay, không phải không có người thích Tiêu Tịch, và ngược lại, bởi vì y quá xuất sắc, cho nên, nữ tử thích y cũng không ít, nhưng mà vì nàng, nên Tiêu Tịch mỗi lần đều lãnh đạm cự tuyệt những nữ tử có ý với y.
Nàng biết, những việc này đều do nàng, và Tiêu Tịch càng như vậy, nàng càng áy náy, nếu như, nàng không phải đã có Niệm Nhi, nàng thật sự đồng ý gả cho Tiêu Tịch, trở thành thê tử thật sự của y, nhưng mà nàng đã có Niệm Nhi, tuy Tiêu Tịch cực kì yêu thương Niệm Nhi, nhưng nàng vẫn không thể ích kỉ như vậy, vì trong mắt nàng, Tiêu Tịch là hoàn mĩ, y xứng đáng có người nữ tử tốt hơn, còn nàng, đã không xứng với y.
Nghĩ tới đây, Ưu Vô Song bất giác thở dài, từ trước đến nay tuy Tiêu Tịch chưa từng nói qua lời thích nàng, nhưng dưới sự âm thầm, lặng lẽ bảo vệ và che chở của y, nàng sớm đã hiểu được tấm lòng của y.
Nàng biết, Tiêu Tịch là một người rộng lượng, y tuyệt đối không để tâm việc Niệm Nhi không phải là hài tử của y, mà người thật sự không thể từ bỏ, lại chính là nàng.
Cửa tẩm thất bị người đẩy ra, Tiêu Tịch bước vào, đôi mâu đen trog vắt của y lặng lẽ nhìn nàng, qua một lúc sau, mới nhẹ nhàng nói: “Đang nghĩ gì vậy?”
Ưu Vô Song đối diện với ánh mắt thanh thúy của Tiêu Tịch, lòng bỗng chua xót, nước mắt phút chốc chảy đầy mặt, nàng ngồi dậy, đưa tay nắm lấy tay Tiêu Tịch, nghẹn ngào nói: “Tiêu Tịch, chúng ta thành thân thật có được không?”
Tiêu Tịch để mặc cho nàng nắm lấy tay y, trầm mặc một hồi lâu, mới khàn giọng nói: “Là vì hắn sao?”
Ưu Vô Song trầm mặc không nói gì, chỉ là nước mặt ưu thương trên mặt đã nói rõ tất cả, nàng không phủ nhận, nàng là một người nữ nhân ích kỉ, năm năm trước, nàng đã lợi dụng Tiêu Tịch để trốn tránh ánh mắt và lời đàm tiếu của người khác, ngày này của năm năm sau, nàng lại một lần nữa lợi dụng Tiêu Tịch để trốn tránh người nam nhân đột nhiên xuất hiện trước mặt nàng mà nàng đã cố ý quên lãng năm năm.
Nhìn Ưu Vô Song mặt đầy nước mặt, Tiêu Tịch thở dài nhẹ một tiếng, nhẹ nhàng ôm nàng vào lòng, nói: “Vô Song, nàng biết là, trong lòng ta chỉ luôn có nàng, ta không phủ nhận, ta thích nàng, yêu nàng, cũng yêu Niệm Nhi, ta rất hy vọng, có một ngày nàng có thể trở thành thê tử của ta, nhưng mà không phải bây giờ, ta không hy vọng sau này nàng sẽ hối hận, cho nên, ta không thể đồng ý với nàng!”
Ưu Vô Song tựa như một đứa trẻ bất lực, vùi đầu vào lòng Tiêu Tịch, nghẹn ngào nói: “Tại sao? Tiêu Tịch, nếu như huynh yêu ta, sao lại không đồng ý thành thân với ta?”
Đôi mâu đen thanh thúy của Tiêu Tịch thoáng qua tia đau khổ, đối tay ôm lấy Ưu Vô Song của y khẽ siết chặt, trầm mặc một lúc, mới khàn giọng nói: “bởi vì trong lòng nàng còn có hắn!”
/322
|