Ả tưởng rằng ả thắng rồi, giành lại được tim của hắn, nhưng mà ả đã sai, hắn tuy rằng bồi bên cạnh ả, nhưng tim hắn vẫn luôn nghĩ đến người nữ nhân tên Ưu Vô Song ấy, theo thời gian từ từ trôi qua, hắn bắt đầu cảm thấy chán ghét, đến cuối cùng vẫn là lựa chọn rời khỏi, nhìn hắn đầu cũng không quay lại bước ra khỏi tẩm thất của ả, ả cơ hồ hận đến muốn giết người nữ nhân tên Ưu Vô Song kia!
Ả cho tì nữ thân cận của mình theo dõi hắn, tuy nhiên, tì nữ trở về, nói với ả, hắn thật sự đến Vô Trần điện, đến nơi của nữ nhân đó.
Tuy nhiên, ngoài ý muốn của ả là, người nữ nhân tên Ưu Vô Song ấy, vì khi nãy chịu sự oan khuất của hắn, cư nhiên tự mình rời khỏi phủ, trong lòng ả vui mừng khôn xiết, chỉ cần người nữ nhân ấy rời khỏi, vậy thì, hắn sẽ trở lại bên ả, không phải ả sẽ có thể khiến hắn yêu ả sao?
Nhưng điều khiến ả phẫn nộ và không cam là, hắn cư nhiên muốn đích thân đi tìm người nữ nhân ấy, ả làm sao có thể để hắn đi tìm người nữ nhân đó? Ả làm sao có thể để người nữ nhân đó có cơ hội bước chân vào vương phủ lần nữa?
Cho nên, ả đã bảo nữ tì đem đến một cây dao nhỏ bén, sau đó gạch một dao trên cổ tay mình!
Khi nhìn thấy màu đỏ tươi từ từ nhỏ từ cánh tay trắng bệch của ả xuống, ả không hề cảm thấy đau đớn, chỉ có sự vui mừng do thắng lợi trước mắt!
Hắn đã đến, trong lòng hắn ả quả nhiên quan trọng hơn nữ nhân kia, nghe thấy ả kinh sinh, hắn cuối cùng vẫn không thể bỏ mặc ả không lo!
Trong lòng ả thầm vui mừng, nhưng mà khi ả đối diện với đôi mâu đen thâm trầm của hắn thì, lòng ả bắt đầu trầm xuống dần dần.
Ả nhìn thấy trong mắt hắn không mảy may có chút thương tiếc, ánh mắt hắn đầy sự chán nản và lo âu, mi mày hắn đầy sự mệt chán, tuy rằng, hắn đích thân băng bó vết thương cho ả, nhưng ả nhìn ra hắn không có chút quan tâm nào đối với ả.
Khi đại phu đến, hắn cư nhiên không chút quan tâm tâm trạng của ả, cứ như vậy mà rời đi, bảo ả sao cam tâm được?
Nghĩ đến cảnh Lãnh Như Tuyết vô tình rời đi, Liên Đường đến giờ vẫn cảm thấy không thể chấp nhận, trong lòng ả đối với người nữ nhân tên Ưu Vô Song kia, cơ hồ là hận đến tận xương tủy!
Nếu như không phải sự xuất hiện của người nữ nhân ấy, vậy thì, hắn vẫn là Tuyết Nhi của ả, bất kể xảy ra chuyện gì, hắn đều không bỏ mặc ả không lo!
Nhưng nay, vì người nữ nhân tên Ưu Vô Song kia, trái tim hắn đã không còn trên người ả, việc này bảo ả sao không hận được? Tất cả mọi thứ của hắn, bao gồm cả trái tim hắn, vốn dĩ là thuộc về ả, còn người nữ nhân tên Ưu Vô Song kia, nay đã đoạt đi tất cả những gì thuộc về ả!
Sau khi Lãnh Như Tuyết rời khỏi lần đó, cả nửa tháng không về phủ, tuy nhiên, khi hắn về phủ, cũng không đến thăm ả, đối với ả không nghe không hỏi, nhưng mà sự lạnh nhạt của hắn bây giờ, ả tuy trong lòng oán hận, nhưng lại không để tâm!
Bởi vì, người nữ nhân tên Ưu Vô Song kia đã mất tích, sau này sẽ không còn trở về nữa, còn hắn, sớm muộn cũng sẽ là của ả, bây giờ không phải chính là cơ hội tốt để ả giành lại tim hắn sao?
Lãnh Như Phong không niệm tình xưa, cư nhiên hoang tưởng muốn đuổi ả ra khỏi phủ, muốn ả rời khỏi Lãnh Như Tuyết, ả làm sao có thể để hắn ta như ý? Nhưng mà tuy là như vậy, ả vẫn phải cảm tạ Lãnh Như Phong, nếu không có hắn ta, người nữ nhân đó sao lại mất tích?
Những ngày này, mỗi khi ả chủ động đến gặp hắn, đều bị hắn ngăn ở ngoài cửa, còn hôm nay, ả nhất định phải gặp hắn, chỉ cần nắm lấy trái tim hắn, ả mới có cơ hội lưu lại nơi này, mới có được tất cả những gì ả muốn!
Nghĩ tới đây, Liên Đường bất giác lộ ra nụ cười đắc ý, nói với nữ tì hầu hạ bên cạnh nói: “Hồng Nhi, thay y phục cho ta, ta hôm nay muốn đi gặp Tuyết Nhi.”
Hồng Nhi ngoan ngoãn đáp một tiếng, cười nói: “Tiểu thư hôm nay khí sắc tốt nhiều rồi, không bằng, hãy mặc bộ màu vàng hạc thế nào?”
Liên Đường đang muốn trà lời, cửa tẩm thất đột nhiên bị đẩy ra, quản gia Lí ma ma dẫn theo vài người hạ nhân đi vào.
Liên Đường nhìn mấy tên lính theo sau lưng Lí ma ma, bất giác không vui nói: “Lí quản gia, quản gia ngươi làm thế nào vậy? Không lẽ già hồ đồ rồi, ngay cả quy tắc cũng không biết sao?”
Từ sau khi Liên Đường đến, Lí ma ma luôn một mực cung kính với ả, trước nay chưa từng có hành động gì bất kính, thậm chí giúp ả đối với người nữ nhân tên Ưu Vô Song.
Nhưng hôm nay, sắc mặt Lí ma ma lại không có sự cung kính như mọi hôm, bà ta gượng cười nhìn Liên Đường, nói: “Liên Đường cô nương, vương gia có lệnh, bảo cô nương thu dọn đồ, sau đó dọn đến biệt viện ngoại thành ở.”
“cái gì?” Liên Đường mở to hai mắt, không dám tin nhìn Lí ma ma, giọng nói bất giác lanh lảnh.
Lí ma ma không chút cảm xúc, lạnh lùng nhìn Liên Đường, bà ta vốn dĩ còn cho rằng Liên Đường sẽ thay thế Ưu Vô Song, trở thành vương phi, cho nên mới trăm phần lấy lòng ả, nhưng cuối cùng người nữ nhân này vẫn bại dưới tay Ưu Vô Song, tuy Ưu Vô Song đã rời khỏi, nhưng mà ả lại bị vương gia hạ lệnh đuổi khỏi phủ!
Đối với người nữ nhân đã không còn giá trị lợi dụng này, Lí ma ma bà ta tự nhiên sẽ không ủy khuất bản thân nhẫn nhịn ả, nhất thời liền cười lạnh, nói: “Liên Đường cô nương còn không mau nhanh lên, lão nô đã dặn dò xe ngựa đợi ngoài phủ rồi!”
Sắc mặt Liên Đường hết trắng rồi lại xanh, căm hận nhìn Lí ma ma, trầm giọng nói: “Lí quản gia, ngươi vậy là có ý gì? Ngươi nói vương gia muốn đuổi ta ra khỏi phủ sao? Ngươi thật là to gan!”
Đối diện với sự tri vấn của Liên Đường, Lí ma ma càng không kiên nhẫn, bà ta lạnh lùng nhìn Liên Đường, cười lạnh một tiếng nói: “nếu như Liên Đường cô nương đã không có ý động tay, vậy thì để lão nô giúp vậy!”
Ả cho tì nữ thân cận của mình theo dõi hắn, tuy nhiên, tì nữ trở về, nói với ả, hắn thật sự đến Vô Trần điện, đến nơi của nữ nhân đó.
Tuy nhiên, ngoài ý muốn của ả là, người nữ nhân tên Ưu Vô Song ấy, vì khi nãy chịu sự oan khuất của hắn, cư nhiên tự mình rời khỏi phủ, trong lòng ả vui mừng khôn xiết, chỉ cần người nữ nhân ấy rời khỏi, vậy thì, hắn sẽ trở lại bên ả, không phải ả sẽ có thể khiến hắn yêu ả sao?
Nhưng điều khiến ả phẫn nộ và không cam là, hắn cư nhiên muốn đích thân đi tìm người nữ nhân ấy, ả làm sao có thể để hắn đi tìm người nữ nhân đó? Ả làm sao có thể để người nữ nhân đó có cơ hội bước chân vào vương phủ lần nữa?
Cho nên, ả đã bảo nữ tì đem đến một cây dao nhỏ bén, sau đó gạch một dao trên cổ tay mình!
Khi nhìn thấy màu đỏ tươi từ từ nhỏ từ cánh tay trắng bệch của ả xuống, ả không hề cảm thấy đau đớn, chỉ có sự vui mừng do thắng lợi trước mắt!
Hắn đã đến, trong lòng hắn ả quả nhiên quan trọng hơn nữ nhân kia, nghe thấy ả kinh sinh, hắn cuối cùng vẫn không thể bỏ mặc ả không lo!
Trong lòng ả thầm vui mừng, nhưng mà khi ả đối diện với đôi mâu đen thâm trầm của hắn thì, lòng ả bắt đầu trầm xuống dần dần.
Ả nhìn thấy trong mắt hắn không mảy may có chút thương tiếc, ánh mắt hắn đầy sự chán nản và lo âu, mi mày hắn đầy sự mệt chán, tuy rằng, hắn đích thân băng bó vết thương cho ả, nhưng ả nhìn ra hắn không có chút quan tâm nào đối với ả.
Khi đại phu đến, hắn cư nhiên không chút quan tâm tâm trạng của ả, cứ như vậy mà rời đi, bảo ả sao cam tâm được?
Nghĩ đến cảnh Lãnh Như Tuyết vô tình rời đi, Liên Đường đến giờ vẫn cảm thấy không thể chấp nhận, trong lòng ả đối với người nữ nhân tên Ưu Vô Song kia, cơ hồ là hận đến tận xương tủy!
Nếu như không phải sự xuất hiện của người nữ nhân ấy, vậy thì, hắn vẫn là Tuyết Nhi của ả, bất kể xảy ra chuyện gì, hắn đều không bỏ mặc ả không lo!
Nhưng nay, vì người nữ nhân tên Ưu Vô Song kia, trái tim hắn đã không còn trên người ả, việc này bảo ả sao không hận được? Tất cả mọi thứ của hắn, bao gồm cả trái tim hắn, vốn dĩ là thuộc về ả, còn người nữ nhân tên Ưu Vô Song kia, nay đã đoạt đi tất cả những gì thuộc về ả!
Sau khi Lãnh Như Tuyết rời khỏi lần đó, cả nửa tháng không về phủ, tuy nhiên, khi hắn về phủ, cũng không đến thăm ả, đối với ả không nghe không hỏi, nhưng mà sự lạnh nhạt của hắn bây giờ, ả tuy trong lòng oán hận, nhưng lại không để tâm!
Bởi vì, người nữ nhân tên Ưu Vô Song kia đã mất tích, sau này sẽ không còn trở về nữa, còn hắn, sớm muộn cũng sẽ là của ả, bây giờ không phải chính là cơ hội tốt để ả giành lại tim hắn sao?
Lãnh Như Phong không niệm tình xưa, cư nhiên hoang tưởng muốn đuổi ả ra khỏi phủ, muốn ả rời khỏi Lãnh Như Tuyết, ả làm sao có thể để hắn ta như ý? Nhưng mà tuy là như vậy, ả vẫn phải cảm tạ Lãnh Như Phong, nếu không có hắn ta, người nữ nhân đó sao lại mất tích?
Những ngày này, mỗi khi ả chủ động đến gặp hắn, đều bị hắn ngăn ở ngoài cửa, còn hôm nay, ả nhất định phải gặp hắn, chỉ cần nắm lấy trái tim hắn, ả mới có cơ hội lưu lại nơi này, mới có được tất cả những gì ả muốn!
Nghĩ tới đây, Liên Đường bất giác lộ ra nụ cười đắc ý, nói với nữ tì hầu hạ bên cạnh nói: “Hồng Nhi, thay y phục cho ta, ta hôm nay muốn đi gặp Tuyết Nhi.”
Hồng Nhi ngoan ngoãn đáp một tiếng, cười nói: “Tiểu thư hôm nay khí sắc tốt nhiều rồi, không bằng, hãy mặc bộ màu vàng hạc thế nào?”
Liên Đường đang muốn trà lời, cửa tẩm thất đột nhiên bị đẩy ra, quản gia Lí ma ma dẫn theo vài người hạ nhân đi vào.
Liên Đường nhìn mấy tên lính theo sau lưng Lí ma ma, bất giác không vui nói: “Lí quản gia, quản gia ngươi làm thế nào vậy? Không lẽ già hồ đồ rồi, ngay cả quy tắc cũng không biết sao?”
Từ sau khi Liên Đường đến, Lí ma ma luôn một mực cung kính với ả, trước nay chưa từng có hành động gì bất kính, thậm chí giúp ả đối với người nữ nhân tên Ưu Vô Song.
Nhưng hôm nay, sắc mặt Lí ma ma lại không có sự cung kính như mọi hôm, bà ta gượng cười nhìn Liên Đường, nói: “Liên Đường cô nương, vương gia có lệnh, bảo cô nương thu dọn đồ, sau đó dọn đến biệt viện ngoại thành ở.”
“cái gì?” Liên Đường mở to hai mắt, không dám tin nhìn Lí ma ma, giọng nói bất giác lanh lảnh.
Lí ma ma không chút cảm xúc, lạnh lùng nhìn Liên Đường, bà ta vốn dĩ còn cho rằng Liên Đường sẽ thay thế Ưu Vô Song, trở thành vương phi, cho nên mới trăm phần lấy lòng ả, nhưng cuối cùng người nữ nhân này vẫn bại dưới tay Ưu Vô Song, tuy Ưu Vô Song đã rời khỏi, nhưng mà ả lại bị vương gia hạ lệnh đuổi khỏi phủ!
Đối với người nữ nhân đã không còn giá trị lợi dụng này, Lí ma ma bà ta tự nhiên sẽ không ủy khuất bản thân nhẫn nhịn ả, nhất thời liền cười lạnh, nói: “Liên Đường cô nương còn không mau nhanh lên, lão nô đã dặn dò xe ngựa đợi ngoài phủ rồi!”
Sắc mặt Liên Đường hết trắng rồi lại xanh, căm hận nhìn Lí ma ma, trầm giọng nói: “Lí quản gia, ngươi vậy là có ý gì? Ngươi nói vương gia muốn đuổi ta ra khỏi phủ sao? Ngươi thật là to gan!”
Đối diện với sự tri vấn của Liên Đường, Lí ma ma càng không kiên nhẫn, bà ta lạnh lùng nhìn Liên Đường, cười lạnh một tiếng nói: “nếu như Liên Đường cô nương đã không có ý động tay, vậy thì để lão nô giúp vậy!”
/322
|