Cơ thể cậu khẽ run lên, cố gắng nén cơn sợ trong lòng, đôi mắt nhìn chằm chằm Jo Kyu Hyun, lạnh nhạt: “Chỉ biết ức hiếp kẻ yếu, ngươi căn bản không phải nam nhân!”
“Không phải nam nhân? Lee Sung Min, ngươi muốn bổn vương chứng minh cho ngươi biết có phải là nam nhân?” Jo Kyu Hyun vẫn siết chặt lấy cổ Lee Sung Min, ngữ khí không mang chút hơi ấm: “Đáng tiếc, ngươi tính toán sai lầm, bổn vương hễ nhìn thấy gương mặt xấu xí của ngươi đã muốn nôn rồi!”
Tên nam nhân chết tiệt này dám nói cậu xấu xí? Ở thế kỉ 21, cậu là mĩ nữ trong mắt mọi người, bây giờ xuyên không đến đây, nhập vào thể xác của Lee Sung Min ngốc nghếch kia, nhưng sau lau sạch những thứ đáng ghét kia, cậu phát hiện khuôn mặt của Lee Sung Min ngốc nghếch còn đẹp hơn khuôn mặt của cậu ở thế kỉ 21 không biết gấp bao nhiêu lần! Khuôn mặt nghiêng nước nghiêng thành mà hắn dám nói là xấu xí?
Tên nam nhân này dám chọc đến cậu, cậu cả đời hận nhất người khác nói mình xấu xí, hắn dám nói cậu xấu xí, thật không thể tha thứ!
Lee Sung Min mặt tái xanh lại, mím chặt lấy môi, đôi tay không biết lấy đâu ra sức lực, nắm chặt lấy cánh tay mà Jo Kyu Hyun đang siết chặt cổ cậu, sau đó với tốc độ nhanh chóng cúi người xuống, chỉ nghe “Rầm” một tiếng, Jo Kyu Hyun vốn đứng trước mặt cậu giờ đây bị cậu tặng một cú ngã qua vai đẹp mắt ngã xuống đất.
Trong nhất thời, Lee Sung Min cả mặt hiện vẻ đắc ý, Eun Jung và Lee Joon nhìn Jo Kyu Hyun thê thảm nằm dưới đất kia đều ngơ ngác!
Qua một hồi lâu, Eun Jung và Lee Joon mới hoàn hồn, hai người họ mỗi người một phản ứng khác nhau, Eun Jung hận không ngất đi để không thấy cảnh ấy.
Còn Lee Joon lại khổ cực cố nén cơn cười kịch liệt lòng, nhịn cười đến đỏ cả mặt bước nhanh đến bên Jo Kyu Hyun, khó khăn vô cùng để giữ vẻ nghiêm nghị như bình thường: “Vương gia, người không sao chứ?”
Còn thủ pham lại tiêu diêu phủi phủi tay, đắc ý nhìn Jo Kyu Hyun thê thảm không thể nào tả.
Nghĩ lại khi ấy, ở thế kỉ 21, lúc cậu học trong trường cảnh sát, cậu còn là á quân Taikondo của trường, ở thế kỉ 21, các nam nhân thông thường dù có hai ba người cũng không đến gần được cậu.
Tên nam nhân chết tiệt này dám cười nhạo cậu xấu xí, không cho hắn nếm mùi lợi hại, hắn còn chưa biết cậu là người thế nào! Hắn tưởng rằng hắn trông yêu nghiệp ( tức handsome) thì có thể tùy tiện hãm hại cậu sao?
Tên điên chết tiệt! Hắn ta đúng là điên mà! Jo Kyu Hyun y phục tóc tai đều rối bù, thê thảm đứng dậy, tức giận đến mất cả lí trí chỉ thẳng Lee Sung Min hét rằng: “Tên điên kia! Hôm nay bổn vương quyết không tha cho ngươi!”
Đối diện với cơn giận bùng bùng của Jo Kyu Hyun, Lee Sung Min không thèm để mắt đến, cậu chỉ theo thói quen hất mái tóc rũ trên vai, khuôn mặt dơ vì bụi bẩn hiện vẻ kinh miệt, giễu cợt nói: “Yêu nghiệt đáng chết, ngươi thẹn quá hóa giận rồi à?”
“Không phải nam nhân? Lee Sung Min, ngươi muốn bổn vương chứng minh cho ngươi biết có phải là nam nhân?” Jo Kyu Hyun vẫn siết chặt lấy cổ Lee Sung Min, ngữ khí không mang chút hơi ấm: “Đáng tiếc, ngươi tính toán sai lầm, bổn vương hễ nhìn thấy gương mặt xấu xí của ngươi đã muốn nôn rồi!”
Tên nam nhân chết tiệt này dám nói cậu xấu xí? Ở thế kỉ 21, cậu là mĩ nữ trong mắt mọi người, bây giờ xuyên không đến đây, nhập vào thể xác của Lee Sung Min ngốc nghếch kia, nhưng sau lau sạch những thứ đáng ghét kia, cậu phát hiện khuôn mặt của Lee Sung Min ngốc nghếch còn đẹp hơn khuôn mặt của cậu ở thế kỉ 21 không biết gấp bao nhiêu lần! Khuôn mặt nghiêng nước nghiêng thành mà hắn dám nói là xấu xí?
Tên nam nhân này dám chọc đến cậu, cậu cả đời hận nhất người khác nói mình xấu xí, hắn dám nói cậu xấu xí, thật không thể tha thứ!
Lee Sung Min mặt tái xanh lại, mím chặt lấy môi, đôi tay không biết lấy đâu ra sức lực, nắm chặt lấy cánh tay mà Jo Kyu Hyun đang siết chặt cổ cậu, sau đó với tốc độ nhanh chóng cúi người xuống, chỉ nghe “Rầm” một tiếng, Jo Kyu Hyun vốn đứng trước mặt cậu giờ đây bị cậu tặng một cú ngã qua vai đẹp mắt ngã xuống đất.
Trong nhất thời, Lee Sung Min cả mặt hiện vẻ đắc ý, Eun Jung và Lee Joon nhìn Jo Kyu Hyun thê thảm nằm dưới đất kia đều ngơ ngác!
Qua một hồi lâu, Eun Jung và Lee Joon mới hoàn hồn, hai người họ mỗi người một phản ứng khác nhau, Eun Jung hận không ngất đi để không thấy cảnh ấy.
Còn Lee Joon lại khổ cực cố nén cơn cười kịch liệt lòng, nhịn cười đến đỏ cả mặt bước nhanh đến bên Jo Kyu Hyun, khó khăn vô cùng để giữ vẻ nghiêm nghị như bình thường: “Vương gia, người không sao chứ?”
Còn thủ pham lại tiêu diêu phủi phủi tay, đắc ý nhìn Jo Kyu Hyun thê thảm không thể nào tả.
Nghĩ lại khi ấy, ở thế kỉ 21, lúc cậu học trong trường cảnh sát, cậu còn là á quân Taikondo của trường, ở thế kỉ 21, các nam nhân thông thường dù có hai ba người cũng không đến gần được cậu.
Tên nam nhân chết tiệt này dám cười nhạo cậu xấu xí, không cho hắn nếm mùi lợi hại, hắn còn chưa biết cậu là người thế nào! Hắn tưởng rằng hắn trông yêu nghiệp ( tức handsome) thì có thể tùy tiện hãm hại cậu sao?
Tên điên chết tiệt! Hắn ta đúng là điên mà! Jo Kyu Hyun y phục tóc tai đều rối bù, thê thảm đứng dậy, tức giận đến mất cả lí trí chỉ thẳng Lee Sung Min hét rằng: “Tên điên kia! Hôm nay bổn vương quyết không tha cho ngươi!”
Đối diện với cơn giận bùng bùng của Jo Kyu Hyun, Lee Sung Min không thèm để mắt đến, cậu chỉ theo thói quen hất mái tóc rũ trên vai, khuôn mặt dơ vì bụi bẩn hiện vẻ kinh miệt, giễu cợt nói: “Yêu nghiệt đáng chết, ngươi thẹn quá hóa giận rồi à?”
/322
|