Nhìn thấy Lãnh Như Phong tóm lấy Lãnh Như Tuyết lôi từ trong tẩm thất ra, hạ nhân hầu hạ trong đại đường đều trố mắt nhìn theo, nhìn chủ tử nhà mình bị Lãnh Như Phong lôi đi một cách thảm hại, có vài người hạ nhân định tiến lên trước hỏi, nhưng lại bị Ngạo Phong ngăn lại.
Lãnh Như Phong lôi Lãnh Như Tuyết, đi mãi đến ngoài vườn Vô Trần điện, mới căm giận ném Lãnh Như Tuyết xuống đất, thần thái ấy, nhẹ nhàng như ném một con chó con mèo.
Lãnh Như Tuyết bị ném xuống đất va phải nền đất cứng phát ra âm thanh nặng nề, nhưng mà, cơ thể hắn chỉ khẽ cử động một lúc, ánh mắt vẫn vô thần nhìn lên trời, cứ như vậy nằm bất động dưới đất, bên trong mâu đen thâm trầm, chứa đựng sự đau đớn nói không nên lời.
Ngạo Phong theo sau nhìn thấy bộ dạng này của Lãnh Như Tuyết, bất giác thở dài, nhìn thấy chủ tử kiêu ngạo trước kia, nay vì vương phi mà trở thành bộ dạng như vầy, trong lòng Ngạo Phong ngoài đồng tình ra, không còn tìm ra được cảm giác thứ hai.
Ngạo Phong cũng rất hiểu tâm trạng của Lãnh Như Tuyết, bởi vì, dù sao đi nữa hắn ta cũng là thị vệ thân cận của hắn, khi ấy hắn ta đã từng khuyên qua Lãnh Như Tuyết đừng thu giữ Liên Đường trong phủ, bởi vì, hắn ta đối với việc Liên Đường đột nhiên xuất hiện trong lúc Lãnh Như Tuyết và Ưu Vô Song chuẩn bị đại hôn luôn nghi ngờ sâu, hắn ta hoài nghi động cơ của Liên Đường không hề đơn thuần.
Nhưng mà, Lãnh Như Tuyết khi ấy vì niệm tình xưa, cuối cùng cũng giữ Liên Đường lại trong phủ, còn bức ép Ưu Vô Song rời khỏi phủ, trở thành cảnh không thể thu dọn như bây giờ.
Nay vương phi đã rời khỏi, hơn nữa còn không biết sống chết ra sao, bây giờ trong lòng vương gia có hối hận đi chăng nữa, thì cũng đã không còn ích gì.
Nghĩ tới đây Ngạo Phong lại lần nữa thở dài, kì thực ngay hắn ta trong lòng cũng căm giận đến mức muốn đánh cho Lãnh Như Tuyết tỉnh lại, nhưng không có cách nào vì thân phận hắn ta là thuộc hạ, hắn ta không thể nào làm như vậy.
Lãnh Như Phong mặt không biểu tình nhìn Lãnh Như Tuyết thảm hại bất động nằm dưới đất, ngọn nộ hỏa trong mắt cháy càng lúc càng mãnh liệt, hắn ta đột nhiên quay đầu lạnh lùng nói với Ngạo Phong: “Ngạo Phong, đi lấy một thau nước lạnh lại đây, tạt tỉnh hắn cho ta!”
Ngạo Phong khẽ trì trệ một lúc, có chút do dự nói: “Lục vương gia, việc này……..không tốt lắm đâu?”
Lãnh Như Phong không nhìn Ngạo Phong, mà hai mắt căm giận nhìn chằm chằm Lãnh Như Tuyết, tức giận nói: “Bảo ngươi đi thì ngươi cứ đi, không lẽ ngươi muốn chủ tử nhà ngươi cứ tiếp tục như vậy sao?”
Ngạo Phong hết cách, chỉ có thể quay ngươi đi lấy nước, ai bảo mình là thuộc hạ chứ? Lãnh Như Phong tuy không phải là chủ tử của hắn ta, nhưng với thân phận của Lãnh Như Phong, vẫn đủ có thể ra lệnh cho hắn ta.
Hơn nữa, tuy rằng làm vậy có chút không tốt, nhưng lại là cách nhanh nhất giúp người ta tỉnh rượu.
Rất nhanh, Ngạo Phong đã lấy đến một thau nước lạnh, sau đó theo sự phân phó của Lãnh Như Phong, không chút lưu tình tạt nước lạnh lên người Lãnh Như Tuyết.
Bị nước lạnh dội từ trên đầu xuống, thần trí của Lãnh Như Tuyết cuối cùng cũng dần dần tỉnh lại, chỉ thấy hắn nhíu mày, gian nan đứng từ dưới đất dậy, nhìn Lãnh Như Phong, tức giận nói: “Lãnh Như Phong, huynh làm gì vậy?”
Lãnh Như Phong cười lạnh một tiếng, nhìn Lãnh Như Tuyết giễu cợt nói: “Ngươi cuối cuối cùng cũng chịu tỉnh rồi sao? Ngươi hãy nhìn lại mình đi, bây giờ ngươi giống gì? Nếu như muốn chết, thì nên sớm nói với phụ hoàng, cả ngày trốn trong phòng không dám gặp người, như vậy thì thế nào? Ngươi cho rằng ngươi như vậy Vô Song sẽ có thể trở về sao?”
Lãnh Như Tuyết lúc này toàn thân ướt sũng, áo bào vốn dĩ màu trắng bây giờ đã không còn phân biệt được màu sắc, còn mái tóc dài rối bị nước tạt dính ấy, đang dính vào mặt hắn, nhìn cực kì thảm bại.
Hắn lảo đảo lùi sau vài bước, đôi mâu đỏ ngầu đau khổ nhìn Lãnh Như Phong, tựa như dã thú bị nhốt trong lồng, tuyệt vọng thét lên: “Đừng nói nữa!”
Hắn đau khổ hai tay ôm lấy đầu, trong đầu một lần nữa nhớ lại đêm tuyết ấy, thân ảnh nhỏ bé của nàng ngã dưới nền đất tuyết, nhưng vẫn quật cường nhìn hắn, nói: Lãnh Như Tuyết, ngươi đừng đắc ý! Sẽ có một ngày, Ưu Vô Song ta trả lại toàn bộ tất cả mọi thứ của hôm nay lại cho ngươi!
Nàng đã làm được rồi, có gì đau khổ hơn là sau khi hắn yêu nàng sâu sắc rồi lại mất đi?
Sự ra đi của nàng, là sự trừng phạt lớn nhất đối với hắn! Đây là báo ứng sao? Là trời cao đang trừng phạt sự vô tình trước kia của hắn, cho nên mới tàn nhẫn cướp lấy nàng từ bên cạnh hắn đi như vậy sao?
Tuy hắn không tìm được thi thể của nàng, nhưng nhìn vết máu lưu lại trên xe ngựa, hắn biết, trên vực sâu cao như vậy rơi xuống, nàng đã lành ít dữ nhiều, tuy không tìm thấy thi thể, nhưng tìm vết chân lưu lại dưới đất có thể thấy được, có lẽ thi thể đã được người qua đường hảo tâm nào đó chôn hộ.
Sống không thấy người, chết không thấy xác, đây mới chính là cách hành hạ hắn tàn nhẫn nhất, ngay đến cơ hội để hắn gặp mặt nàng lần cuối cùng ông trời cũng tàn nhẫn cướp đi.
Nhìn bộ dạng đau khổ của Lãnh Như Tuyết, lòng Lãnh Như Phong khẽ mềm lại, ngữ khí của hắn ta cũng dịu lại: “Như Tuyết, ta biết bây giờ đệ cái gì cũng không nghe lọt, ta cũng biết, trong lòng đệ rất khó chịu, nhưng đệ thật sự không thể tiếp tục như vậy!”
Nói tới đây, Lãnh Như Phong ngập ngừng, rồi nói: “Tuy rằng chúng ta chỉ tìm thấy được tàn cốt của xe ngựa dưới đáy vực, nhưng không hề thấy thi thể của họ, có lẽ, sự việc không tệ như ta nghĩ, có lẽ Vô Song được người khác cứu đi? Có lẽ nàng ấy bây giờ đang ở nơi nào đó đợi đệ, nếu như đệ cứ tiếp tục buông thả bản thân như vầy, sau này đệ lấy đâu ra mặt mũi gặp nàng ấy?”
Lãnh Như Tuyết nở nụ cười tuyệt vọng, nhìn Lãnh Như Phong nói: “Vậy sao? Huynh cho rằng nàng vẫn còn sống sao? Huynh cảm thấy……..có thể sao?”
Lãnh Như Phong biểu tình nghiêm trọng nhìn Lãnh Như Tuyết: “Đúng, ta tin nàng ấy vẫn còn sống! Như Tuyết, đệ phải trấn tỉnh, nếu không, đệ sẽ mất đi nàng ấy! Hãy tin ta, dù nàng ấy đã không còn trên thế gian này, nàng ấy cũng không hy vọng nhìn thấy bộ dạng này của đệ!”
Lãnh Như Phong lôi Lãnh Như Tuyết, đi mãi đến ngoài vườn Vô Trần điện, mới căm giận ném Lãnh Như Tuyết xuống đất, thần thái ấy, nhẹ nhàng như ném một con chó con mèo.
Lãnh Như Tuyết bị ném xuống đất va phải nền đất cứng phát ra âm thanh nặng nề, nhưng mà, cơ thể hắn chỉ khẽ cử động một lúc, ánh mắt vẫn vô thần nhìn lên trời, cứ như vậy nằm bất động dưới đất, bên trong mâu đen thâm trầm, chứa đựng sự đau đớn nói không nên lời.
Ngạo Phong theo sau nhìn thấy bộ dạng này của Lãnh Như Tuyết, bất giác thở dài, nhìn thấy chủ tử kiêu ngạo trước kia, nay vì vương phi mà trở thành bộ dạng như vầy, trong lòng Ngạo Phong ngoài đồng tình ra, không còn tìm ra được cảm giác thứ hai.
Ngạo Phong cũng rất hiểu tâm trạng của Lãnh Như Tuyết, bởi vì, dù sao đi nữa hắn ta cũng là thị vệ thân cận của hắn, khi ấy hắn ta đã từng khuyên qua Lãnh Như Tuyết đừng thu giữ Liên Đường trong phủ, bởi vì, hắn ta đối với việc Liên Đường đột nhiên xuất hiện trong lúc Lãnh Như Tuyết và Ưu Vô Song chuẩn bị đại hôn luôn nghi ngờ sâu, hắn ta hoài nghi động cơ của Liên Đường không hề đơn thuần.
Nhưng mà, Lãnh Như Tuyết khi ấy vì niệm tình xưa, cuối cùng cũng giữ Liên Đường lại trong phủ, còn bức ép Ưu Vô Song rời khỏi phủ, trở thành cảnh không thể thu dọn như bây giờ.
Nay vương phi đã rời khỏi, hơn nữa còn không biết sống chết ra sao, bây giờ trong lòng vương gia có hối hận đi chăng nữa, thì cũng đã không còn ích gì.
Nghĩ tới đây Ngạo Phong lại lần nữa thở dài, kì thực ngay hắn ta trong lòng cũng căm giận đến mức muốn đánh cho Lãnh Như Tuyết tỉnh lại, nhưng không có cách nào vì thân phận hắn ta là thuộc hạ, hắn ta không thể nào làm như vậy.
Lãnh Như Phong mặt không biểu tình nhìn Lãnh Như Tuyết thảm hại bất động nằm dưới đất, ngọn nộ hỏa trong mắt cháy càng lúc càng mãnh liệt, hắn ta đột nhiên quay đầu lạnh lùng nói với Ngạo Phong: “Ngạo Phong, đi lấy một thau nước lạnh lại đây, tạt tỉnh hắn cho ta!”
Ngạo Phong khẽ trì trệ một lúc, có chút do dự nói: “Lục vương gia, việc này……..không tốt lắm đâu?”
Lãnh Như Phong không nhìn Ngạo Phong, mà hai mắt căm giận nhìn chằm chằm Lãnh Như Tuyết, tức giận nói: “Bảo ngươi đi thì ngươi cứ đi, không lẽ ngươi muốn chủ tử nhà ngươi cứ tiếp tục như vậy sao?”
Ngạo Phong hết cách, chỉ có thể quay ngươi đi lấy nước, ai bảo mình là thuộc hạ chứ? Lãnh Như Phong tuy không phải là chủ tử của hắn ta, nhưng với thân phận của Lãnh Như Phong, vẫn đủ có thể ra lệnh cho hắn ta.
Hơn nữa, tuy rằng làm vậy có chút không tốt, nhưng lại là cách nhanh nhất giúp người ta tỉnh rượu.
Rất nhanh, Ngạo Phong đã lấy đến một thau nước lạnh, sau đó theo sự phân phó của Lãnh Như Phong, không chút lưu tình tạt nước lạnh lên người Lãnh Như Tuyết.
Bị nước lạnh dội từ trên đầu xuống, thần trí của Lãnh Như Tuyết cuối cùng cũng dần dần tỉnh lại, chỉ thấy hắn nhíu mày, gian nan đứng từ dưới đất dậy, nhìn Lãnh Như Phong, tức giận nói: “Lãnh Như Phong, huynh làm gì vậy?”
Lãnh Như Phong cười lạnh một tiếng, nhìn Lãnh Như Tuyết giễu cợt nói: “Ngươi cuối cuối cùng cũng chịu tỉnh rồi sao? Ngươi hãy nhìn lại mình đi, bây giờ ngươi giống gì? Nếu như muốn chết, thì nên sớm nói với phụ hoàng, cả ngày trốn trong phòng không dám gặp người, như vậy thì thế nào? Ngươi cho rằng ngươi như vậy Vô Song sẽ có thể trở về sao?”
Lãnh Như Tuyết lúc này toàn thân ướt sũng, áo bào vốn dĩ màu trắng bây giờ đã không còn phân biệt được màu sắc, còn mái tóc dài rối bị nước tạt dính ấy, đang dính vào mặt hắn, nhìn cực kì thảm bại.
Hắn lảo đảo lùi sau vài bước, đôi mâu đỏ ngầu đau khổ nhìn Lãnh Như Phong, tựa như dã thú bị nhốt trong lồng, tuyệt vọng thét lên: “Đừng nói nữa!”
Hắn đau khổ hai tay ôm lấy đầu, trong đầu một lần nữa nhớ lại đêm tuyết ấy, thân ảnh nhỏ bé của nàng ngã dưới nền đất tuyết, nhưng vẫn quật cường nhìn hắn, nói: Lãnh Như Tuyết, ngươi đừng đắc ý! Sẽ có một ngày, Ưu Vô Song ta trả lại toàn bộ tất cả mọi thứ của hôm nay lại cho ngươi!
Nàng đã làm được rồi, có gì đau khổ hơn là sau khi hắn yêu nàng sâu sắc rồi lại mất đi?
Sự ra đi của nàng, là sự trừng phạt lớn nhất đối với hắn! Đây là báo ứng sao? Là trời cao đang trừng phạt sự vô tình trước kia của hắn, cho nên mới tàn nhẫn cướp lấy nàng từ bên cạnh hắn đi như vậy sao?
Tuy hắn không tìm được thi thể của nàng, nhưng nhìn vết máu lưu lại trên xe ngựa, hắn biết, trên vực sâu cao như vậy rơi xuống, nàng đã lành ít dữ nhiều, tuy không tìm thấy thi thể, nhưng tìm vết chân lưu lại dưới đất có thể thấy được, có lẽ thi thể đã được người qua đường hảo tâm nào đó chôn hộ.
Sống không thấy người, chết không thấy xác, đây mới chính là cách hành hạ hắn tàn nhẫn nhất, ngay đến cơ hội để hắn gặp mặt nàng lần cuối cùng ông trời cũng tàn nhẫn cướp đi.
Nhìn bộ dạng đau khổ của Lãnh Như Tuyết, lòng Lãnh Như Phong khẽ mềm lại, ngữ khí của hắn ta cũng dịu lại: “Như Tuyết, ta biết bây giờ đệ cái gì cũng không nghe lọt, ta cũng biết, trong lòng đệ rất khó chịu, nhưng đệ thật sự không thể tiếp tục như vậy!”
Nói tới đây, Lãnh Như Phong ngập ngừng, rồi nói: “Tuy rằng chúng ta chỉ tìm thấy được tàn cốt của xe ngựa dưới đáy vực, nhưng không hề thấy thi thể của họ, có lẽ, sự việc không tệ như ta nghĩ, có lẽ Vô Song được người khác cứu đi? Có lẽ nàng ấy bây giờ đang ở nơi nào đó đợi đệ, nếu như đệ cứ tiếp tục buông thả bản thân như vầy, sau này đệ lấy đâu ra mặt mũi gặp nàng ấy?”
Lãnh Như Tuyết nở nụ cười tuyệt vọng, nhìn Lãnh Như Phong nói: “Vậy sao? Huynh cho rằng nàng vẫn còn sống sao? Huynh cảm thấy……..có thể sao?”
Lãnh Như Phong biểu tình nghiêm trọng nhìn Lãnh Như Tuyết: “Đúng, ta tin nàng ấy vẫn còn sống! Như Tuyết, đệ phải trấn tỉnh, nếu không, đệ sẽ mất đi nàng ấy! Hãy tin ta, dù nàng ấy đã không còn trên thế gian này, nàng ấy cũng không hy vọng nhìn thấy bộ dạng này của đệ!”
/322
|