Nhưng mà, những lời này của Ưu Vô Song, lại khơi dậy sự hoài nghi trong lòng hắn, từ sau khi Liên Đường vào phủ, một mực bệnh nằm trên giường, ngay cả tẩm phòng Liên Đường cũng không bước ra, sao đột nhiên hôm nay ả lại đến Vô Trần điện.
Không lẽ, sự việc thật như Ưu Vô Song đã nói, là có vấn đề khác?
Nghĩ tới đây, Lãnh Như Tuyết bất giác nhìu mày, nhìn Liên Đường đang co rút trong lòng hắn, hỏi: “Liên Đường, sao nàng lại đến Vô Trần điện?”
Liên Đường e dè nhìn Ưu Vô Song, sau đó nhỏ tiếng nói: “Liên Đường xin lỗi, Liên Đường biết Ưu cô nương là vương phi của Tuyết Nhi, sợ Ưu cô nương vì Liên Đường ở lại trong phủ mà hiểu lầm Tuyết Nhi, cho nên Liên Đường mới đến xin Ưu cô nương hiểu cho……..”
Nói rồi, Liên Đường đột nhiên thần sắc hoang mang níu chặt tay áo Lãnh Như Tuyết, ngữ khí run sợ nói: “Tuyết Nhi, Liên Đường thật sự không cố ý chọc cho Ưu cô nương tức giận…….. Liên Đường chỉ vì muốn ở lại chỗ Tuyết Nhi……….nhưng, lại sợ Ưu cô nương hiểu lầm……..”
Sự bất an và kinh hoang trên mặt Liên Đường, khiến lòng Lãnh Như Tuyết mềm hẳn, hắn bất giác nhớ lại sự ôn nhu trước kia của ả, nhất thời bất giác dịu dàng nói: “được rồi, nàng đừng nói nữa, ta hiểu rồi.”
Dứt lời, Lãnh Như Tuyết nhìn Ưu Vô Song, thở dài một tiếng, nói: “Song Nhi, ta có thể không truy cứu việc nàng tổn hại Liên Đường, nhưng nàng hà tất lòng dạ hẹp hòi như vậy? Nàng không thể có chút rông lượng chứa chấp người khác sao? Liên Đường không hề sai, là ta đưa Liên Đường vào phủ, Liên Đường sẽ không trở thành trở ngại giữa hai chúng ta, nàng tại so vẫn không thể dung nạp Liên Đường?”
Lời nói của Lãnh Như Tuyết, cứ như một mũi tên sắc bén, không chút lưu tình đâm xuyên qua trái tim của Ưu Vô Song.
Nàng không rộng lượng chứa chấp người khác? Nàng lòng dạ hẹp hòi? Đúng, nàng thừa nhận, nàng đối với tình yêu thì rất ích kỉ, nhưng hắn sao không hỏi mục đích của người nữ nhân kia lưu lại đây là để làm gì?
Dù cho nàng Ưu Vô Song có thể dung nạp ả, không ngại cho ả ở lại trong thất vương phủ, nhưng người nữ nhân này có dung nạp được nàng? Nếu như ả chịu an phận, thì hôm nay sao lại dùng thủ đoạn bỉ ổi như vậy?
Nhìn Lãnh Như Tuyết, lòng Ưu Vô Song dâng lên một cảm giác bi ai không thể tả, nàng không còn khống chế được, phẫn nộ nhìn Lãnh Như Tuyết, tức giận nói: “Đủ rồi! Lãnh Như Tuyết, ngươi cho rằng ngươi đang làm gì? Ngươi dựa vào đâu mà chỉ trích ta?”
“Nàng……..” đối mặt với sự phẫn nộ của Ưu Vô Song, Lãnh Như Tuyết á khẩu không nói nên lời.
Trong việc của Liên Đường, hắn đích thực hổ thẹn với Ưu Vô Song, điểm này, hắn không thể phủ nhận, nhưng nếu như nàng thật sự yêu hắn, không lẽ không thể hiểu cho hắn sao? Hắn đối với Liên Đường, không hể có chút tình cảm nam nữ, hắn chỉ là niệm tình trước kia, không nhẫn tâm bỏ ả không lo! Nàng tại sao không hiểu cho tấm lòng của hắn?
Sự trầm mặc của Lãnh Như Tuyết, khiến sự phẫn nộ trong lòng Ưu Vô Song không hề giảm bớt, nàng vẫn phẫn nộ nhìn Lãnh Như Tuyết.
Người nam nhân này, căn bản không xứng để nàng yêu, nàng thật là có mắt như mù!
Đối với Liên Đường, nàng căn bản không để trong mắt, dù cho ả có dùng thủ đoạn bỉ ổi nào hãm hại nàng, nàng cũng không vì vậy mà phẫn nộ, mà điều khiến nàng tức giận thật sự chính là Lãnh Như Tuyết!
Trước kia hắn luôn miệng nói yêu nàng, nhưng ngay cả tín nhiệm căn bản hắn cũng không cho nàng, đây mới là điều khiến nàng tức giận và thất vọng!
Không ai ói gì, Lãnh Như Tuyết đã bị sự phẫn nộ trong mắt Ưu Vô Song làm cho sửng sờ, hắn muốn nói gì, nhưng lại không nói ra lời, hắn cảm nhận được, khoảng cách của hắn và nàng ngày càng xa, cảm giác này, khiến hắn hoang mang, nhưng lại không có năng lực thay đổi.
Cả một Vô Trần điện chìm trong tĩnh lặng, khí áp nặng nề. Hạ nhân phảng phất đều cảm nhận được gì, ngay cả khí cũng không dám thở mạnh.
Tuy nhiên, chính trong lúc này, đột nhiên một trận bước chân truyền đến, ngắt đi không khí nặng nề trong Vô Trần điện, thân ảnh Lãnh Như Phong xuất hiện trước cửa viện tử.
Nhìn mọi người trong viện, Lãnh Như Phong bất giác sững sốt, nhưng hắn ta rất nhanh đã phát hiện mọi người đều thần sắc không tốt, hắn ta nhìn Lãnh Như Tuyết đang âm Liên Đường, sau đó ánh mắt rơi trên người Ưu Vô Song đang mặt đầy bi phẫn, lãnh đạm nói: “thất hoàng đệ, đây là việc gì?”
Lãnh Như Tuyết đột nhiên thấy Lãnh Như Phong xuất hiện ở đây, lòng bất giác cảm thấy gượng gạo, hắn mở miệng, đang định nói gì, nhưng Liên Đường một mực không nói gì kia đột nhiên nắm lấy tay áo hắn, nói: “Tuyết Nhi……đầu ta đau quá………..”
Nói rồi, cơ thể ả đột nhiên mềm nũn ngã xuống, cư nhiên hôn mê đi.
Lãnh Như Tuyết nhìn Liên Đường ngất đi, không quan tâm đến việc nói chuyện với Lãnh Như Phong, vội ôm lấy ả, lớn bước rời đi, thần sắc lo lắng sai hạ nhân đi mời đại phu.
Nhìn thân ảnh Lãnh Như Tuyết ôm Liên Đường rời đi, trái tim Ưu Vô Song đang âm thầm rỉ máu, nàng cắn chặt môi, quật cường đứng yên tại chỗ, nhưng trong lòng nàng biết rất rõ, bất kể là kết quả như thế nào, trong lòng Lãnh Như Tuyết vẫn không có nàng, nàng không thể tha thứ cho hắn nữa rồi!
Lãnh Như Phong nhìn sắc mặt trắng bệch của Ưu Vô Song, lòng bất giác khẽ đau nhói, hắn thở dài, nhẹ nhàng đi đến trước mặt Ưu Vô Song, nói: “Vô Song, nàng đừng trách Như Tuyết, đệ ấy………..”
Tuy nhiên, lời của Lãnh Như Phong bị nghẹn lại trong cổ họng, bởi vì, hắn nhìn thấy, gương mặt quật cường của Ưu Vô Song, từ từ chảy xuống hai dòng lệ.
Ưu Vô Song đưa tay, bất lực nhìn Ưu Vô Song, nghẹn ngào nói: “Lãnh Như Phong………đưa ta đi……..đưa ta rời khỏi nơi này………….”
Không lẽ, sự việc thật như Ưu Vô Song đã nói, là có vấn đề khác?
Nghĩ tới đây, Lãnh Như Tuyết bất giác nhìu mày, nhìn Liên Đường đang co rút trong lòng hắn, hỏi: “Liên Đường, sao nàng lại đến Vô Trần điện?”
Liên Đường e dè nhìn Ưu Vô Song, sau đó nhỏ tiếng nói: “Liên Đường xin lỗi, Liên Đường biết Ưu cô nương là vương phi của Tuyết Nhi, sợ Ưu cô nương vì Liên Đường ở lại trong phủ mà hiểu lầm Tuyết Nhi, cho nên Liên Đường mới đến xin Ưu cô nương hiểu cho……..”
Nói rồi, Liên Đường đột nhiên thần sắc hoang mang níu chặt tay áo Lãnh Như Tuyết, ngữ khí run sợ nói: “Tuyết Nhi, Liên Đường thật sự không cố ý chọc cho Ưu cô nương tức giận…….. Liên Đường chỉ vì muốn ở lại chỗ Tuyết Nhi……….nhưng, lại sợ Ưu cô nương hiểu lầm……..”
Sự bất an và kinh hoang trên mặt Liên Đường, khiến lòng Lãnh Như Tuyết mềm hẳn, hắn bất giác nhớ lại sự ôn nhu trước kia của ả, nhất thời bất giác dịu dàng nói: “được rồi, nàng đừng nói nữa, ta hiểu rồi.”
Dứt lời, Lãnh Như Tuyết nhìn Ưu Vô Song, thở dài một tiếng, nói: “Song Nhi, ta có thể không truy cứu việc nàng tổn hại Liên Đường, nhưng nàng hà tất lòng dạ hẹp hòi như vậy? Nàng không thể có chút rông lượng chứa chấp người khác sao? Liên Đường không hề sai, là ta đưa Liên Đường vào phủ, Liên Đường sẽ không trở thành trở ngại giữa hai chúng ta, nàng tại so vẫn không thể dung nạp Liên Đường?”
Lời nói của Lãnh Như Tuyết, cứ như một mũi tên sắc bén, không chút lưu tình đâm xuyên qua trái tim của Ưu Vô Song.
Nàng không rộng lượng chứa chấp người khác? Nàng lòng dạ hẹp hòi? Đúng, nàng thừa nhận, nàng đối với tình yêu thì rất ích kỉ, nhưng hắn sao không hỏi mục đích của người nữ nhân kia lưu lại đây là để làm gì?
Dù cho nàng Ưu Vô Song có thể dung nạp ả, không ngại cho ả ở lại trong thất vương phủ, nhưng người nữ nhân này có dung nạp được nàng? Nếu như ả chịu an phận, thì hôm nay sao lại dùng thủ đoạn bỉ ổi như vậy?
Nhìn Lãnh Như Tuyết, lòng Ưu Vô Song dâng lên một cảm giác bi ai không thể tả, nàng không còn khống chế được, phẫn nộ nhìn Lãnh Như Tuyết, tức giận nói: “Đủ rồi! Lãnh Như Tuyết, ngươi cho rằng ngươi đang làm gì? Ngươi dựa vào đâu mà chỉ trích ta?”
“Nàng……..” đối mặt với sự phẫn nộ của Ưu Vô Song, Lãnh Như Tuyết á khẩu không nói nên lời.
Trong việc của Liên Đường, hắn đích thực hổ thẹn với Ưu Vô Song, điểm này, hắn không thể phủ nhận, nhưng nếu như nàng thật sự yêu hắn, không lẽ không thể hiểu cho hắn sao? Hắn đối với Liên Đường, không hể có chút tình cảm nam nữ, hắn chỉ là niệm tình trước kia, không nhẫn tâm bỏ ả không lo! Nàng tại sao không hiểu cho tấm lòng của hắn?
Sự trầm mặc của Lãnh Như Tuyết, khiến sự phẫn nộ trong lòng Ưu Vô Song không hề giảm bớt, nàng vẫn phẫn nộ nhìn Lãnh Như Tuyết.
Người nam nhân này, căn bản không xứng để nàng yêu, nàng thật là có mắt như mù!
Đối với Liên Đường, nàng căn bản không để trong mắt, dù cho ả có dùng thủ đoạn bỉ ổi nào hãm hại nàng, nàng cũng không vì vậy mà phẫn nộ, mà điều khiến nàng tức giận thật sự chính là Lãnh Như Tuyết!
Trước kia hắn luôn miệng nói yêu nàng, nhưng ngay cả tín nhiệm căn bản hắn cũng không cho nàng, đây mới là điều khiến nàng tức giận và thất vọng!
Không ai ói gì, Lãnh Như Tuyết đã bị sự phẫn nộ trong mắt Ưu Vô Song làm cho sửng sờ, hắn muốn nói gì, nhưng lại không nói ra lời, hắn cảm nhận được, khoảng cách của hắn và nàng ngày càng xa, cảm giác này, khiến hắn hoang mang, nhưng lại không có năng lực thay đổi.
Cả một Vô Trần điện chìm trong tĩnh lặng, khí áp nặng nề. Hạ nhân phảng phất đều cảm nhận được gì, ngay cả khí cũng không dám thở mạnh.
Tuy nhiên, chính trong lúc này, đột nhiên một trận bước chân truyền đến, ngắt đi không khí nặng nề trong Vô Trần điện, thân ảnh Lãnh Như Phong xuất hiện trước cửa viện tử.
Nhìn mọi người trong viện, Lãnh Như Phong bất giác sững sốt, nhưng hắn ta rất nhanh đã phát hiện mọi người đều thần sắc không tốt, hắn ta nhìn Lãnh Như Tuyết đang âm Liên Đường, sau đó ánh mắt rơi trên người Ưu Vô Song đang mặt đầy bi phẫn, lãnh đạm nói: “thất hoàng đệ, đây là việc gì?”
Lãnh Như Tuyết đột nhiên thấy Lãnh Như Phong xuất hiện ở đây, lòng bất giác cảm thấy gượng gạo, hắn mở miệng, đang định nói gì, nhưng Liên Đường một mực không nói gì kia đột nhiên nắm lấy tay áo hắn, nói: “Tuyết Nhi……đầu ta đau quá………..”
Nói rồi, cơ thể ả đột nhiên mềm nũn ngã xuống, cư nhiên hôn mê đi.
Lãnh Như Tuyết nhìn Liên Đường ngất đi, không quan tâm đến việc nói chuyện với Lãnh Như Phong, vội ôm lấy ả, lớn bước rời đi, thần sắc lo lắng sai hạ nhân đi mời đại phu.
Nhìn thân ảnh Lãnh Như Tuyết ôm Liên Đường rời đi, trái tim Ưu Vô Song đang âm thầm rỉ máu, nàng cắn chặt môi, quật cường đứng yên tại chỗ, nhưng trong lòng nàng biết rất rõ, bất kể là kết quả như thế nào, trong lòng Lãnh Như Tuyết vẫn không có nàng, nàng không thể tha thứ cho hắn nữa rồi!
Lãnh Như Phong nhìn sắc mặt trắng bệch của Ưu Vô Song, lòng bất giác khẽ đau nhói, hắn thở dài, nhẹ nhàng đi đến trước mặt Ưu Vô Song, nói: “Vô Song, nàng đừng trách Như Tuyết, đệ ấy………..”
Tuy nhiên, lời của Lãnh Như Phong bị nghẹn lại trong cổ họng, bởi vì, hắn nhìn thấy, gương mặt quật cường của Ưu Vô Song, từ từ chảy xuống hai dòng lệ.
Ưu Vô Song đưa tay, bất lực nhìn Ưu Vô Song, nghẹn ngào nói: “Lãnh Như Phong………đưa ta đi……..đưa ta rời khỏi nơi này………….”
/322
|