Vương Phi Áp Đảo Vương Gia

Chương 88: Đại náo thọ yến Hầu Gia, thả chó cắn người!

/171


Đối mặt lý do mà Tiểu Lan nói, Thư Nhã Phù cũng cảm thấy có chút ngạc nhiên!

Trong ấn tượng, Thư Hương Di cùng Nhị phu nhân là một loại tính chất phụ thuộc, hơn nữa vẫn luôn xem nàng, huyết mạch duy nhất của chính phòng là cái đinh trong mắt, nhất là sau lần trở về của nàng. Từ lần trước nàng cho Nhị phu nhân một bài học, đến sau khi nàng xuất giá rời đi Hầu phủ, sau cũng rất ít gặp mặt hai người kia, cả chuyện Lục Liễu cũng biết được từ Nam Cung Thần.

Một người vốn chẳng có quan hệ gì, hiện tại đột nhiên cố ý muốn dẫn tiểu nha hoàn của nàng đi tìm nàng, hơn nữa còn nói qua ít ngày nữa, họ ở trong phủ cũng không có gì chuyện, nàng đi Tề Vương phủ cuộc sống cũng đã khá hơn chút, nhưng họ cũng không có ý tứ muốn đem người đưa tới, qua một đoạn thời gian nữa mới đưa Tiểu Lan tìm đến nàng?

Nói là đưa Tiểu Lan vào Tề Vương phủ, nàng nhất định là không tin? Nhã Phù cũng không cảm thấy Nhị phu nhân sẽ có lòng tốt với Thư Nhã Phù như vậy.

Hơn nữa còn nói để Thư Hương Di đưa Tiểu Lan qua, tại sao chỉ định là Thư Hương Di?

"Tại sao muốn nhị tiểu thư đưa ngươi đi, ngươi chỉ là một tiểu nha hoàn mà thôi, Nhị phu nhân không thể nào bởi vì ngươi đã hầu hạ ta mà làm như vậy!" Nhã Phù bĩu môi, nghĩ tới nghĩ lui vẫn không hiểu Nhị phu nhân lần này lại là có chủ ý gì.

"Tiểu Lan, ngươi đi chuẩn bị một chút trái cây cùng trà đưa tới, Vương Gia hơi mệt, chút ta đưa hắn vào trong nhà nghỉ ngơi. Hôm nay ngươi hãy ở bên cạnh ta, rồi đi theo ta cùng nhau trở về vương phủ." Nhã Phù nghĩ tới có một số việc đoán chừng hỏi một chút Nam Cung Thần có thể rõ ràng, dứt khoát điều động Tiểu Lan đi.

Đẩy Nam Cung Thần đi vào trong phòng mình ở trước kia, cũng chẳng có mất tự nhiên, mặc dù mọi người nói khuê phòng không thể tùy tiện để cho người ta đi vào, nhưng thật ra thì Nhã Phù không có cảm giác phải như thế nào, hơn nữa nàng ở Thanh viện này, thời gian cũng không được bao lâu.

"Vương phi, Nhị muội muội hình như có chút tâm tử!" Cười như không cười liếc mắt nhìn Nhã Phù, Nam Cung Thần quan sát bố trí trong gian phòng, tùy ý mở miệng nói.

"Ngươi biết nàng ta có tâm tư gì?"

Nam Cung Thần một câu kia nói ra, Nhã Phù đoán hắn biết một chút gì đó!

"An Mộng Hàn vừa chết, người của Thư gia cùng An gia coi như là đối mặt trực tiếp, nàng cảm thấy Nhị phu nhân vốn là người của An gia mà bây giờ lại là người Thư gia, nàng ta sẽ lựa chọn làm như thế nào?" Nam Cung Thần khẽ cười, trực tiếp một câu chỉ trúng chỗ mấu chốt, cũng không nói tiếp, bởi vì hắn biết rõ, chỉ cần có một chút này, tiểu vương phi của hắn sẽ rõ ràng đến là chuyện gì xảy ra.

"Nàng ta bây giờ muốn tìm núi dựa!"

Nhã Phù như chém đinh chặt sắt nói ra, bật thốt lên sau mới giật mình, nếu như nói Nhị phu nhân cùng Thư Hương Di muốn tìm núi dựa, khẳng định không phải là An quý phi ở trong hoàng cung, An quý phi trải qua chuyện này nhất định là sẽ đứng ở phía An gia, dù sao một An gia lớn như thế, so sánh với Nhị phu nhân ở Hầu phủ quyền vị không bền chắc quan trọng hơn nhiều.

Để Thư Hương Di mang Tiểu Lan đến Tề Vương phủ tìm nàng?

Cân nhắc những ý tứ tiềm ẩn trong những lời này, Nhã Phù im lặng nhìn Nam Cung Thần đang cười như không cười.

Làm nửa ngày, thì ra còn là lam nhan họa thủy! Mục tiêu của Nhị phu nhân cùng Thư Hương Di căn bản là định trên người Tề vương Nam Cung Thần, không thể đến An gia được, mà Nhị phu nhân Hầu phủ, bà ta lựa chọn đứng bên Tề vương Nam Cung Thần.

Đơn giản là muốn cho Thư Hương Di gả vào Tề Vương phủ làm trắc phi, hoặc là muốn chiếm vị trí Tề vương phi!

"Vương phi cũng đừng ăn dấm, Bổn vương đối với Nhị muội muội này của nàng không có bất kỳ ý tứ nào!" Cười như không cười Nam Cung Thần hiển nhiên biết Nhã Phù đã suy nghĩ cẩn thận, nhìn nàng xem qua tới ánh mắt, giương mắt ánh mắt mị hoặc đia qua, mở miệng nói.

Đối với chuyện Nam Cung Thần thỉnh thoảng trêu đùa nàng, Nhã Phù bây giờ đã có thói quen.

Người đàn ông trước mắt này, không chỉ có gương mặt dài yêu nghiệt, tính khí cùng yêu thích, càng thêm có chút xu hướng yêu nghiệt, luôn thích tới khích bác nàng, nhìn dáng vẻ nàng mặt đỏ tới mang tai liền cực kỳ vui vẻ.

"An gia, hôm nay chắc An gia còn làm tang sự, bọn họ cũng sẽ không tới gây chuyện đi!" Nhã Phù ngồi vào trên ghế, tùy ý lẩm bẩm.

"Đại tiểu thư, đại tiểu thư, không xong, người của An gia đến rồi!"

Có lúc nói thầm cái gì cũng thành sự thật, bên này Nhã Phù mới vừa nói thầm xong, ngoài cửa Tiểu Lan cũng đã bưng mâm đựng trái cây cùng nước trà hỏa cấp vọt vào, dien⊹dan⊹le⊹quy⊹don⊹com, thở hổn hển sốt ruột vội la lên.

"Người của An gia tới? Ở phía trước viện?" Nhã Phù từ trên chỗ ngồi đứng lên, không ngờ nàng còn có tiềm chất quạ đen, tùy tiện nói một câu cũng thành sự thật.

Đem đồ trên tay để xuống, Tiểu Lan thở ra một ngụm khí lớn, nói liên tục: "Tiểu thư, cô gia, trên đường về, nô tỳ nghe mấy nha hoàn nói Tiền viện loạn lên, mấy ngày nay bọn họ đều ở đây nói đại tiểu thư hại chết tiểu thư An gia, An Thừa Tướng muốn tiểu thư đền mạng! Tiểu thư, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?"

Hiển nhiên chuyện huyên náo mấy ngày trước lớn như vậy, đến một cái tiểu nha hoàn cũng nghe nói, chỉ là trong tiềm thức Tiểu Lan vẫn cảm thấy, chỉ cần là đại tiểu thư làm, đó là điều đúng đắn, tiểu thư tốt như vậy, còn cho nàng về nhà dưỡng bệnh, nàng nhất định phải toàn tâm toàn ý hầu hạ đại tiểu thư.

"Không có chuyện gì lớn, đi thôi! Ta cùng Vương Gia đi ra xem một chút!"

Trước cửa lớn Thư gia, An Thừa Tướng tự mình đến, mà trên người còn đốt giấy vàng mã, cùng Thư gia giăng đèn kết hoa vui mừng hoàn toàn không hợp nhau.

Người ta làm chuyện vui, một nhóm người An Thừa Tướng đến lại mặc tang phục, mặc dù sắc mặt mang theo giả cười dối trá, nhưng ai cũng đi ra xem, An Thừa Tướng hôm nay mang theo một đám người đốt giấy vàng mã, căn bản là đến ‘đòi lại công đạo’.

"An Thừa Tướng ngươi đây là ý tứ gì? Bổn hầu làm đại thọ 50, ngươi dẫn một đám người đốt giấy vàng mã, ngươi đang trù yểu lão phu chết đúng không!"

Hầu Gia vốn luôn giữ khuôn mặt cười, cũng đã đen xuống, nhìn y phục một đám người An Thừa Tướng, giận tím mặt, xông lên trước chỉ vào mặt An Thừa Tướng, tức giận mắng.

"Hầu Gia đại thọ 50, lão phu đến chúc thọ, Hầu Gia không hoan nghênh thì cũng thôi đi sao lại chỉ vào mặt lão phu mắng! Mặc dù Hầu Gia là một mãng phu, nhưng lễ tiết căn bản, tuổi cũng đã cao, một thân hình cũng hơn phân nửa vào quan tài rồi, sao còn không biết !"

An Thừa Tướng dầu gì cũng lăn lộn nhiều năm trên triều đình, lộ ra một nụ cười lạnh đùa cợt, đưa tay ra đỡ tay Hầu Gia Thư Diệu Kỳ đang chỉ vào mình, tràn đầy châm chọc mở miệng nói.

"Hừ, chờ lão thất phu ngươi chết rồi, bổn hầu gia vẫn sống rất là tốt!"

Hầu gia bị chọc giận, cả khuôn mặt đỏ bừng trợn mắt nhìn chằm chằm An Thừa Tướng, bộ dáng kia giống như An Thừa Tướng là kẻ địch trên chiến trường, hận không thể trực tiếp đem hắn băm vằm trăm mảnh.

"Hầu Gia lớn tuổi, lão phu cũng không dễ dàng chết như vậy, muốn chết cũng phải cho một số người chôn theo, mới có thể nghỉ ngơi!" An Thừa Tướng vẻ bên ngoài thì cười nhưng trong lòng không cười mở miệng, đáy mắt tất cả đều là hận ý cùng sát ý, nếu như không có ai, sợ rằng hai bên cũng đã sớm động thủ.

Hai người, một là An thừa tướng quyền cao chức trọng, trong cung có một An quý phi được sủng ái; một là Quân Uy chí thượng Hầu Gia nắm binh quyền, đứng sau lưng là Tề vương Điện hạ mà hoàng thượng Thái hậu cũng dám đối kháng.

Hai người đều là nhân vật quan trọng và thân phận vô cùng nhạy cảm, mà bây giờ ân oán An gia cùng Thư gia bởi vì An gia đại tiểu thư chết mà trở nên gay gắt, trước kia còn đối đáp giả dối, bây giờ lại trực tiếp mở ra lá chắn che đậy.

Đối mặt với hai người tranh nhau như vậy, tất cả mọi người chung quanh yên tĩnh lại, bọn hắn cũng đều không thể tùy ý mở miệng.

Trong đám người, Hách Liên Húc Hoa nhẹ nhàng phe phẩy quạt giấy, cười yếu ớt nhìn trọng thần triều đình chia phe, đáy mắt các loại suy nghĩ sâu xa thoáng qua: một Thư Nhã Phù, đem thế cục mặt ngoài bình tĩnh của triều đình Đông Ly quốc đánh vỡ, thật là không đơn giản!

"Cậu, ngài hôm nay đến tại sao không có thông báo Bổn cung một tiếng, sẽ cùng ngài một phen." Đột nhiên trong đám người, Tam hoàng tử Nam Cung Hữu chợt mở miệng, đi lên trước đứng cùng An Thừa Tướng, vừa mở miệng đã tỏ rõ lập trường, Tam hoàng tử là cháu trai An Thừa Tướng.

"Tham kiến Tam điện hạ, An gia tang sự chưa dứt, không dám quấy rầy Điện hạ!" Nói xong, người hầu đi theo sau lưng An Thừa Tướng, càng vứt thêm giấy tiền vàng mã.

"Thọ yến mặc tang phục đến, ít người tự biết mình xúi quẩy, hiểu được cha Bổn cung tìm một chút không khí vui mừng, đáng tiếc miệng chó không mọc ra ngà voi, vừa lên tiếng chính là chó sủa, hiện tại đã lộ ra cái đầu chó ở ngoài quan tài, rốt cuộc có biết chữ lễ tiết viết như thế nào hay không!" Một giọng nói thanh thúy đùa cợt phía sau đám người truyền đến.

Chung quanh còn đang suy nghĩ, hôm nay Hầu Gia cử hành thọ yến, cũng bị An Thừa Tướng quấy nhiễu rồi, An Thừa Tướng mang người đến thọ yến ném giấy tiền vàng mã, chính là vạch trần bộ mặt, bây giờ thọ yến bị biến thành như vậy, Hầu Gia đang có địa vị bất lợi, hơn nữa sau khi Tam hoàng tử biểu lộ thái độ, càng thêm chút ý vị châm chọc.

Giọng nói của nữ nhân phá vỡ những người xung quanh đang trầm tư, tất cả mọi người theo bản năng hướng về nơi phát ra âm thanh, cũng chính là phía sau đám người.

Đám tân khách đám đứng đông nghịt từ từ tản ra hai bên, phía sau đám người có hai người.

Thư Nhã Phù mang theo nụ cười nhàn nhạt yếu ớt như cũ, đẩy Nam Cung Thần ở giữa đám người đi tới phía trước, ánh mắt ngạo nghễ rồi lại tùy ý quan sát đám người An Thừa Tướng đang đốt giấy vàng mã, thổi phù một tiếng cười lên: "Bổn cung tưởng là người nào đây? Thì ra là An Thừa Tướng, ta còn tưởng rằng bên ngoài tới một đám chó hoang không biết gì!"

"Tề vương phi, ngươi khinh người quá đáng, lão phu tốt bụng chúc thọ cha ngươi, ngươi trước mặt nhiều người như vậy vũ nhục lão phu! Ngươi nói rõ ràng cho lão phu, ngươi nói ai là chó!"

Bị Nhã Phù chỉ cây dâu mà mắng cây hòe coi là chó, vốn vẻ bên ngoài thì cười nhưng trong lòng không cười dối trá của An Thừa Tướng, trực tiếp giận dữ chỉ vào Thư Nhã Phù tức giận mắng.

Bị Nhã Phù chỉ cây dâu mà mắng cây hòe coi là chó, vốn vẻ bên ngoài thì cười nhưng trong lòng không cười dối trá của An Thừa Tướng, trực tiếp giận dữ chỉ vào Thư Nhã Phù tức giận mắng.

Hôm nay đặc biệt tới Thư gia, hơn phân nửa chính là vì Thư Nhã Phù.

An gia từ trên xuống dưới tất cả mọi người cũng đã cho rằng, An Mộng Hàn là bị Thư Nhã Phù độc chết! An Thừa Tướng càng thêm giận.

"Tốt bụng, lang tâm cẩu phế sao? Hay là nói lòng lang dạ thú hả? An Thừa Tướng đang nói giỡn đi!" Nếu so mắng chửi người, Nhã Phù tự hỏi là một trong những cao thủ, An Thừa Tướng, một vị lão già muốn cùng nàng so, vậy hắn có thể trực tiếp vào quan tài rồi.

Lúc này Thư Vũ Trạch đi theo xem náo nhiệt cũng chạy tới, tới đây tương đối trễ, cho là sẽ bị mẹ mắng, không ngờ vừa lại đây liền thấy mẹ đang giáo huấn Lão Thất Phu An gia.

Ánh mắt Thư Vũ Trạch ở sau lưng đám người An Thừa Tướng quét qua, sau đó con ngươi đi lòng vòng, lộ ra một nụ cười rất giảo hoạt như hồ ly, hai chân ngắn trực tiếp xoay người chui ra đám người, không biết đã đi làm cái gì.

"Tề vương phi, ngươi đừng cho là có Tề vương ở đây, ngươi có thể vũ nhục lão phu như thế!" An Thừa Tướng trước tâm tình vô cùng kích động, bây giờ nhìn đến Nhã Phù xuất hiện cùng với bị nàng giễu cợt, cũng từ từ bình tĩnh lại, một gương mặt già nua âm trầm vô cùng khó coi.

"An Thừa Tướng, người phụ nữ của Bổn vương như thế nào, không cần phải ngươi tới trông nom!" An Thừa Tướng hắn nói chưa dứt lời, hắn vừa nói như thế, ánh mắt lạnh lung của Nam Cung Thần trực tiếp bắn qua, nụ cười tà mị chậm chậm mở miệng nói.

Người phụ nữ của Nam Cung Thần hắn, không cần mặc cho người khác nói, An Thừa Tướng ngươi là một con chó gì, cư nhiên cũng muốn ở trước mặt hắn nói như vậy!

Nam Cung Thần mặc dù không nói lời nào, cả người toát ra phong cách lạnh lùng cũng làm cho người ta không thể bỏ qua, lạnh nhạt mở miệng, huống chi đem tầm mắt mọi người cũng hấp dẫn đến trên người mình.

Khẽ cau mày, Nhã Phù có chút bất mãn bĩu môi.

Hắn làm sao lại không thể ngoan ngoãn nghe lời rồi, hắn chớ tùy tiện mở miệng, dáng người hắn tuyệt mỹ đã đủ để người ta chú ý rồi, vừa mở miệng càng đem toàn bộ tầm mắt của người khác kéo tới, tất cả nói phải khiêm tốn một chút, khiêm tốn một chút, đừng để cho người khác nhìn chằm chằm vào hắn, kết quả hắn còn nói chuyện!

Mặc dù trong lòng có chút bất mãn nói thầm, nhưng không thể không nói, đối với sự bảo vệ của Nam Cung Thần, trong lòng Nhã Phù vẫn có một ít ấm áp .

Nhất là câu kia... người phụ nữ của Bổn vương... Cái này là chỉ nàng đi!

Có chút sững sờ nhìn Nam Cung Thần, hình như là nhận thấy được tầm mắt của nàng, ánh mắt Nam Cung Thần chuyển sang nàng, đáy mắt nhiều hơn một phần mềm mại.

"Lời nói của Thập đệ hơi bị quá mức rồi, Thập đệ mặc dù được phụ hoàng sắc phong làm Tề vương, nhưng dù thế nào cũng vẫn là bề tôi, lời như thế tại sao có thể tùy ý nói ra khỏi miệng." Nam Cung Hữu sa sầm gắt gao nhìn chằm chằm Nam Cung Thần, y hận nhất chính là hắn không chút kiêng kỵ liều lĩnh thế này.

"Tam đệ nói không khỏi quá nghiêm trọng, chẳng qua là Thập đệ quan tâm Thập đệ muội, chuyện nhỏ đó cũng không có gì đáng ngại." Nếu Nam Cung Thần cũng ra mặt, Nam Cung Viêm luôn luôn bảo vệ cho hắn lại càng trực tiếp mở miệng che chở, trong lời nói rất rõ ràng là nhằm vào Tam hoàng tử.

"Thập ca cùng thập tẩu vợ chồng ân ái, Tam ca, ta nói ngươi cũng đừng ghen tỵ với người ta như vậy!" Thập Nhất hoàng tử Nam Cung Nghiêu cũng ở bên cạnh chen miệng vào, hắn nhìn một nhà An Thừa Tướng đã cảm thấy không vừa mắt, hôm nay lại còn chạy tới gây chuyện.

"An Thừa Tướng nếu thật muốn tới chúc thọ, như vậy mời ngươi đem tất cả những gì không liên quan đem đi, đổi trang phục sáng sủa đến, nếu không Hầu phủ chúng ta không hoan nghênh ngươi, kính xin thứ lỗi!" Đưa tay chỉ cửa lớn, Nhã Phù lạnh giọng hạ lệnh đuổi người.

Hôm nay Hầu Gia làm thọ yến, Nhã Phù cũng không muốn tiếp tục dây dưa, bọn họ lại không biết hiện tại An Thừa Tướng như thế nào, nếu tiếp tục thì sẽ trì hoãn tiến hành thọ yến.

"Lão phu hôm nay đến, cũng sẽ không đi, lão phu còn chưa có chúc thọ, Tề vương phi liền định đuổi người!" An Thừa Tướng cười lạnh một tiếng, đưa tay vung lên, hai người sau lưng bưng một cái rương cùng đi lên.

Đem rương để xống, ánh mắt An Thừa Tướng ý bảo người làm mở ra, trực tiếp chỉ vào một cái chuông trong rương, cười lạnh nói: "Hầu Gia, phần này lễ thọ ngươi là nhận hay là không nhận?"

Đưa chuông! Danh như ý nghĩa, cũng chính là chăm sóc người thân trước lúc lâm chung!

Sắc mặt hơi đổi, Cái lão già chết tiệt này đúng là không đến đại não một cuộc không cam lòng, thậm chí đưa "Chuông" cũng trực tiếp đưa ra rồi.

Đưa chuông cho người đại thọ 50, như vậy lễ thọ ai sẽ nhận lấy!

"Gâu gâu gâu ——!"

"Gâu gâu gâu —— gâu gâu ——!"

"Gâu gâu ——!"

"Ấy da da nha! Tránh ra! Mau tránh ra! Những tiểu tử này không nghe lời a! Ai nha, mọi người mau tránh hết ra! Bị cắn ta không phụ trách, ai nha! Mau tránh ra!"

Đột nhiên trong đám người vang lên một âm thanh non nớt, hấp dẫn sự chú ý của mọi người, đồng thời thu hút sự chú ý là mấy tiếng chó sủa vô cùng vang dội.

Thư Vũ Trạch?

Nhã Phù cùng Nam Cung Thần hai mặt nhìn nhau, vang lên nhiều tiếng chó sửa như vậy, sợ rằng số lượng này không ít!

Đám người hỗn loạn, tất cả mọi người nhìn một bé trai phấn điêu ngọc trác, khuôn mặt nhỏ nhắn trên trán mang theo nhiều mồ hôi, khắp khuôn mặt là vẻ hoang mang sợ hãi, khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu cùng Tề vương gần như cùng một dạng, mà trên tay bé trai này, đang lôi kéo một sợi dây thừng, trước mặt bảy tám con chó gần như cao hơn cả người bé, há hốc mồm, lè lưỡi, tới lúc gấp rút nhanh chóng hướng trong đám người chạy tới, mà bộ dạng bé trai rõ ràng cho thấy kéo không được nhiều con chó như vậy, chỉ có thể sợ loạn lôi kéo đang đi phía sau.

"Ai nha, mau tránh ra, mau tránh ra! Bọn tiểu tử này không biết làm sao đột nhiên thật kích động, ta kéo không được rồi !" Mọi người nhìn thấy mấy con chó to dữ tợn, tất cả đều có chút sợ sợ, nhóm người này dù chạy vào trong đám người, mọi người cũng loạn lên.

Trong khoảng thời gian ngắn, chỉ nghe tiếng kêu sợ hãi của bé trai, còn có người chung quanh sợ hãi tránh ra, tất cả đều nhường lại đường cho bé trai, còn có cậu và vài con chó đi qua, chỉ sợ sơ ý một chút chọc giận mấy con chó hung dữ này, bị hung hăng cắn một cái.

"Gâu gâu gâu ——!"

"Gâu gâu ——!"

"Ai nha, mẹ, mấy con này hơi sức thật lớn, con kéo không được rồi!" Mọi người xác định, bé trai như hoa như ngọc kia rất nhếch nhác lôi kéo một đám chó to chạy vào trong đám người, cuối cùng hết sức, sợi dây trên tay trực tiếp lỏng ra, đặt mông ngồi trên đất.

Mà vài con chó to hung mãnh thoát ra khỏi sự khống chế, giương miệng to, hướng trong đám người An Thừa Tướng nhào tới!

"A ——! Tránh ra!"

"Tránh ra, mau đưa những súc sinh này đánh chết, tất cả đều đánh chết!" Nhóm người An Thừa Tướng bị vài con chó to như vậy đuổi theo nhếch nhác khác thường, vừa vội vàng tránh né trở thành miếng thịt trong miệng chó, vừa tức giận rống to.

Mà vài con chó to đó hình như cũng nhận đúng người, vẫn luôn đuổi theo cắn đám người An Thừa Tướng, một nhóm người khác bên cạnh đang sửng sốt liền nhìn cũng không nhìn một cái.

"Mẹ, cái người mặc quần áo cùng vào quan tài rất giống ông ngoại, sẽ không có chuyện gì! Con không phải cố ý, con không biết bọn nó hôm nay lại không ngoan như vậy, con kéo không được."

Mặt Thư Vũ Trạch đau lòng, miệng nhỏ rất tự trách cúi đầu, tay nhỏ bé lôi kéo ống tay áo Nhã Phù, thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn một nhóm người đang bị mấy con chó to đuổi một cái, vô cùng vô tội mở miệng nói.

Người chung quanh nhìn tiểu bảo bối ánh mắt long lanh như nước, còn có bộ dạng tự trách, có chút đau lòng.

Sức lực của nhiều con chó như vậy, vốn cũng không phải là một đứa bé có thể kéo, tất cả mọi người chẳng qua là cảm thấy An Thừa Tướng vận số hơi đen, về phần Vũ Trạch một câu ‘người mặc quần áo cùng vào quan tài rất giống ông ngoại’ kia, trực tiếp cũng bị người ta nghĩ là lời của một đứa trẻ con thôi, nơi nào còn có ý tứ trách tội.

Vốn đang bởi vì đám chó to có chút kinh sợ đến người, muốn mắng, bây giờ nhìn bộ dạng người đó, vốn có chút tức giận, bây giờ tất cả đều không có nữa.

"Bảo bối ngoan, không có việc gì, chỉ là con chó đó thấy đồng loại, tương đối hưng phấn!" Đưa tay đem lấy con trai bảo bối của mình ôm lên, Nhã Phù đưa tay vỗ vỗ lưng con trai, an ủi nói.

Tên tiểu tử này nơi nào tìm đến nhiều con chó to như vậy, mấy con chó này đều đã được huấn luyện qua, rõ ràng chính là hướng về phía đám người An Thừa Tướng đi.

Trong mắt Nam Cung Thần mang theo vài phần nụ cười, quay đầu nhìn về phía ngực Nhã Phù bả vai của con trai không ngừng run rẩy!

"Chúng ta đi!"

Bị một đám chó không ngừng đuổi theo, An Thừa Tướng cũng nhìn thấu một chút có cái gì không đúng.

Mấy con chó này tại hiện trường nhiều người như vậy đều không đuổi theo chạy, chỉ có chạy theo người ông ta mang tới, rõ rang chính là cố ý, cả khuôn mặt cũng đã sầm sì xuống, An Thừa Tướng trực tiếp trầm giọng hô to một tiếng, được mấy hộ vệ bảo vệ, có chút ảo não bị vài con chó to hung ác đuổi theo chạy.

"Ha ha ha! An Thừa Tướng không tiễn!" Nhìn bên này dáng vẻ nhếch nhác của An thừa tướng, Hầu Gia không chút nào bất kỳ cố kỵ nào cười to ra.

Cháu ngoại mình mang tới chó to, sau đó đuổi một đám người An Thừa Tướng chạy đi, Hầu Gia không phải nói nhiều đã rất thoải mái, trực tiếp một tay lấy Vũ Trạch vẫn còn ở trong ngực Nhã Phù ôm lấy, râu ria đầy cằm trực tiếp hung hăng hôn một miệng lớn.

"Không hổ là cháu ngoại bổn hầu, nuôi chó cũng cực kỳ tinh khôn!"

"Ha ha, ông ngoại, những con chó đó rất tinh khôn, bình thường cũng có thể ăn thật nhiều thịt!" Vũ Trạch khéo léo đưa tay ôm ccỏ của Hầu Gia, lấy lòng đưa lên nụ cười khéo léo.

Đợi đến khi Vũ Trạch từ trên người hầu gia từ chối mấy cái xuống, lại hai tay nắm thành quyền, hướng về phía Hầu Gia bái một cái, khéo léo chúc mừng: "Chúc ông ngoại thọ sánh Nam Sơn, sống lâu trăm tuổi, cách quan tài xa xa!"

"Ha ha ha, tốt tốt tốt!" . . . . . .

Một buổi thọ yến cực kỳ náo nhiệt, khi đám người An Thừa Tướng rời đi, tiếp tục náo nhiệt tiến hành tiếp, trong lúc lại đốt thêm một cái chuông, làm cho một buổi thọ yến, cực kỳ náo nhiệt!

Một buổi thọ yến kết thúc, mà đổi thành bên kia, chỗ ở bắc phương Bắc Việt quốc cũng là sắp nghênh đón việc trọng đại của cả nước đó là lựa chọn phò mã.

Trên đại lục, người của các quốc gia khác nhau cũng bắt đầu rối rít chuẩn bị động thân tiến về phía đó, mà giống những người đó, không hề chỉ có người trong triều đình, còn có thật nhiều người trên giang hò cũng một lòng, cũng giống nhau vội vàng tiến về phía đó.


/171

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status