"Ha ha, tại sao muốn ta làm cha ngươi? Ta có điểm gì tốt?" Nam Cung Triệt nhướng ánh mắt đào hoa câu người lên, nhìn Thư Nhã Phù ném tới một ánh mắt có ẩn ý, ngay sau đó cúi đầu nhìn tiểu tử kỳ quái lanh lợi ở trước mặt mình.
Tìm hắn làm cha, ha ha, thật là tiểu tử thú vị!
"Mẹ ta như vậy, kêu ngươi làm cha ta đó là tiện nghi cho ngươi! Ngươi vẫn còn nhiều vấn đề lắm!" Gương mặt Thư Vũ Trạch biểu tình khi dễ, đồng thời nhìn mẹ của mình vẻ tự tin mù quáng tới cực điểm.
"Ồ! Vậy thì đó là vinh hạnh của tại hạ sao, được mẹ, còn có cả con trai, rất tiện nghi!" Ngữ điệu lên cao, vẻ mặt Nam Cung Triệt phóng đãng, hắn rất muốn tìm hiểu nguyên nhân mà tên tiểu tử này tới tìm mình, lần trước khi ở quán rượu, rất có thể tên tiểu tử này đã phát giác sự hiện hữu của hắn, hôm nay lại trực tiếp chạy tới gần, dường như còn có ý đồ khác.
"Vị công tử này, thật xin lỗi, trẻ con nói năng không suy nghĩ, ngươi cứ coi như mình chưa nghe thấy!" Thư Nhã Phù chống lại ánh mắt lẳng lơ của Nam Cung Triệt, bước lên trước mấy bước, kéo Vũ Trạch đến bên cạnh mình, trên gương mặt mang vẻ ưu nhã mỉm cười, giọng nói dịu dàng lễ độ, động tác trên tay nhanh chóng gõ xuống trán tiểu tử bên cạnh mình.diễn♪đàn♪lê♪quý♪đôn
"Hừ! Cái gì mà trẻ con nói năng không suy nghĩ, hoàn toàn là do ngươi dạy nó nói như vậy, không ngờ An công tử không đếm xỉa tới ngươi...ngược lại khiến ngươi học được cách khôn ngoan hơn, biết tới đây quyến rũ Lục điện hạ!"
An Mộng Hàn đi tới, trên gương mặt tràn ngập sự khinh bỉ, đồng thời ánh mắt cũng nhìn những người xung quanh đang xem kịch vui, tính đề cao âm lượng, bây giờ trong lòng nàng như có lửa đốt, vốn đã có hận ý với Thư Nhã Phù, bây giờ nhìn Thư Nhã Phù cùng người mình yêu nói chuyện, càng thêm oán hận không thể giết chết người trước mắt.
Lần trước sau khi gặp Thư Nhã Phù trở về, gương mặt sưng như đầu heo, lại còn ngứa ngáy rất khó chịu, tìm rất nhiều đại phu thậm chí ngay cả ngự y cũng đã khám qua, nhưng cũng bó tay hết cách, ngay sau đó nghĩ lại, nàng liền đoán được nhất định là do Nhã Phù ra tay, bởi vì ngày đó chỉ có nàng ta tát nàng một cái. Vốn vẫn mạnh mẽ không muốn nói cho người khác biết nguyên nhân mình bị như vậy, không muốn cúi đầu với nàng ta, tuy nhiên gương mặt xinh đẹp đã biến thành như đầu heo, mặc dù bây giờ đã khôi phục lại bình thường, nhưng vẫn khiến nàng oán ghét Thư Nhã Phù thật sâu.
Thư Nhã Phù nhíu mày khinh bạc, liếc về phía Nam Cung Triệt thêm mấy cái, không ngờ cái tên phong lưu này lại là một hoàng tử, căn cứ vào những hoàng tử đông đảo của đương kim hoàng đế, ngoại trừ Thập hoàng tử Nam Cung Thần từ thuở nhỏ đã được Hoàng Thái hậu sủng ái, ngay từ lúc nhỏ đã được phong làm Tề vương, thì những hoàng tử còn lại mặc dù đều đã trưởng thành, nhưng không phải tất cả đều được phong Vương, trong số đó chỉ có một người được phong là Tấn Vương lại chính là Lục hoàng tử quyền quý trước mắt Nhã Phù.diễ↕n☾đ↕àn☾lê☾q↕uý☾đ↕ôn
"Mộng Hàn, đừng nói nữa!" Lâm Tuyết Vi đi theo sau lưng An Mộng Hàn, khẽ cau mày nhìn nàng ta, nhỏ giọng nói.
"Tuyết Vi, tỷ đừng đồng cảm với nữ nhân này, nữ nhân này gan lớn, chưa có chồng mà đã sinh con, tất nhiên bây giờ sẽ lo lắng không ai thèm lấy rồi, thế nào? Hôm nay ngươi cũng biết ca ca của ta sẽ đến nơi này, nên nhanh chóng chạy tới? Lại còn trước mặt mọi người muốn quyến rũ Lục điện hạ!" Lời nói của An Mộng Hàn vẫn chói tai như cũ, cắn răng nghiến lợi, không chút nào che giấu sự khinh bỉ của mình.
"Ca ca ngươi?" Thư Nhã Phù liếc mắt nhìn An Hoằng Văn bên cạnh, dùng ánh mắt nhìn lên nhìn xuống ra vẻ đánh giá, sau đó cười một tiếng rất thoải mái, thuận miệng nói, "Không hổ là huynh muội, luôn tự cho là đúng như vậy!"
"Thư cô nương, hôm nay là lần đầu tiên tới đây, vừa rồi chúng ta nhìn thấy một đôi khuyên tai bằng sứ trắng, rất là tinh xảo, ngươi đeo lên nhất định sẽ rất đẹp mắt, không bằng chúng ta đi xem một chút! Mộng Hàn, chúng ta đi xem những thứ khác!" Lâm Tuyết Vi mềm mại nhìn không khí có vẻ muốn giương cung bạt kiếm, vội vàng tiến lên muốn khuyên giải, gương mặt có chút e lệ.
Thư Nhã Phù nhìn về phía Lâm Tuyết Vi, một nữ nhân mềm mại như liễu, làm cho người ta cảm giác nhu tình như nước, vóc dáng nhỏ nhắn, dung mạo dịu dàng xinh đẹp, có cảm giác là một nữ nhân ngọt ngào, lại không mất vẻ xinh đẹp, nàng ta chính là Lâm Tuyết Vi, thiên kim của Đại Học Sĩ như trong lời đồn rồi, nếu như nàng không nhớ nhầm, nàng ta là nữ nhân sắp kết hôn với An Hoằng Văn.
Nhu nhu nhược nhược, làm cho người ta không đành lòng cự tuyệt bất kỳ yêu cầu gì của nàng, chỉ có điều trong phủ Đại Học Sĩ có mấy vị phu nhân, mà trong một đám tiểu thư, Lâm Tuyết Vi cũng là người được đắc sủng nhất đấy!
Nhã Phù nhìn nữ nhân trước mặt, trong lòng vẫn đang đánh giá, ánh mắt tùy ý nhìn về phía một cây trâm cài tóc ở trong tủ bên cạnh, thấy có chút quen mắt liền thuận tay cầm lên suy nghĩ.
Những kiểu dáng kia có một ít là do nàng thiết kế trước khi rời đi, tuy nhiên những đồ này cũng là kiểu dáng phổ thông đơn thuần, tất cả những đồ vật tinh sảo đều đặt ở trong buổi bán đấu giá, số lượng cũng rất hạn chế.diễ●n☆đ●ànlê☆q●uýđ●ôn
An Hoằng Văn ở một bên nhìn Nhã Phù, nhìn nàng hướng về phía Lâm Tuyết Vi lộ ra thần sắc cười như không cười, trên mặt là vẻ thản nhiên, lười biếng, đáy mắt trong suốt thẳng thắn, phong cách thanh nhã so với Thư Nhã Phù trong ấn tượng trước kia hoàn toàn bất đồng.
Trước kia, căn bản hắn cũng không nhìn kỹ Thư Nhã Phù, chỉ cảm giác chính nàng là một nữ nhân ngu dốt tầm thường, nhưng không ngờ hôm nay nhìn kỹ, cũng là một tuyệt sắc giai nhân, nhưng có dung mạo thì sao, cuối cùng cũng là những mưu đồ không coi là gì.
Từ đáy lòng An Hoằng Văn vẫn khẳng định những hành động của Nhã Phù đối với hắn, căn bản là vờ tha để bắt thật thôi, cố ý kêu đứa bé đi tìm Nam Cung Triệt, mục đích cũng chính là muốn gây ra sự chú ý của hắn.
Nghĩ đến đây, đáy lòng của hắn càng lộ vẻ khinh thường chán ghét, đối với một nữ nhân chưa lập gia đình đã sinh con, một người cao ngạo như hắn tự nhiên có ý thức bài xích, huống chi trước đây nữ nhân này còn không biết xấu hổ bắm chặt lấy hắn không buông.
"Vờ tha để bắt, thua thiệt thì ngươi cũng đừng có kêu, nhưng bộ dáng này đối với ta cũng vô ích!" Mắt lạnh nhìn nữ nhân luôn gây rối trước mặt mình, An Hoằng Văn đột nhiên ôm Lâm Tuyết Vi vào trong ngực mình, khinh bỉ lạnh lùng nói, "Người ta muốn cưới là Tuyết Nhi, ngươi đừng vọng tưởng!"
Quả nhiên, tên nam nhân này quá tự kiêu, thật sự là như vậy, con mắt nào của hắn thấy nàng muốn dây dưa quyến rũ hắn?
"Công tử yên tâm, cứ coi như Nhã Phù vờ tha để bắt thật, thì tuyệt đối cũng không phải là An công tử ngươi!" Thư Nhã Phù nhẹ nhàng cười một tiếng, quẳng lại câu nói này, không thèm quan tâm đến tên nam nhân này nữa, xoay người tiếp tục xem đồ trên tay, thì thầm trong miệng: "Ai! ánh mắt lúc trước thật là không tốt! Quả nhiên không có kiến thức thì uổng cả tuổi trẻ!"
Tìm hắn làm cha, ha ha, thật là tiểu tử thú vị!
"Mẹ ta như vậy, kêu ngươi làm cha ta đó là tiện nghi cho ngươi! Ngươi vẫn còn nhiều vấn đề lắm!" Gương mặt Thư Vũ Trạch biểu tình khi dễ, đồng thời nhìn mẹ của mình vẻ tự tin mù quáng tới cực điểm.
"Ồ! Vậy thì đó là vinh hạnh của tại hạ sao, được mẹ, còn có cả con trai, rất tiện nghi!" Ngữ điệu lên cao, vẻ mặt Nam Cung Triệt phóng đãng, hắn rất muốn tìm hiểu nguyên nhân mà tên tiểu tử này tới tìm mình, lần trước khi ở quán rượu, rất có thể tên tiểu tử này đã phát giác sự hiện hữu của hắn, hôm nay lại trực tiếp chạy tới gần, dường như còn có ý đồ khác.
"Vị công tử này, thật xin lỗi, trẻ con nói năng không suy nghĩ, ngươi cứ coi như mình chưa nghe thấy!" Thư Nhã Phù chống lại ánh mắt lẳng lơ của Nam Cung Triệt, bước lên trước mấy bước, kéo Vũ Trạch đến bên cạnh mình, trên gương mặt mang vẻ ưu nhã mỉm cười, giọng nói dịu dàng lễ độ, động tác trên tay nhanh chóng gõ xuống trán tiểu tử bên cạnh mình.diễn♪đàn♪lê♪quý♪đôn
"Hừ! Cái gì mà trẻ con nói năng không suy nghĩ, hoàn toàn là do ngươi dạy nó nói như vậy, không ngờ An công tử không đếm xỉa tới ngươi...ngược lại khiến ngươi học được cách khôn ngoan hơn, biết tới đây quyến rũ Lục điện hạ!"
An Mộng Hàn đi tới, trên gương mặt tràn ngập sự khinh bỉ, đồng thời ánh mắt cũng nhìn những người xung quanh đang xem kịch vui, tính đề cao âm lượng, bây giờ trong lòng nàng như có lửa đốt, vốn đã có hận ý với Thư Nhã Phù, bây giờ nhìn Thư Nhã Phù cùng người mình yêu nói chuyện, càng thêm oán hận không thể giết chết người trước mắt.
Lần trước sau khi gặp Thư Nhã Phù trở về, gương mặt sưng như đầu heo, lại còn ngứa ngáy rất khó chịu, tìm rất nhiều đại phu thậm chí ngay cả ngự y cũng đã khám qua, nhưng cũng bó tay hết cách, ngay sau đó nghĩ lại, nàng liền đoán được nhất định là do Nhã Phù ra tay, bởi vì ngày đó chỉ có nàng ta tát nàng một cái. Vốn vẫn mạnh mẽ không muốn nói cho người khác biết nguyên nhân mình bị như vậy, không muốn cúi đầu với nàng ta, tuy nhiên gương mặt xinh đẹp đã biến thành như đầu heo, mặc dù bây giờ đã khôi phục lại bình thường, nhưng vẫn khiến nàng oán ghét Thư Nhã Phù thật sâu.
Thư Nhã Phù nhíu mày khinh bạc, liếc về phía Nam Cung Triệt thêm mấy cái, không ngờ cái tên phong lưu này lại là một hoàng tử, căn cứ vào những hoàng tử đông đảo của đương kim hoàng đế, ngoại trừ Thập hoàng tử Nam Cung Thần từ thuở nhỏ đã được Hoàng Thái hậu sủng ái, ngay từ lúc nhỏ đã được phong làm Tề vương, thì những hoàng tử còn lại mặc dù đều đã trưởng thành, nhưng không phải tất cả đều được phong Vương, trong số đó chỉ có một người được phong là Tấn Vương lại chính là Lục hoàng tử quyền quý trước mắt Nhã Phù.diễ↕n☾đ↕àn☾lê☾q↕uý☾đ↕ôn
"Mộng Hàn, đừng nói nữa!" Lâm Tuyết Vi đi theo sau lưng An Mộng Hàn, khẽ cau mày nhìn nàng ta, nhỏ giọng nói.
"Tuyết Vi, tỷ đừng đồng cảm với nữ nhân này, nữ nhân này gan lớn, chưa có chồng mà đã sinh con, tất nhiên bây giờ sẽ lo lắng không ai thèm lấy rồi, thế nào? Hôm nay ngươi cũng biết ca ca của ta sẽ đến nơi này, nên nhanh chóng chạy tới? Lại còn trước mặt mọi người muốn quyến rũ Lục điện hạ!" Lời nói của An Mộng Hàn vẫn chói tai như cũ, cắn răng nghiến lợi, không chút nào che giấu sự khinh bỉ của mình.
"Ca ca ngươi?" Thư Nhã Phù liếc mắt nhìn An Hoằng Văn bên cạnh, dùng ánh mắt nhìn lên nhìn xuống ra vẻ đánh giá, sau đó cười một tiếng rất thoải mái, thuận miệng nói, "Không hổ là huynh muội, luôn tự cho là đúng như vậy!"
"Thư cô nương, hôm nay là lần đầu tiên tới đây, vừa rồi chúng ta nhìn thấy một đôi khuyên tai bằng sứ trắng, rất là tinh xảo, ngươi đeo lên nhất định sẽ rất đẹp mắt, không bằng chúng ta đi xem một chút! Mộng Hàn, chúng ta đi xem những thứ khác!" Lâm Tuyết Vi mềm mại nhìn không khí có vẻ muốn giương cung bạt kiếm, vội vàng tiến lên muốn khuyên giải, gương mặt có chút e lệ.
Thư Nhã Phù nhìn về phía Lâm Tuyết Vi, một nữ nhân mềm mại như liễu, làm cho người ta cảm giác nhu tình như nước, vóc dáng nhỏ nhắn, dung mạo dịu dàng xinh đẹp, có cảm giác là một nữ nhân ngọt ngào, lại không mất vẻ xinh đẹp, nàng ta chính là Lâm Tuyết Vi, thiên kim của Đại Học Sĩ như trong lời đồn rồi, nếu như nàng không nhớ nhầm, nàng ta là nữ nhân sắp kết hôn với An Hoằng Văn.
Nhu nhu nhược nhược, làm cho người ta không đành lòng cự tuyệt bất kỳ yêu cầu gì của nàng, chỉ có điều trong phủ Đại Học Sĩ có mấy vị phu nhân, mà trong một đám tiểu thư, Lâm Tuyết Vi cũng là người được đắc sủng nhất đấy!
Nhã Phù nhìn nữ nhân trước mặt, trong lòng vẫn đang đánh giá, ánh mắt tùy ý nhìn về phía một cây trâm cài tóc ở trong tủ bên cạnh, thấy có chút quen mắt liền thuận tay cầm lên suy nghĩ.
Những kiểu dáng kia có một ít là do nàng thiết kế trước khi rời đi, tuy nhiên những đồ này cũng là kiểu dáng phổ thông đơn thuần, tất cả những đồ vật tinh sảo đều đặt ở trong buổi bán đấu giá, số lượng cũng rất hạn chế.diễ●n☆đ●ànlê☆q●uýđ●ôn
An Hoằng Văn ở một bên nhìn Nhã Phù, nhìn nàng hướng về phía Lâm Tuyết Vi lộ ra thần sắc cười như không cười, trên mặt là vẻ thản nhiên, lười biếng, đáy mắt trong suốt thẳng thắn, phong cách thanh nhã so với Thư Nhã Phù trong ấn tượng trước kia hoàn toàn bất đồng.
Trước kia, căn bản hắn cũng không nhìn kỹ Thư Nhã Phù, chỉ cảm giác chính nàng là một nữ nhân ngu dốt tầm thường, nhưng không ngờ hôm nay nhìn kỹ, cũng là một tuyệt sắc giai nhân, nhưng có dung mạo thì sao, cuối cùng cũng là những mưu đồ không coi là gì.
Từ đáy lòng An Hoằng Văn vẫn khẳng định những hành động của Nhã Phù đối với hắn, căn bản là vờ tha để bắt thật thôi, cố ý kêu đứa bé đi tìm Nam Cung Triệt, mục đích cũng chính là muốn gây ra sự chú ý của hắn.
Nghĩ đến đây, đáy lòng của hắn càng lộ vẻ khinh thường chán ghét, đối với một nữ nhân chưa lập gia đình đã sinh con, một người cao ngạo như hắn tự nhiên có ý thức bài xích, huống chi trước đây nữ nhân này còn không biết xấu hổ bắm chặt lấy hắn không buông.
"Vờ tha để bắt, thua thiệt thì ngươi cũng đừng có kêu, nhưng bộ dáng này đối với ta cũng vô ích!" Mắt lạnh nhìn nữ nhân luôn gây rối trước mặt mình, An Hoằng Văn đột nhiên ôm Lâm Tuyết Vi vào trong ngực mình, khinh bỉ lạnh lùng nói, "Người ta muốn cưới là Tuyết Nhi, ngươi đừng vọng tưởng!"
Quả nhiên, tên nam nhân này quá tự kiêu, thật sự là như vậy, con mắt nào của hắn thấy nàng muốn dây dưa quyến rũ hắn?
"Công tử yên tâm, cứ coi như Nhã Phù vờ tha để bắt thật, thì tuyệt đối cũng không phải là An công tử ngươi!" Thư Nhã Phù nhẹ nhàng cười một tiếng, quẳng lại câu nói này, không thèm quan tâm đến tên nam nhân này nữa, xoay người tiếp tục xem đồ trên tay, thì thầm trong miệng: "Ai! ánh mắt lúc trước thật là không tốt! Quả nhiên không có kiến thức thì uổng cả tuổi trẻ!"
/171
|