LƯU Ý: Bây giờ từ nàng chuyển thành từ ''nó''
....
- Hm... - Nó giật mình tỉnh dậy,hé mắt nhìn quanh....Là thật...là thật sao? Mình...đã trở về hiện tại rồi....! Cảm tạ ngọc bội,mày đã giúp tao rồi....mong ước đã thành thật rồi...!
Nó mừng quá,chạy khỏi chiếc giường thân yêu của mình,đi tìm xem mẹ và anh hai đang ở đâu,nó nhớ họ lắm...đã hơn 2 tháng vẫn chưa được gặp lại họ,bây giờ thì đã được gặp lại rồi...! Nhất định nó sẽ không ngu ngốc về lại cổ đại đâu...
Vừa đi xuống bếp,nó đã nhìn thấy bóng dáng thân thuộc đó.Mẹ nó đeo trên mình chiếc tạp dề do chính tay nó thiết kế.Đứng từ xa xúc động,mẹ vẫn còn như ngày nào...thật vui vì mẹ nó vẫn sống tốt....
- Mẹ !
Nó không cầm được nước mắt,chạy tới bên bà,gọi to,bàn tay nó xiết chặt lấy bà....Bà cũng giật bắn mình khi nghe tiếng nó....Là...con sao? Là Minh Anh của mẹ sao?
Bà ôm chầm lấy nó,không ngờ nó đã tỉnh lại....Sau 2 tháng dài ròng rã như 2 năm ...Cuối cùng nó cũng tỉnh rồi,tử thần đã nói đúng ,Minh Anh không sao cả,chỉ ngủ thôi....
Bây giờ,bà thấy mừng rỡ thực sự,bởi vì đứa con gái duy nhất của mình còn sống...nó không chết,nó không bỏ bà mà ra đi......Thật là biết ơn,cảm ơn trời đã giúp nó tỉnh lại!
- Con gái....Minh Anh...là con thật sao?
Bà rưng rưng nước mắt,sờ nhẹ vào má nó,đôi má phúng phính ngày nào đã trở nên hốc hác và xanh xao lạ thường.Nó cười rồi gật đầu,mẹ nó lại không thể nào kìm chế cảm xúc,ôm nó thật chặt :
'' Con có biết mẹ lo lắm không....Lúc bác sĩ nói con không thể qua khỏi,mẹ...mẹ đã muốn chết rồi...''
'' Mẹ à...Con xin lỗi đã làm mẹ lo lắng ''
Nó mỉm nhẹ,từ tốn nói...Những lời nói của nó làm mẹ nó an tâm biết dường nào,mẹ dần dần buông nó ra rồi xoa đầu nó , bảo :
'' Con có đói không? Nhìn con xanh xao quá... ''
'' Dạ .. ! Con muốn ăn món của mẹ nấu...'' Nó gật đầu lia lịa đáp.Quả thực mẹ nó nấu ngon lắm,nó muốn ăn hoài mà không ngừng thôi..Nhưng mà...sao nó thấy thiếu ai ý nhỉ ?
'' Vậy thì con đợi mẹ chút,mẹ sắp làm cơm tối xong rồi '' - Mẹ nó cười
'' Mẹ à...Trời đã tối rồi sao? '' Nó ngạc nhiên,lúc nãy trong khu rừng kia còn sáng vậy mà,bây giờ thì trời tối ư?Sao thời gian nhanh quá nhỉ? Hay là....
Vậy...cổ đại đang là buổi chiều,còn hiện đại là tối? Thời gian và địa điểm khác nhau ư?Nếu thế thật thì nó ở khu rừng đó lúc trưa,bây giờ ở đó là chiều,liệu hắn có quan tâm đến nó không? Mạc Vũ Hạo,ngươi nhớ ta không?
'' Minh Anh '' Mẹ nó nhăn mặt lay người nó,sao con bé có vẻ mất tập trung nhỉ,nó có chuyện gì lo lắng hay chưa an tâm sao?..Thật kỳ lạ,một đứa trẻ như nó thì có gì phải lo nhỉ?
- Vâng con nghe mẹ... Anh hai với dì Hoa ,quản gia..đi đâu rồi ạ ? - Nó hỏi,rồi nhìn xung quanh,căn biệt thự chỉ có mình mẹ nó thôi sao? Nhìn hoang vu quá,không còn ấm cúng như lúc trước nữa rồi....
'' À,Minh Phong đi mua vài thứ cho mẹ rồi.Còn dì Hoa và quản gia thì mẹ cho họ về quê thăm gia đình ''
'' Vâng '' - Nó gật đầu.
Bây giờ nó mới thực sự thấy nhớ hắn,hắn đang làm gì đó nhỉ? Hay là...đang vui vẻ cùng với Thiên tuyết cũng nên...Không thể nào được,nó không cho phép hắn cùng với...
À không,mình là Lâm Minh Anh,không phải Yên Linh,mình phải tập từ bỏ mọi thứ ở cổ đại thôi !Phải rồi....
- Mẹ ơi,chúng ta có khách quý này - Vừa nghĩ xong nó nghe tiếng anh hai nó từ cửa,như hiểu được,nó với mẹ ra ngoài để xem là ai.Và nó cũng đang muốn gặp anh nữa..vì lâu rồi mà..!
'' Anh hai '' Đến cạnh anh,nó liền ôm chầm lấy anh,nó thực sự nhớ ...rất nhớ anh....Anh hai của nó rất thương nó,chở nó đi ăn kem mỗi ngày,và luôn chăm sóc nó ân cần nhất mỗi khi bị ốm....
- Minh Anh,em tỉnh lại rồi ,hay quá - Anh như không tin vào mắt mình bế nó lên xoay vòng vòng,trong lòng vui sướng lạ thường,quên hết cả mệt mỏi.
'' Cháu chào bác gái '' Đúng lúc có tiếng chen ngang,là ai thế? Người ta đang trong tình trạng lâu ngày gặp lại mà.....nỡ lòng nào phá đám chứ,nó muốn băm tên đó ra làm trăm mảnh thôi à !
- A...cháu là Kỳ Khải,con của bà Huyền đúng không? - Mẹ nó như nhận ra tiếng nói ấy,nhìn hắn với ánh mắt yêu thương,như con ruột của mình,rồi hỏi nhẹ nhàng...
- Vâng ạ,cháu đến để biếu bác chút quà,mẹ cháu nhờ đưa cho bác ạ - Hắn lễ phép,coi bộ tên này ghê thiệt,đang lấy lòng mẹ nó ý mà !
- Vậy..mời cháu vào nhà - Mẹ nó cười,rồi vỗ vai hắn,hắn tủm tỉm cười rồi cùng ba người họ đi vào trong...
Riêng nó thì không hiểu gì đang xảy ra? Hay đó là con riêng của mẹ ? Sao mẹ yêu thương cậu ta quá vậy? Hừ...thật là...!
Nhưng mà đây là một bí mật chỉ mẹ nó với mẹ hắn biết mà thôi,liệu Kỳ Khải với Minh Anh sẽ là gì của nhau nhỉ ? =3 ,và...liệu nó có thể giải đáp được thắc mắc,Khải là ai trong lòng mẹ nó không?
Mời đón đọc chương sau. 24.1 !
Chương 24.1
LƯU CHÚ : Mẹ nó tên là Hoàng Huệ My,nên tạm gọi mẹ nó = Bà My nhé <3 <3
'' Cháu ngồi đi '' Bà My mỉm cười ,chỉ vào cái ghế sofa to bự kia...Đúng là thằng bé lễ phép,ngoan ngoãn...
'' Vâng '' - Khải ngồi xuống,rồi nhìn sang nó,dáng vẻ rất đăm chiêu,rốt cục hắn ta có ý gì với nó nhỉ? Phải chăng định thôi miên nó? ...Không thể !
'' Cháu ăn tối chưa '' ? - Mẹ nó hỏi nhỏ,giọng dịu dàng và ân cần....
'' Dạ chưa bác , cháu từ trường sang nhà bác luôn '' - Hắn đáp
'' Vậy ăn tối cùng với gia đình bác nhé ,hôm nay bác nấu nhiều món ngon lắm..''
'' Nhưng...như vậy sẽ không tiện '' -Hắn chau mày,làm sao có thể ăn ở nhà người ta được chứ ?
'' Chúng ta như người 1 nhà cả thôi mà'' Nói rồi,bà My kéo tay hắn xuống dưới bàn ăn,các món ăn được trưng bày rất đẹp mắt,hắn thẹn thùng ngồi xuống bên cạnh nó rồi lễ phép :
- Bác ăn ngon miệng ạ,cháu đã làm phiền rồi...!
- Ăn cái này đi ,ngon lắm..- Bà My cười hiền,gắp cho hắn một miếng thịt to và ngon nhất đĩa,để vào bát của hẳn....Hắn khẽ cười rồi nhận lấy,nhưng nhìn sang nó và gắp cho nó :
'' Em ăn đi ''
'' Ơ...'' Nó đơ người,không quen biết tự dưng em anh gì đây? Còn gắp thức ăn cho mình nữa...tên này bị thần kinh hả trời? Hừ,đúng là cáo mà giả nai mà....Thấy ghét!
- Thôi các con ăn nhanh kẻo nguội - mẹ nó nhìn hắn rồi cười thầm,sau đó nói liến thoắng.
Hắn thì cười nhìn nó ăn,còn nó thì chĩa ánh mắt căm thù về phía hắn,cái tên đáng ghét này.Tự dưng chui đâu ra,còn làm ta bị mất phần cưng chiều từ mẹ nữa....! Xì,ta sẽ băm người làm trăm mảnh.!
*** Một lát sau ****
'' Úi,trời mưa rồi '' Bà My vừa tiễn hắn đi ra cửa thì một cơn mưa đổ ập xuống,là ông trời không muốn hắn về sao? Hazz,tức thiệt !
'' Làm sao đây,cháu phải về '' Hắn nhíu mi giọng bực bội khó chịu,nhưng không thể hiện ra ngoài nói khẽ.Nhưng cũng chỉ giả vờ thôi,hắn muốn ở lại với nó kìa !
'' Vậy...hôm nay cháu ngủ ở đây nhé ,bác rất hoan nghênh '' Mẹ nó cười xòa,rồi dẫn hắn vào trong nhà chính,wao được thế thì còn gì bằng.Hắn còn đang mong ước ở lại,cơn mưa đã giúp hắn !
- - - -
- Ơ....sao anh không về vậy? - Nó thấy hắn trở lại thì đột nhiên biến sắc,cái tên này tính làm gì nữa nhỉ? HỪ.....muốn ăn bám mẹ nó sao? Không dễ!
'' Trời mưa rồi,hôm nay anh Khải sẽ ở lại biệt thự của chúng ta '' Mẹ nó đến bên nó rồi nhìn với ánh mắt năn nỉ kèm theo sự dịu dàng,khiến nó không thể nào không đồng ý cho hắn ở lại...
- Vậy...anh ấy ngủ ở đâu ạ? - Nó lại hỏi,tốt nhất tống hắn vào phòng nhỏ nhất,hẹp nhất bẩn nhất,cho hắn bị bệnh luôn ,thế nó mới vui ~
'' Ngủ với con '' - Bà My cười,nhưng ẩn chứa sự đen tối và nham hiểm trong đó.! Hai đứa nhóc này ngủ với nhau thì sẽ có lợi cho sau này...haha ,bà mỉm nhẹ rồi thầm nghĩ.
- Cái gì? Ngủ chung? - Hắn với nó cùng nhau hét lên,trố mắt nhìn nhau.....híc,sao mà số nhọ thế....Minh anh ơi là minh anh,còn chưa chồng mà phải ngủ với một đứa con trai,sau này chắc sẽ ế mất...!
Còn riêng hắn thì đang cười trong tâm,mình muốn đêm nào cũng ngủ với Minh Anh ,một đêm thì có là sao đâu :3 (nhưng mà hắn thích nó sao nhỉ? )
'' Nào,hai con về phòng đi'' - mẹ nó giục
Anh hai nó cũng im lặng nhìn theo bóng dáng nó với hắn về phòng,trong lòng không hiểu chuyện gì ! Mẹ đang muốn âm mưu chuyện gì đây nhỉ?
******
'' Phòng em đẹp nha '' - Hắn cười cười,rồi nhìn vào sâu trong mắt nó,chợt nó bĩu môi,rồi ném vào mặt hắn một câu rất chi là lạnh lùng :
'' Hơn tui có 1 tuổi mà cũng bày đặt xưng anh với chả em,hừ ''
- Ghét anh vậy à? - Hắn cười buồn,hỏi nó
'' Tất nhiên,ghét còn chưa hết '' - Nó đáp vội,kèm thêm một cái lườm ...
- Ừ,nhưng anh thì ngược lại đấy
'' Là sao? '' Nó giật mình,ngược lại của ghét....Ủa...là thích à? Hắn mới gặp nó lần đầu mà thích sao?? Nầu nầu,có gì đó nhầm lẫn,chẳng lẽ là...nó với hắn yêu nhau từ kiếp trước,hay là lúc nhỏ là thanh mai trúc mã? Ôi trời...suy nghĩ mà thấy buồn cười quá !
'' Thôi,đi ngủ đi ,muộn rồi ,anh mệt '' - Hắn giả vờ đánh trống lãng,che tay ngáp ngắn ngáp dài rồi leo lên giường nằm,nó nhìn hắn nhắm mắt mà lòng ghét thêm....
- Nè ,dậy mau tên kia ! - Nó bực bội,rút cái gối hắn đang nằm,rồi hằm hằm mặt y như sắp ''xử tử '' hắn.....tới nơi rồi ! hắn nhìn thấy thì ngồi dậy,thở dài :
'' sao thế ''?
- Tui còn chưa có chồng nha,ngủ với trai người ta nghĩ bậy thì sao? - Nó gân cổ nói
'' Ai có suy nghĩ đen tối mới nghĩ vậy thôi '' -Hắn nói,vẻ khiêu khích sự tức giận của nó......Cô bé này sao mà ''đen tối'' nhỉ 3 Nếu lấy về chắc cũng.....có lợi...kaka .Hắn cười thầm,vẻ gian xảo!
- Hứ,anh mới đen tối á... ! Chết đi ! - Nó trừng mắt ném cái gối về phía người hắn,may sao hắn đỡ lại được ,rồi mỉm cười :
'' Vậy chia khoảng cách nha ''
- Chia khoảng? - Nó chợt giật bắn mình....hắn nói một câu y hệt mạc vũ hạo,tại sao nó lại nhớ đến Vũ Hạo? Nó chợt đơ người ra,chìm đắm vào suy nghĩ....
Không biết giờ Vũ hạo có tìm mình không? hắn ngủ có ngon không? Hắn có gặp nguy hiểm gì không? Hắn có bị mất ngủ hay là bị thái hậu đổi ý trừng phạt không....
Hắn nhìn nó thấy hơi bối rối,lấy một tấm chăn ra kê ở giữa,chợt thấy nó đơ người,nên huơ huơ tay trước mắt nó ,lòng lo lắng:
'' Em sao thế ''?
- Sao gì mà sao,đêm nay không có sao! - Nó bực mình thoát khỏi suy nghĩ ấy,phải rồi,nên quên hắn đi.....vì sẽ không bao giờ nó gặp lại hắn được nữa...nó chạy vào phòng tắm Vscn ,sau đó đi ra ngoài...rồi đẩy hắn vào trong phòng đó,miệng nói :
- Đi vào VSCN buổi tối giùm tui ! Tui đi ngủ trước á...
'' Ờ...đi đây '' Hắn cười hiền rồi đi vào..............
______ Quay lại với hắn lúc nó chưa về lại hiện đại _______
- Hạo ca ,Linh tỷ đã về chưa ? - Thiên Tuyết lo lắng đi vào phòng hắn,sau đó hỏi.....Mong rằng câu trả lời là có, cô thực sự rất lo cho nàng,nàng mà làm sao chắc thiên tuyết không ăn ngon được.
'' Nàng ấy đi đâu ''? Vũ Hạo ngạc nhiên,hỏi lại...
'' Vẫn chưa về sao....thực ra.... '' Thiên tuyết hoảng hốt,rồi kéo hắn xuống ghế kể hết mọi chuyện,hắn nghe xong tái mặt bật chạy đi tìm :
'' Yên Linh,nàng ở đâu?''
'' Hạo ca bình tĩnh đi '' Thiên Tuyết sợ hãi....ngăn hắn lại,bây giờ một mình hắn làm sao đi tìm nàng được? Phải nhờ cứu viện và ít binh sĩ may ra tìm được..
'' Mau gọi binh lính '' Hắn quát to,như trút giận lên cô,cô như sắp khóc đi về phía phủ quân sĩ và gọi cứu viện,riêng hắn lên ngựa ra sau núi tìm...
****
'' Yên Linh,nàng ở đâu? '' Hắn gọi to,khản hết cả cổ.....Nàng đừng bị gì mà,ta rất yêu nàng..nàng không được rời xa ta đâu...Nhất định không thể !
đột nhiên,một cơn gió lạ thổi mạnh vào người hắn,không kịp giữ vào dây ngựa,hắn rơi xuống..lăn chao đảo và ngã xuống vực...
' AAAAAAAAA''
Trước lúc đó,còn để lại một tiếng la.....như để kết thúc cõi đời này ! Hắn muốn đi tìm nàng...dù nàng ở đâu !
....
- Hm... - Nó giật mình tỉnh dậy,hé mắt nhìn quanh....Là thật...là thật sao? Mình...đã trở về hiện tại rồi....! Cảm tạ ngọc bội,mày đã giúp tao rồi....mong ước đã thành thật rồi...!
Nó mừng quá,chạy khỏi chiếc giường thân yêu của mình,đi tìm xem mẹ và anh hai đang ở đâu,nó nhớ họ lắm...đã hơn 2 tháng vẫn chưa được gặp lại họ,bây giờ thì đã được gặp lại rồi...! Nhất định nó sẽ không ngu ngốc về lại cổ đại đâu...
Vừa đi xuống bếp,nó đã nhìn thấy bóng dáng thân thuộc đó.Mẹ nó đeo trên mình chiếc tạp dề do chính tay nó thiết kế.Đứng từ xa xúc động,mẹ vẫn còn như ngày nào...thật vui vì mẹ nó vẫn sống tốt....
- Mẹ !
Nó không cầm được nước mắt,chạy tới bên bà,gọi to,bàn tay nó xiết chặt lấy bà....Bà cũng giật bắn mình khi nghe tiếng nó....Là...con sao? Là Minh Anh của mẹ sao?
Bà ôm chầm lấy nó,không ngờ nó đã tỉnh lại....Sau 2 tháng dài ròng rã như 2 năm ...Cuối cùng nó cũng tỉnh rồi,tử thần đã nói đúng ,Minh Anh không sao cả,chỉ ngủ thôi....
Bây giờ,bà thấy mừng rỡ thực sự,bởi vì đứa con gái duy nhất của mình còn sống...nó không chết,nó không bỏ bà mà ra đi......Thật là biết ơn,cảm ơn trời đã giúp nó tỉnh lại!
- Con gái....Minh Anh...là con thật sao?
Bà rưng rưng nước mắt,sờ nhẹ vào má nó,đôi má phúng phính ngày nào đã trở nên hốc hác và xanh xao lạ thường.Nó cười rồi gật đầu,mẹ nó lại không thể nào kìm chế cảm xúc,ôm nó thật chặt :
'' Con có biết mẹ lo lắm không....Lúc bác sĩ nói con không thể qua khỏi,mẹ...mẹ đã muốn chết rồi...''
'' Mẹ à...Con xin lỗi đã làm mẹ lo lắng ''
Nó mỉm nhẹ,từ tốn nói...Những lời nói của nó làm mẹ nó an tâm biết dường nào,mẹ dần dần buông nó ra rồi xoa đầu nó , bảo :
'' Con có đói không? Nhìn con xanh xao quá... ''
'' Dạ .. ! Con muốn ăn món của mẹ nấu...'' Nó gật đầu lia lịa đáp.Quả thực mẹ nó nấu ngon lắm,nó muốn ăn hoài mà không ngừng thôi..Nhưng mà...sao nó thấy thiếu ai ý nhỉ ?
'' Vậy thì con đợi mẹ chút,mẹ sắp làm cơm tối xong rồi '' - Mẹ nó cười
'' Mẹ à...Trời đã tối rồi sao? '' Nó ngạc nhiên,lúc nãy trong khu rừng kia còn sáng vậy mà,bây giờ thì trời tối ư?Sao thời gian nhanh quá nhỉ? Hay là....
Vậy...cổ đại đang là buổi chiều,còn hiện đại là tối? Thời gian và địa điểm khác nhau ư?Nếu thế thật thì nó ở khu rừng đó lúc trưa,bây giờ ở đó là chiều,liệu hắn có quan tâm đến nó không? Mạc Vũ Hạo,ngươi nhớ ta không?
'' Minh Anh '' Mẹ nó nhăn mặt lay người nó,sao con bé có vẻ mất tập trung nhỉ,nó có chuyện gì lo lắng hay chưa an tâm sao?..Thật kỳ lạ,một đứa trẻ như nó thì có gì phải lo nhỉ?
- Vâng con nghe mẹ... Anh hai với dì Hoa ,quản gia..đi đâu rồi ạ ? - Nó hỏi,rồi nhìn xung quanh,căn biệt thự chỉ có mình mẹ nó thôi sao? Nhìn hoang vu quá,không còn ấm cúng như lúc trước nữa rồi....
'' À,Minh Phong đi mua vài thứ cho mẹ rồi.Còn dì Hoa và quản gia thì mẹ cho họ về quê thăm gia đình ''
'' Vâng '' - Nó gật đầu.
Bây giờ nó mới thực sự thấy nhớ hắn,hắn đang làm gì đó nhỉ? Hay là...đang vui vẻ cùng với Thiên tuyết cũng nên...Không thể nào được,nó không cho phép hắn cùng với...
À không,mình là Lâm Minh Anh,không phải Yên Linh,mình phải tập từ bỏ mọi thứ ở cổ đại thôi !Phải rồi....
- Mẹ ơi,chúng ta có khách quý này - Vừa nghĩ xong nó nghe tiếng anh hai nó từ cửa,như hiểu được,nó với mẹ ra ngoài để xem là ai.Và nó cũng đang muốn gặp anh nữa..vì lâu rồi mà..!
'' Anh hai '' Đến cạnh anh,nó liền ôm chầm lấy anh,nó thực sự nhớ ...rất nhớ anh....Anh hai của nó rất thương nó,chở nó đi ăn kem mỗi ngày,và luôn chăm sóc nó ân cần nhất mỗi khi bị ốm....
- Minh Anh,em tỉnh lại rồi ,hay quá - Anh như không tin vào mắt mình bế nó lên xoay vòng vòng,trong lòng vui sướng lạ thường,quên hết cả mệt mỏi.
'' Cháu chào bác gái '' Đúng lúc có tiếng chen ngang,là ai thế? Người ta đang trong tình trạng lâu ngày gặp lại mà.....nỡ lòng nào phá đám chứ,nó muốn băm tên đó ra làm trăm mảnh thôi à !
- A...cháu là Kỳ Khải,con của bà Huyền đúng không? - Mẹ nó như nhận ra tiếng nói ấy,nhìn hắn với ánh mắt yêu thương,như con ruột của mình,rồi hỏi nhẹ nhàng...
- Vâng ạ,cháu đến để biếu bác chút quà,mẹ cháu nhờ đưa cho bác ạ - Hắn lễ phép,coi bộ tên này ghê thiệt,đang lấy lòng mẹ nó ý mà !
- Vậy..mời cháu vào nhà - Mẹ nó cười,rồi vỗ vai hắn,hắn tủm tỉm cười rồi cùng ba người họ đi vào trong...
Riêng nó thì không hiểu gì đang xảy ra? Hay đó là con riêng của mẹ ? Sao mẹ yêu thương cậu ta quá vậy? Hừ...thật là...!
Nhưng mà đây là một bí mật chỉ mẹ nó với mẹ hắn biết mà thôi,liệu Kỳ Khải với Minh Anh sẽ là gì của nhau nhỉ ? =3 ,và...liệu nó có thể giải đáp được thắc mắc,Khải là ai trong lòng mẹ nó không?
Mời đón đọc chương sau. 24.1 !
Chương 24.1
LƯU CHÚ : Mẹ nó tên là Hoàng Huệ My,nên tạm gọi mẹ nó = Bà My nhé <3 <3
'' Cháu ngồi đi '' Bà My mỉm cười ,chỉ vào cái ghế sofa to bự kia...Đúng là thằng bé lễ phép,ngoan ngoãn...
'' Vâng '' - Khải ngồi xuống,rồi nhìn sang nó,dáng vẻ rất đăm chiêu,rốt cục hắn ta có ý gì với nó nhỉ? Phải chăng định thôi miên nó? ...Không thể !
'' Cháu ăn tối chưa '' ? - Mẹ nó hỏi nhỏ,giọng dịu dàng và ân cần....
'' Dạ chưa bác , cháu từ trường sang nhà bác luôn '' - Hắn đáp
'' Vậy ăn tối cùng với gia đình bác nhé ,hôm nay bác nấu nhiều món ngon lắm..''
'' Nhưng...như vậy sẽ không tiện '' -Hắn chau mày,làm sao có thể ăn ở nhà người ta được chứ ?
'' Chúng ta như người 1 nhà cả thôi mà'' Nói rồi,bà My kéo tay hắn xuống dưới bàn ăn,các món ăn được trưng bày rất đẹp mắt,hắn thẹn thùng ngồi xuống bên cạnh nó rồi lễ phép :
- Bác ăn ngon miệng ạ,cháu đã làm phiền rồi...!
- Ăn cái này đi ,ngon lắm..- Bà My cười hiền,gắp cho hắn một miếng thịt to và ngon nhất đĩa,để vào bát của hẳn....Hắn khẽ cười rồi nhận lấy,nhưng nhìn sang nó và gắp cho nó :
'' Em ăn đi ''
'' Ơ...'' Nó đơ người,không quen biết tự dưng em anh gì đây? Còn gắp thức ăn cho mình nữa...tên này bị thần kinh hả trời? Hừ,đúng là cáo mà giả nai mà....Thấy ghét!
- Thôi các con ăn nhanh kẻo nguội - mẹ nó nhìn hắn rồi cười thầm,sau đó nói liến thoắng.
Hắn thì cười nhìn nó ăn,còn nó thì chĩa ánh mắt căm thù về phía hắn,cái tên đáng ghét này.Tự dưng chui đâu ra,còn làm ta bị mất phần cưng chiều từ mẹ nữa....! Xì,ta sẽ băm người làm trăm mảnh.!
*** Một lát sau ****
'' Úi,trời mưa rồi '' Bà My vừa tiễn hắn đi ra cửa thì một cơn mưa đổ ập xuống,là ông trời không muốn hắn về sao? Hazz,tức thiệt !
'' Làm sao đây,cháu phải về '' Hắn nhíu mi giọng bực bội khó chịu,nhưng không thể hiện ra ngoài nói khẽ.Nhưng cũng chỉ giả vờ thôi,hắn muốn ở lại với nó kìa !
'' Vậy...hôm nay cháu ngủ ở đây nhé ,bác rất hoan nghênh '' Mẹ nó cười xòa,rồi dẫn hắn vào trong nhà chính,wao được thế thì còn gì bằng.Hắn còn đang mong ước ở lại,cơn mưa đã giúp hắn !
- - - -
- Ơ....sao anh không về vậy? - Nó thấy hắn trở lại thì đột nhiên biến sắc,cái tên này tính làm gì nữa nhỉ? HỪ.....muốn ăn bám mẹ nó sao? Không dễ!
'' Trời mưa rồi,hôm nay anh Khải sẽ ở lại biệt thự của chúng ta '' Mẹ nó đến bên nó rồi nhìn với ánh mắt năn nỉ kèm theo sự dịu dàng,khiến nó không thể nào không đồng ý cho hắn ở lại...
- Vậy...anh ấy ngủ ở đâu ạ? - Nó lại hỏi,tốt nhất tống hắn vào phòng nhỏ nhất,hẹp nhất bẩn nhất,cho hắn bị bệnh luôn ,thế nó mới vui ~
'' Ngủ với con '' - Bà My cười,nhưng ẩn chứa sự đen tối và nham hiểm trong đó.! Hai đứa nhóc này ngủ với nhau thì sẽ có lợi cho sau này...haha ,bà mỉm nhẹ rồi thầm nghĩ.
- Cái gì? Ngủ chung? - Hắn với nó cùng nhau hét lên,trố mắt nhìn nhau.....híc,sao mà số nhọ thế....Minh anh ơi là minh anh,còn chưa chồng mà phải ngủ với một đứa con trai,sau này chắc sẽ ế mất...!
Còn riêng hắn thì đang cười trong tâm,mình muốn đêm nào cũng ngủ với Minh Anh ,một đêm thì có là sao đâu :3 (nhưng mà hắn thích nó sao nhỉ? )
'' Nào,hai con về phòng đi'' - mẹ nó giục
Anh hai nó cũng im lặng nhìn theo bóng dáng nó với hắn về phòng,trong lòng không hiểu chuyện gì ! Mẹ đang muốn âm mưu chuyện gì đây nhỉ?
******
'' Phòng em đẹp nha '' - Hắn cười cười,rồi nhìn vào sâu trong mắt nó,chợt nó bĩu môi,rồi ném vào mặt hắn một câu rất chi là lạnh lùng :
'' Hơn tui có 1 tuổi mà cũng bày đặt xưng anh với chả em,hừ ''
- Ghét anh vậy à? - Hắn cười buồn,hỏi nó
'' Tất nhiên,ghét còn chưa hết '' - Nó đáp vội,kèm thêm một cái lườm ...
- Ừ,nhưng anh thì ngược lại đấy
'' Là sao? '' Nó giật mình,ngược lại của ghét....Ủa...là thích à? Hắn mới gặp nó lần đầu mà thích sao?? Nầu nầu,có gì đó nhầm lẫn,chẳng lẽ là...nó với hắn yêu nhau từ kiếp trước,hay là lúc nhỏ là thanh mai trúc mã? Ôi trời...suy nghĩ mà thấy buồn cười quá !
'' Thôi,đi ngủ đi ,muộn rồi ,anh mệt '' - Hắn giả vờ đánh trống lãng,che tay ngáp ngắn ngáp dài rồi leo lên giường nằm,nó nhìn hắn nhắm mắt mà lòng ghét thêm....
- Nè ,dậy mau tên kia ! - Nó bực bội,rút cái gối hắn đang nằm,rồi hằm hằm mặt y như sắp ''xử tử '' hắn.....tới nơi rồi ! hắn nhìn thấy thì ngồi dậy,thở dài :
'' sao thế ''?
- Tui còn chưa có chồng nha,ngủ với trai người ta nghĩ bậy thì sao? - Nó gân cổ nói
'' Ai có suy nghĩ đen tối mới nghĩ vậy thôi '' -Hắn nói,vẻ khiêu khích sự tức giận của nó......Cô bé này sao mà ''đen tối'' nhỉ 3 Nếu lấy về chắc cũng.....có lợi...kaka .Hắn cười thầm,vẻ gian xảo!
- Hứ,anh mới đen tối á... ! Chết đi ! - Nó trừng mắt ném cái gối về phía người hắn,may sao hắn đỡ lại được ,rồi mỉm cười :
'' Vậy chia khoảng cách nha ''
- Chia khoảng? - Nó chợt giật bắn mình....hắn nói một câu y hệt mạc vũ hạo,tại sao nó lại nhớ đến Vũ Hạo? Nó chợt đơ người ra,chìm đắm vào suy nghĩ....
Không biết giờ Vũ hạo có tìm mình không? hắn ngủ có ngon không? Hắn có gặp nguy hiểm gì không? Hắn có bị mất ngủ hay là bị thái hậu đổi ý trừng phạt không....
Hắn nhìn nó thấy hơi bối rối,lấy một tấm chăn ra kê ở giữa,chợt thấy nó đơ người,nên huơ huơ tay trước mắt nó ,lòng lo lắng:
'' Em sao thế ''?
- Sao gì mà sao,đêm nay không có sao! - Nó bực mình thoát khỏi suy nghĩ ấy,phải rồi,nên quên hắn đi.....vì sẽ không bao giờ nó gặp lại hắn được nữa...nó chạy vào phòng tắm Vscn ,sau đó đi ra ngoài...rồi đẩy hắn vào trong phòng đó,miệng nói :
- Đi vào VSCN buổi tối giùm tui ! Tui đi ngủ trước á...
'' Ờ...đi đây '' Hắn cười hiền rồi đi vào..............
______ Quay lại với hắn lúc nó chưa về lại hiện đại _______
- Hạo ca ,Linh tỷ đã về chưa ? - Thiên Tuyết lo lắng đi vào phòng hắn,sau đó hỏi.....Mong rằng câu trả lời là có, cô thực sự rất lo cho nàng,nàng mà làm sao chắc thiên tuyết không ăn ngon được.
'' Nàng ấy đi đâu ''? Vũ Hạo ngạc nhiên,hỏi lại...
'' Vẫn chưa về sao....thực ra.... '' Thiên tuyết hoảng hốt,rồi kéo hắn xuống ghế kể hết mọi chuyện,hắn nghe xong tái mặt bật chạy đi tìm :
'' Yên Linh,nàng ở đâu?''
'' Hạo ca bình tĩnh đi '' Thiên Tuyết sợ hãi....ngăn hắn lại,bây giờ một mình hắn làm sao đi tìm nàng được? Phải nhờ cứu viện và ít binh sĩ may ra tìm được..
'' Mau gọi binh lính '' Hắn quát to,như trút giận lên cô,cô như sắp khóc đi về phía phủ quân sĩ và gọi cứu viện,riêng hắn lên ngựa ra sau núi tìm...
****
'' Yên Linh,nàng ở đâu? '' Hắn gọi to,khản hết cả cổ.....Nàng đừng bị gì mà,ta rất yêu nàng..nàng không được rời xa ta đâu...Nhất định không thể !
đột nhiên,một cơn gió lạ thổi mạnh vào người hắn,không kịp giữ vào dây ngựa,hắn rơi xuống..lăn chao đảo và ngã xuống vực...
' AAAAAAAAA''
Trước lúc đó,còn để lại một tiếng la.....như để kết thúc cõi đời này ! Hắn muốn đi tìm nàng...dù nàng ở đâu !
/52
|