Phó Chước thích trêu chọc trước mặt Thẩm Thư Dư là một chuyện, nhưng anh chưa bao giờ muốn tạo thành phức tạp không cần thiết cho cô. Cái gọi là lời người đáng sợ, đối với một cô gái lại càng đáng sợ hơn. Nếu anh ở trước mặt bạn học cũ của cô thừa nhận mình là bạn trai cô, chuyện này chắc chắn sẽ truyền đi. Tuy rằng Phó Chước luôn tin rằng sớm muộn gì mình cũng sẽ trở thành bạn trai cô, nhưng lúc này anh lại dè dặt thận trọng.
Đêm đó Phó Chước ở lại khách sạn năm sao kia, nhưng trước đó anh vẫn rất lịch thiệp đưa Thẩm Thư Dư về nhà trước.
Ngày mai chính là năm mới, nói cách khác đêm nay là giao thừa.
Dù sao cũng là Tết Dương lịch, bầu không khí vui mừng kém xa Tết Âm lịch. Lúc này xung quanh tiểu khu vắng vẻ, cũng không nhiều người đi đường.
Phó Chước đưa Thẩm Thư Dư đến ngoài cửa tiểu khu còn mặt dày nói: “Buổi tối có thể cùng nhau đón giao thừa không?”
Thẩm Thư Dư đương nhiên không đồng ý, cô từ chối Phó Chước cũng nói với anh: “Tình nghĩa làm chủ của tôi đêm nay đã kết thúc, ngày mai anh phải trở về.”
Phó Chước gãi mái tóc ngắn ngủn của mình, tỏ vẻ không vui.
Trước khi chia tay Thẩm Thư Dư nhìn thoáng qua anh, nói: “Tôi lên đây.”
Phó Chước không gật đầu cũng không lắc đầu, anh nhìn theo Thẩm Thư Dư rời khỏi.
Lúc Thẩm Thư Dư về nhà, bà ngoại còn chưa về nhà. Trước khi bà cụ lên lầu cũng thấy được Phó Chước đứng ở cửa tiểu khu cách đó không xa, bà cụ sợ tới mức tưởng rằng là phần tử bất lương nào, còn đặc biệt chạy tới nhắc nhở bảo vệ phải để ý nhân vật nguy hiểm này.
Bảo vệ vừa nhìn Phó Chước bèn cười với bà cụ: “Chàng trai này ban nãy đi cùng với cháu gái của bà.”
Bà cụ tỏ vẻ không dám tin, lại lén lút quay đầu đưa mắt nhìn Phó Chước. Nhìn kỹ, chàng trai này quả thật bảnh bao. Bà cụ không nói hai lời đi lên lầu, vừa tới nơi liền đi tìm Thẩm Thư Dư.
Thẩm Thư Dư đang lấy quần áo định đi tắm, không ngờ bà ngoại lại chặn cô trong phòng tắm nhỏ giọng hỏi: “Nghe nói ban nãy có chàng trai đưa con về nhà.”
Thẩm Thư Dư không đoán trước bà ngoại sẽ biết, nhưng cô vẫn thành thật nói: “Là một người bạn học ạ.”
“Hiện tại cậu ấy còn ở dưới lầu đấy.” Bà ngoại tỏ vẻ tiết lộ bí mật, thoạt nhìn rất hớn hở.
Loại chuyện này đương nhiên không dám để mẹ của Thẩm Thư Dư biết, cho nên bà ngoại mới lén lút như vậy.
Thẩm Thư Dư cũng đoán được Phó Chước còn chưa đi, cô phớt lờ lắc đầu, nói với bà ngoại: “Bà kệ anh ấy đi. Con đi tắm đây.”
Cô không tin anh sẽ cứ đứng ở đó không đi.
Thời tiết không tính là quá lạnh, nhưng suy cho cùng vẫn là ban đêm mùa đông.
Thẩm Thư Dư tắm xong mặc quần áo cảm thấy lạnh run người, sau khi lề mề sấy tóc xong thì cô định lên giường ngủ. Nhưng chẳng biết tại sao lúc này ma xui quỷ khiến nghĩ tới Phó Chước.
Anh ấy chắc là đi rồi nhỉ?
Thế là Thẩm Thư Dư dè dặt đi tới trước cửa sổ kéo màn ra một tí xem thử.
Căn phòng cô hướng về phía Nam cho nên vừa lúc có thể nhìn thấy dưới lầu tiểu khu. Chỉ một cái nhìn Thẩm Thư Dư liền thấy được Phó Chước.
Phó Chước vẫn đứng bên cạnh hàng cây ven đường hồi chiều, điểm khác biệt là lúc này anh không hút thuốc nữa.
Một mình anh lẳng lặng đứng đó, người đi đường không nhiều, một mình anh trông đặc biệt nổi bật. Anh là một người đàn ông giống như không biết nguy hiểm là cái gì. Trời tối một mình đứng ở ven đường cũng không cảm thấy sợ hãi. Nhưng đổi lại là Thẩm Thư Dư, cô chẳng dám ung dung đứng ở đó.
Thẩm Thư Dư vốn cho rằng anh khẳng định đi rồi, nào ngờ anh lại còn ở đó. Cô đặc biệt lấy di động ra xem, tưởng rằng Phó Chước sẽ gửi tin nhắn cho mình, nhưng anh không làm vậy.
Rốt cuộc anh ấy muốn làm gì chứ?
Thẩm Thư Dư cảm thấy trong lòng mình hơi là lạ.
Sau khi kéo lại bức màn cô đi tới giường chuẩn bị đi ngủ. Sắp mười giờ rồi, theo thời gian sinh hoạt của cô thì lúc này đã hơi buồn ngủ. Nhưng đợi khi cô nằm lên giường thì bắt đầu trằn trọc, hồi lâu sau vẫn chưa ngủ được.
Thời gian trôi qua từng phút từng giây, giờ đã hơn mười một giờ. Thẩm Thư Dư ngồi dậy, không nhịn được lại đi tới trước cửa sổ đưa mắt nhìn, cái nhìn này khiến nhịp tim cô tăng tốc.
Anh thế mà còn chưa đi!
Lần này Thẩm Thư Dư không nhịn được nữa, cô chủ động gửi tin nhắn cho anh: [Tại sao anh còn chưa đi?]
Phó Chước gần như trả lời trong giây lát: [Muốn cùng em đón giao thừa.]
Tiểu Tiểu Thư: [Tôi đã nói tôi không muốn đón giao thừa với anh, anh đứng dưới lầu nhà tôi lâu vậy tôi cũng sẽ không đi xuống.]
FZ: [Không sao, tôi chỉ muốn cách gần em một tí.]
Buổi tối này Thẩm Thư Dư cuối cùng vẫn không xuống lầu. Vào lúc 0 giờ Phó Chước đúng giờ gửi một tin nhắn cho Thẩm Thư Dư.
FZ: [Năm mới vui vẻ.]
Sau khi gửi đi tin nhắn này Phó Chước lại ngửa đầu nhìn lên trên lầu, sau đó anh xoay người rời khỏi. Cái nhìn này coi như anh nói ngủ ngon với cô.
Rạng sáng nhiệt độ không khí tại huyện An Hồng chỉ có ba bốn độ, nhưng mặc dù nhiệt độ rét lạnh bao nhiêu cũng không thể dập tắt trái tim nóng bỏng của Phó Chước.
Đợi cả buổi tối Thẩm Thư Dư chẳng hề để ý tới anh, anh không trách cứ cô chút nào. Ngược lại trái tim anh tĩnh mịch đã nhiều năm rốt cuộc rung động rồi.
Trong mấy tiếng đứng ở đây, trong đầu Phó Chước thực ra hiện lên rất nhiều hình ảnh.
Hồi bé khi mừng năm mới trong nhà hết sức náo nhiệt, mẹ anh Dương Hi là một người rất thích mừng ngày lễ. Nhưng sau khi mẹ mất, cho dù là ngày lễ gì trong nhà dường như không thể tưng bừng sôi nổi nữa.
Đêm trước khi mẹ anh qua đời đúng lúc vào một ngày trước Tết.
Phó Chước còn nhớ hôm đó thời tiết đẹp lắm, anh dùng xe lăn đẩy mẹ đi dạo một vòng trong vườn hoa ở bệnh viện. Mẹ còn nói lời sâu xa với anh, muốn nhìn anh quen bạn gái, cũng muốn nhìn anh sinh ra một đứa bé bụ bẫm.
Hồi ấy Phó Chước mới học cấp hai, anh cười nói với mẹ tất cả sẽ qua nhanh thôi. Anh lại an ủi mẹ nói rằng chỉ cần làm xong hóa trị liệu thì bà sẽ thấy được mọi việc. Nhưng tối hôm đó Dương Hi lại tự sát. Ngày hôm sau chính là năm mới, Dương Hi lựa chọn tự sát vào tối ngày ba mươi mốt tháng mười hai. Bà nói, để lại những chuyện không hay ở năm trước, năm mới phải có hy vọng mới.
Hy vọng là cái gì.
Phó Chước lớn chừng này thực ra hiểu được một câu gọi là những gì mình không muốn thì chớ cố làm cho người khác, đừng ép buộc. Chỉ là đạo lý thì anh hiểu, nhưng anh không thể nào dùng tư duy bình thường để nhìn vấn đề.
Chưa đến một lúc, di động của Phó Chước rung một cái, anh bấm nút mở ra.
Tiểu Tiểu Thư: [Năm mới vui vẻ.]
Phó Chước cười nhẹ, anh nghĩ ngợi một ngày nào đó anh sẽ cùng cô đón giao thừa. Đến lúc đó, anh sẽ ôm cô hơn nữa hôn cô thật sâu.
= = =
Trong kỳ nghỉ ba ngày này, Thẩm Thư Dư ở lại huyện An Hồng, Phó Chước cũng ở đây. Nhưng từ sau đêm giao thừa hai người vẫn chưa gặp lại.
Thẩm Thư Dư luôn là một cô gái không thích ra ngoài, trong kỳ nghỉ hằng ngày cô đều ở nhà. Thẩm Thư Dư không ra ngoài, Phó Chước cũng không tới quấy rầy, mấy hôm nay một mình anh ở trong khách sạn vẽ truyện tranh.
Đợi khi Thẩm Thư Dư chuẩn bị lên đường quay về trường, Phó Chước lại xuất hiện ở cửa tiểu khu nhà cô. Anh dùng cái chiêu lần trước ép cô đi cùng mình, hai người vẫn ngồi cùng toa xe vị trí kế nhau.
Sau kỳ nghỉ Tết Dương lịch này, Thẩm Thư Dư rõ ràng cảm giác được thái độ của mình đối với Phó Chước đã xảy ra thay đổi.
Cô hình như không ghét anh đến vậy.
Sau Tết Dương lịch Phó Chước phải chuẩn bị cho buổi ký tên và việc chào đón Khương Diệu Đông tới quản lý phòng làm việc, anh gần như không xuất hiện trước mặt Thẩm Thư Dư.
Trong khoảng thời gian Phó Chước không xuất hiện, tương ứng với việc tin nhắn anh không siêng năng gửi qua cho cô như hồi trước Tết.
Càng như vậy trong lòng Thẩm Thư Dư càng cảm thấy rất quái lạ.
Cô hình như đang mong chờ tin nhắn của anh.
Nhưng Thẩm Thư Dư hiểu được, sự kiên nhẫn của Phó Chước đối với cô có lẽ dần dần tan biến từ hôm giao thừa.
Thực ra tối hôm đó cô vẫn đứng trước cửa sổ nhìn xuống dưới lầu, cô không tin anh cứ đứng mãi ở đấy lại trơ mắt nhìn thấy qua 0 giờ anh mới rời khỏi. Khi Phó Chước ngửa đầu nhìn lên, Thẩm Thư Dư sợ tới mức trốn ở vách tường, nhịp tim cô đập rất nhanh. Chờ khi cô mở lại bức màn thì chỉ có thể nhìn thấy bóng lưng dày rộng của anh.
Mấy hôm nay, không chỉ Phương Giác mà ngay cả giáo viên chuyên ngành cũng phát hiện Thẩm Thư Dư thất thần.
Hôm nay khi học lớp chuyên ngành Thẩm Thư Dư thất thần đã làm sai một động tác, giáo viên đặc biệt phê bình cô. Thẩm Thư Dư bị phê bình cúi đầu khiêm tốn tiếp thu.
Cô nói với bản thân không thể tiếp tục như vậy nữa, phải tập vũ đạo cho tốt. Bên tai cô lại vang lên tiếng cười nhạo của Tôn Di: “Tôi còn tưởng rằng có một số người thật sự cả đời sẽ không phạm lỗi đó.”
Cả học kỳ này gần như mỗi tiết Thẩm Thư Dư đều trở thành đối tượng được khen ngợi, lần đầu tiên bị giáo viên phê bình nghiêm khắc, hiệu quả này còn khiến người ta hả hê gấp trăm lần hơn so với việc cô được khen ngợi.
Thẩm Thư Dư không để ý người khác nói mình như thế nào, cô thất thần thì thất thần rồi, bị giáo viên phê bình nhưng cũng không quá nặng lời, nhưng nếu có người vì chuyện này mà bỏ đá xuống giếng thì coi như đối phương không có tố chất. Chấp nhặt với người không có tố chất, Thẩm Thư Dư cảm thấy đây là lãng phí cảm xúc của mình.
Sau khi tan học, Phương Giác cũng không nhịn được nói với Thẩm Thư Dư: “Mấy hôm nay cậu sao vậy? Tớ cũng thấy cậu thường xuyên thất thần đó.”
Có vài lần Phương Giác nói chuyện với Thẩm Thư Dư, Thẩm Thư Dư cũng không để ý, cô chỉ chú ý di động của mình.
Thẩm Thư Dư hít sâu một hơi lắc đầu, cô nói: “Sau này tớ sẽ không như vậy nữa.”
Phương Giác gật đầu: “Chiều này cậu phải đến tiệm trà sữa làm thêm hả?”
Thoáng cái hôm nay lại là thứ sáu, cũng chứng tỏ Thẩm Thư Dư phải đi làm thêm.
Nhưng Thẩm Thư Dư cũng không phải một con người hoàn hảo, cô cũng muốn lười biếng cũng sẽ phạm lỗi, cô gật đầu nói: “Tớ thực sự không muốn đi.”
“Không muốn đi thì đừng đi, cậu xin nghỉ một ngày thôi.” Phương Giác nhướng mày nhìn Thẩm Thư Dư, “Chúng ta đi xem phim đi, tớ còn chưa đi xem bộ phim bom tấn hồi Tết.”
Thẩm Thư Dư cũng rất muốn đi xem phim, nhưng cô lắc đầu: “Học kỳ này sắp kết thúc rồi, sau đó tớ sẽ xin nghỉ để ôn tập, cho nên hôm nay cũng là ngày tớ bắt đầu đếm ngược mấy ngày làm thêm ở tiệm trà sữa.”
Theo thường lệ, Thẩm Thư Dư ăn trưa xong thì ra khỏi phòng ký túc. Chỉ là cô mới đi ra không bao lâu thì nhận được tin nhắn của Phó Chước.
FZ: [Tôi ở cổng trường chờ em.]
Thẩm Thư Dư quả nhiên vừa ra khỏi trường thì nhìn thấy Phó Chước.
Sau hôm Tết Dương lịch hai người gần như một tuần không gặp nhau.
Phó Chước thấy dáng vẻ lạnh nhạt của Thẩm Thư Dư, anh mỉm cười đi tới, khom lưng nói với cô: “Thế nào? Em không quen tôi à?”
Dưới ánh mặt trời toàn thân Phó Chước tựa như được mạ lên một lớp ánh sáng vàng óng, anh nhướng mày mang theo nụ cười.
Đây hình như cũng là lần đầu tiên Thẩm Thư Dư cảm thấy anh hơi đẹp trai.
Đêm đó Phó Chước ở lại khách sạn năm sao kia, nhưng trước đó anh vẫn rất lịch thiệp đưa Thẩm Thư Dư về nhà trước.
Ngày mai chính là năm mới, nói cách khác đêm nay là giao thừa.
Dù sao cũng là Tết Dương lịch, bầu không khí vui mừng kém xa Tết Âm lịch. Lúc này xung quanh tiểu khu vắng vẻ, cũng không nhiều người đi đường.
Phó Chước đưa Thẩm Thư Dư đến ngoài cửa tiểu khu còn mặt dày nói: “Buổi tối có thể cùng nhau đón giao thừa không?”
Thẩm Thư Dư đương nhiên không đồng ý, cô từ chối Phó Chước cũng nói với anh: “Tình nghĩa làm chủ của tôi đêm nay đã kết thúc, ngày mai anh phải trở về.”
Phó Chước gãi mái tóc ngắn ngủn của mình, tỏ vẻ không vui.
Trước khi chia tay Thẩm Thư Dư nhìn thoáng qua anh, nói: “Tôi lên đây.”
Phó Chước không gật đầu cũng không lắc đầu, anh nhìn theo Thẩm Thư Dư rời khỏi.
Lúc Thẩm Thư Dư về nhà, bà ngoại còn chưa về nhà. Trước khi bà cụ lên lầu cũng thấy được Phó Chước đứng ở cửa tiểu khu cách đó không xa, bà cụ sợ tới mức tưởng rằng là phần tử bất lương nào, còn đặc biệt chạy tới nhắc nhở bảo vệ phải để ý nhân vật nguy hiểm này.
Bảo vệ vừa nhìn Phó Chước bèn cười với bà cụ: “Chàng trai này ban nãy đi cùng với cháu gái của bà.”
Bà cụ tỏ vẻ không dám tin, lại lén lút quay đầu đưa mắt nhìn Phó Chước. Nhìn kỹ, chàng trai này quả thật bảnh bao. Bà cụ không nói hai lời đi lên lầu, vừa tới nơi liền đi tìm Thẩm Thư Dư.
Thẩm Thư Dư đang lấy quần áo định đi tắm, không ngờ bà ngoại lại chặn cô trong phòng tắm nhỏ giọng hỏi: “Nghe nói ban nãy có chàng trai đưa con về nhà.”
Thẩm Thư Dư không đoán trước bà ngoại sẽ biết, nhưng cô vẫn thành thật nói: “Là một người bạn học ạ.”
“Hiện tại cậu ấy còn ở dưới lầu đấy.” Bà ngoại tỏ vẻ tiết lộ bí mật, thoạt nhìn rất hớn hở.
Loại chuyện này đương nhiên không dám để mẹ của Thẩm Thư Dư biết, cho nên bà ngoại mới lén lút như vậy.
Thẩm Thư Dư cũng đoán được Phó Chước còn chưa đi, cô phớt lờ lắc đầu, nói với bà ngoại: “Bà kệ anh ấy đi. Con đi tắm đây.”
Cô không tin anh sẽ cứ đứng ở đó không đi.
Thời tiết không tính là quá lạnh, nhưng suy cho cùng vẫn là ban đêm mùa đông.
Thẩm Thư Dư tắm xong mặc quần áo cảm thấy lạnh run người, sau khi lề mề sấy tóc xong thì cô định lên giường ngủ. Nhưng chẳng biết tại sao lúc này ma xui quỷ khiến nghĩ tới Phó Chước.
Anh ấy chắc là đi rồi nhỉ?
Thế là Thẩm Thư Dư dè dặt đi tới trước cửa sổ kéo màn ra một tí xem thử.
Căn phòng cô hướng về phía Nam cho nên vừa lúc có thể nhìn thấy dưới lầu tiểu khu. Chỉ một cái nhìn Thẩm Thư Dư liền thấy được Phó Chước.
Phó Chước vẫn đứng bên cạnh hàng cây ven đường hồi chiều, điểm khác biệt là lúc này anh không hút thuốc nữa.
Một mình anh lẳng lặng đứng đó, người đi đường không nhiều, một mình anh trông đặc biệt nổi bật. Anh là một người đàn ông giống như không biết nguy hiểm là cái gì. Trời tối một mình đứng ở ven đường cũng không cảm thấy sợ hãi. Nhưng đổi lại là Thẩm Thư Dư, cô chẳng dám ung dung đứng ở đó.
Thẩm Thư Dư vốn cho rằng anh khẳng định đi rồi, nào ngờ anh lại còn ở đó. Cô đặc biệt lấy di động ra xem, tưởng rằng Phó Chước sẽ gửi tin nhắn cho mình, nhưng anh không làm vậy.
Rốt cuộc anh ấy muốn làm gì chứ?
Thẩm Thư Dư cảm thấy trong lòng mình hơi là lạ.
Sau khi kéo lại bức màn cô đi tới giường chuẩn bị đi ngủ. Sắp mười giờ rồi, theo thời gian sinh hoạt của cô thì lúc này đã hơi buồn ngủ. Nhưng đợi khi cô nằm lên giường thì bắt đầu trằn trọc, hồi lâu sau vẫn chưa ngủ được.
Thời gian trôi qua từng phút từng giây, giờ đã hơn mười một giờ. Thẩm Thư Dư ngồi dậy, không nhịn được lại đi tới trước cửa sổ đưa mắt nhìn, cái nhìn này khiến nhịp tim cô tăng tốc.
Anh thế mà còn chưa đi!
Lần này Thẩm Thư Dư không nhịn được nữa, cô chủ động gửi tin nhắn cho anh: [Tại sao anh còn chưa đi?]
Phó Chước gần như trả lời trong giây lát: [Muốn cùng em đón giao thừa.]
Tiểu Tiểu Thư: [Tôi đã nói tôi không muốn đón giao thừa với anh, anh đứng dưới lầu nhà tôi lâu vậy tôi cũng sẽ không đi xuống.]
FZ: [Không sao, tôi chỉ muốn cách gần em một tí.]
Buổi tối này Thẩm Thư Dư cuối cùng vẫn không xuống lầu. Vào lúc 0 giờ Phó Chước đúng giờ gửi một tin nhắn cho Thẩm Thư Dư.
FZ: [Năm mới vui vẻ.]
Sau khi gửi đi tin nhắn này Phó Chước lại ngửa đầu nhìn lên trên lầu, sau đó anh xoay người rời khỏi. Cái nhìn này coi như anh nói ngủ ngon với cô.
Rạng sáng nhiệt độ không khí tại huyện An Hồng chỉ có ba bốn độ, nhưng mặc dù nhiệt độ rét lạnh bao nhiêu cũng không thể dập tắt trái tim nóng bỏng của Phó Chước.
Đợi cả buổi tối Thẩm Thư Dư chẳng hề để ý tới anh, anh không trách cứ cô chút nào. Ngược lại trái tim anh tĩnh mịch đã nhiều năm rốt cuộc rung động rồi.
Trong mấy tiếng đứng ở đây, trong đầu Phó Chước thực ra hiện lên rất nhiều hình ảnh.
Hồi bé khi mừng năm mới trong nhà hết sức náo nhiệt, mẹ anh Dương Hi là một người rất thích mừng ngày lễ. Nhưng sau khi mẹ mất, cho dù là ngày lễ gì trong nhà dường như không thể tưng bừng sôi nổi nữa.
Đêm trước khi mẹ anh qua đời đúng lúc vào một ngày trước Tết.
Phó Chước còn nhớ hôm đó thời tiết đẹp lắm, anh dùng xe lăn đẩy mẹ đi dạo một vòng trong vườn hoa ở bệnh viện. Mẹ còn nói lời sâu xa với anh, muốn nhìn anh quen bạn gái, cũng muốn nhìn anh sinh ra một đứa bé bụ bẫm.
Hồi ấy Phó Chước mới học cấp hai, anh cười nói với mẹ tất cả sẽ qua nhanh thôi. Anh lại an ủi mẹ nói rằng chỉ cần làm xong hóa trị liệu thì bà sẽ thấy được mọi việc. Nhưng tối hôm đó Dương Hi lại tự sát. Ngày hôm sau chính là năm mới, Dương Hi lựa chọn tự sát vào tối ngày ba mươi mốt tháng mười hai. Bà nói, để lại những chuyện không hay ở năm trước, năm mới phải có hy vọng mới.
Hy vọng là cái gì.
Phó Chước lớn chừng này thực ra hiểu được một câu gọi là những gì mình không muốn thì chớ cố làm cho người khác, đừng ép buộc. Chỉ là đạo lý thì anh hiểu, nhưng anh không thể nào dùng tư duy bình thường để nhìn vấn đề.
Chưa đến một lúc, di động của Phó Chước rung một cái, anh bấm nút mở ra.
Tiểu Tiểu Thư: [Năm mới vui vẻ.]
Phó Chước cười nhẹ, anh nghĩ ngợi một ngày nào đó anh sẽ cùng cô đón giao thừa. Đến lúc đó, anh sẽ ôm cô hơn nữa hôn cô thật sâu.
= = =
Trong kỳ nghỉ ba ngày này, Thẩm Thư Dư ở lại huyện An Hồng, Phó Chước cũng ở đây. Nhưng từ sau đêm giao thừa hai người vẫn chưa gặp lại.
Thẩm Thư Dư luôn là một cô gái không thích ra ngoài, trong kỳ nghỉ hằng ngày cô đều ở nhà. Thẩm Thư Dư không ra ngoài, Phó Chước cũng không tới quấy rầy, mấy hôm nay một mình anh ở trong khách sạn vẽ truyện tranh.
Đợi khi Thẩm Thư Dư chuẩn bị lên đường quay về trường, Phó Chước lại xuất hiện ở cửa tiểu khu nhà cô. Anh dùng cái chiêu lần trước ép cô đi cùng mình, hai người vẫn ngồi cùng toa xe vị trí kế nhau.
Sau kỳ nghỉ Tết Dương lịch này, Thẩm Thư Dư rõ ràng cảm giác được thái độ của mình đối với Phó Chước đã xảy ra thay đổi.
Cô hình như không ghét anh đến vậy.
Sau Tết Dương lịch Phó Chước phải chuẩn bị cho buổi ký tên và việc chào đón Khương Diệu Đông tới quản lý phòng làm việc, anh gần như không xuất hiện trước mặt Thẩm Thư Dư.
Trong khoảng thời gian Phó Chước không xuất hiện, tương ứng với việc tin nhắn anh không siêng năng gửi qua cho cô như hồi trước Tết.
Càng như vậy trong lòng Thẩm Thư Dư càng cảm thấy rất quái lạ.
Cô hình như đang mong chờ tin nhắn của anh.
Nhưng Thẩm Thư Dư hiểu được, sự kiên nhẫn của Phó Chước đối với cô có lẽ dần dần tan biến từ hôm giao thừa.
Thực ra tối hôm đó cô vẫn đứng trước cửa sổ nhìn xuống dưới lầu, cô không tin anh cứ đứng mãi ở đấy lại trơ mắt nhìn thấy qua 0 giờ anh mới rời khỏi. Khi Phó Chước ngửa đầu nhìn lên, Thẩm Thư Dư sợ tới mức trốn ở vách tường, nhịp tim cô đập rất nhanh. Chờ khi cô mở lại bức màn thì chỉ có thể nhìn thấy bóng lưng dày rộng của anh.
Mấy hôm nay, không chỉ Phương Giác mà ngay cả giáo viên chuyên ngành cũng phát hiện Thẩm Thư Dư thất thần.
Hôm nay khi học lớp chuyên ngành Thẩm Thư Dư thất thần đã làm sai một động tác, giáo viên đặc biệt phê bình cô. Thẩm Thư Dư bị phê bình cúi đầu khiêm tốn tiếp thu.
Cô nói với bản thân không thể tiếp tục như vậy nữa, phải tập vũ đạo cho tốt. Bên tai cô lại vang lên tiếng cười nhạo của Tôn Di: “Tôi còn tưởng rằng có một số người thật sự cả đời sẽ không phạm lỗi đó.”
Cả học kỳ này gần như mỗi tiết Thẩm Thư Dư đều trở thành đối tượng được khen ngợi, lần đầu tiên bị giáo viên phê bình nghiêm khắc, hiệu quả này còn khiến người ta hả hê gấp trăm lần hơn so với việc cô được khen ngợi.
Thẩm Thư Dư không để ý người khác nói mình như thế nào, cô thất thần thì thất thần rồi, bị giáo viên phê bình nhưng cũng không quá nặng lời, nhưng nếu có người vì chuyện này mà bỏ đá xuống giếng thì coi như đối phương không có tố chất. Chấp nhặt với người không có tố chất, Thẩm Thư Dư cảm thấy đây là lãng phí cảm xúc của mình.
Sau khi tan học, Phương Giác cũng không nhịn được nói với Thẩm Thư Dư: “Mấy hôm nay cậu sao vậy? Tớ cũng thấy cậu thường xuyên thất thần đó.”
Có vài lần Phương Giác nói chuyện với Thẩm Thư Dư, Thẩm Thư Dư cũng không để ý, cô chỉ chú ý di động của mình.
Thẩm Thư Dư hít sâu một hơi lắc đầu, cô nói: “Sau này tớ sẽ không như vậy nữa.”
Phương Giác gật đầu: “Chiều này cậu phải đến tiệm trà sữa làm thêm hả?”
Thoáng cái hôm nay lại là thứ sáu, cũng chứng tỏ Thẩm Thư Dư phải đi làm thêm.
Nhưng Thẩm Thư Dư cũng không phải một con người hoàn hảo, cô cũng muốn lười biếng cũng sẽ phạm lỗi, cô gật đầu nói: “Tớ thực sự không muốn đi.”
“Không muốn đi thì đừng đi, cậu xin nghỉ một ngày thôi.” Phương Giác nhướng mày nhìn Thẩm Thư Dư, “Chúng ta đi xem phim đi, tớ còn chưa đi xem bộ phim bom tấn hồi Tết.”
Thẩm Thư Dư cũng rất muốn đi xem phim, nhưng cô lắc đầu: “Học kỳ này sắp kết thúc rồi, sau đó tớ sẽ xin nghỉ để ôn tập, cho nên hôm nay cũng là ngày tớ bắt đầu đếm ngược mấy ngày làm thêm ở tiệm trà sữa.”
Theo thường lệ, Thẩm Thư Dư ăn trưa xong thì ra khỏi phòng ký túc. Chỉ là cô mới đi ra không bao lâu thì nhận được tin nhắn của Phó Chước.
FZ: [Tôi ở cổng trường chờ em.]
Thẩm Thư Dư quả nhiên vừa ra khỏi trường thì nhìn thấy Phó Chước.
Sau hôm Tết Dương lịch hai người gần như một tuần không gặp nhau.
Phó Chước thấy dáng vẻ lạnh nhạt của Thẩm Thư Dư, anh mỉm cười đi tới, khom lưng nói với cô: “Thế nào? Em không quen tôi à?”
Dưới ánh mặt trời toàn thân Phó Chước tựa như được mạ lên một lớp ánh sáng vàng óng, anh nhướng mày mang theo nụ cười.
Đây hình như cũng là lần đầu tiên Thẩm Thư Dư cảm thấy anh hơi đẹp trai.
/112
|