Vote
Chương 20
234 35 10
by bluflo2
Đi mua gì uống đi em
Edit: Tư Phiên
Beta: Di Giai
===
"Bởi vì vốn dĩ cậu không phải người như vậy." Thẩm Thư Dư nói.
Phương Kỳ thẹn thùng cười, cảm giác được người khác tin tưởng thật là tốt.
Thẩm Thư Dư liếc mắt nhìn cô, chống cằm mở miệng: "Chu Giai Đình ngày hôm qua một mình trở về kí túc xá ngủ, cô ta có gặp cậu không mà lại dám để bộ đồ quý giá như thế cho mọi người thấy? Còn cố ý treo trong tủ quần áo chung nữa. Treo ở đâu không treo, mà lại treo ngay trước mặt chúng ta, chỉ hận cho cả thiên hạ biết mới thôi."
Nói tới đây Phương Kỳ lại có chút ấn tượng: "Thì ra lúc ấy cậu đã biết rồi hả."
"Cũng không hẳn, lúc ấy tớ chỉ cảm thấy có chút kỳ quái, nhưng cũng không suy nghĩ quá nhiều. Nhờ cuộc điện thoại tối nay nên tớ mới phát hiện ra mọi chuyện là do cô ta cố tình. Hình như cô ta rất tự tin mình có thể vu oan được cậu nên mới không sợ rút dây động rừng đấy."
Phương Kỳ nghe vậy liên tục gật đầu: "Cũng phải ha, có ai đi bắt ăn trộm mà phải bày mưu tính kế như cô ta đâu, Chu Giai Đình rõ ràng cho rằng sẽ thực hiện được nên mới vênh váo đắc ý cho chúng mình xem. Cô ta muốn trước mặt Tiểu Phong học trưởng vu oan tớ, gán cho tớ tội danh ăn cắp, muốn tất cả mọi người đều xem thường tớ. Nhưng ai ngờ sự tình lại không như cô ta nghĩ, đúng là đáng đời!"
Nhưng Thẩm Thư Dư lại có chút không rõ đó là: "Vì cái gì mà Chu Giai Đình lại muốn tính kế cậu thế? Tại sao cậu lại đắc tội cô ta rồi?"
Phương Kỳ chớp chớp mắt nhìn Thẩm Thư Dư nói: "Cậu không biết sao? Thật ra Chu Giai Đình cũng thích Tiểu Phong học trưởng đó."
Thẩm Thư Dư: "..."
Cô đúng là một chút cũng không biết.
Phương Kỳ híp mắt thành vầng trăng khuyết, cười nói hớn hở: "Cậu không hay để ý đến chuyện bên ngoài, nên không biết Chu Giai Đình thích Tiểu Phong học trưởng cũng bình thường thôi."
Thẩm Thư Dư chỉ biết một điều, Phương Kỳ thích Dư Tiểu Phong đến phát điên phát cuồng.
Mọi chuyện đêm nay, tuy rằng nói là giải vây cho Phương Kỳ, nhưng cũng khiến Thẩm Thư Dư nhớ tới ngày kỉ niệm thành lập trường hôm đó, cũng có người muốn cô mang tiếng xấu như thế.
Lúc này trong lòng Thẩm Thư Dư có chút phức tạp, vừa mới ngó qua điện thoại thì Phó Chước đã gửi tới một tin nhắn.
FZ: 【 Hey, em còn chưa cảm ơn tôi đấy. 】
Cảm ơn như thế nào?
Nói đi nói lại, cũng phải cảm ơn anh cho tử tế mới được.
Thẩm Thư Dư không biết nên trả lời tin nhắn này thế nào, bỗng nhiên nghe Phương Kỳ nói: "Tên ngồi kế bên cậu hồi chiều ấy, hai người đã quen nhau từ trước sao?"
Thẩm Thư Dư còn chưa kịp trả lời xong, lại nghe Phương Kỳ ba hoa nói tiếp: "Thật sự là man quá đi, tiểu Thư, tên đó giúp cậu như vậy, cậu nói xem, có phải anh ta có ý với cậu không?"
Thẩm Thư Dư: "... Tên đó chính là người mà tớ hay nhắc đế với cậu đấy."
Hai mắt Phương Kỳ loé lên tia sáng, "A! Vậy sao cậu không lấy thân báo đi chứ!"
Thẩm Thư Dư nghe vậy duỗi tay đánh Phương Kỳ một cái, "Cậu nói hươu nói vượn cái gì đấy."
Phương Kỳ hắc hắc cười, "Chỉ đùa một chút thôi mà. Nhưng tớ cảm thấy, anh ta không tới nỗi hư hỏng như lời cậu nói đâu. Cho cậu thuốc trị cảm nè, đưa luôn cả cái móc khoá hình con chó Labrador gì đó nữa, còn có thể khiến Tiểu Phong học trưởng xin lỗi cậu. Nói câu này có thể cậu không muốn nghe, nhưng tớ thấy anh ta cũng tốt đấy. Đáng để cậu gửi tấm thân vàng ngọc này lắm nha."
Thẩm Thư Dư thở dài một hơi, liếc cô bạn nói, "Chỉ là cậu không thấy cảnh anh ta bắt nạt tớ đó thôi."
"Anh ta cũng chỉ bắt nạt một mình cậu thôi đấy, điều này chứng tỏ cho cái gì, cậu có hiểu không hả?" Vẻ mặt Phương Kỳ hận rèn sắt không thành thép.
Thực ra Thẩm Thư Dư không phải không hiểu, nhưng cô vẫn quay đầu qua hướng khác, mở miệng nói: "Người như thế tớ mới không ưng chút nào."
===
Hai người lên xe buýt đến cổng trường đã là 7 giờ chiều.
Mùa đông, màn đêm buông xuống rất nhanh, nói là cổng trường nhưng lại đầy các quán hàng rong. Hai cô gái ra cửa chưa có miếng cơm nào trong bụng, đói đến mức ngực dán vào lưng. Thẩm Thư Dư lôi kéo Phương Kỳ chen vào phố ăn vặt.
Đồ ăn ngoài cổng trường đối với học sinh vừa hợp túi tiền lại vừa hợp khẩu vị, nếu không phải cảm thấy phòng ký túc xá quá xa cổng thì mỗi ngày ra phố mua đồ ăn cũng là một lựa chọn không tồi chút nào.
Thẩm Thư Dư cùng Phương Kỳ bây giờ đang đứng trước cổng trường học phía Đông, từ cổng phía đông đi thẳng ra ngoài, cả một con phố đều bán đồ ăn vặt. Không chỉ thế, các loại cửa hàng bên vỉa hè cũng không thể thiếu, còn có một vài chỗ bán quần áo linh tinh.
Lúc đói bụng thấy gì cũng muốn ăn, Phương Kỳ nhìn đến hoa cả mắt, "Tớ muốn ăn chả cá, muốn ăn bánh cuốn, bánh rán, măng xào cay, còn nữa, thêm một phần cánh gà ngâm xả ớt, còn có đậu hủ thúi."
Hai người học khiêu vũ, yêu cầu về dáng người tất nhiên là phải có. Nhưng cũng không cần ốm đến mức trơ xương, tổng thể không cần quá béo, cũng không cần quá gầy, quan trọng là dáng múa và kỹ thuật phải hoàn hảo. Đang là khoảng thời gian quan trọng, cần phải vận động nhiều nên hai người cũng chẳng cần giảm béo làm gì. Hơn nữa mỗi chiều thường có một buổi luyện múa, không ăn no sẽ không có sức để tập.
Rất nhiều học sinh muốn có một thân hình hoàn hảo, nhưng lại không thích vận động, thường xuyên quá giờ trưa mà còn chưa chịu ăn. Như thế lại đặc biệt dễ dàng mắc các bệnh về bao tử, dạ dày sẽ không thoải mái, trướng khí, tiêu hóa không được, đã có rất nhiều cô gái vì vóc dáng đẹp mà phải chịu cực khổ như thế.
Thẩm Thư Dư cùng Phương Kỳ đều không tôn trọng việc ăn uống điều độ để giảm béo, cũng phải chú ý không ăn quá nhiều món có chất bột đường. Nhưng bây giờ đói bụng là chuyện trước tiên, trời đánh tránh bữa ăn.
Chỉ là lại một lần nữa thấy Thẩm Thư Dư ăn mì trộn tương, Phương Kỳ thật sự nhịn không được phun ra một câu: "Mỗi lần ra đây cậu đều ăn món này, cậu không ngán tớ cũng nhìn đến phát ngán rồi."
Thẩm Thư Dư đổ giấm vào món mì trộn tương trước mặt, vui tươi hớn hở một bên quấy một bên nói: "Chỉ là tớ rất muốn ăn mà, tớ không khống chế được cơn thèm này đâu."
Phóng mắt lướt qua, món ăn ngon thật sự rất nhiều, nhưng cô suy đi ngoảnh lại vẫn chỉ nghĩ đến mì trộn tương.
Thẩm Thư Dư là người có tật xấu thế này, thích một thứ gì sẽ luôn thuỷ chung với thứ đó. Ví dụ như sở thích ăn quái lạ, mọi người đều nói ăn nhiều thành ra ghét, nhưng cô sẽ không như thế. Nhớ rõ khi còn nhỏ cô thích nhất là ăn bánh bao ở một tiệm gần nhà, ăn một lần liền ăn mười mấy năm, mãi cho đến khi tiệm bánh bao thay đổi chủ, nguyên liệu bên trong không còn được như trước thì Thẩm Thư Dư mới không đến đó mua về ăn nữa.
Phương Kỳ lấy một phần bánh cuốn chạy tới cùng Thẩm Thư Dư ăn chung, tuy rằng món nào cô cũng muốn ăn cho hết, nhưng cái dạ dày bé xíu kia lại không chứa nổi mới tức.
Hai cô gái nhỏ vừa nói vừa cười, quán ăn bên đường so với khách sạn xa hoa thực ra lại mang một bầu không khí thoải mái hơn nhiều.
Thẩm Thư Dư bình thường sẽ không ăn hết một tô mì được, bụng căng căng, cô buông đũa xuống, liền thấy bàn đối diện mình có một người cúi đầu ngồi xuống
Phương Kỳ cũng cảm giác được sự hiện diện của người đó, vội vui tươi hớn hở mà chào hỏi: "Chào học trưởng."
Phó Chước nghiêng đầu nhìn gương mặt Phương Kỳ cười lễ phép, tiện đà hỏi Thẩm Thư Dư: "Em đang ăn gì thế?"
Trong chén Thẩm Thư Dư chỉ còn một phần ba mì trộn tương lúc nãy, không cần hỏi cũng có thể biết cô ăn cái gì.
Phó Chước quay đầu nhìn ông chủ trong quán nói: "Mang cho cháu một phần giống y hệt cô ấy!"
"Được." Ông chủ lưu loát bắt đầu nấu mì, cười hở nguyên hàm răng trắng tinh.
Quán bên đường Phó Chước cũng không phải là chưa từng ăn, chỉ là ăn rất ít. Anh có thói quen ở sạch, luôn cảm thấy những nơi như thế này không được sạch sẽ. Nhưng Phó Chước cũng không phải là người ngang ngược, đôi khi cùng các anh em trong nhóm uống vài li, ăn BBQ cùng nhau không phải là không có.
Bây giờ sinh viên đi dạo kiếm đồ ăn cũng không đông lắm, huống hồ Thẩm Thư Dư cùng Phương Kỳ là hai cô gái xinh xắn nên rất dễ nhận ra, các cô học khiêu vũ, dáng người tất nhiên sẽ thon gọn hơn các sinh viên nữ khác, còn có chiếc cổ thiên nga trắng ngần, sống lưng ngồi cũng thẳng băng từ trên xuống dưới.
Nhưng trước mắt, khí thế quanh người tên Phó Chước này càng ngày càng tăng. Anh đi đến trước mặt cô ngồi xuống, cô nghĩ mãi mới biết nên miêu tả Phó Chước ra sao, một câu thôi: Y chang tên đại ma vương trong phim truyền hình Tây Du Ký.
Phương Kỳ nhìn Thẩm Thư Dư rồi lại nhìn Phó Chước, tự động buông đôi đũa trong tay xuống, vừa nói vừa định chuồn đi, "Tớ ăn xong rồi, tớ về trước nhé."
Thẩm Thư Dư vừa mới đứng dậy, đã bị Phó Chước chặn đường, "Em đừng đi nhanh thế."
Phương Kỳ tặc lưỡi nói: "Tiểu Thư, cậu còn chưa cảm ơn đại ân đại đức của học trưởng đâu đó, tớ về trước đây. Bảo trọng!"
Nhìn Phương Kỳ cười đến vui sướng, Thẩm Thư Dư nhớ tới lần trước làm trò trước mặt anh chỗ trạm xe buýt.
Hình như mọi hành động của Phó Chước trong mắt người khác đều rất bình thường thì phải.
Nhưng Thẩm Thư Dư cũng hiểu rõ, đúng là cô nên cảm ơn anh thật tốt. Vừa nãy ở Ngự Phủ tuy rằng đã cảm ơn một lần rồi, nhưng hiển nhiên là đối phương cảm thấy không đủ.
Ông chủ chậm chạp chưa đem mì lên, Phó Chước dứt khoát một tay cầm tô mì Thẩm Thư Dư ăn số mì còn sót lại trong đó.
[TP: eww]
Thẩm Thư Dư cũng cả kinh, vội nói: "Tôi đã ăn qua rồi đó?"
"Ăn rồi thì làm sao?" Phó Chước liền trực tiếp cầm đôi đũa của Thẩm Thư Dư ăn hết số mì còn lại.
Thẩm Thư Dư cau mày nhìn, trong lòng thầm than có bệnh, nói thầm: "Đồ mà người khác đã ăn qua rồi mà còn không chê là sao?"
"Của em, tôi không chê." Phó Chước chỉ hai ba miếng liền đem số mì còn lại của Thẩm Thư Dư nuốt vào bụng, nói: "Quá dở."
Thẩm Thư Dư im ỉm.
Lại không bắt anh phải ăn.
Phó Chước rút khăn giấy lau miệng mình, "Thích khẩu vị nặng?"
Chính xác, Thẩm Thư Dư là người thích ăn chua cay ngọt, tóm lại món nào vị nặng một chút cô đều thích.
Vừa hay ông chủ đem tô mì nóng hổi để trước mặt Phó Chước, cứ tưởng lần này anh sẽ được ăn thoải mái. Ai ngờ, người không thể nào ăn chua như Phó Chước lại đổ rất nhiều dấm vào đó.
Thẩm Thư Dư nhìn chằm chằm anh bằng đôi mắt kì lạ, không dám nói câu nào.
Trước mặt Thẩm Thư Dư không cần quá câu nệ tiểu tiết, nhưng nhìn thấy Phó Chước ăn như thế khiến cô cảm thấy có chút thần kỳ, cũng quá hùng hổ, thấy anh vừa mới ăn xong số mì còn trong tô của cô, bây giờ lại ăn thêm một tô nữa, chắc hẳn là ngon lắm đi?
"Còn muốn ăn nữa không?" Phó Chước nhìn thấy Thẩm Thư Dư nuốt nước bọt, cười cười, đem tô mì của mình đẩy đến trước mặt cô: "Vậy cho em ăn."
Thẩm Thư Dư lại đưa trở về cho anh, "Tôi không ăn nữa đâu."
Phó Chước cười: "Ghét bỏ anh chứ gì."
Trong lòng Thẩm Thư Dư nghĩ đó là đương nhiên, nhưng lời này cũng không dám nói ra cho anh biết.
Cô không nói nhưng trong lòng Phó Chước lại sáng như trăng rằm chiếu xuống nước làm mù con mắt. Cô bài xích anh như vậy, hiện tại có thể an an tĩnh tĩnh ngồi đối diện anh nhìn anh ăn cơm cũng là điều khó có được.
Kỳ thật Thẩm Thư Dư chịu ở lại, ngoại trừ lí do muốn cảm ơn anh, mặt khác còn có rất nhiều nghi vấn.
Thấy Phó Chước ăn đã gần hết, Thẩm Thư Dư mới mở miệng: "Sao anh biết là Chu Giai Đình sai Trương Kỳ hất sơn vào người tôi?"
Phó Chước lại ngó lơ, cô hỏi một đằng anh trả lời một nẻo: "Mì trộn giấm này hương vị cũng không tệ lắm."
Thẩm Thư Dư chờ lâu rồi, một tay chống cằm, chớp mắt to nhìn Phó Chước.
Quán ăn ven đường đều không có gì để che chắn, gió lạnh càng thổi càng khiến khuôn mặt nhỏ nhắn của Thẩm Thư Dư hồng lên trông thấy."
Cũng thật thú vị, lúc trời nóng cũng hồng, trời lạnh cũng hồng. Đúng là trong hồng có trắng mà trong trắng cũng có hồng. =))
Phó Chước ăn xong tô mì trộn giấm này, mới kể cho Thẩm Thư Dư mọi chuyện hôm ngày thành lập trường.
Bây giờ nhắc lại mới thấy, hết thảy mọi thứ đều trùng hợp như vậy. Từ ngày ấy anh phát hiện Chu Giai Đình cùng Tôn Di trong WC bàn mưu tính kế, đến ảnh chụp trong điện thoại của Dư Tiểu Phong, lại đến cuộc đụng mặt với Chu Giai Đình và Trương Kỳ ở phòng bi-da ngầm dưới lòng đất.
Tất cả như là ý trời an bài.
Vẻ mặt Thẩm Thư Dư không dám tin nhìn Phó Chước.
"Em đừng có dùng loại ánh mắt này để nhìn một người đàn ông." Phó Chước vừa nói vừa đứng dậy.
Thẩm Thư Dư cũng đứng lên theo, trên mặt không biết là bởi vì gió lạnh thổi hồng hay là do vấn đề khác, cô cúi đầu xuống, không dám nhìn Phó Chước.
Phó Chước cúi đầu nhìn vào mắt cô, cười nói: "Đi mua gì uống đi em."
Ngày thường anh ngoại trừ uống nước khoáng thì là uống trà xanh, trà sữa gì đó anh đều không chạm vào vì quá ngọt. Thế nên anh liền mua hai chai nước khoáng, vặn nắp một chai đưa cho Thẩm Thư Dư. Thẩm Thư Dư vươn tay tiếp nhận, nói tiếng cảm ơn.
"Thật ra việc hôm đó tôi cũng không để trong lòng." Phó Chước vừa đi vừa nói chuyện, chính là lần nghe thấy Chu Giai Đình cùng Tôn Di bàn chuyện xấu.
Thẩm Thư Dư gật gật đầu, có thể hiểu được.
Phó Chước nghiêng đầu ngắm Thẩm Thư Dư: "Tại sao em lại gật đầu? Biết tôi nói đến chuyện gì sao?"
Thẩm Thư Dư nhìn anh một cái, cất tiếng: "Bởi vì chuyện đó không liên quan đến anh mà."
Thực ra, Phó Chước thật sự không phải là một người tốt. Cho nên ngày đó ba lần bắt gặp Chu Giai Đình làm chuyện ngu xuẩn, anh cũng ba lần lười phản ứng. Nhưng không biết vì sao Phó Chước liền cảm thấy chuyện này rất thú vị, thấy một lần không nói, đằng này anh còn bắt gặp hẳn ba lần.
"Vậy em biết vì sao bây giờ tôi lại muốn xen vào chuyện này chưa?"
Phó Chước dừng chân, kéo Thẩm Thư Dư về phía sau.
Thẩm Thư Dư bị giữ chặt cánh tay, cô nhìn thấy một chiếc xe điện vừa mới lướt qua trước mặt mình.
"Nhìn đường." Phó Chước nói, chờ xe qua đi, anh mới bảo: "Đi thôi, qua đường cho cẩn thận."
Thẩm Thư Dư bị chiếc xe điện vừa rồi hù cho rớt tim ra ngoài, đành lẽo đẽo đi theo sau Phó Chước như gà con lạc đường.
===
Chương 20
234 35 10
by bluflo2
Đi mua gì uống đi em
Edit: Tư Phiên
Beta: Di Giai
===
"Bởi vì vốn dĩ cậu không phải người như vậy." Thẩm Thư Dư nói.
Phương Kỳ thẹn thùng cười, cảm giác được người khác tin tưởng thật là tốt.
Thẩm Thư Dư liếc mắt nhìn cô, chống cằm mở miệng: "Chu Giai Đình ngày hôm qua một mình trở về kí túc xá ngủ, cô ta có gặp cậu không mà lại dám để bộ đồ quý giá như thế cho mọi người thấy? Còn cố ý treo trong tủ quần áo chung nữa. Treo ở đâu không treo, mà lại treo ngay trước mặt chúng ta, chỉ hận cho cả thiên hạ biết mới thôi."
Nói tới đây Phương Kỳ lại có chút ấn tượng: "Thì ra lúc ấy cậu đã biết rồi hả."
"Cũng không hẳn, lúc ấy tớ chỉ cảm thấy có chút kỳ quái, nhưng cũng không suy nghĩ quá nhiều. Nhờ cuộc điện thoại tối nay nên tớ mới phát hiện ra mọi chuyện là do cô ta cố tình. Hình như cô ta rất tự tin mình có thể vu oan được cậu nên mới không sợ rút dây động rừng đấy."
Phương Kỳ nghe vậy liên tục gật đầu: "Cũng phải ha, có ai đi bắt ăn trộm mà phải bày mưu tính kế như cô ta đâu, Chu Giai Đình rõ ràng cho rằng sẽ thực hiện được nên mới vênh váo đắc ý cho chúng mình xem. Cô ta muốn trước mặt Tiểu Phong học trưởng vu oan tớ, gán cho tớ tội danh ăn cắp, muốn tất cả mọi người đều xem thường tớ. Nhưng ai ngờ sự tình lại không như cô ta nghĩ, đúng là đáng đời!"
Nhưng Thẩm Thư Dư lại có chút không rõ đó là: "Vì cái gì mà Chu Giai Đình lại muốn tính kế cậu thế? Tại sao cậu lại đắc tội cô ta rồi?"
Phương Kỳ chớp chớp mắt nhìn Thẩm Thư Dư nói: "Cậu không biết sao? Thật ra Chu Giai Đình cũng thích Tiểu Phong học trưởng đó."
Thẩm Thư Dư: "..."
Cô đúng là một chút cũng không biết.
Phương Kỳ híp mắt thành vầng trăng khuyết, cười nói hớn hở: "Cậu không hay để ý đến chuyện bên ngoài, nên không biết Chu Giai Đình thích Tiểu Phong học trưởng cũng bình thường thôi."
Thẩm Thư Dư chỉ biết một điều, Phương Kỳ thích Dư Tiểu Phong đến phát điên phát cuồng.
Mọi chuyện đêm nay, tuy rằng nói là giải vây cho Phương Kỳ, nhưng cũng khiến Thẩm Thư Dư nhớ tới ngày kỉ niệm thành lập trường hôm đó, cũng có người muốn cô mang tiếng xấu như thế.
Lúc này trong lòng Thẩm Thư Dư có chút phức tạp, vừa mới ngó qua điện thoại thì Phó Chước đã gửi tới một tin nhắn.
FZ: 【 Hey, em còn chưa cảm ơn tôi đấy. 】
Cảm ơn như thế nào?
Nói đi nói lại, cũng phải cảm ơn anh cho tử tế mới được.
Thẩm Thư Dư không biết nên trả lời tin nhắn này thế nào, bỗng nhiên nghe Phương Kỳ nói: "Tên ngồi kế bên cậu hồi chiều ấy, hai người đã quen nhau từ trước sao?"
Thẩm Thư Dư còn chưa kịp trả lời xong, lại nghe Phương Kỳ ba hoa nói tiếp: "Thật sự là man quá đi, tiểu Thư, tên đó giúp cậu như vậy, cậu nói xem, có phải anh ta có ý với cậu không?"
Thẩm Thư Dư: "... Tên đó chính là người mà tớ hay nhắc đế với cậu đấy."
Hai mắt Phương Kỳ loé lên tia sáng, "A! Vậy sao cậu không lấy thân báo đi chứ!"
Thẩm Thư Dư nghe vậy duỗi tay đánh Phương Kỳ một cái, "Cậu nói hươu nói vượn cái gì đấy."
Phương Kỳ hắc hắc cười, "Chỉ đùa một chút thôi mà. Nhưng tớ cảm thấy, anh ta không tới nỗi hư hỏng như lời cậu nói đâu. Cho cậu thuốc trị cảm nè, đưa luôn cả cái móc khoá hình con chó Labrador gì đó nữa, còn có thể khiến Tiểu Phong học trưởng xin lỗi cậu. Nói câu này có thể cậu không muốn nghe, nhưng tớ thấy anh ta cũng tốt đấy. Đáng để cậu gửi tấm thân vàng ngọc này lắm nha."
Thẩm Thư Dư thở dài một hơi, liếc cô bạn nói, "Chỉ là cậu không thấy cảnh anh ta bắt nạt tớ đó thôi."
"Anh ta cũng chỉ bắt nạt một mình cậu thôi đấy, điều này chứng tỏ cho cái gì, cậu có hiểu không hả?" Vẻ mặt Phương Kỳ hận rèn sắt không thành thép.
Thực ra Thẩm Thư Dư không phải không hiểu, nhưng cô vẫn quay đầu qua hướng khác, mở miệng nói: "Người như thế tớ mới không ưng chút nào."
===
Hai người lên xe buýt đến cổng trường đã là 7 giờ chiều.
Mùa đông, màn đêm buông xuống rất nhanh, nói là cổng trường nhưng lại đầy các quán hàng rong. Hai cô gái ra cửa chưa có miếng cơm nào trong bụng, đói đến mức ngực dán vào lưng. Thẩm Thư Dư lôi kéo Phương Kỳ chen vào phố ăn vặt.
Đồ ăn ngoài cổng trường đối với học sinh vừa hợp túi tiền lại vừa hợp khẩu vị, nếu không phải cảm thấy phòng ký túc xá quá xa cổng thì mỗi ngày ra phố mua đồ ăn cũng là một lựa chọn không tồi chút nào.
Thẩm Thư Dư cùng Phương Kỳ bây giờ đang đứng trước cổng trường học phía Đông, từ cổng phía đông đi thẳng ra ngoài, cả một con phố đều bán đồ ăn vặt. Không chỉ thế, các loại cửa hàng bên vỉa hè cũng không thể thiếu, còn có một vài chỗ bán quần áo linh tinh.
Lúc đói bụng thấy gì cũng muốn ăn, Phương Kỳ nhìn đến hoa cả mắt, "Tớ muốn ăn chả cá, muốn ăn bánh cuốn, bánh rán, măng xào cay, còn nữa, thêm một phần cánh gà ngâm xả ớt, còn có đậu hủ thúi."
Hai người học khiêu vũ, yêu cầu về dáng người tất nhiên là phải có. Nhưng cũng không cần ốm đến mức trơ xương, tổng thể không cần quá béo, cũng không cần quá gầy, quan trọng là dáng múa và kỹ thuật phải hoàn hảo. Đang là khoảng thời gian quan trọng, cần phải vận động nhiều nên hai người cũng chẳng cần giảm béo làm gì. Hơn nữa mỗi chiều thường có một buổi luyện múa, không ăn no sẽ không có sức để tập.
Rất nhiều học sinh muốn có một thân hình hoàn hảo, nhưng lại không thích vận động, thường xuyên quá giờ trưa mà còn chưa chịu ăn. Như thế lại đặc biệt dễ dàng mắc các bệnh về bao tử, dạ dày sẽ không thoải mái, trướng khí, tiêu hóa không được, đã có rất nhiều cô gái vì vóc dáng đẹp mà phải chịu cực khổ như thế.
Thẩm Thư Dư cùng Phương Kỳ đều không tôn trọng việc ăn uống điều độ để giảm béo, cũng phải chú ý không ăn quá nhiều món có chất bột đường. Nhưng bây giờ đói bụng là chuyện trước tiên, trời đánh tránh bữa ăn.
Chỉ là lại một lần nữa thấy Thẩm Thư Dư ăn mì trộn tương, Phương Kỳ thật sự nhịn không được phun ra một câu: "Mỗi lần ra đây cậu đều ăn món này, cậu không ngán tớ cũng nhìn đến phát ngán rồi."
Thẩm Thư Dư đổ giấm vào món mì trộn tương trước mặt, vui tươi hớn hở một bên quấy một bên nói: "Chỉ là tớ rất muốn ăn mà, tớ không khống chế được cơn thèm này đâu."
Phóng mắt lướt qua, món ăn ngon thật sự rất nhiều, nhưng cô suy đi ngoảnh lại vẫn chỉ nghĩ đến mì trộn tương.
Thẩm Thư Dư là người có tật xấu thế này, thích một thứ gì sẽ luôn thuỷ chung với thứ đó. Ví dụ như sở thích ăn quái lạ, mọi người đều nói ăn nhiều thành ra ghét, nhưng cô sẽ không như thế. Nhớ rõ khi còn nhỏ cô thích nhất là ăn bánh bao ở một tiệm gần nhà, ăn một lần liền ăn mười mấy năm, mãi cho đến khi tiệm bánh bao thay đổi chủ, nguyên liệu bên trong không còn được như trước thì Thẩm Thư Dư mới không đến đó mua về ăn nữa.
Phương Kỳ lấy một phần bánh cuốn chạy tới cùng Thẩm Thư Dư ăn chung, tuy rằng món nào cô cũng muốn ăn cho hết, nhưng cái dạ dày bé xíu kia lại không chứa nổi mới tức.
Hai cô gái nhỏ vừa nói vừa cười, quán ăn bên đường so với khách sạn xa hoa thực ra lại mang một bầu không khí thoải mái hơn nhiều.
Thẩm Thư Dư bình thường sẽ không ăn hết một tô mì được, bụng căng căng, cô buông đũa xuống, liền thấy bàn đối diện mình có một người cúi đầu ngồi xuống
Phương Kỳ cũng cảm giác được sự hiện diện của người đó, vội vui tươi hớn hở mà chào hỏi: "Chào học trưởng."
Phó Chước nghiêng đầu nhìn gương mặt Phương Kỳ cười lễ phép, tiện đà hỏi Thẩm Thư Dư: "Em đang ăn gì thế?"
Trong chén Thẩm Thư Dư chỉ còn một phần ba mì trộn tương lúc nãy, không cần hỏi cũng có thể biết cô ăn cái gì.
Phó Chước quay đầu nhìn ông chủ trong quán nói: "Mang cho cháu một phần giống y hệt cô ấy!"
"Được." Ông chủ lưu loát bắt đầu nấu mì, cười hở nguyên hàm răng trắng tinh.
Quán bên đường Phó Chước cũng không phải là chưa từng ăn, chỉ là ăn rất ít. Anh có thói quen ở sạch, luôn cảm thấy những nơi như thế này không được sạch sẽ. Nhưng Phó Chước cũng không phải là người ngang ngược, đôi khi cùng các anh em trong nhóm uống vài li, ăn BBQ cùng nhau không phải là không có.
Bây giờ sinh viên đi dạo kiếm đồ ăn cũng không đông lắm, huống hồ Thẩm Thư Dư cùng Phương Kỳ là hai cô gái xinh xắn nên rất dễ nhận ra, các cô học khiêu vũ, dáng người tất nhiên sẽ thon gọn hơn các sinh viên nữ khác, còn có chiếc cổ thiên nga trắng ngần, sống lưng ngồi cũng thẳng băng từ trên xuống dưới.
Nhưng trước mắt, khí thế quanh người tên Phó Chước này càng ngày càng tăng. Anh đi đến trước mặt cô ngồi xuống, cô nghĩ mãi mới biết nên miêu tả Phó Chước ra sao, một câu thôi: Y chang tên đại ma vương trong phim truyền hình Tây Du Ký.
Phương Kỳ nhìn Thẩm Thư Dư rồi lại nhìn Phó Chước, tự động buông đôi đũa trong tay xuống, vừa nói vừa định chuồn đi, "Tớ ăn xong rồi, tớ về trước nhé."
Thẩm Thư Dư vừa mới đứng dậy, đã bị Phó Chước chặn đường, "Em đừng đi nhanh thế."
Phương Kỳ tặc lưỡi nói: "Tiểu Thư, cậu còn chưa cảm ơn đại ân đại đức của học trưởng đâu đó, tớ về trước đây. Bảo trọng!"
Nhìn Phương Kỳ cười đến vui sướng, Thẩm Thư Dư nhớ tới lần trước làm trò trước mặt anh chỗ trạm xe buýt.
Hình như mọi hành động của Phó Chước trong mắt người khác đều rất bình thường thì phải.
Nhưng Thẩm Thư Dư cũng hiểu rõ, đúng là cô nên cảm ơn anh thật tốt. Vừa nãy ở Ngự Phủ tuy rằng đã cảm ơn một lần rồi, nhưng hiển nhiên là đối phương cảm thấy không đủ.
Ông chủ chậm chạp chưa đem mì lên, Phó Chước dứt khoát một tay cầm tô mì Thẩm Thư Dư ăn số mì còn sót lại trong đó.
[TP: eww]
Thẩm Thư Dư cũng cả kinh, vội nói: "Tôi đã ăn qua rồi đó?"
"Ăn rồi thì làm sao?" Phó Chước liền trực tiếp cầm đôi đũa của Thẩm Thư Dư ăn hết số mì còn lại.
Thẩm Thư Dư cau mày nhìn, trong lòng thầm than có bệnh, nói thầm: "Đồ mà người khác đã ăn qua rồi mà còn không chê là sao?"
"Của em, tôi không chê." Phó Chước chỉ hai ba miếng liền đem số mì còn lại của Thẩm Thư Dư nuốt vào bụng, nói: "Quá dở."
Thẩm Thư Dư im ỉm.
Lại không bắt anh phải ăn.
Phó Chước rút khăn giấy lau miệng mình, "Thích khẩu vị nặng?"
Chính xác, Thẩm Thư Dư là người thích ăn chua cay ngọt, tóm lại món nào vị nặng một chút cô đều thích.
Vừa hay ông chủ đem tô mì nóng hổi để trước mặt Phó Chước, cứ tưởng lần này anh sẽ được ăn thoải mái. Ai ngờ, người không thể nào ăn chua như Phó Chước lại đổ rất nhiều dấm vào đó.
Thẩm Thư Dư nhìn chằm chằm anh bằng đôi mắt kì lạ, không dám nói câu nào.
Trước mặt Thẩm Thư Dư không cần quá câu nệ tiểu tiết, nhưng nhìn thấy Phó Chước ăn như thế khiến cô cảm thấy có chút thần kỳ, cũng quá hùng hổ, thấy anh vừa mới ăn xong số mì còn trong tô của cô, bây giờ lại ăn thêm một tô nữa, chắc hẳn là ngon lắm đi?
"Còn muốn ăn nữa không?" Phó Chước nhìn thấy Thẩm Thư Dư nuốt nước bọt, cười cười, đem tô mì của mình đẩy đến trước mặt cô: "Vậy cho em ăn."
Thẩm Thư Dư lại đưa trở về cho anh, "Tôi không ăn nữa đâu."
Phó Chước cười: "Ghét bỏ anh chứ gì."
Trong lòng Thẩm Thư Dư nghĩ đó là đương nhiên, nhưng lời này cũng không dám nói ra cho anh biết.
Cô không nói nhưng trong lòng Phó Chước lại sáng như trăng rằm chiếu xuống nước làm mù con mắt. Cô bài xích anh như vậy, hiện tại có thể an an tĩnh tĩnh ngồi đối diện anh nhìn anh ăn cơm cũng là điều khó có được.
Kỳ thật Thẩm Thư Dư chịu ở lại, ngoại trừ lí do muốn cảm ơn anh, mặt khác còn có rất nhiều nghi vấn.
Thấy Phó Chước ăn đã gần hết, Thẩm Thư Dư mới mở miệng: "Sao anh biết là Chu Giai Đình sai Trương Kỳ hất sơn vào người tôi?"
Phó Chước lại ngó lơ, cô hỏi một đằng anh trả lời một nẻo: "Mì trộn giấm này hương vị cũng không tệ lắm."
Thẩm Thư Dư chờ lâu rồi, một tay chống cằm, chớp mắt to nhìn Phó Chước.
Quán ăn ven đường đều không có gì để che chắn, gió lạnh càng thổi càng khiến khuôn mặt nhỏ nhắn của Thẩm Thư Dư hồng lên trông thấy."
Cũng thật thú vị, lúc trời nóng cũng hồng, trời lạnh cũng hồng. Đúng là trong hồng có trắng mà trong trắng cũng có hồng. =))
Phó Chước ăn xong tô mì trộn giấm này, mới kể cho Thẩm Thư Dư mọi chuyện hôm ngày thành lập trường.
Bây giờ nhắc lại mới thấy, hết thảy mọi thứ đều trùng hợp như vậy. Từ ngày ấy anh phát hiện Chu Giai Đình cùng Tôn Di trong WC bàn mưu tính kế, đến ảnh chụp trong điện thoại của Dư Tiểu Phong, lại đến cuộc đụng mặt với Chu Giai Đình và Trương Kỳ ở phòng bi-da ngầm dưới lòng đất.
Tất cả như là ý trời an bài.
Vẻ mặt Thẩm Thư Dư không dám tin nhìn Phó Chước.
"Em đừng có dùng loại ánh mắt này để nhìn một người đàn ông." Phó Chước vừa nói vừa đứng dậy.
Thẩm Thư Dư cũng đứng lên theo, trên mặt không biết là bởi vì gió lạnh thổi hồng hay là do vấn đề khác, cô cúi đầu xuống, không dám nhìn Phó Chước.
Phó Chước cúi đầu nhìn vào mắt cô, cười nói: "Đi mua gì uống đi em."
Ngày thường anh ngoại trừ uống nước khoáng thì là uống trà xanh, trà sữa gì đó anh đều không chạm vào vì quá ngọt. Thế nên anh liền mua hai chai nước khoáng, vặn nắp một chai đưa cho Thẩm Thư Dư. Thẩm Thư Dư vươn tay tiếp nhận, nói tiếng cảm ơn.
"Thật ra việc hôm đó tôi cũng không để trong lòng." Phó Chước vừa đi vừa nói chuyện, chính là lần nghe thấy Chu Giai Đình cùng Tôn Di bàn chuyện xấu.
Thẩm Thư Dư gật gật đầu, có thể hiểu được.
Phó Chước nghiêng đầu ngắm Thẩm Thư Dư: "Tại sao em lại gật đầu? Biết tôi nói đến chuyện gì sao?"
Thẩm Thư Dư nhìn anh một cái, cất tiếng: "Bởi vì chuyện đó không liên quan đến anh mà."
Thực ra, Phó Chước thật sự không phải là một người tốt. Cho nên ngày đó ba lần bắt gặp Chu Giai Đình làm chuyện ngu xuẩn, anh cũng ba lần lười phản ứng. Nhưng không biết vì sao Phó Chước liền cảm thấy chuyện này rất thú vị, thấy một lần không nói, đằng này anh còn bắt gặp hẳn ba lần.
"Vậy em biết vì sao bây giờ tôi lại muốn xen vào chuyện này chưa?"
Phó Chước dừng chân, kéo Thẩm Thư Dư về phía sau.
Thẩm Thư Dư bị giữ chặt cánh tay, cô nhìn thấy một chiếc xe điện vừa mới lướt qua trước mặt mình.
"Nhìn đường." Phó Chước nói, chờ xe qua đi, anh mới bảo: "Đi thôi, qua đường cho cẩn thận."
Thẩm Thư Dư bị chiếc xe điện vừa rồi hù cho rớt tim ra ngoài, đành lẽo đẽo đi theo sau Phó Chước như gà con lạc đường.
===
/112
|