Vương Gia Xấu Xa Cưng Chìu Thê Tử Bỏ Trốn: Nương Tử, Nàng Phải Biết Nghe Lời

Chương 187 - Chương 113

/283


Heo nhỏ phát hiện máu của mình không có tác dụng, vốn đang chán nản ngồi ngây ngốc một chỗ, đột nhiên nhảy dựng lên, nhảy đến trên vai Ngư Ngư, chìa ra vết cắt trên móng nhỏ, ý bảo Ngư Ngư hút máu nó trước.

Ngư Ngư mất máu quá nhiều, hiện tại đang cực kỳ chóng mặt, chẳng còn bao nhiều sức để cử động, miễn cưỡng dơ tay với Hà Nghiêm, ý bảo hắn ôm heo nhỏ đi.

Nếu không thân thể của tiểu tử này quá nhỏ, nếu xét theo mức độ an toàn khi hiến máu thì nó chỉ có thể cho vài giọt một lần, vừa rồi nhỏ vài giọt cho Hách Liên Dạ, nếu lại nhỏ cho nàng nữa, nàng có thể chống đỡ tiếp được hay không thì chưa thể nói được nhưng tiểu tử này nhất định sẽ bị hao tổn rất nhiều sức lực.

Nhìn thấy Ngư Ngư sắp không chống đỡ được, mà Hách Liên Dạ thì vẫn chưa tỉnh lại, Hà Nghiêm gấp đến độ mặt trắng bệch, bất chấp suy nghĩ, cầm bình thuốc rỗng ra, dơ lên cắt cổ tay của mình, còn đúng vào huyệt đạo để máu chảy nhanh hơn, sắp đầy một lọ máu liền cứng rắn rót hết cho Ngư Ngư.

Đúng lúc quan trọng thì một tiếng “ầm” vang thật lớn, là sư đệ gấp gáp chạy tới, đá một cú văng cửa điện Kim Loan vọt tới.

Nhìn thấy hắn, trong lòng Ngư Ngư liền yên tâm, Hà Nghiêm cũng thở phào một hơi.

Thật ra sư đệ chả biết gì về y thuật, nhưng trong tay hắn có vài loại kỳ hoa dị thảo, đều là bảo bối chỉ có những người trong phái của Ôn Ngôn mới biết được.

Vừa thấy sắc mặt Hách Liên Dạ, sư đệ không nói câu gì, liền nhét một nhúm cỏ tươi màu tím nhạt vào miệng y.

Thật ra trên người sư đệ còn đem theo Huyền Cơ đan vốn thuộc về Hách Liên Dạ.

Huyền Cơ đan có thể giải bách độc, vô cùng quý giá, sau khi quen người hiểu biết cao về y thuật là Ngư Ngư, Hách Liên Dạ liền cất vào trong mật thất, không mang theo bên người nữa.

Sau khi bọn Hà Túc đuổi tới nơi, thấy sư đệ không lấy Huyền Cơ đan ra mà lại là thảo dược bọn họ không biết tên, trong lòng rùng mình một cái.

Độc này… ngay cả Huyền Cơ đan cũng không giải được sao?

Sư đệ chẳng giải thích gì, đưa cho Ngư Ngư một quyển sách nhỏ bằng da dê, “Ta chỉ có thể giúp hắn chống đỡ ba canh giờ thôi.”

Sách sư đệ đưa cho Ngư Ngư là sách thuốc Ôn Ngôn để lại cho Ngư Ngư. Đó là những gì tinh hoa nhất trong gần hai trăm năm nghiên cứu y thuật của Ôn Ngôn, Ngư Ngư đưa tay nhận lấy vô cùng trân trọng, chỉ là ngay từ đơn thuốc đầu tiên, sau khi nghiên cứu phối hợp dược lý bảy tám ngày vẫn không hiểu được nguyên lý tương tác của thuốc.

Không nói gì nhiều, Ngư Ngư nhận lấy quyển sách nhanh chóng mở ra xem, tìm kiếm loại độc mà Hách Liên Dạ trúng.

Trên điện Kim Loan, không có bất kỳ ai nói chuyện, chỉ có âm thanh Ngư Ngư thỉnh thoảng lật trang sách.

Sau khi Hà Nghiêm thả tín hiệu, các vị thủ lĩnh tinh anh của phủ Tĩnh Vương và Phong Minh đều chạy tới, hiện tại đều bảo vệ bên cạnh Ngư Ngư, tránh có kẻ quấy rầy hoặc làm nàng bị thương.

Ngoại trừ Lãnh Mộc và Hà Nghiêm tính là quen mắt, mấy vị còn lại đều giấu mặt trong áo choàng không thể nhìn rõ, chỉ thấy toàn thân tản ra sát khí rét lạnh, sắp đông cứng tòa điện Kim Loan này thành địa ngụ, khiến cho người ta có áo giác như xương trắng sắp xuất hiện dày đặc trước mắt.

Lần đầu tiên đối mặt với sức mạnh đáng sợ của phủ Tĩnh Vương, tất cả mọi người đều có thể cảm nhận được, nếu hôm nay Hách Liên Dạ không giải được độc, e là bọn họ cũng không thể sống mà đi ra ngoài.

Đang lúc bầu không khí áp lực khẩn trương thì đột nhiên có người phát ra tiếng cười quái dị.

Tên sát thủ bị heo nhỏ liên tiếp cắn cho đau đến ngất đi vừa mới tỉnh lại, lúc này đắc ý cười nói, “Không cần vội vàng, từ trước đến nay độc này không có thuốc nào chữa được, cho dù là Huyền Cơ đan cũng chỉ có thể áp chế độc tính tạm thời! Hách Liên Dạ không sống nổi qua giờ ngọ!”

“Giữ được mạng.” Ngư Ngư vẫn lật sách xem, đầu cũng không thèm ngẩng lên, giọng điệu lạnh nhạt ra lệnh.

Bọn Hà Nghiêm lập tức dồn lực, một chưởng đánh ngất tên sát thủ kia, miễn cho hắn nói nữa, làm Ngư Ngư phân tâm.

Lúc này trên điện Kim Loan khôi phục yên tĩnh lần nữa.

Thật lâu sau rốt cuộc Ngư Ngư cũng mở miệng, “…Tôi thiếu một vị Bích Yêu.”

Nàng ngẩng đầu nhìn sư đệ và nam nhân áo trắng, gửi gắm hết hi vọng trên người bọn họ.

Độc Hách Liên Dạ trúng là gì nàng tìm ra rồi, phương pháp giải dược cũng thấy luôn, nhưng trong thuốc giải thiếu một vị Bích Yêu.

Bực mình chính là, quyển sách nhỏ này là Ôn Ngôn là viết cho hắn xem, cũng không có nghĩ tới sẽ gặp được truyền nhân gì đó, hắn ta căn bản không vẽ hình minh họa, mà từ trước đến nay Ngư Ngư chưa từng nghe nói qua loại thảo dược Bích Yêu này, bây giờ không biết phải tìm nơi nào.

Lúc nhìn thấy sư đệ và nam nhân áo trắng sắc mặt trắng bệch lắc lắc đầu, Ngư Ngư cảm thấy trong lòng đột nhiên có gì đó đổ sập xuống, những mảnh tường vỡ nghẹn trong lồng ngực, đến mức nàng sắp không thở nổi, tầm mắt như bị che lấp.

Nghe thấy hai từ “Bích Yêu”, heo nhỏ vung đầu hai lần, sau đó chạy vài bước đến trước mặt Ngư Ngư, muốn hấp dẫn sự chú ý của nàng, lúc này liên tiếp nhảy lên nhảy xuống, dùng tất cả sức nặng “giẫm” lên chân Ngư Ngư, nhưng Ngư Ngư sớm đã chết lặng không còn cảm giác, hoàn toàn không chú ý đến nó.

Không chỉ Ngư Ngư, nhìn thấy sư đệ lắc đầu, bọn Hà Nghiêm cũng chìm trong tuyệt vọng, hiện giờ không nhìn thấy cái gì vào mắt cả.

Heo nhỏ nhảy hồi lâu vẫn không có ai để ý đến nó, sốt ruột hừ hừ mấy tiếng nhưng vẫn không ai để ý, đột nhiên nhanh trí chạy về sau hai bước, sau đó linh hoạt vươn mình nhảy lên, nhìn phương hướng, nếu thuận lợi rơi xuống, sẽ rơi đúng vào ngực Hách Liên Dạ.

“Cái gì đấy!” Bọn Hà Nghiêm dù không chú ý đến thứ khác nhưng từng giờ từng khắc đều chú ý đến

/283

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status