Trác Diệp thấy hai nữ tử kia bỏ đi thì kéo “Bánh Bao nhỏ” đi vào quán trà. Dân chúng xem náo nhiệt xung quanh tò mò nhìn một lúc rồi cũng giải tán, nhưng từ đó, đầu đường cuối ngõ đều truyền lưu Thụy Vương phi tương lai là nhân vật mạnh mẽ không dễ chọc…
Xảo Linh thấy có khách trong hành lang thỉnh thoảng nhìn về chỗ họ, sau đó cúi đầu nói nhỏ vài tiếng thì không khỏi nhíu mày, nói với tiểu nhị đang tiếp đón họ nói: “Tiểu nhị ca, còn có nhã gian không?”
“Xin lỗi cô nương, nhã gian đều đã hết. Nhưng ở lầu hai gần cửa sổ còn có hai chỗ không tệ chưa có ai, cô xem…” Tiểu nhị khó xử nói.
“Không sao, chỗ đó cũng được.” Trác Diệp nói tiếp.
“Tiểu thư, chuyện này…”
“Chúng ta nghỉ chân một lúc, nghỉ một lúc rồi đi, không có gì đáng ngại.” Trác Diệp nói. Kỳ thật nang cũng không thèm để ý ánh mắt của mọi người, nhìn vài lần cũng không thiếu miếng thịt nào.
Xảo Linh nghe vậy cũng không nói gì nữa.
Trác Diệp biết Trịnh Càn và Trịnh Khôn nếu ngồi cùng bàn với nàng thì sẽ không được tự nhiên nên khi lên lầu, nàng liền phân phó họ ngồi ở bàn khác nghỉ ngơi, sau đó gọi một chút trà bánh cho họ.
Trác Diệp uống mấy ngụm trà xong, rảnh rỗi bốc lấy mấy hạt dưa, bóc vỏ cho “bánh Bao nhỏ” ăn. Nàng rất tò mò lai lịch của hai nữ tử hôm nay, nhưng ở quán trà nhiều người nhiều miệng nên không tiện hỏi.
Trong một nhã gian cách chỗ Trác Diệp không xa, một nữ tử mặc quần áo xanh trắng giao nhau phóng khoáng uống cạn chén trà, cười nói: “Mỹ nhân kia không tệ, ta đi làm quen một phen.” Nói xong liền đứng dậy muốn đi.
Nam tử mặc quần áo đỏ chót ngồi đối diện nàng nghe vậy, ngón tay thon dài nhẹ nhạng xoay chén trà trong tay, híp đôi mắt hoa đào nói: “Nếu như tỷ thích thì không ngại mời bọn họ vào ngồi một chút.”
Nàng kia nghe thế thì quay người, nhếch miệng cười nói: “Đệ đệ thân yêu của ta, đánh cuộc của chúng ta còn chưa kết thúc đâu, đương nhiên, nếu như bây giờ đệ nhận thua, nhường bức《 trăm mỹ đồ 》lại, ta không ngại mời bọn họ đi vào đâu.”
Nam tử áo đỏ dựa thân thể lười biếng vào ghế ngồi, như không đếm xỉa đến nói: “Tỷ nghĩ nhiều rồi, ta chỉ cảm thấy trong sảnh nhiều người quá mà thôi.”
Nữ tử bĩu môi: “Đợi trên đời này mèo không ăn cá, chó không ăn phân thì ta sẽ nghĩ lại xem muốn tin lời đệ nói không.” Nói xong tiêu sái xoay người, mở của ra ngoài.
Nam tử áo đỏ đưa mắt nhìn nàng kia rời đi, sau đó bất đắc dĩ cong môi, nâng chén trà lên để dưới mũi hít hà, lẩm bẩm: “Được rồi, 《 trăm mỹ đồ 》, vì ngươi, ta nhịn ba ngày nữa…”
“Ta có thể ngồi đây không?” Một giọng nữ trong trẻo vang lên.
Trác Diệp ngẩng đầu, đối diện là một khuôn mặt xinh đẹp đang tươi cười, nụ cười kia phảng phất như có ma lực khiến người ta không thể cự tuyệt, bất giác Trác Diệp đáp lại nàng một nụ cười nhẹ, nói: “Mời ngồi.”
Nhìn nữ tử khoảng hai mươi mốt, hai mươi hai tuổi, là một người rất đẹp, xinh đẹp khỏe mạnh, nhẹ nhàng khoan khoái. Chân mày lộ ra một khí khái hào hùng bức người, nếu nàng mà mặc trang phục nam thì tuyệt đối sẽ còn đẹp trai hơn nam nhân!
“Liên Cầm tỷ tỷ!” “Bánh Bao nhỏ” vừa thấy cô gái này liền không khỏi vui vẻ kêu lên.
Liên Cầm? Nghe được tên này, trong lòng Trác Diệp nhảy dựng.
Liên Cầm vuốt ve đầu “bánh Bao nhỏ”, đón nhận chén trà Xảo Linh đưa tới, uống một ngụm. Sau đó cười ha hả nhìn Trác Diệp, lanh lẹ nói: “Ta là Liên Cầm, rất thích tiểu mỹ nhân cô, làm bạn đi. Tiểu mỹ nhân tên là gì?”
Trác Diệp mỉm cười nói: “Xin chào, ta tên là Trác Diệp.” Có ất ít người có thể khiến cho nàng gặp một lần liền có hảo cảm, Mạc Kiều Dương là người thứ nhất, vậy Liên Cầm chính là người thứ hai…
Xảo Linh thấy có khách trong hành lang thỉnh thoảng nhìn về chỗ họ, sau đó cúi đầu nói nhỏ vài tiếng thì không khỏi nhíu mày, nói với tiểu nhị đang tiếp đón họ nói: “Tiểu nhị ca, còn có nhã gian không?”
“Xin lỗi cô nương, nhã gian đều đã hết. Nhưng ở lầu hai gần cửa sổ còn có hai chỗ không tệ chưa có ai, cô xem…” Tiểu nhị khó xử nói.
“Không sao, chỗ đó cũng được.” Trác Diệp nói tiếp.
“Tiểu thư, chuyện này…”
“Chúng ta nghỉ chân một lúc, nghỉ một lúc rồi đi, không có gì đáng ngại.” Trác Diệp nói. Kỳ thật nang cũng không thèm để ý ánh mắt của mọi người, nhìn vài lần cũng không thiếu miếng thịt nào.
Xảo Linh nghe vậy cũng không nói gì nữa.
Trác Diệp biết Trịnh Càn và Trịnh Khôn nếu ngồi cùng bàn với nàng thì sẽ không được tự nhiên nên khi lên lầu, nàng liền phân phó họ ngồi ở bàn khác nghỉ ngơi, sau đó gọi một chút trà bánh cho họ.
Trác Diệp uống mấy ngụm trà xong, rảnh rỗi bốc lấy mấy hạt dưa, bóc vỏ cho “bánh Bao nhỏ” ăn. Nàng rất tò mò lai lịch của hai nữ tử hôm nay, nhưng ở quán trà nhiều người nhiều miệng nên không tiện hỏi.
Trong một nhã gian cách chỗ Trác Diệp không xa, một nữ tử mặc quần áo xanh trắng giao nhau phóng khoáng uống cạn chén trà, cười nói: “Mỹ nhân kia không tệ, ta đi làm quen một phen.” Nói xong liền đứng dậy muốn đi.
Nam tử mặc quần áo đỏ chót ngồi đối diện nàng nghe vậy, ngón tay thon dài nhẹ nhạng xoay chén trà trong tay, híp đôi mắt hoa đào nói: “Nếu như tỷ thích thì không ngại mời bọn họ vào ngồi một chút.”
Nàng kia nghe thế thì quay người, nhếch miệng cười nói: “Đệ đệ thân yêu của ta, đánh cuộc của chúng ta còn chưa kết thúc đâu, đương nhiên, nếu như bây giờ đệ nhận thua, nhường bức《 trăm mỹ đồ 》lại, ta không ngại mời bọn họ đi vào đâu.”
Nam tử áo đỏ dựa thân thể lười biếng vào ghế ngồi, như không đếm xỉa đến nói: “Tỷ nghĩ nhiều rồi, ta chỉ cảm thấy trong sảnh nhiều người quá mà thôi.”
Nữ tử bĩu môi: “Đợi trên đời này mèo không ăn cá, chó không ăn phân thì ta sẽ nghĩ lại xem muốn tin lời đệ nói không.” Nói xong tiêu sái xoay người, mở của ra ngoài.
Nam tử áo đỏ đưa mắt nhìn nàng kia rời đi, sau đó bất đắc dĩ cong môi, nâng chén trà lên để dưới mũi hít hà, lẩm bẩm: “Được rồi, 《 trăm mỹ đồ 》, vì ngươi, ta nhịn ba ngày nữa…”
“Ta có thể ngồi đây không?” Một giọng nữ trong trẻo vang lên.
Trác Diệp ngẩng đầu, đối diện là một khuôn mặt xinh đẹp đang tươi cười, nụ cười kia phảng phất như có ma lực khiến người ta không thể cự tuyệt, bất giác Trác Diệp đáp lại nàng một nụ cười nhẹ, nói: “Mời ngồi.”
Nhìn nữ tử khoảng hai mươi mốt, hai mươi hai tuổi, là một người rất đẹp, xinh đẹp khỏe mạnh, nhẹ nhàng khoan khoái. Chân mày lộ ra một khí khái hào hùng bức người, nếu nàng mà mặc trang phục nam thì tuyệt đối sẽ còn đẹp trai hơn nam nhân!
“Liên Cầm tỷ tỷ!” “Bánh Bao nhỏ” vừa thấy cô gái này liền không khỏi vui vẻ kêu lên.
Liên Cầm? Nghe được tên này, trong lòng Trác Diệp nhảy dựng.
Liên Cầm vuốt ve đầu “bánh Bao nhỏ”, đón nhận chén trà Xảo Linh đưa tới, uống một ngụm. Sau đó cười ha hả nhìn Trác Diệp, lanh lẹ nói: “Ta là Liên Cầm, rất thích tiểu mỹ nhân cô, làm bạn đi. Tiểu mỹ nhân tên là gì?”
Trác Diệp mỉm cười nói: “Xin chào, ta tên là Trác Diệp.” Có ất ít người có thể khiến cho nàng gặp một lần liền có hảo cảm, Mạc Kiều Dương là người thứ nhất, vậy Liên Cầm chính là người thứ hai…
/178
|