Trác Diệp bị bộ dáng đáng yêu của “Bánh Bao Nhỏ” chọc cho cười ra tiếng, nhẫn nại cúi đầu thừa dịp bé không đề phòng, mạnh mẽ thơm một cái trên khuôn mặt của bé, sau đó đứng dậy đi làm đồ ăn.
“Bánh Bao Nhỏ” nhíu lông mày, dùng bàn tay béo mập cố sức lau nước miếng trên mặt, tuy bé không ghét Trác Diệp gần gũi bé nhưng bây giờ bé đang rất tức giận đấy nhé…
“Cô kia! Lại chiếm tiện nghi của bản thế tử à.” “Bánh Bao Nhỏ” tức giận mà xông tới quát sau lưng Trác Diệp.
Trác Diệp nghe vậy, chân không khỏi lảo đảo…
Bên trong Phong Lâm Uyển có một phòng bếp nhỏ, đồ dùng nhà bếp rất đầy đủ, nguyên liệu nấu ăn cũng có một ít, nhưng Trác Diệp không biết nhóm bếp lò cổ xưa này, liền gọi Xảo Linh, Hương Tuệ đến hỗ trợ nhóm lửa, tay nàng cầm muôi.
Hương Tuệ có chút giật mình, nói thẳng công việc phòng bếp đâu thể để tiểu thư làm. Liên tục giục Trác Diệp đi nghỉ ngơi, để cho các nàng làm là được rồi.
Trác Diệp chỉ cười cười, kiên trì muốn tự mình làm, nàng muốn tự mình làm chút gì đó cho “Bánh Bao Nhỏ”, hết sức đền bù phần áy náy kia cho bé.
Xảo Linh thò tay lặng lẽ kéo Hương Tuệ, ám chỉ nàng đừng nói nữa, mặc dù trong lòng Hương Tuệ có chút kinh ngạc nhưng cũng biết ngậm miệng.
Trác Diệp từ nhỏ tính độc lập cũng rất cứng cỏi, lại đã quen sinh hoạt một mình, rất biết chăm sóc mình, công việc trong phòng bếp hiển nhiên không nói chơi, nếu nói là đã đến đỉnh cao của đầu bếp tiêu chuẩn thì hơi khoa trương nhưng trù nghệ thật sự không tệ.
Không bao lâu sau, Trác Diệp đã làm xong bốn món ăn màu sắc hương vị đều đủ, một chén canh đậu nành, gà xé phay, thịt băm xào đậu hũ, thịt kho tàu khoai tây, thêm một chén súp đậu xanh bí đao, mấy món đồ ăn rất bình thường nhưng mùi thơm tỏa khắp nơi, phối hợp dinh dưỡng ăn mặn và chay hợp lý, rất thích hợp cho trẻ nhỏ.
Mỗi loại đồ ăn Trác Diệp làm không quá nhiều nhưng một mình “Bánh Bao Nhỏ” cũng không ăn hết, trong lòng biết rõ Hương Tuệ sốt ruột từ trưa cũng chưa ăn cơm nên cố tình làm thêm một phần cho nàng, nhưng nàng nghĩ lại hay là bỏ ý định này đi, mình tự xuống bếp, biểu cảm của nha đầu kia đã rất đặc sắc rồi, bây giờ để cho nàng ăn đồ ăn mình làm, đoán chừng nàng ăn không vào mất.
“Xảo Linh, Hương Tuệ, hai người đi xuống trước đi, ở đây không cần hai người hầu hạ, có ta là được rồi.” Trác Diệp giúp đỡ hai nha hoàn. Nàng hy vọng Hương Tuệ đi ra ngoài sẽ tìm vài thứ gì để ăn.
Hương Tuệ há to mồm, muốn nói cái gì đó, Xảo Linh lại không mở miệng, vội vàng kéo nàng cáo lui, dắt nàng quay người đi ra ngoài.
Đói đã hơn nửa ngày, “Bánh Bao Nhỏ” ngửi thấy mùi thơm của đồ ăn liền nhịn không được nuốt nước miếng, duỗi tay nhỏ ra túm lấy gà xé phay trong mâm.
Trác Diệp đẩy tay nhỏ của “Bánh Bao Nhỏ”: “Không cho phép dùng tay bốc ăn, rất bẩn.” Nói xong liền nhét thìa sứ vào trong tay “Bánh Bao Nhỏ”, lại để một chén cơm lên trước mặt bé.
“Bánh Bao Nhỏ” cũng chẳng quan tâm so đo vấn đề thái độ với Trác Diệp, dùng thìa múc một miếng đồ ăn, nhanh chóng nhét vào bên trong miệng nhỏ.
Vừa ăn, cái đầu nhỏ vừa gật lia lịa, nhìn vẻ mặt có vẻ thỏa mãn với trù nghệ của Trác Diệp.
Trác Diệp nhìn “Bánh Bao Nhỏ” ăn uống ngon lành, trong lòng chợt mềm mại, bỗng nhiên trào lên một cảm giác thỏa mãn…
“Bánh Bao Nhỏ” nhíu lông mày, dùng bàn tay béo mập cố sức lau nước miếng trên mặt, tuy bé không ghét Trác Diệp gần gũi bé nhưng bây giờ bé đang rất tức giận đấy nhé…
“Cô kia! Lại chiếm tiện nghi của bản thế tử à.” “Bánh Bao Nhỏ” tức giận mà xông tới quát sau lưng Trác Diệp.
Trác Diệp nghe vậy, chân không khỏi lảo đảo…
Bên trong Phong Lâm Uyển có một phòng bếp nhỏ, đồ dùng nhà bếp rất đầy đủ, nguyên liệu nấu ăn cũng có một ít, nhưng Trác Diệp không biết nhóm bếp lò cổ xưa này, liền gọi Xảo Linh, Hương Tuệ đến hỗ trợ nhóm lửa, tay nàng cầm muôi.
Hương Tuệ có chút giật mình, nói thẳng công việc phòng bếp đâu thể để tiểu thư làm. Liên tục giục Trác Diệp đi nghỉ ngơi, để cho các nàng làm là được rồi.
Trác Diệp chỉ cười cười, kiên trì muốn tự mình làm, nàng muốn tự mình làm chút gì đó cho “Bánh Bao Nhỏ”, hết sức đền bù phần áy náy kia cho bé.
Xảo Linh thò tay lặng lẽ kéo Hương Tuệ, ám chỉ nàng đừng nói nữa, mặc dù trong lòng Hương Tuệ có chút kinh ngạc nhưng cũng biết ngậm miệng.
Trác Diệp từ nhỏ tính độc lập cũng rất cứng cỏi, lại đã quen sinh hoạt một mình, rất biết chăm sóc mình, công việc trong phòng bếp hiển nhiên không nói chơi, nếu nói là đã đến đỉnh cao của đầu bếp tiêu chuẩn thì hơi khoa trương nhưng trù nghệ thật sự không tệ.
Không bao lâu sau, Trác Diệp đã làm xong bốn món ăn màu sắc hương vị đều đủ, một chén canh đậu nành, gà xé phay, thịt băm xào đậu hũ, thịt kho tàu khoai tây, thêm một chén súp đậu xanh bí đao, mấy món đồ ăn rất bình thường nhưng mùi thơm tỏa khắp nơi, phối hợp dinh dưỡng ăn mặn và chay hợp lý, rất thích hợp cho trẻ nhỏ.
Mỗi loại đồ ăn Trác Diệp làm không quá nhiều nhưng một mình “Bánh Bao Nhỏ” cũng không ăn hết, trong lòng biết rõ Hương Tuệ sốt ruột từ trưa cũng chưa ăn cơm nên cố tình làm thêm một phần cho nàng, nhưng nàng nghĩ lại hay là bỏ ý định này đi, mình tự xuống bếp, biểu cảm của nha đầu kia đã rất đặc sắc rồi, bây giờ để cho nàng ăn đồ ăn mình làm, đoán chừng nàng ăn không vào mất.
“Xảo Linh, Hương Tuệ, hai người đi xuống trước đi, ở đây không cần hai người hầu hạ, có ta là được rồi.” Trác Diệp giúp đỡ hai nha hoàn. Nàng hy vọng Hương Tuệ đi ra ngoài sẽ tìm vài thứ gì để ăn.
Hương Tuệ há to mồm, muốn nói cái gì đó, Xảo Linh lại không mở miệng, vội vàng kéo nàng cáo lui, dắt nàng quay người đi ra ngoài.
Đói đã hơn nửa ngày, “Bánh Bao Nhỏ” ngửi thấy mùi thơm của đồ ăn liền nhịn không được nuốt nước miếng, duỗi tay nhỏ ra túm lấy gà xé phay trong mâm.
Trác Diệp đẩy tay nhỏ của “Bánh Bao Nhỏ”: “Không cho phép dùng tay bốc ăn, rất bẩn.” Nói xong liền nhét thìa sứ vào trong tay “Bánh Bao Nhỏ”, lại để một chén cơm lên trước mặt bé.
“Bánh Bao Nhỏ” cũng chẳng quan tâm so đo vấn đề thái độ với Trác Diệp, dùng thìa múc một miếng đồ ăn, nhanh chóng nhét vào bên trong miệng nhỏ.
Vừa ăn, cái đầu nhỏ vừa gật lia lịa, nhìn vẻ mặt có vẻ thỏa mãn với trù nghệ của Trác Diệp.
Trác Diệp nhìn “Bánh Bao Nhỏ” ăn uống ngon lành, trong lòng chợt mềm mại, bỗng nhiên trào lên một cảm giác thỏa mãn…
/178
|