Trác Diệp có một tật xấu, đánh cờ nhất định phải đánh đến khi kết thúc, trước kia đánh cờ cùng ông ngoại cả ngày là chuyện thường xảy ra, trên mạng cũng từng lôi kéo một bạn đánh cờ chém giết hơn chín giờ, nhưng bạn đánh cờ kia không hiểu sao sau đó lại không có tin tức. Từ đó, ngoại trừ ông ngoại nàng, nàng không tìm được người đánh cờ cùng nàng nữa. Dù sao thì bây giờ trừ những tay cờ vây chuyên nghiệp, người đánh cờ hay cũng quá ít.
Hôm qua đánh cờ cùng Phượng Lâm Ca, bất đắc dĩ lại phải dừng lại giữa chừng, Trác Diệp ngủ không yên cả đêm, sáng sớm liền thức dậy. Đợi cả buổi sáng cũng không thấy Phượng Lâm Sách tảo triều trở về. Trác Diệp trong lòng nhớ thương cái bàn cờ dang dở kia. Sau cơm trưa, suy nghĩ một lát rồi không nhịn được nữa, đành đứng dậy đi tìm quản gia Mộc Thanh Phong.
Mộc Thanh Phong nghe thấy Trác Diệp muốn đi Cẩn Vương phủ thì trong đôi mắt cơ trí hàm chứa ý cười, hai mắt nhìn nàng vẻ thích thú, lại cũng không hỏi nhiều, vui vẻ sắp xếp xe ngựa rồi để cho Xảo Linh đi theo hầu hạ, cũng sắp xếp hai thị vệ bảo hộ nàng.
“Có cần phô trương lớn như vậy không? Cẩn Vương phủ cũng chỉ cách Thụy Vương phủ một đầu phố thôi mà, huống hồ nàng cũng không phải là người khó lường…” Trác Diệp có chút đen mặt. Nhưng cũng thức thời không nói tiếng nào.
Phượng Lâm Ca không ngờ Trác Diệp lại tới thăm nhanh như vậy, nhưng trong lòng lại tràn đầy mừng rỡ. Gấp rút gọi người chuẩn bị trà bánh.
Thấy Trác Diệp có chút xấu hổ khi nói ra mục đích đến thăm, Phượng Lâm Ca không khỏi cười ra tiếng. Kỳ thật hắn đã đoán được, chỉ là thấy bộ dáng nàng vội vàng, hắn cảm thấy rất thú vị. Không thể tưởng tượng được nàng thông minh lạnh nhạt cũng sẽ có lúc gấp gáp như vậy…
Lệnh Thanh Trúc xếp đặt bàn cờ, hai người ngồi xuống bắt đầu chém giết.
Thanh Trúc ở bên cạnh hết sức chăm chú, Xảo Linh trợn tròng mắt, vẻ mặt tỉnh ngộ, hóa ra cô nương đến gặp Cẩn Vương gia chỉ là vì đánh cờ. Nàng còn tưởng rằng…
Hơn hai canh giờ sau, ván cờ trong hai buổi chiều rốt cục cũng đã kết thúc, cuối cùng là Trác Diệp thua, thua một nửa…
Trác Diệp đánh cờ cũng không để ý đến kết cục mà là hưởng thụ quá trình. Tuy nàng đã thua Phượng Lâm Ca ván cờ này nhưng nàng rất tận hứng vì được đánh hay, lặng lẽ nhúc nhích vì lưng có chút đau, nàng cười thở dài: “Lâu rồi chưa được đánh thoải mái như vậy…”
“Không ngờ được Trác cô nương đánh cờ cao siêu như vậy.” Phượng Lâm Ca mỉm cười tán thưởng nói. Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn hưng phấn dường như lóe sáng của Trác Diệp, trái tim không khỏi rơi chậm một nhịp.
Trác Diệp cười nói: “Vương gia khen ngợi ta hay chê cười ta vậy? Ta tưởng tài đánh cờ của mình khó gặp đối thủ nhưng hôm nay mới biết trời cao có trời cao hơn, người cao có người cao hơn.”
Không ngờ ở nơi mình không quen biết không nhiều này lại gặp được một cao thủ như vậy…
Mặc dù Trác Diệp nhìn ra được Phượng Lâm Ca hy vọng nàng dùng ánh mắt nhìn người bình thường nhìn hắn, nàng cũng không đành lòng trông thấy hắn lộ ra vẻ thất vọng, nhưng trước mặt người khác quả thật không tiện dùng xưng hô ngoại trừ Vương gia.
“Nàng rõ ràng chỉ thua một nửa….” Phượng Lâm Ca bật cười nói.
Trong lòng Phượng Lâm Ca biết rõ suy nghĩ trong đầu Trác Diệp nên cũng không quá để ý vấn đề xưng hô, chỉ cần nàng không còn thái độ lạnh lùng xa cách là hắn đã thấy vui vẻ rồi. Huống hồ hắn nhìn ra được cho tớ bây giờ, trong lòng Trác Diệp thực chất không có cảm giác hắn và Tam ca tôn quý hơn nàng.
“Thua một nửa cũng là thua.” Trác Diệp nháy mắt mấy cái, nghịch ngợm cười: “Lần sau ta tuyệt đối sẽ thắng huynh!”
Phượng Lâm Ca cười nhẹ gật đầu: “Được, hoan nghênh nàng khiêu chiến bất cứ lúc nào.”
Hôm qua đánh cờ cùng Phượng Lâm Ca, bất đắc dĩ lại phải dừng lại giữa chừng, Trác Diệp ngủ không yên cả đêm, sáng sớm liền thức dậy. Đợi cả buổi sáng cũng không thấy Phượng Lâm Sách tảo triều trở về. Trác Diệp trong lòng nhớ thương cái bàn cờ dang dở kia. Sau cơm trưa, suy nghĩ một lát rồi không nhịn được nữa, đành đứng dậy đi tìm quản gia Mộc Thanh Phong.
Mộc Thanh Phong nghe thấy Trác Diệp muốn đi Cẩn Vương phủ thì trong đôi mắt cơ trí hàm chứa ý cười, hai mắt nhìn nàng vẻ thích thú, lại cũng không hỏi nhiều, vui vẻ sắp xếp xe ngựa rồi để cho Xảo Linh đi theo hầu hạ, cũng sắp xếp hai thị vệ bảo hộ nàng.
“Có cần phô trương lớn như vậy không? Cẩn Vương phủ cũng chỉ cách Thụy Vương phủ một đầu phố thôi mà, huống hồ nàng cũng không phải là người khó lường…” Trác Diệp có chút đen mặt. Nhưng cũng thức thời không nói tiếng nào.
Phượng Lâm Ca không ngờ Trác Diệp lại tới thăm nhanh như vậy, nhưng trong lòng lại tràn đầy mừng rỡ. Gấp rút gọi người chuẩn bị trà bánh.
Thấy Trác Diệp có chút xấu hổ khi nói ra mục đích đến thăm, Phượng Lâm Ca không khỏi cười ra tiếng. Kỳ thật hắn đã đoán được, chỉ là thấy bộ dáng nàng vội vàng, hắn cảm thấy rất thú vị. Không thể tưởng tượng được nàng thông minh lạnh nhạt cũng sẽ có lúc gấp gáp như vậy…
Lệnh Thanh Trúc xếp đặt bàn cờ, hai người ngồi xuống bắt đầu chém giết.
Thanh Trúc ở bên cạnh hết sức chăm chú, Xảo Linh trợn tròng mắt, vẻ mặt tỉnh ngộ, hóa ra cô nương đến gặp Cẩn Vương gia chỉ là vì đánh cờ. Nàng còn tưởng rằng…
Hơn hai canh giờ sau, ván cờ trong hai buổi chiều rốt cục cũng đã kết thúc, cuối cùng là Trác Diệp thua, thua một nửa…
Trác Diệp đánh cờ cũng không để ý đến kết cục mà là hưởng thụ quá trình. Tuy nàng đã thua Phượng Lâm Ca ván cờ này nhưng nàng rất tận hứng vì được đánh hay, lặng lẽ nhúc nhích vì lưng có chút đau, nàng cười thở dài: “Lâu rồi chưa được đánh thoải mái như vậy…”
“Không ngờ được Trác cô nương đánh cờ cao siêu như vậy.” Phượng Lâm Ca mỉm cười tán thưởng nói. Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn hưng phấn dường như lóe sáng của Trác Diệp, trái tim không khỏi rơi chậm một nhịp.
Trác Diệp cười nói: “Vương gia khen ngợi ta hay chê cười ta vậy? Ta tưởng tài đánh cờ của mình khó gặp đối thủ nhưng hôm nay mới biết trời cao có trời cao hơn, người cao có người cao hơn.”
Không ngờ ở nơi mình không quen biết không nhiều này lại gặp được một cao thủ như vậy…
Mặc dù Trác Diệp nhìn ra được Phượng Lâm Ca hy vọng nàng dùng ánh mắt nhìn người bình thường nhìn hắn, nàng cũng không đành lòng trông thấy hắn lộ ra vẻ thất vọng, nhưng trước mặt người khác quả thật không tiện dùng xưng hô ngoại trừ Vương gia.
“Nàng rõ ràng chỉ thua một nửa….” Phượng Lâm Ca bật cười nói.
Trong lòng Phượng Lâm Ca biết rõ suy nghĩ trong đầu Trác Diệp nên cũng không quá để ý vấn đề xưng hô, chỉ cần nàng không còn thái độ lạnh lùng xa cách là hắn đã thấy vui vẻ rồi. Huống hồ hắn nhìn ra được cho tớ bây giờ, trong lòng Trác Diệp thực chất không có cảm giác hắn và Tam ca tôn quý hơn nàng.
“Thua một nửa cũng là thua.” Trác Diệp nháy mắt mấy cái, nghịch ngợm cười: “Lần sau ta tuyệt đối sẽ thắng huynh!”
Phượng Lâm Ca cười nhẹ gật đầu: “Được, hoan nghênh nàng khiêu chiến bất cứ lúc nào.”
/178
|