“Việc này… Ta muốn nói là ta có mang thuốc trị phong hàn bên người…” Trác Diệp nhìn phản ứng kì quái của bọn họ, trong lòng có chút không hiểu, chẳng lẽ nói gì đó không đúng sao?
Gã sai vặt kia nghe vậy bề ngoài buông lỏng, liền vui vẻ nói:”Ta đi lấy ấm sắc thuốc trong xe.” Nói xong liền định bước ra ngoài.
Trác Diệp vội vàng gọi hắn lại: “Là thuốc viên, không cần phải sắc thuốc.”
Trác Diệp mở tùi du lịch ra, lấy ở bên trong một cái hộp nhựa màu trắng, đây là hộp thuốc của nàng, bên trong để một ít thuốc hay dùng như thuốc cảm cúm, thuốc tiêu viêm, thuốc dạ dày, thuốc chống đi ngoài, thuốc say xe, băng dán vết thương, bông băng…….. Cái hộp không lớn nhưng để được rất nhiều đồ, cũng may mỗi loại thuốc chiếm không nhiều chỗ.
Thân thể của nàng dạo này rất khỏe, ít khi bị bệnh, chỉ cần không sinh bệnh nặng trầm trọng thì số thuốc này có thể dùng được lâu. “Nhưng mà để đảm bảo chất lượng thì hạn sử dụng không quá hai năm, ôi….” Trác Diệp thở dài một tiếng trong lòng.
Trác Diệp mở hộp Khang Thái Khắc, bóc ra hai viên thuốc đưa về phía bọn họ nói: “Bây giờ uống trước một viên, cách mười hai giờ….. không phải, cách sáu canh giờ lại uông một viên.” Nàng vốn muốn nói cách mười hai giờ uống thêm một viên nữa nhưng chợt nhớ thời cổ đại chia giờ theo cách khác, một canh giờ tương đương hai giờ nên vội sửa lại lời nói.
Trác Diệp rối rắm thầm nghĩ trong lòng: “Cổ nhân không uống thuốc tây bao giờ, trong cơ thể không có thuốc để đề kháng lại nên chỉ cần hai viên là đủ, mặc dù không thể khỏi hẳn cũng có thể giảm bớt, gắng gượng qua đêm nay, mai vào thành bọn họ sẽ mời thầy thuốc.”
Từ lúc Trác Diệp bắt đầu lôi hộp thuốc ra, gã sai vặt kia đã vừa nghi hoặc vừa tò mò nhìn nàng lưu luyến cầm cái hộp, trên mặt nam tử áo đen cũng xuất hiện vẻ kinh ngạc, mà mỹ nam bị bệnh kia đang bận rộn tranh đấu với ốm đau nên thần sắc coi như là bình thường nhất, biểu lộ vẻ chẳng quan tâm quá nhiều….
Nam tử áo đen nhìn hai viên thuốc kì quái màu cam trong tay Trác Diệp, nhíu mày mím môi, sau một lúc thì bật dậy, nhanh như cắt đứng trước mặt Trác Diệp, một tay cầm lấy viên thuốc trong tay nàng, tay kia nắm cằm nàng, đem một viên thuốc ném vào trong miệng nàng, ép buộc nàng nuốt xuống rồi mới buông tay.
“Khụ… tam ca….ôi…” Nam tử áo trắng bất đắc dĩ lắc đầu.
“Khụ khụ khụ…” Trác Diệp bị nghẹn vì viên thuốc ho khan dữ dội hơn cả mỹ nam bị bệnh, nàng cầm bình nước uống một ngụm để làm dịu rồi ngẩng đầu giận dữ nhìn nam tử áo đen: “Lo lắng thì đừng cho hắn uống!” Thật đúng là lòng tốt không được báo đáp, nàng thấy khó chịu khi nhìn bộ dáng mỹ nam bị bệnh kia nên mới có ý tặng thuốc, vậy mà nam nhân ác liệt kia lại tóm nàng để thí nghiệm thuốc.
Nam tử áo đen không nói một lời quay về vị trí cũ ngồi, hai mắt chăm chú nhìn Trác Diệp, giống như đang chờ nàng phản ứng với thuốc.
Trác Diệp nắm chặt hai tay, cuối cùng thở ra một hơi, nhịn! Không còn cách nào cả, dùng vũ lực nàng không đánh lại, mắng chửi người nàng cũng không mắng chửi nổi và cũng sợ bị bóp chết! Ngoại trừ nhẫn nhịn thì nàng không biết mình có thể làm cái gì.
“Cô nương, khụ….. thật sự rất xin lỗi…” Nam tử áo trắng áy náy nói với Trác Diệp.
Trong lòng Trác Diệp bực bội không thôi nên sắc mặt đối với hắn cũng không hòa nhã. Nàng hừ lạnh một tiếng xong cũng không nói gì.
Qua khoảng nửa giờ, nam tử áo đen thấy Trác Diệp không có phản ứng gì bất thường, biểu hiện trên mặt có chút giận dữ nhưng cũng thong dong trấn tĩnh. Lúc này hắn mới yên tâm đem viên thuốc còn lại tới môi nam tử áo trắng.
Gã sai vặt kia nghe vậy bề ngoài buông lỏng, liền vui vẻ nói:”Ta đi lấy ấm sắc thuốc trong xe.” Nói xong liền định bước ra ngoài.
Trác Diệp vội vàng gọi hắn lại: “Là thuốc viên, không cần phải sắc thuốc.”
Trác Diệp mở tùi du lịch ra, lấy ở bên trong một cái hộp nhựa màu trắng, đây là hộp thuốc của nàng, bên trong để một ít thuốc hay dùng như thuốc cảm cúm, thuốc tiêu viêm, thuốc dạ dày, thuốc chống đi ngoài, thuốc say xe, băng dán vết thương, bông băng…….. Cái hộp không lớn nhưng để được rất nhiều đồ, cũng may mỗi loại thuốc chiếm không nhiều chỗ.
Thân thể của nàng dạo này rất khỏe, ít khi bị bệnh, chỉ cần không sinh bệnh nặng trầm trọng thì số thuốc này có thể dùng được lâu. “Nhưng mà để đảm bảo chất lượng thì hạn sử dụng không quá hai năm, ôi….” Trác Diệp thở dài một tiếng trong lòng.
Trác Diệp mở hộp Khang Thái Khắc, bóc ra hai viên thuốc đưa về phía bọn họ nói: “Bây giờ uống trước một viên, cách mười hai giờ….. không phải, cách sáu canh giờ lại uông một viên.” Nàng vốn muốn nói cách mười hai giờ uống thêm một viên nữa nhưng chợt nhớ thời cổ đại chia giờ theo cách khác, một canh giờ tương đương hai giờ nên vội sửa lại lời nói.
Trác Diệp rối rắm thầm nghĩ trong lòng: “Cổ nhân không uống thuốc tây bao giờ, trong cơ thể không có thuốc để đề kháng lại nên chỉ cần hai viên là đủ, mặc dù không thể khỏi hẳn cũng có thể giảm bớt, gắng gượng qua đêm nay, mai vào thành bọn họ sẽ mời thầy thuốc.”
Từ lúc Trác Diệp bắt đầu lôi hộp thuốc ra, gã sai vặt kia đã vừa nghi hoặc vừa tò mò nhìn nàng lưu luyến cầm cái hộp, trên mặt nam tử áo đen cũng xuất hiện vẻ kinh ngạc, mà mỹ nam bị bệnh kia đang bận rộn tranh đấu với ốm đau nên thần sắc coi như là bình thường nhất, biểu lộ vẻ chẳng quan tâm quá nhiều….
Nam tử áo đen nhìn hai viên thuốc kì quái màu cam trong tay Trác Diệp, nhíu mày mím môi, sau một lúc thì bật dậy, nhanh như cắt đứng trước mặt Trác Diệp, một tay cầm lấy viên thuốc trong tay nàng, tay kia nắm cằm nàng, đem một viên thuốc ném vào trong miệng nàng, ép buộc nàng nuốt xuống rồi mới buông tay.
“Khụ… tam ca….ôi…” Nam tử áo trắng bất đắc dĩ lắc đầu.
“Khụ khụ khụ…” Trác Diệp bị nghẹn vì viên thuốc ho khan dữ dội hơn cả mỹ nam bị bệnh, nàng cầm bình nước uống một ngụm để làm dịu rồi ngẩng đầu giận dữ nhìn nam tử áo đen: “Lo lắng thì đừng cho hắn uống!” Thật đúng là lòng tốt không được báo đáp, nàng thấy khó chịu khi nhìn bộ dáng mỹ nam bị bệnh kia nên mới có ý tặng thuốc, vậy mà nam nhân ác liệt kia lại tóm nàng để thí nghiệm thuốc.
Nam tử áo đen không nói một lời quay về vị trí cũ ngồi, hai mắt chăm chú nhìn Trác Diệp, giống như đang chờ nàng phản ứng với thuốc.
Trác Diệp nắm chặt hai tay, cuối cùng thở ra một hơi, nhịn! Không còn cách nào cả, dùng vũ lực nàng không đánh lại, mắng chửi người nàng cũng không mắng chửi nổi và cũng sợ bị bóp chết! Ngoại trừ nhẫn nhịn thì nàng không biết mình có thể làm cái gì.
“Cô nương, khụ….. thật sự rất xin lỗi…” Nam tử áo trắng áy náy nói với Trác Diệp.
Trong lòng Trác Diệp bực bội không thôi nên sắc mặt đối với hắn cũng không hòa nhã. Nàng hừ lạnh một tiếng xong cũng không nói gì.
Qua khoảng nửa giờ, nam tử áo đen thấy Trác Diệp không có phản ứng gì bất thường, biểu hiện trên mặt có chút giận dữ nhưng cũng thong dong trấn tĩnh. Lúc này hắn mới yên tâm đem viên thuốc còn lại tới môi nam tử áo trắng.
/178
|