Trác Diệp nhìn biểu lộ nghi hoặc của hai cha con họ, biết mình lại nói sai rồi, trong lòng không tránh được khỏi buồn phiền, gấp rút giơ một tay ra vén rèm che nhìn ra phía ngoài, ngắt lời lấp liếm che giấu nói: “Hôm nay thời tiết đẹp quá ta….”
Trác Diệp chưa nói hết tay đã cứng đờ, bi kịch mà nàng nhìn thấy chính là chân trời tối đen mây đen ùn ùn kéo tới.
Trác Diệp cuống 囧 rồi, ông trời ơi, ngài chủ tâm gây khó dễ cho ta đúng không! Mới vừa rồi trời trong nắng ấm, trời rực rỡ nắng xuân, làm sao mà ngay lập tức đã như vậy…
Phượng Lâm Sách cũng theo Trác Diệp vén rèm che nhìn lướt qua bên ngoài, giọng không gợn sóng nói: “Ừ, trời đẹp quá ta…”
Trác Diệp xấu hổ buông rèm xuống, khóe miệng bỗng mấp máy, ngượng ngùng nói: “À, trời thay đổi thật nhanh…”
“Ừ, rất là nhanh…” Phượng Lâm Sách rất phối hợp nói tiếp.
Giờ phút này Trác Diệp quẫn bách thầm nghĩ muốn cào tường. Nàng phát hiện mình không nên mở miệng. Vậy nên đành gấp rút ngậm chặt miệng, bộ mặt cố gắng điều chỉnh biểu lộ ngồi ở chỗ kia.
“Bánh bao nhỏ” trong ngực Trác Diệp không hiểu ra làm sao, mắt to chớp hai cái, thân thể nhỏ bỗng nhiên nghiêng về phía cửa sổ, duỗi tay phải túm rèm cửa sổ, hắn muốn nhìn phụ vương và “Tiểu Diệp Tử” có gì bí hiểm nghi vấn.
Trác Diệp hoảng sợ, ôm “Bánh bao nhỏ” và cái tay không yên phận trở lại, phản xạ có điều kiện nói: “Đứng yên! Không được nhúc nhích.”
“Bánh bao nhỏ” giật nảy người, nhưng chỉ ngu ngơ trong chốc lát, lập tức trừng tròng mắt khó hiểu nhìn Trác Diệp, lại nói, bây giờ bé đang ngồi trong ngực nàng, làm sao đứng yên được?
“À… ờm…. Nghe lời, chớ lộn xộn, coi chừng ngã…” Trác Diệp nói quanh co.
“Bánh bao nhỏ” nhướng mày, thân thể hướng về phía sau lệch ra, kéo dãn khoảng cách với Trác Diệp, mặt đối mặt cẩn thận nhìn kỹ Trác Diệp hồi lâu, trong lòng rất khẳng định ngầm kết luận” ‘Tiểu Diệp Tử quá không bình thường.”
Lại vụng trộm liếc Phượng Lâm Sách, con mắt “Bánh bao nhỏ” đột nhiên mở to gấp đôi, kinh hãi phát hiện, khóe miệng phụ vương mình rõ rằng có hơi nhếch lên, hình như là đang cười. “Bánh bao nhỏ” thấy vậy, mồ hôi lạnh lách tách rơi xuống, trong đầu lại kết luận: “Phụ vương cũng không bình thường rồi…”
Lúc đến Cẩn Vương phủ, mưa đã ngừng rơi.
Phượng Lâm Ca đang đọc sách trong thư phòng, thư phòng này và chỗ hắn ở mặc dù cách nhau không xa nhưng cũng phải đi một đoạn đường, Thanh Trúc thấy trời sắp mưa nhanh hơn, sợ hắn trên đường trở về phòng bị nhiễm khí lạnh nên gấp rút nhắc nhở hắn trở về phòng nghỉ ngơi trước khi mưa rơi.
Phượng Lâm Ca gật đầu đông ý, lập tức đứng dậy.
Vừa đi ra cửa thư phòng thì có hạ nhân truyền tin đến: Thụy vương, Tiểu thế tử và Trác cô nương tới chơi.
Phượng Lâm Ca nghe vậy, trên mặt nở một nụ cười, rẽ ngang bước chân, tự mình đi nghênh đón.
“Tam ca, Trác cô nương.” Phượng Lâm Ca đứng tại cửa phủ, nhu hòa chào hỏi một tiếng. Trên mặt trắng bệch khôi ngô tươi cười như gió xuân ấm áp, áo trắng như tuyết theo gió bồng bềnh, nói không nên lời vẻ tuyệt vời xuất trần.
Phượng Lâm Sách nhìn bộ dạng yếu ớt của hắn, không khỏi nhíu mày nói: “Tại sao lại đi ra?”
“Mấy ngày nay ngẩn người nhiều, có chút lười biếng, cũng nên hoạt động thân thể rồi.” Phượng Lâm Ca cười trả lời.
Trác Diệp buông “Bánh bao nhỏ” đang giãy dụa trong ngực xuống, thi lễ với Phượng Lâm Ca. “Trác Diệp bái kiến Cẩn Vương gia”
Phượng Lâm Ca nghe vậy không thể không than nhẹ một tiếng. Nhìn “Bánh bao nhỏ” đang chạy tới chỗ hắn mà cười nói: “Huyễn Nhi có nhớ Thất hoàng thúc không?”
Trác Diệp chưa nói hết tay đã cứng đờ, bi kịch mà nàng nhìn thấy chính là chân trời tối đen mây đen ùn ùn kéo tới.
Trác Diệp cuống 囧 rồi, ông trời ơi, ngài chủ tâm gây khó dễ cho ta đúng không! Mới vừa rồi trời trong nắng ấm, trời rực rỡ nắng xuân, làm sao mà ngay lập tức đã như vậy…
Phượng Lâm Sách cũng theo Trác Diệp vén rèm che nhìn lướt qua bên ngoài, giọng không gợn sóng nói: “Ừ, trời đẹp quá ta…”
Trác Diệp xấu hổ buông rèm xuống, khóe miệng bỗng mấp máy, ngượng ngùng nói: “À, trời thay đổi thật nhanh…”
“Ừ, rất là nhanh…” Phượng Lâm Sách rất phối hợp nói tiếp.
Giờ phút này Trác Diệp quẫn bách thầm nghĩ muốn cào tường. Nàng phát hiện mình không nên mở miệng. Vậy nên đành gấp rút ngậm chặt miệng, bộ mặt cố gắng điều chỉnh biểu lộ ngồi ở chỗ kia.
“Bánh bao nhỏ” trong ngực Trác Diệp không hiểu ra làm sao, mắt to chớp hai cái, thân thể nhỏ bỗng nhiên nghiêng về phía cửa sổ, duỗi tay phải túm rèm cửa sổ, hắn muốn nhìn phụ vương và “Tiểu Diệp Tử” có gì bí hiểm nghi vấn.
Trác Diệp hoảng sợ, ôm “Bánh bao nhỏ” và cái tay không yên phận trở lại, phản xạ có điều kiện nói: “Đứng yên! Không được nhúc nhích.”
“Bánh bao nhỏ” giật nảy người, nhưng chỉ ngu ngơ trong chốc lát, lập tức trừng tròng mắt khó hiểu nhìn Trác Diệp, lại nói, bây giờ bé đang ngồi trong ngực nàng, làm sao đứng yên được?
“À… ờm…. Nghe lời, chớ lộn xộn, coi chừng ngã…” Trác Diệp nói quanh co.
“Bánh bao nhỏ” nhướng mày, thân thể hướng về phía sau lệch ra, kéo dãn khoảng cách với Trác Diệp, mặt đối mặt cẩn thận nhìn kỹ Trác Diệp hồi lâu, trong lòng rất khẳng định ngầm kết luận” ‘Tiểu Diệp Tử quá không bình thường.”
Lại vụng trộm liếc Phượng Lâm Sách, con mắt “Bánh bao nhỏ” đột nhiên mở to gấp đôi, kinh hãi phát hiện, khóe miệng phụ vương mình rõ rằng có hơi nhếch lên, hình như là đang cười. “Bánh bao nhỏ” thấy vậy, mồ hôi lạnh lách tách rơi xuống, trong đầu lại kết luận: “Phụ vương cũng không bình thường rồi…”
Lúc đến Cẩn Vương phủ, mưa đã ngừng rơi.
Phượng Lâm Ca đang đọc sách trong thư phòng, thư phòng này và chỗ hắn ở mặc dù cách nhau không xa nhưng cũng phải đi một đoạn đường, Thanh Trúc thấy trời sắp mưa nhanh hơn, sợ hắn trên đường trở về phòng bị nhiễm khí lạnh nên gấp rút nhắc nhở hắn trở về phòng nghỉ ngơi trước khi mưa rơi.
Phượng Lâm Ca gật đầu đông ý, lập tức đứng dậy.
Vừa đi ra cửa thư phòng thì có hạ nhân truyền tin đến: Thụy vương, Tiểu thế tử và Trác cô nương tới chơi.
Phượng Lâm Ca nghe vậy, trên mặt nở một nụ cười, rẽ ngang bước chân, tự mình đi nghênh đón.
“Tam ca, Trác cô nương.” Phượng Lâm Ca đứng tại cửa phủ, nhu hòa chào hỏi một tiếng. Trên mặt trắng bệch khôi ngô tươi cười như gió xuân ấm áp, áo trắng như tuyết theo gió bồng bềnh, nói không nên lời vẻ tuyệt vời xuất trần.
Phượng Lâm Sách nhìn bộ dạng yếu ớt của hắn, không khỏi nhíu mày nói: “Tại sao lại đi ra?”
“Mấy ngày nay ngẩn người nhiều, có chút lười biếng, cũng nên hoạt động thân thể rồi.” Phượng Lâm Ca cười trả lời.
Trác Diệp buông “Bánh bao nhỏ” đang giãy dụa trong ngực xuống, thi lễ với Phượng Lâm Ca. “Trác Diệp bái kiến Cẩn Vương gia”
Phượng Lâm Ca nghe vậy không thể không than nhẹ một tiếng. Nhìn “Bánh bao nhỏ” đang chạy tới chỗ hắn mà cười nói: “Huyễn Nhi có nhớ Thất hoàng thúc không?”
/178
|