“Khụ… khụ khụ…” Trác Diệp đau khổ bị nước miếng của mình làm sặc, trong lòng càng ngày càng bồn chồn, tên Phượng Lâm Sách này là một nam nhân mặt lạnh như băng, sao lại sinh ra một đứa con trai cực phẩm thế này?
Phượng Lâm Sách nặng nề đặt chén trà xuống, khuôn mặt đẹp trừng mắt nhìn con mình: “Về sau không cho phép con sang Liên gia lêu lổng nữa!”
“Bánh bao nhỏ” vừa nhận được ánh mắt lạnh buốt kia của cha mình liền lập tức ỉu xìu, nước mắt nhanh chóng lưng tròng, thế nhưng chỉ long lanh trong hốc mắt mà không rơi xuống.
“Bánh bao nhỏ” tủi thân bĩu cái miệng nhỏ: “Vâng, hài nhi đã biết, nhất định sẽ ngoan ngoãn nghe lời phụ vương.”
“Bánh bao nhỏ” ngoài miệng mặc dù đáp lời Phượng Lâm Sách nhưng trong lòng lại không cho là đúng: “Xí! Không đi Liên gia thì không đi Liên gia! Có gì đáng sợ đâu…”
Trác Diệp ho cả buổi, rốt cuộc lúc sắp không thể nhịn được nữa lại bắt gặp Phượng Lâm Sách và Xảo Linh mặc dù bề ngoài như đang đen mặt nhưng phản ứng cũng không tính là quá ngoài ý muốn, không khỏi thầm nghĩ: “Xem ra người của Thuỵ Vương phủ này đều tập mãi thành thói quen đối với việc thỉnh thoảng lại tái diễn của “Bánh bao nhỏ” rồi …”
Xảo Linh bây giờ có chút mơ hồ, cái này có thể sao? Sao tiểu thế tử lại nghe lời? Nghe lời Trác cô nương mới nói…, tiểu thế tử … Ấy…
Xảo Linh nhìn nhìn “Bánh bao nhỏ”, lập tức lắc đầu, tiểu thế tử vẫn còn là trẻ con…
“Nô tỳ mang tiểu thế tử đi ra ngoài chơi trước.” Xảo Linh thi lễ với Phượng Lâm Sách và Trác Diệp, rất biết điều mà nói.
Phượng Lâm Sách gật đầu.
Xảo Linh đi đến trước mặt “Bánh bao nhỏ, ngồi xổm xuống cười nói với nó: “Tiểu thế tử, nô tỳ mang người đi đình nghỉ mát cho cá ăn được không?”
“Bánh bao nhỏ” nhìn Trác Diệp, hai mắt to tròn vụt sáng, lại đáng thương chuyển hướng nhìn Phượng Lâm Sách, thấy khuôn mặt lạnh lẽo của phụ vương mình liền nhịn không được hơi sợ mà thoáng rụt cổ một cái, cuối cùng rất thức thời mà nhẹ gật đầu với Xảo Linh, ngoan ngoãn duỗi cánh tay nhỏ ra ôm cổ Xảo Linh nói: “Được!”
Xảo Linh ôm “Bánh bao nhỏ” đứng dậy ra cửa, vẫn không quên đóng cửa cho hai người trong phòng.
“Ngồi đi.” Phượng Lâm Sách nhìn Trác Diệp, nhàn nhạt ra hiệu. Thấy nàng bởi vì mới ho kịch liệt mà vẻ mặt đỏ bừng còn chưa tan hết, khoé miệng không khỏi thoáng một nụ cười rất nhỏ.
Trác Diệp nhướn mày, có chút ngoài ý muốn nhìn Phượng Lâm Sách, thái độ này của hắn sao lại kỳ quái như vậy? Mình mới vừa làm hắn khó chịu trước mặt con hắn và hạ nhân đấy! Nàng đã chuẩn bị tâm lý thật tốt chờ bão tố đến rồi mà! Hắn sao lại giống như không có chuyện gì vậy?
Thật đúng là tốt như vậy sao? Trác Diệp lắc đầu phủ nhận ý nghĩ này, theo như bản tính xấu bụng của nam nhân này, không chừng bây giờ trong lòng lại có ý nghĩ xấu xa gì đây!
Vậy thì binh đến tướng chặn, nước đến đất ngăn thôi! Trác Diệp khoan thai mà ngồi trên cái ghế cách một cái bàn với Phượng Lâm Sách, thong dong chờ hắn mở miệng.
“Vì sao lại không muốn?” Phượng Lâm Sách nâng chung trà lên nhấp một ngụm, sau đó lạnh nhạt mà mở miệng hỏi.
Phượng Lâm Sách nặng nề đặt chén trà xuống, khuôn mặt đẹp trừng mắt nhìn con mình: “Về sau không cho phép con sang Liên gia lêu lổng nữa!”
“Bánh bao nhỏ” vừa nhận được ánh mắt lạnh buốt kia của cha mình liền lập tức ỉu xìu, nước mắt nhanh chóng lưng tròng, thế nhưng chỉ long lanh trong hốc mắt mà không rơi xuống.
“Bánh bao nhỏ” tủi thân bĩu cái miệng nhỏ: “Vâng, hài nhi đã biết, nhất định sẽ ngoan ngoãn nghe lời phụ vương.”
“Bánh bao nhỏ” ngoài miệng mặc dù đáp lời Phượng Lâm Sách nhưng trong lòng lại không cho là đúng: “Xí! Không đi Liên gia thì không đi Liên gia! Có gì đáng sợ đâu…”
Trác Diệp ho cả buổi, rốt cuộc lúc sắp không thể nhịn được nữa lại bắt gặp Phượng Lâm Sách và Xảo Linh mặc dù bề ngoài như đang đen mặt nhưng phản ứng cũng không tính là quá ngoài ý muốn, không khỏi thầm nghĩ: “Xem ra người của Thuỵ Vương phủ này đều tập mãi thành thói quen đối với việc thỉnh thoảng lại tái diễn của “Bánh bao nhỏ” rồi …”
Xảo Linh bây giờ có chút mơ hồ, cái này có thể sao? Sao tiểu thế tử lại nghe lời? Nghe lời Trác cô nương mới nói…, tiểu thế tử … Ấy…
Xảo Linh nhìn nhìn “Bánh bao nhỏ”, lập tức lắc đầu, tiểu thế tử vẫn còn là trẻ con…
“Nô tỳ mang tiểu thế tử đi ra ngoài chơi trước.” Xảo Linh thi lễ với Phượng Lâm Sách và Trác Diệp, rất biết điều mà nói.
Phượng Lâm Sách gật đầu.
Xảo Linh đi đến trước mặt “Bánh bao nhỏ, ngồi xổm xuống cười nói với nó: “Tiểu thế tử, nô tỳ mang người đi đình nghỉ mát cho cá ăn được không?”
“Bánh bao nhỏ” nhìn Trác Diệp, hai mắt to tròn vụt sáng, lại đáng thương chuyển hướng nhìn Phượng Lâm Sách, thấy khuôn mặt lạnh lẽo của phụ vương mình liền nhịn không được hơi sợ mà thoáng rụt cổ một cái, cuối cùng rất thức thời mà nhẹ gật đầu với Xảo Linh, ngoan ngoãn duỗi cánh tay nhỏ ra ôm cổ Xảo Linh nói: “Được!”
Xảo Linh ôm “Bánh bao nhỏ” đứng dậy ra cửa, vẫn không quên đóng cửa cho hai người trong phòng.
“Ngồi đi.” Phượng Lâm Sách nhìn Trác Diệp, nhàn nhạt ra hiệu. Thấy nàng bởi vì mới ho kịch liệt mà vẻ mặt đỏ bừng còn chưa tan hết, khoé miệng không khỏi thoáng một nụ cười rất nhỏ.
Trác Diệp nhướn mày, có chút ngoài ý muốn nhìn Phượng Lâm Sách, thái độ này của hắn sao lại kỳ quái như vậy? Mình mới vừa làm hắn khó chịu trước mặt con hắn và hạ nhân đấy! Nàng đã chuẩn bị tâm lý thật tốt chờ bão tố đến rồi mà! Hắn sao lại giống như không có chuyện gì vậy?
Thật đúng là tốt như vậy sao? Trác Diệp lắc đầu phủ nhận ý nghĩ này, theo như bản tính xấu bụng của nam nhân này, không chừng bây giờ trong lòng lại có ý nghĩ xấu xa gì đây!
Vậy thì binh đến tướng chặn, nước đến đất ngăn thôi! Trác Diệp khoan thai mà ngồi trên cái ghế cách một cái bàn với Phượng Lâm Sách, thong dong chờ hắn mở miệng.
“Vì sao lại không muốn?” Phượng Lâm Sách nâng chung trà lên nhấp một ngụm, sau đó lạnh nhạt mà mở miệng hỏi.
/178
|