“Câm miệng!” Phượng Tam lạnh lùng nhìn lướt qua Thanh Trúc, lạnh lùng nói. “Thanh Trúc…” Phượng Thất cũng suy yếu mở miệng, ý tứ khuyên bảo rõ ràng. Trác Diệp Sững sờ nhìn Phượng Thất, trong lòng có chút lo lắng, lại có chút hỗn loạn.
Trong lời nói của Thanh Trúc nàng mơ hồ thấy được chút gì đó, rồi lại không nghĩ ra đầu mối…
“Khụ… Ta không có việc gì, mọi người đừng lo lắng…” Phượng Thất nói khẽ.
“Chớ nói chuyện.”
Phượng Tam trầm giọng nói. Dứt lời thò tay tiếp nhận mũi tên trong tay Phượng Thất, quan sát cẩn thận, im lặng không nói.
Lúc này, trên mặt hồ có một chiếc thuyền chạy qua rất nhanh, còn chưa tiếp cận tới thuyền của Trác Diệp thì đã có mấy người phi thân nhảy qua. Trác Diệp vốn đang lo sợ, ngẩng đầu nhìn lại, đã thấy người cầm đầu là một trong hai thị vệ.
“Là thuộc hạ chủ quan, không nghĩ tối nay sẽ có người động thủ trên hồ, xin chủ thượng trách phạt!”
Thị vệ kia đi vào trước mặt Phượng Tam quỳ xuống. Mấy người sau hắn thấy thế, cũng đi theo quỳ xuống.
“Trở về tự nhận 80 trượng.” Phượng Tam lạnh lùng nói.
“Cảm ơn chủ thượng phạt nhẹ!” Thị vệ kia dập đầu nói. Phượng Tam đưa mũi tên trong tay cho tên thị vệ, lạnh lùng nói: “Tra xem đó là tổ chức nào! Không lưu một người sống!”
Nói xong nâng Phượng Thất dậy, dẫn đầu nhảy lên chiếc thuyền tên thị vệ kia mang đến. Trác Diệp nhìn Phượng Tam thở ra hơi thở Tu la địa ngục thì trong lòng không khỏi giật mình, không lưu một người sống? Đó là khái niệm gì? Sẽ không giống nàng tưởng tượng chứ…
Đối với người sống và lớn lên ở thời đại Chủ nghĩa xã hội lấy pháp luật điều chỉnh như nàng mà nói, loại chuyện anh sống tôi chết này quá lạ lẫm, cũng thật đáng sợ…
“Vâng!” Thị vệ kia nhận lấy mũi tên đứng dậy. Một đoàn người đổi thuyền quay đi.
“Khụ… Khục khục…”
Trên xe ngựa, Phượng Thất lại phun ra hai ngụm máu lớn, sau đó không chịu được lại ho nhẹ.
“Thất công thử…” Trác Diệp nóng vội thở nhẹ một tiếng, lấy tay vỗ nhẹ sau lưng Phượng Thất.
“Cách xa công tử nhà ta một chút!” Thanh Trúc đẩy Trác Diệp ra, mắt rưng rưng trừng nàng nói: “Hừ! Nữ nhân không rõ lai lịch, sao xứng công tử liều mình cứu ngươi!”
Lúc đến Thanh Trúc là người cưỡi ngựa, lúc này lại liều mạng muốn vào trong xe ngựa chăm sóc Phượng Thất, Phượng Tam cũng kệ gã lên đây.
“Khục… Thanh Trúc! Im ngay!”
Phượng Thất dứt lời lại phun ra một ngụm máu đỏ tươi. Thanh Trúc câm miệng, cắn chặt môi, bối rối lau khóe miệng cho Phượng Thất. Trác Diệp há hốc mồm, lại không biết phải nói gì, trong lòng vừa tủi thân vừa bất dắc dĩ lại lo lắng, tựa vào vách xe âm thầm thán, nàng chọc phải ai thế này…
Sắc mặt Phượng Tam âm trầm dọa người, hai tay nắm chặt, cuối cùng, dường như quyết định cái gì, móc ra bình sứ kia, lại đổ ra một viên thuốc.
“Tam, Tam gia… Cái này… Lại ăn, là hai tháng thuốc đó…” Thanh Trúc muốn nói lại thôi. Phượng Tam không nói gì, liếc qua Thanh Trúc, nhét thuốc vào miệng Phượng Thất.
Chống lại ánh mắt lạnh lùng của Phượng Tam, Thanh Trúc vô ý thức rụt cổ lại. Phượng Tam im lặng một lúc lâu, bỗng nhiên trầm giọng nói: “Trước mắt quan trọng hơn!” Dừng một lúc lại kiên quyết khẳng định nói: “Ta sẽ không để đệ ấy có việc gì!”
Trong lời nói của Thanh Trúc nàng mơ hồ thấy được chút gì đó, rồi lại không nghĩ ra đầu mối…
“Khụ… Ta không có việc gì, mọi người đừng lo lắng…” Phượng Thất nói khẽ.
“Chớ nói chuyện.”
Phượng Tam trầm giọng nói. Dứt lời thò tay tiếp nhận mũi tên trong tay Phượng Thất, quan sát cẩn thận, im lặng không nói.
Lúc này, trên mặt hồ có một chiếc thuyền chạy qua rất nhanh, còn chưa tiếp cận tới thuyền của Trác Diệp thì đã có mấy người phi thân nhảy qua. Trác Diệp vốn đang lo sợ, ngẩng đầu nhìn lại, đã thấy người cầm đầu là một trong hai thị vệ.
“Là thuộc hạ chủ quan, không nghĩ tối nay sẽ có người động thủ trên hồ, xin chủ thượng trách phạt!”
Thị vệ kia đi vào trước mặt Phượng Tam quỳ xuống. Mấy người sau hắn thấy thế, cũng đi theo quỳ xuống.
“Trở về tự nhận 80 trượng.” Phượng Tam lạnh lùng nói.
“Cảm ơn chủ thượng phạt nhẹ!” Thị vệ kia dập đầu nói. Phượng Tam đưa mũi tên trong tay cho tên thị vệ, lạnh lùng nói: “Tra xem đó là tổ chức nào! Không lưu một người sống!”
Nói xong nâng Phượng Thất dậy, dẫn đầu nhảy lên chiếc thuyền tên thị vệ kia mang đến. Trác Diệp nhìn Phượng Tam thở ra hơi thở Tu la địa ngục thì trong lòng không khỏi giật mình, không lưu một người sống? Đó là khái niệm gì? Sẽ không giống nàng tưởng tượng chứ…
Đối với người sống và lớn lên ở thời đại Chủ nghĩa xã hội lấy pháp luật điều chỉnh như nàng mà nói, loại chuyện anh sống tôi chết này quá lạ lẫm, cũng thật đáng sợ…
“Vâng!” Thị vệ kia nhận lấy mũi tên đứng dậy. Một đoàn người đổi thuyền quay đi.
“Khụ… Khục khục…”
Trên xe ngựa, Phượng Thất lại phun ra hai ngụm máu lớn, sau đó không chịu được lại ho nhẹ.
“Thất công thử…” Trác Diệp nóng vội thở nhẹ một tiếng, lấy tay vỗ nhẹ sau lưng Phượng Thất.
“Cách xa công tử nhà ta một chút!” Thanh Trúc đẩy Trác Diệp ra, mắt rưng rưng trừng nàng nói: “Hừ! Nữ nhân không rõ lai lịch, sao xứng công tử liều mình cứu ngươi!”
Lúc đến Thanh Trúc là người cưỡi ngựa, lúc này lại liều mạng muốn vào trong xe ngựa chăm sóc Phượng Thất, Phượng Tam cũng kệ gã lên đây.
“Khục… Thanh Trúc! Im ngay!”
Phượng Thất dứt lời lại phun ra một ngụm máu đỏ tươi. Thanh Trúc câm miệng, cắn chặt môi, bối rối lau khóe miệng cho Phượng Thất. Trác Diệp há hốc mồm, lại không biết phải nói gì, trong lòng vừa tủi thân vừa bất dắc dĩ lại lo lắng, tựa vào vách xe âm thầm thán, nàng chọc phải ai thế này…
Sắc mặt Phượng Tam âm trầm dọa người, hai tay nắm chặt, cuối cùng, dường như quyết định cái gì, móc ra bình sứ kia, lại đổ ra một viên thuốc.
“Tam, Tam gia… Cái này… Lại ăn, là hai tháng thuốc đó…” Thanh Trúc muốn nói lại thôi. Phượng Tam không nói gì, liếc qua Thanh Trúc, nhét thuốc vào miệng Phượng Thất.
Chống lại ánh mắt lạnh lùng của Phượng Tam, Thanh Trúc vô ý thức rụt cổ lại. Phượng Tam im lặng một lúc lâu, bỗng nhiên trầm giọng nói: “Trước mắt quan trọng hơn!” Dừng một lúc lại kiên quyết khẳng định nói: “Ta sẽ không để đệ ấy có việc gì!”
/178
|