Nghe ca kỹ hát hai bài đầu tựa như khúc hát ru con, Trác Diệp có phần mệt mỏi, giọng hát mềm mại lại đơn điệu của ca kỹ đối với người tiếp nhận mạng lưới internet, điện ảnh và truyền hình, tiết mục giải trí hun đúc ra là người hiện đại như Trác Diệp mà nói cũng không tính là êm tai, chỉ là đồ tươi sốt mới lạ mà thôi.
Trác Diệp lặng lẽ ngáp một cái, quan sát bốn phía mặt hồ, phát hiện có ba chiếc thuyền hoa khác đang nhích lại gần, vây thành hình tam giác vây bọn họ ở giữa, trong lòng Trác Diệp không khỏi có chút buồn bực: mặt hồ lớn như vậy, mấy cái thuyền này cần gì phải lần lượt tới gần bọn họ như vậy làm gì? Đã giúp nhau quấy rầy hào hứng nghe hát, giờ lại trở ngại ngắm cảnh…
Trong lòng Trác Diệp nghi hoặc, nhìn thoáng qua một trong những chiếc thuyền hoa, lại phát hiện chính bọn họ cũng đang vụng trộm dò xét mình, trong lòng bỗng nổi lên tâm tình bất an.
Còn chưa chờ Trác Diệp mở miệng nhắc nhở, Phượng Tam một bên bỗng thò tay xốc mặt bàn, rút ra một thanh kiếm.
Cùng lúc đó, hai bên thuyền hoa có hơn mười người nhảy vào nhìn Trác Diệp và bọn họ, sau đó rút kiếm chém tới.
Tú bà của thuyền hoa và mấy ca kỹ bị dọa sợ, co lại ngồi xổm trong góc, khóc thét lên.
Lông mày Phượng Tam nhíu chặt, không nói hai lời, rút kiếm giao đấu liên tục cùng mấy người tại chỗ. Thanh Trúc và hai thị vệ từng người giao thủ, đều ăn ý tận lực bảo hộ Phượng Thất và Trác Diệp bên trong.
“Công tử coi chừng!” Thanh Trúc nóng vội nhắc nhở Phượng Thất.
Trác Diệp trừng mắt nhìn cảnh tượng trước mắt, trong lòng không khỏi rên lên liên tục: “Chuyện gì vậy mấy má? Hiện trường phim võ hiệp sao? Nhưng mà ta không muốn làm một trong những nhân vật chính đâi! Cuộc sống của ta thật bi thảm quá! Sao chuyện gì bi thảm cũng xảy đến với ta vậy…!”
Phượng Thất nhìn thoáng qua vẻ mặt đau khổ của Trác Diệp, đưa tay bảo vệ nàng ở bên người, thấp giọng an ủi, kiên định nói: “Đừng lo lắng, không có việc gì đâu.”
Nghe thấy Phượng Thất trấn an, tâm tình khẩn trương, sợ hãi của Trác Diệp bình tĩnh không ít, gật đầu với Phượng Thất, bắt đầu dò xét tình hình trên thuyền.
Trác Diệp mặc dù không có võ công nhưng cũng thực sự nhìn ra được, dướng như Phượng Tam là người có võ công cao cường, một người chống được công kích của năm người! Nhưng trên mặt là trầm ổn, tỉnh táo, không hề có vẻ bối rối.
Mà Thanh Trúc và hai thị vệ kia cũng là một địch hai, quấn vào một chỗ cùng những người kia. Nhìn Thanh Trúc vừa đánh nhau, vừa lo lắng lưu ý Phượng Thất, Trác Diệp có phần ngoài ý muốn, thì ra người sai vặt bên người Phượng Thất lại là một cao thủ!
Trác Diệp còn chú ý tới, những người tập kích trên thuyền đều vô cùng mất tự nhiên, dường nhe mặt đều không có biểu lộ gì, khô khan như những xác chết! Trác Diệp giật mình, chẳng lẽ bọn họ là những kẻ trong truyền thuyết kia?
Đang lúc Trác Diệp suy đoán trong lòng, chợt nghe vài tiếng âm thanh xé gió “sưu sưu sưu” truyền tới, từ trong phòng hoa trên thuyền đối diện liên tiếp bắn ra vài mũi tên lông vũ!
Mày kiếm của Phượng Tam dựng lên, dùng tốc độ ánh sáng nhanh chóng lách mình, trường kiếm lần lượt đánh rơi hai mũi tên, đợi hắn ra tay lần tiếp theo, năm người kia như liều mạng quấn lấy Phượng Tam, khiến hắn không cách nào dứt ra được.
Một trong hai thị vệ cũng khó khăn tách ra đánh rơi một mũi tên, có hai mũi tên khác thẳng tắp bắn về phía Phượng Thất và Trác Diệp…
“Tránh ra!” Sắc mặt Phượng Tam đột biến, quát to một tiếng.
‘Công tử—-!!!” Thanh Trúc ngay sau đó cũng hô to lên.
Trác Diệp lặng lẽ ngáp một cái, quan sát bốn phía mặt hồ, phát hiện có ba chiếc thuyền hoa khác đang nhích lại gần, vây thành hình tam giác vây bọn họ ở giữa, trong lòng Trác Diệp không khỏi có chút buồn bực: mặt hồ lớn như vậy, mấy cái thuyền này cần gì phải lần lượt tới gần bọn họ như vậy làm gì? Đã giúp nhau quấy rầy hào hứng nghe hát, giờ lại trở ngại ngắm cảnh…
Trong lòng Trác Diệp nghi hoặc, nhìn thoáng qua một trong những chiếc thuyền hoa, lại phát hiện chính bọn họ cũng đang vụng trộm dò xét mình, trong lòng bỗng nổi lên tâm tình bất an.
Còn chưa chờ Trác Diệp mở miệng nhắc nhở, Phượng Tam một bên bỗng thò tay xốc mặt bàn, rút ra một thanh kiếm.
Cùng lúc đó, hai bên thuyền hoa có hơn mười người nhảy vào nhìn Trác Diệp và bọn họ, sau đó rút kiếm chém tới.
Tú bà của thuyền hoa và mấy ca kỹ bị dọa sợ, co lại ngồi xổm trong góc, khóc thét lên.
Lông mày Phượng Tam nhíu chặt, không nói hai lời, rút kiếm giao đấu liên tục cùng mấy người tại chỗ. Thanh Trúc và hai thị vệ từng người giao thủ, đều ăn ý tận lực bảo hộ Phượng Thất và Trác Diệp bên trong.
“Công tử coi chừng!” Thanh Trúc nóng vội nhắc nhở Phượng Thất.
Trác Diệp trừng mắt nhìn cảnh tượng trước mắt, trong lòng không khỏi rên lên liên tục: “Chuyện gì vậy mấy má? Hiện trường phim võ hiệp sao? Nhưng mà ta không muốn làm một trong những nhân vật chính đâi! Cuộc sống của ta thật bi thảm quá! Sao chuyện gì bi thảm cũng xảy đến với ta vậy…!”
Phượng Thất nhìn thoáng qua vẻ mặt đau khổ của Trác Diệp, đưa tay bảo vệ nàng ở bên người, thấp giọng an ủi, kiên định nói: “Đừng lo lắng, không có việc gì đâu.”
Nghe thấy Phượng Thất trấn an, tâm tình khẩn trương, sợ hãi của Trác Diệp bình tĩnh không ít, gật đầu với Phượng Thất, bắt đầu dò xét tình hình trên thuyền.
Trác Diệp mặc dù không có võ công nhưng cũng thực sự nhìn ra được, dướng như Phượng Tam là người có võ công cao cường, một người chống được công kích của năm người! Nhưng trên mặt là trầm ổn, tỉnh táo, không hề có vẻ bối rối.
Mà Thanh Trúc và hai thị vệ kia cũng là một địch hai, quấn vào một chỗ cùng những người kia. Nhìn Thanh Trúc vừa đánh nhau, vừa lo lắng lưu ý Phượng Thất, Trác Diệp có phần ngoài ý muốn, thì ra người sai vặt bên người Phượng Thất lại là một cao thủ!
Trác Diệp còn chú ý tới, những người tập kích trên thuyền đều vô cùng mất tự nhiên, dường nhe mặt đều không có biểu lộ gì, khô khan như những xác chết! Trác Diệp giật mình, chẳng lẽ bọn họ là những kẻ trong truyền thuyết kia?
Đang lúc Trác Diệp suy đoán trong lòng, chợt nghe vài tiếng âm thanh xé gió “sưu sưu sưu” truyền tới, từ trong phòng hoa trên thuyền đối diện liên tiếp bắn ra vài mũi tên lông vũ!
Mày kiếm của Phượng Tam dựng lên, dùng tốc độ ánh sáng nhanh chóng lách mình, trường kiếm lần lượt đánh rơi hai mũi tên, đợi hắn ra tay lần tiếp theo, năm người kia như liều mạng quấn lấy Phượng Tam, khiến hắn không cách nào dứt ra được.
Một trong hai thị vệ cũng khó khăn tách ra đánh rơi một mũi tên, có hai mũi tên khác thẳng tắp bắn về phía Phượng Thất và Trác Diệp…
“Tránh ra!” Sắc mặt Phượng Tam đột biến, quát to một tiếng.
‘Công tử—-!!!” Thanh Trúc ngay sau đó cũng hô to lên.
/178
|