Trác Diệp chú ý tới thần sắc của Vinh Vũ Nhi khác thường, bèn nhấc rèm xe trông theo, đã thấy cách đó không xa như có một đội người ngựa đi ngang qua, còn chưa chờ nàng nhìn rõ, màn xe bỗng chốc bị Vinh Vũ Nhi buông xuống....
Vinh Vũ Nhi miễn cưỡng nhúc nhích khóe miệng, đôi mắt cong cong lên cười với Trác Diệp, sau đó khó mà yên tĩnh lại được, bắt đầu vô ý thức vò ống tay áo. Nàng ta lại không biết, thần sắc kinh hoảng và khẩn trương của nàng ta đã rơi vào mắt chủ tớ Trác Diệp và Xảo Linh...
Vị Vinh cô nương này, đã vào thành rồi đấy, cô cũng có thể xuống xe rồi chứ?! Xảo Linh liếc qua Vinh Vũ nhi, lạnh nhạt nói.
Ta... Vinh Vũ Nhi nghe vậy bèn trừng mắt liếc Xảo Linh, sau đó chuyển qua nhìn Trác Diệp, khẩn cầu: Có thể.... Có thể dẫn ta đi thêm một đoạn đường không? Bây giờ vừa mới tiến vào thành, ta muốn vào trong thành, còn xa nơi đây lắm...
Trác Diệp mỉm cười, gật đầu: Được.
Xảo Linh thấy Trác Diệp gật đầu liền không nói gì thêm, chỉ là cực kỳ không tình nguyện hừ mũi một tiếng.
Trác Diệp nhìn dáng vẻ đề phòng của Xảo Linh, bèn nghĩ tới lúc trước, Thanh Trúc cũng mang dáng vẻ đầy căm thù với người không rõ lai lịch như nàng...
Trác Diệp than nhẹ một tiếng trong lòng, rời khỏi kinh thành cũng đã mấy ngày rồi, bọn họ đều khỏe cả chứ? Cũng không biết bệnh của Lâm Ca như thế nào rồi, còn có Bánh Bao Nhỏ phát hiện nàng đã đi, có lẽ sẽ khổ sở nhỉ.... Aiz...
Lúc này đã là buổi trưa, mấy người bọn họ cũng không ăn cơm trưa mà đến khu phố xa sầm uất Địa Khu, Trác Diệp dặn dò Từ Tam Nhi đi tìm một tửu lâu dừng chân nghỉ, tìm nơi sang sủa một chút.
Trước cửa tửu lâu Phú Tường.
Trác Diệp và Xảo Linh xuống xe, Vinh Vũ Nhi ngó đầu ra dò xét, khẩn trương coi chừng rồi mới đi theo phía sau Trác Diệp xuống xe. Chân nàng ta vừa chạm đất, dường như nhìn thấy người nàng ta không muốn thấy, nàng ta bèn nhanh chóng trốn sau lưng Trác Diệp...
Xảo Linh cau mày nói: Vinh cô nương sẽ không có ý định tiếp tục đi theo chúng ta nữa đấy chứ?
Ai... Ai muốn đi theo các huynh! Vinh Vũ Nhi lườm Xảo Linh một cái xem thường, nhỏ giọng biện bạch một câu, sau đó nói khẽ với Trác Diệp: Trác công tử, tiểu nữ mời ngài ăn cơm! Coi như cảm tạ ơn của ngài chở tiểu nữ đoạn đường này.
Trác Diệp nghiêng đầu mỉm cười nói: Không cần, chit là việc nhỏ, tiện tay mà thôi, không cần phải nói.
Đối với Trác công tử là chuyện nhỏ, nhưng đối với ta là chuyện đại sự đấy! Bữa này ta nhất định phải mời, quyết định như vậy đi! Vinh Vũ Nhi dứt lời không cho từ chối, dẫn đầu nhanh chóng tiến vào cửa tửu lâu...
Cô gái này thật không biết điều. Ai mà cần nàng ta mời khách chứ... Xảo Linh nhìn bóng lưng của Vinh Vũ Nhi, bất mãn lầm bầm.
Trác Diệp bất đắc dĩ lắc đầu, nhẹ giọng nói với Xảo Linh và Từ Tam Nhi: Chúng ta vào thôi.
Xảo Linh gật đầu, đi theo Trác Diệp vào phía trong tửu lâu.
Từ Tam Nhi đi cuối cùng, bỗng nhiên quay đầu lại, liếc qua phía chính cửa ra vào tử lâu cách đó không xa, nhìn sang nam tử thanh y đang nhìn quanh, suy nghĩ gì đó rồi bèn tiến vào trong tửu lâu...
Vinh Vũ Nhi muốn phòng thượng hạng, nhưng lúc này là thời gian ăn cơm, không chỉ phòng thượng hạng đã đầy mà vị trí bên trong đại sảnh cũng dã có nhiều người ngồi, bốn người chỉ có thể chọn một bàn vị trí không xa cửa.
Lông mày Vinh Vũ Nhi thoáng chau lại, dẫn đầu đến ngồi xuống ghế.
Trông thấy Xảo Linh và Từ Tam Nhi cũng ngồi vào bàn, Vinh Vũ Nhi bèn ngạc nhiên nói: Trác công tử, sao hạ nhân của ngài cũng được ngồi vào chung bàn?
Nghe vậyTừ Tam Nhi không có phản ứng gì đặc thù, vẫn nghênh ngang ngồi đó uống trà, Xảo Linh hơi không vui, đưa mắt lườm Vinh Vũ Nhi. Cô nương nhà nàng vốn không xem nàng là người làm, nha đầu này lại tính toán vấn đề đó ư.
Trác Diệp lạnh nhạt trả lời: Nhà ta không có nhiều quy củ như vậy.
Ồ... Vinh Vũ Nhi hơi ngoài ý muốn chớp mắt mấy cái, thấy có vẻ Trác Diệp không có ý muốn tiếp tục đề tài này, nàng ta bèn thức thời ngậm miệng lại, cầm thực đơn lên bắt đầu gọi món ăn, một lát sau đã lựa chọn hơn mười loại đồ ăn, hơn nữa đều là những món đặc sắc của tử lâu....
Vinh cô nương... Trác Diệp nhịn không được mở miệng nói: Chúng ta chỉ có bốn người mà thôi, có lẽ ăn không hết được nhiều đồ ăn như thế..
Vậy... Vậy thì những món này đi. Vinh Vũ Nhi trả thực đơn lại cho tiểu nhị của cửa tiệm, thúc giục: Tiểu nhị ca, phiền giục đầu bếp của các ngươi nhanh lên, đừng để cho chúng ta đợi lâu.
Vâng, thưa quan khách! Mời quan khách, đồ ăn sẽ lập tức lên ngay. Tiểu nhị vui vẻ lên tiếng, quay người nhanh chóng bước đi.
Trác Diệp im lặng nâng trán. Thật ra nàng còn muốn xóa vài món ăn nữa, nhưng thấy tiểu nhị đã chạy đi liền đành phải thôi.
Không lâu sau, rượu và thức ăn được bê lên.
Vinh Vũ Nhi nâng chén rượu, hào sảng nói với Trác Diệp: Trác công tử, gặp nhau chính là duyên, tiểu nữ mời ngài một ly.
Trác Diệp thấy thế bèn liên tục khoát tay nói: Thật không phải, ta không uống rượu.
Nào có đàn ông nào không uống rượu chứ? Vinh Vũ Nhi bĩu môi, ra vẻ không tin nói: Không phải là ngài xem thường ta đó chứ?
Công tử nhà ta thật sự không uống rượu! Xảo Linh vội vàng chen miệng vào nói. Lần trước Trác Diệp bị Phượng Lâm Sách rót rượu, say đến rối tinh rối mù, tửu lượng của nàng như thế nào, Xảo Linh tự nhiên biết rõ.
Ta nói gã sai vặt này sao lại đáng ghét như vậy? Ta nói chuyện với công tử nhà ngươi, ngươi chen vào như vậy làm gì?! Vinh Vũ Nhi mất hứng nói.
Cô...
Được rồi được rồi. Trác Diệp vội vàng hòa giải, nói với Vinh Vũ Nhi: Trác mỗ không có ý xem thường cô nương. Ta thật sự không uống được rượu. Bằng không ta dùng trà thay rượu được không?
Được rồi! Vinh Vũ Nhi cũng không dây dưa nhiều làm gì, thống khoái dùng chén rượu đụng chén trà Trác Diệp một cái, nói: Ta kính trước. Dứt lời bèn ngửa cổ lên, một hơi cạn sạch rượu trong chén.
Trác Diệp mỉm cười, cũng uống hết phần nước trà trong chén, đợi đặt chén trà xuống, nàng vừa nâng mắt lên, lại phát hiện Vinh Vũ Nhi lắc lắc khuôn mặt nhỏ nhắn, vẻ mặt kỳ lạ nhìn qua sau lưng Trác Diệp, Xảo Linh và Từ Tam Nhi cũng vẻ mặt nhìn phía sau lưng nàng...
Làm sao vậy? Trác Diệp thấy lạ quay đầu, ánh mắt rơi vào một thân hình to lớn, nàng dời mắt lên liền đối mặt với gương mặt một đàn ông trẻ tuổi...
Ngươi này đại khái khoảng 25 đến 26 tuổi, mày rậm sáng sủa, mũi thẳng miệng rộng, ngũ quan mặc dù không sánh được với Phượng thị tam huynh đệ và đứa con yêu nghiệt xuất sắc của Liên gia, nhưng dáng vẻ cũng không phải tầm thường, đặc biệt là làn da màu đồng kia khiến cho hắn rất có ý vị nam tính!
Trác Diệp thấy người như vậy thì mắt ngời, nam nhân có làn da màu đồng khỏe mạnh như thế này, nàng lại rất thưởng thức loại hình này...
Nhưng người nọ không nhìn Trác Diệp, chỉ nhìn chằm chằm vào Vinh Vũ Nhi không nói...
Vinh Vũ Nhi bĩu miệng, ủ rũ nói: Sao... Sao đã tới nhanh thế rồi.
Người đàn ông kia không mặn không nhạt nói: Ta đã ở Hoài An thành chờ muội hai ngày rồi.
Vinh Vũ Nhi miễn cưỡng nhúc nhích khóe miệng, đôi mắt cong cong lên cười với Trác Diệp, sau đó khó mà yên tĩnh lại được, bắt đầu vô ý thức vò ống tay áo. Nàng ta lại không biết, thần sắc kinh hoảng và khẩn trương của nàng ta đã rơi vào mắt chủ tớ Trác Diệp và Xảo Linh...
Vị Vinh cô nương này, đã vào thành rồi đấy, cô cũng có thể xuống xe rồi chứ?! Xảo Linh liếc qua Vinh Vũ nhi, lạnh nhạt nói.
Ta... Vinh Vũ Nhi nghe vậy bèn trừng mắt liếc Xảo Linh, sau đó chuyển qua nhìn Trác Diệp, khẩn cầu: Có thể.... Có thể dẫn ta đi thêm một đoạn đường không? Bây giờ vừa mới tiến vào thành, ta muốn vào trong thành, còn xa nơi đây lắm...
Trác Diệp mỉm cười, gật đầu: Được.
Xảo Linh thấy Trác Diệp gật đầu liền không nói gì thêm, chỉ là cực kỳ không tình nguyện hừ mũi một tiếng.
Trác Diệp nhìn dáng vẻ đề phòng của Xảo Linh, bèn nghĩ tới lúc trước, Thanh Trúc cũng mang dáng vẻ đầy căm thù với người không rõ lai lịch như nàng...
Trác Diệp than nhẹ một tiếng trong lòng, rời khỏi kinh thành cũng đã mấy ngày rồi, bọn họ đều khỏe cả chứ? Cũng không biết bệnh của Lâm Ca như thế nào rồi, còn có Bánh Bao Nhỏ phát hiện nàng đã đi, có lẽ sẽ khổ sở nhỉ.... Aiz...
Lúc này đã là buổi trưa, mấy người bọn họ cũng không ăn cơm trưa mà đến khu phố xa sầm uất Địa Khu, Trác Diệp dặn dò Từ Tam Nhi đi tìm một tửu lâu dừng chân nghỉ, tìm nơi sang sủa một chút.
Trước cửa tửu lâu Phú Tường.
Trác Diệp và Xảo Linh xuống xe, Vinh Vũ Nhi ngó đầu ra dò xét, khẩn trương coi chừng rồi mới đi theo phía sau Trác Diệp xuống xe. Chân nàng ta vừa chạm đất, dường như nhìn thấy người nàng ta không muốn thấy, nàng ta bèn nhanh chóng trốn sau lưng Trác Diệp...
Xảo Linh cau mày nói: Vinh cô nương sẽ không có ý định tiếp tục đi theo chúng ta nữa đấy chứ?
Ai... Ai muốn đi theo các huynh! Vinh Vũ Nhi lườm Xảo Linh một cái xem thường, nhỏ giọng biện bạch một câu, sau đó nói khẽ với Trác Diệp: Trác công tử, tiểu nữ mời ngài ăn cơm! Coi như cảm tạ ơn của ngài chở tiểu nữ đoạn đường này.
Trác Diệp nghiêng đầu mỉm cười nói: Không cần, chit là việc nhỏ, tiện tay mà thôi, không cần phải nói.
Đối với Trác công tử là chuyện nhỏ, nhưng đối với ta là chuyện đại sự đấy! Bữa này ta nhất định phải mời, quyết định như vậy đi! Vinh Vũ Nhi dứt lời không cho từ chối, dẫn đầu nhanh chóng tiến vào cửa tửu lâu...
Cô gái này thật không biết điều. Ai mà cần nàng ta mời khách chứ... Xảo Linh nhìn bóng lưng của Vinh Vũ Nhi, bất mãn lầm bầm.
Trác Diệp bất đắc dĩ lắc đầu, nhẹ giọng nói với Xảo Linh và Từ Tam Nhi: Chúng ta vào thôi.
Xảo Linh gật đầu, đi theo Trác Diệp vào phía trong tửu lâu.
Từ Tam Nhi đi cuối cùng, bỗng nhiên quay đầu lại, liếc qua phía chính cửa ra vào tử lâu cách đó không xa, nhìn sang nam tử thanh y đang nhìn quanh, suy nghĩ gì đó rồi bèn tiến vào trong tửu lâu...
Vinh Vũ Nhi muốn phòng thượng hạng, nhưng lúc này là thời gian ăn cơm, không chỉ phòng thượng hạng đã đầy mà vị trí bên trong đại sảnh cũng dã có nhiều người ngồi, bốn người chỉ có thể chọn một bàn vị trí không xa cửa.
Lông mày Vinh Vũ Nhi thoáng chau lại, dẫn đầu đến ngồi xuống ghế.
Trông thấy Xảo Linh và Từ Tam Nhi cũng ngồi vào bàn, Vinh Vũ Nhi bèn ngạc nhiên nói: Trác công tử, sao hạ nhân của ngài cũng được ngồi vào chung bàn?
Nghe vậyTừ Tam Nhi không có phản ứng gì đặc thù, vẫn nghênh ngang ngồi đó uống trà, Xảo Linh hơi không vui, đưa mắt lườm Vinh Vũ Nhi. Cô nương nhà nàng vốn không xem nàng là người làm, nha đầu này lại tính toán vấn đề đó ư.
Trác Diệp lạnh nhạt trả lời: Nhà ta không có nhiều quy củ như vậy.
Ồ... Vinh Vũ Nhi hơi ngoài ý muốn chớp mắt mấy cái, thấy có vẻ Trác Diệp không có ý muốn tiếp tục đề tài này, nàng ta bèn thức thời ngậm miệng lại, cầm thực đơn lên bắt đầu gọi món ăn, một lát sau đã lựa chọn hơn mười loại đồ ăn, hơn nữa đều là những món đặc sắc của tử lâu....
Vinh cô nương... Trác Diệp nhịn không được mở miệng nói: Chúng ta chỉ có bốn người mà thôi, có lẽ ăn không hết được nhiều đồ ăn như thế..
Vậy... Vậy thì những món này đi. Vinh Vũ Nhi trả thực đơn lại cho tiểu nhị của cửa tiệm, thúc giục: Tiểu nhị ca, phiền giục đầu bếp của các ngươi nhanh lên, đừng để cho chúng ta đợi lâu.
Vâng, thưa quan khách! Mời quan khách, đồ ăn sẽ lập tức lên ngay. Tiểu nhị vui vẻ lên tiếng, quay người nhanh chóng bước đi.
Trác Diệp im lặng nâng trán. Thật ra nàng còn muốn xóa vài món ăn nữa, nhưng thấy tiểu nhị đã chạy đi liền đành phải thôi.
Không lâu sau, rượu và thức ăn được bê lên.
Vinh Vũ Nhi nâng chén rượu, hào sảng nói với Trác Diệp: Trác công tử, gặp nhau chính là duyên, tiểu nữ mời ngài một ly.
Trác Diệp thấy thế bèn liên tục khoát tay nói: Thật không phải, ta không uống rượu.
Nào có đàn ông nào không uống rượu chứ? Vinh Vũ Nhi bĩu môi, ra vẻ không tin nói: Không phải là ngài xem thường ta đó chứ?
Công tử nhà ta thật sự không uống rượu! Xảo Linh vội vàng chen miệng vào nói. Lần trước Trác Diệp bị Phượng Lâm Sách rót rượu, say đến rối tinh rối mù, tửu lượng của nàng như thế nào, Xảo Linh tự nhiên biết rõ.
Ta nói gã sai vặt này sao lại đáng ghét như vậy? Ta nói chuyện với công tử nhà ngươi, ngươi chen vào như vậy làm gì?! Vinh Vũ Nhi mất hứng nói.
Cô...
Được rồi được rồi. Trác Diệp vội vàng hòa giải, nói với Vinh Vũ Nhi: Trác mỗ không có ý xem thường cô nương. Ta thật sự không uống được rượu. Bằng không ta dùng trà thay rượu được không?
Được rồi! Vinh Vũ Nhi cũng không dây dưa nhiều làm gì, thống khoái dùng chén rượu đụng chén trà Trác Diệp một cái, nói: Ta kính trước. Dứt lời bèn ngửa cổ lên, một hơi cạn sạch rượu trong chén.
Trác Diệp mỉm cười, cũng uống hết phần nước trà trong chén, đợi đặt chén trà xuống, nàng vừa nâng mắt lên, lại phát hiện Vinh Vũ Nhi lắc lắc khuôn mặt nhỏ nhắn, vẻ mặt kỳ lạ nhìn qua sau lưng Trác Diệp, Xảo Linh và Từ Tam Nhi cũng vẻ mặt nhìn phía sau lưng nàng...
Làm sao vậy? Trác Diệp thấy lạ quay đầu, ánh mắt rơi vào một thân hình to lớn, nàng dời mắt lên liền đối mặt với gương mặt một đàn ông trẻ tuổi...
Ngươi này đại khái khoảng 25 đến 26 tuổi, mày rậm sáng sủa, mũi thẳng miệng rộng, ngũ quan mặc dù không sánh được với Phượng thị tam huynh đệ và đứa con yêu nghiệt xuất sắc của Liên gia, nhưng dáng vẻ cũng không phải tầm thường, đặc biệt là làn da màu đồng kia khiến cho hắn rất có ý vị nam tính!
Trác Diệp thấy người như vậy thì mắt ngời, nam nhân có làn da màu đồng khỏe mạnh như thế này, nàng lại rất thưởng thức loại hình này...
Nhưng người nọ không nhìn Trác Diệp, chỉ nhìn chằm chằm vào Vinh Vũ Nhi không nói...
Vinh Vũ Nhi bĩu miệng, ủ rũ nói: Sao... Sao đã tới nhanh thế rồi.
Người đàn ông kia không mặn không nhạt nói: Ta đã ở Hoài An thành chờ muội hai ngày rồi.
/178
|