Cẩn Vương phủ.
Thanh Trúc bê chén thuốc tiến vào phòng ngủ của Phượng Lâm Ca, đã thấy Phượng Lâm Ca đang tựa vào đầu giường, khuôn mặt tuấn tú tái nhợt nhìn ra hướng cửa sổ nhưng không biểu lộ gì, tuấn nhan trống trải, hiển nhiên không biết suy nghĩ đã bay rất xa.
Vương gia. Thanh Trúc đi đến trước giường, để khay trà một bên, hơi cúi người, nhẹ giọng thưa.
Phương Lâm Ca không có phản ứng gì, đôi mắt cũng không động, vẫn ngơ ngác thất thần như trước.
Vương gia! Thanh Trúc hơi cao giọng lên, lại gọi thêm một lần nữa.
Hả? Cuối cùng Phượng Lâm Ca cũng có phản ứng lại, từ từ quay đầu lại nhìn Thanh Trúc.
Vương gia, tới giờ ngài uống thuốc rồi. Hai tay Thanh Trúc nâng chén thuốc lên, đưa tới trước mặt Phượng Lâm Ca.
À, được rồi. Phượng Lâm Ca lên tiếng, đưa hai tay nhận chén thuốc, ngửa cổ uống một hơi cạn sạch.
Thanh Trúc nhận cái chén không, lại vội vàng đưa thêm một chén nước trong.
Phượng Lâm Ca nhận lấy, cũng uống sạch mấy ngụm, sau đó đưa cái chén không cho Thanh Trúc.
Thần y nói, kể từ hôm nay dược tắm trị liệu của Vương gia sẽ đổi thành mỗi ngày một lần, canh ba giờ thân sẽ bắt đầu. Nhưng vì thời gian tăng lên là thêm nửa canh giờ nữa có thể sẽ rất tiêu hao thể lực, Vương gia nên ngủ thêm một lát thôi, dưỡng thần đi thôi.
Ừ, lát nữa đi, bây giờ ta cũng không mệt, không ngủ được. Phượng Lâm Ca ôn nhã nói, sau đó ánh mắt lại nhìn ra phía cửa sổ, khẽ thở dài một tiếng, giống như tự nói với bản thân: Nàng đã đi rồi, mới đi có nửa ngày thôi.
Phượng Lâm Ca thực sự muốn tiễn Trác Diệp, nhưng thân thể của hắn cũng rất bất đắc dĩ, mỗi ngày lúc châm cứu, sau hai canh giờ không thể gặp gió, ngay cả cửa hắn cũng không thể ra.
Nhưng... Như thế cũng tốt... khóe miệng Phượng Lâm Ca hơi nhếch lên cười buồn.
Thanh Trúc nghe vậy chỉ đành lắc đầu, trong lòng thầm than một tiếng: Trác cô nương kia vừa đi, cũng mang trái tim của Vương gia bọn họ đi theo.
Hắn thật không rõ, vì sao nàng ta không ở lại nơi này? Ở kinh thành ăn ngon, ở tốt, lại có đến hai Vương gia bảo vệ nàng ta, Hoàng Thượng đối với nàng ta cũng không tệ, nàng ta là một nữ tử bình dân, còn có gì không hài lòng hay sao? Tương lai gả cho Vương gia bọn họ, càng là cả đời vinh hoa phú quý hưởng dụng vô cùng! Tuy nói thân phận nàng ta thấp kém, không đủ tư cách làm Vương phi hoặc Trắc phi, nhưng có thể làm thị thiếp Vương gia nhà hắn, coi như là phúc khí của nàng ta! Hơn nữa, với độ si mê nàng ta của Vương gia, về sau tất nhiên sẽ đối đãi với nàng ta như trân bảo, là một nữ nhân còn cầu gì hơn?! Những nữ nhân khác nằm mộng cũng muốn đạt được sự sủng ái của Vương gia bọn họ, nàng ta lại đi cô phụ tâm ý của Vương gia! Thật sự không biết tốt xấu!
Thanh Trúc đã tin lời Trác Diệp ngày ấy nói, cho rằng trước đây nàng ta thật sự là di dân của Tây Lương quốc, là nữ tữ bị ngăn cách với bên ngoài, đi ra từ trong sơn cốc.
Thanh Trúc! Đỡ ta ra bàn trà phía trước. Bỗng nhiên Phượng Lâm Ca mở miệng nói.
Vâng. Thanh Trúc lấy lại tinh thần từ trong suy nghĩ căm giận, bước lên chỗ phía trước dìu Phượng Lâm Ca rời giường đến cái bàn không xa, ngồi vào chỗ của mình.
Nghiên mực. Lâm Ca lại phân phó.
Thanh Trúc cho rằng Phượng Lâm Ca muốn viết chữ giải sầu, liền không hỏi nhiều, động tác lưu loát trải trang giấy ra, bắt đầu mài mực một bên.
Bởi vì thân thể Phượng Lâm Ca không tốt, không nên đi đi lại lại, Thanh Trúc sợ hắn mỗi ngày ở trong phòng buồn bực nhàm chán nên liền chuẩn bị một ít sách vở và tứ bảo thư phòng (bút, mực, giấy, nghiên) các loại. Đợi hoàn cảnh phù hợp, tinh thần tốt, có thể xem sách một lát hoặc viết mấy chữ, giết chút thời gian.
Phượng Lâm Ca cũng không dùng giấy mà Thanh Trúc đã trải tốt cho mình, dùng tay lấy một mảnh giấy nhỏ cỡ hai ngón tay, lấy bút chấm mực, thoáng suy tư, rồi viết lên, kiểu chữ rất nhỏ.
Thanh Trúc thấy thế thì hơi ngạc nhiên sửng sốt rồi vội vàng dời ánh mắt đi, không nhìn lên nội dung tờ giấy, hắn biết rõ khi Phượng Lâm Ca dùng tờ giấy này ghi thì tất nhiên là không tầm thường, hắn cũng không nên xem.
Đợi nét mực đã khô, Phượng Lâm Ca tháo một chiếc nhẫn phong cách cổ xưa trên tay xuống, dùng ngón cái nhẹ nhàng đẩy bảo thạch đen bóng phía trước, để lộ ra một con dấu nho nhỏ, đè xuống góc phải tờ giấy...
Lúc Thanh Trúc trông thấy Phượng Lâm Ca cầm chiếc nhẫn thì cũng há hốc mồm, ngây dại, cũng đã ba năm Vương gia không sử dụng đến Vân vân ấn giới rồi! rốt cục ngài... muốn làm cái gì?!
Phượng Lâm Ca đóng dấu rồi đeo chiếc nhẫn về lên ngón tay, sau đó hắn cuộn tờ giấy lại, ngước nhìn Thanh Trúc.
Thanh Trúc hiểu ý, vội vàng quay người đi, lát sau hắn ta đã lấy một đoạn gỗ ngắn rỗng ruột đưa tới cho Phượng Lâm Ca.
Phượng Lâm Ca nhét tờ giấy cẩn thận, đưa cho Thanh Trúc nhẹ giọng phân phó: Đi truyền cái này cho ảnh vệ đi.
Thanh Trúc nghe vậy càng kinh ngạc không thôi, trừng mắt nhìn Phượng Lâm Ca một hồi lâu, run rẩy đưa tay nhận lấy cái ống đồng rồi quay người đi.
Lúc thả bồ câu đưa tin lên trời, Thanh Trúc vẫn còn phỏng đoán, rốt cuộc là chuyện gì đáng để Vương gia dùng đến vân vân ấn giới , lại còn kinh động đến vệ ảnh đây? Cả ngày Vương gia yên tĩnh ở trong phòng, an an ổn ổn chữa bệnh, thời gian trôi qua nhàn tản cực kỳ, đáng nhẽ không có việc gì mới đúng chứ! Ngoại trừ việc Trác cô nương đi...
Vừa nghĩ tới Trác Diệp, trong lòng Thanh Trúc không khỏi khẽ động, chẳng lẽ thật sự là....? Chẳng qua nàng ta chỉ là một nữ tử mà thôi, mặc dù Vương gia để ý đến nàng ta cũng sẽ không cần khoa trương đến vậy chứ?
Nhưng Thanh Trúc đã quên, vương gia nhà hắn đã chẳng màng tính mạng vì nàng những hai lần.
Nhưng ... Aiz... Được rồi, Thanh Trúc gãi đầu, quyết định không nghĩ nữa! Hắn tin rằng mặc kệ rốt cuộc Vương gia muốn làm gì nhất định đều là có lý do của ngài ấy.
Vương gia cần nghỉ ngơi sao? Thanh Trúc quay trở lại phòng, nói với Phượng Lâm Ca đang ngồi trước bàn cầm bút long ngẩn người.
Được. Phượng Lâm Ca lấy lại tinh thần, buông bút lông, gật đầu nói.
Thanh Trúc bước lên phía trước, đỡ Phượng Lâm Ca về giường, giúp hắn dịch chăn rồi lui ra khỏi phòng ngủ.
Phượng Lâm Ca chỉ nằm trong chốc lát, sau đó duỗi tay xuống dưới gối, lấy một cái khăn gấm rồi mở ra, bên trong để lộ từng vết loang màu cam mờ. KẸO, ngày ấy vào lúc giao thừa Trác Diệp đưa cho hắn một bịch Nhã khách V9 !
Cái này là kẹo đường, theo như Trác Diệp nói, mỗi lần uống thuốc xong ngậm lấy môt viên, đáng nhẽ nên ăn từ sớm. Nhưng Phượng Lâm Ca vẫn luôn không ăn, cho nên bây giờ còn thừa hơn phân nửa này.
Nhưng bởi vì Trác Diệp đã bóc vỏ, bị không khí oxy hóa nên lúc này cũng đã dính lại rồi!
Phượng Lâm Ca đưa tay, thoáng dùng sức tách ra một chút, dùng hai tay nhặt lấy đưa vào trong miệng, cẩn thận ngậm lấy, dù ăn như thế nào cũng không ra vị ngọt trẻ con.
Phượng Lâm Ca than nhẹ một tiếng, dùng khăn gói kỹ số kẹo còn lại, cẩn thận từng li từng tý cất vào.
Thanh Trúc bê chén thuốc tiến vào phòng ngủ của Phượng Lâm Ca, đã thấy Phượng Lâm Ca đang tựa vào đầu giường, khuôn mặt tuấn tú tái nhợt nhìn ra hướng cửa sổ nhưng không biểu lộ gì, tuấn nhan trống trải, hiển nhiên không biết suy nghĩ đã bay rất xa.
Vương gia. Thanh Trúc đi đến trước giường, để khay trà một bên, hơi cúi người, nhẹ giọng thưa.
Phương Lâm Ca không có phản ứng gì, đôi mắt cũng không động, vẫn ngơ ngác thất thần như trước.
Vương gia! Thanh Trúc hơi cao giọng lên, lại gọi thêm một lần nữa.
Hả? Cuối cùng Phượng Lâm Ca cũng có phản ứng lại, từ từ quay đầu lại nhìn Thanh Trúc.
Vương gia, tới giờ ngài uống thuốc rồi. Hai tay Thanh Trúc nâng chén thuốc lên, đưa tới trước mặt Phượng Lâm Ca.
À, được rồi. Phượng Lâm Ca lên tiếng, đưa hai tay nhận chén thuốc, ngửa cổ uống một hơi cạn sạch.
Thanh Trúc nhận cái chén không, lại vội vàng đưa thêm một chén nước trong.
Phượng Lâm Ca nhận lấy, cũng uống sạch mấy ngụm, sau đó đưa cái chén không cho Thanh Trúc.
Thần y nói, kể từ hôm nay dược tắm trị liệu của Vương gia sẽ đổi thành mỗi ngày một lần, canh ba giờ thân sẽ bắt đầu. Nhưng vì thời gian tăng lên là thêm nửa canh giờ nữa có thể sẽ rất tiêu hao thể lực, Vương gia nên ngủ thêm một lát thôi, dưỡng thần đi thôi.
Ừ, lát nữa đi, bây giờ ta cũng không mệt, không ngủ được. Phượng Lâm Ca ôn nhã nói, sau đó ánh mắt lại nhìn ra phía cửa sổ, khẽ thở dài một tiếng, giống như tự nói với bản thân: Nàng đã đi rồi, mới đi có nửa ngày thôi.
Phượng Lâm Ca thực sự muốn tiễn Trác Diệp, nhưng thân thể của hắn cũng rất bất đắc dĩ, mỗi ngày lúc châm cứu, sau hai canh giờ không thể gặp gió, ngay cả cửa hắn cũng không thể ra.
Nhưng... Như thế cũng tốt... khóe miệng Phượng Lâm Ca hơi nhếch lên cười buồn.
Thanh Trúc nghe vậy chỉ đành lắc đầu, trong lòng thầm than một tiếng: Trác cô nương kia vừa đi, cũng mang trái tim của Vương gia bọn họ đi theo.
Hắn thật không rõ, vì sao nàng ta không ở lại nơi này? Ở kinh thành ăn ngon, ở tốt, lại có đến hai Vương gia bảo vệ nàng ta, Hoàng Thượng đối với nàng ta cũng không tệ, nàng ta là một nữ tử bình dân, còn có gì không hài lòng hay sao? Tương lai gả cho Vương gia bọn họ, càng là cả đời vinh hoa phú quý hưởng dụng vô cùng! Tuy nói thân phận nàng ta thấp kém, không đủ tư cách làm Vương phi hoặc Trắc phi, nhưng có thể làm thị thiếp Vương gia nhà hắn, coi như là phúc khí của nàng ta! Hơn nữa, với độ si mê nàng ta của Vương gia, về sau tất nhiên sẽ đối đãi với nàng ta như trân bảo, là một nữ nhân còn cầu gì hơn?! Những nữ nhân khác nằm mộng cũng muốn đạt được sự sủng ái của Vương gia bọn họ, nàng ta lại đi cô phụ tâm ý của Vương gia! Thật sự không biết tốt xấu!
Thanh Trúc đã tin lời Trác Diệp ngày ấy nói, cho rằng trước đây nàng ta thật sự là di dân của Tây Lương quốc, là nữ tữ bị ngăn cách với bên ngoài, đi ra từ trong sơn cốc.
Thanh Trúc! Đỡ ta ra bàn trà phía trước. Bỗng nhiên Phượng Lâm Ca mở miệng nói.
Vâng. Thanh Trúc lấy lại tinh thần từ trong suy nghĩ căm giận, bước lên chỗ phía trước dìu Phượng Lâm Ca rời giường đến cái bàn không xa, ngồi vào chỗ của mình.
Nghiên mực. Lâm Ca lại phân phó.
Thanh Trúc cho rằng Phượng Lâm Ca muốn viết chữ giải sầu, liền không hỏi nhiều, động tác lưu loát trải trang giấy ra, bắt đầu mài mực một bên.
Bởi vì thân thể Phượng Lâm Ca không tốt, không nên đi đi lại lại, Thanh Trúc sợ hắn mỗi ngày ở trong phòng buồn bực nhàm chán nên liền chuẩn bị một ít sách vở và tứ bảo thư phòng (bút, mực, giấy, nghiên) các loại. Đợi hoàn cảnh phù hợp, tinh thần tốt, có thể xem sách một lát hoặc viết mấy chữ, giết chút thời gian.
Phượng Lâm Ca cũng không dùng giấy mà Thanh Trúc đã trải tốt cho mình, dùng tay lấy một mảnh giấy nhỏ cỡ hai ngón tay, lấy bút chấm mực, thoáng suy tư, rồi viết lên, kiểu chữ rất nhỏ.
Thanh Trúc thấy thế thì hơi ngạc nhiên sửng sốt rồi vội vàng dời ánh mắt đi, không nhìn lên nội dung tờ giấy, hắn biết rõ khi Phượng Lâm Ca dùng tờ giấy này ghi thì tất nhiên là không tầm thường, hắn cũng không nên xem.
Đợi nét mực đã khô, Phượng Lâm Ca tháo một chiếc nhẫn phong cách cổ xưa trên tay xuống, dùng ngón cái nhẹ nhàng đẩy bảo thạch đen bóng phía trước, để lộ ra một con dấu nho nhỏ, đè xuống góc phải tờ giấy...
Lúc Thanh Trúc trông thấy Phượng Lâm Ca cầm chiếc nhẫn thì cũng há hốc mồm, ngây dại, cũng đã ba năm Vương gia không sử dụng đến Vân vân ấn giới rồi! rốt cục ngài... muốn làm cái gì?!
Phượng Lâm Ca đóng dấu rồi đeo chiếc nhẫn về lên ngón tay, sau đó hắn cuộn tờ giấy lại, ngước nhìn Thanh Trúc.
Thanh Trúc hiểu ý, vội vàng quay người đi, lát sau hắn ta đã lấy một đoạn gỗ ngắn rỗng ruột đưa tới cho Phượng Lâm Ca.
Phượng Lâm Ca nhét tờ giấy cẩn thận, đưa cho Thanh Trúc nhẹ giọng phân phó: Đi truyền cái này cho ảnh vệ đi.
Thanh Trúc nghe vậy càng kinh ngạc không thôi, trừng mắt nhìn Phượng Lâm Ca một hồi lâu, run rẩy đưa tay nhận lấy cái ống đồng rồi quay người đi.
Lúc thả bồ câu đưa tin lên trời, Thanh Trúc vẫn còn phỏng đoán, rốt cuộc là chuyện gì đáng để Vương gia dùng đến vân vân ấn giới , lại còn kinh động đến vệ ảnh đây? Cả ngày Vương gia yên tĩnh ở trong phòng, an an ổn ổn chữa bệnh, thời gian trôi qua nhàn tản cực kỳ, đáng nhẽ không có việc gì mới đúng chứ! Ngoại trừ việc Trác cô nương đi...
Vừa nghĩ tới Trác Diệp, trong lòng Thanh Trúc không khỏi khẽ động, chẳng lẽ thật sự là....? Chẳng qua nàng ta chỉ là một nữ tử mà thôi, mặc dù Vương gia để ý đến nàng ta cũng sẽ không cần khoa trương đến vậy chứ?
Nhưng Thanh Trúc đã quên, vương gia nhà hắn đã chẳng màng tính mạng vì nàng những hai lần.
Nhưng ... Aiz... Được rồi, Thanh Trúc gãi đầu, quyết định không nghĩ nữa! Hắn tin rằng mặc kệ rốt cuộc Vương gia muốn làm gì nhất định đều là có lý do của ngài ấy.
Vương gia cần nghỉ ngơi sao? Thanh Trúc quay trở lại phòng, nói với Phượng Lâm Ca đang ngồi trước bàn cầm bút long ngẩn người.
Được. Phượng Lâm Ca lấy lại tinh thần, buông bút lông, gật đầu nói.
Thanh Trúc bước lên phía trước, đỡ Phượng Lâm Ca về giường, giúp hắn dịch chăn rồi lui ra khỏi phòng ngủ.
Phượng Lâm Ca chỉ nằm trong chốc lát, sau đó duỗi tay xuống dưới gối, lấy một cái khăn gấm rồi mở ra, bên trong để lộ từng vết loang màu cam mờ. KẸO, ngày ấy vào lúc giao thừa Trác Diệp đưa cho hắn một bịch Nhã khách V9 !
Cái này là kẹo đường, theo như Trác Diệp nói, mỗi lần uống thuốc xong ngậm lấy môt viên, đáng nhẽ nên ăn từ sớm. Nhưng Phượng Lâm Ca vẫn luôn không ăn, cho nên bây giờ còn thừa hơn phân nửa này.
Nhưng bởi vì Trác Diệp đã bóc vỏ, bị không khí oxy hóa nên lúc này cũng đã dính lại rồi!
Phượng Lâm Ca đưa tay, thoáng dùng sức tách ra một chút, dùng hai tay nhặt lấy đưa vào trong miệng, cẩn thận ngậm lấy, dù ăn như thế nào cũng không ra vị ngọt trẻ con.
Phượng Lâm Ca than nhẹ một tiếng, dùng khăn gói kỹ số kẹo còn lại, cẩn thận từng li từng tý cất vào.
/178
|