Thái dương dần xuất hiện, tia nắng ấm áp từ từ lan ra, cười meo meo nhìn chăm chú vào hạ thế.
Ngoài cửa khách sạn,một chiếc xe ngựa tinh ảo xuất hiện.
Tàn đeo một chiếc mặt nạ bạc che đi nửa gương mặt đứng ở một bên, cẩm bào xanh thẳm, mảnh ngọc xanh đeo bên hông, tóc đen tùy ý dừng lại ở trên vai tung bay. Đồng tử màu nâu nhìn chăm chú vào cô đang đứng dưới chân thành, nàng hôm này thay một bộ quần áo màu xanh, làn váy lay động giống như sự di chuyển của thủy triều trong gió, bên cạnh là hai đứa bé rất đáng yêu
Cô đi đến bên cạnh xe ngựa, Minh Trúc một thân quần áo Nguyệt ngân như cũ đi tới, vươn cánh tay. Lãnh Loan Loan đưa tay đặt một đứa bé ở trong lòng bàn tay của hắn, đứa còn lại đưa cho Minh Mai.
Tàn vừa đứng lên xe ngựa, kéo dây cương, giá-- xe ngựa hướng phía trước chạy tới
4 người Minh Mai đều leo lên ngựa tản ra hai bên, cùng Cô sải bước theo đuôi đi lên
Thời điểm trời chạng vạng, đoàn người rốt cục chạy tới Minh Thành.
Thiên không, sáng mờ che kín thiên không, lửa đỏ một mảnh, giống như một khối gấm vóc sặc sỡ, phô thiên cái
“Tiểu thư.” Thanh âm nghênh đón của bọn thuộc hạ
“Các ngươi như thế nào đến đây?” Minh Mai giục ngựa đi lên phía trước, mi tâm nhíu lại nói
“Thuộc hạ biết được tin tức, các ngài hôm nay hồi Minh Thành, nên tới đón tiếp.”
“Mặt khác, còn có một chuyện muốn bẩm báo tiểu thư.”
“phát sinh chuyện gì sao?”
“Không phải.”bọn thuộc hạ lắc đầu, nhìn hướng cô, thản nhiên trả lời.“Thuộc hạ tra được người tiểu thư muốn tìm hiện tại ở Lục Bảo Lâu.”
Ta sẽ về đó
“Vâng.”
“Chúng ta hiện tại đi Lục Thiên cung.” Cô quay lại nói với đám Minh Lan, buông màn xe, ngồi trở lại trong xe ngựa.
“Giá --”
Lục Bảo Cung • đại sảnh
Một nén hương sau, xe ngựa Lãnh Loan Loan tới bên ngoài cung.
Thân ảnh màu lam từ trên xe ngựa bước xuống, đám người Minh Mai vây quanh hướng vào Lục Bảo Cung.
Bầu trời, ánh nắng chiều sáng lạn.
Gió đêm phất động, tóc đen tung bay. Thân ảnh màu lam bước tới đại sảnh, biểu tình bình tĩnh nhưng lại có chút sốt ruột.
“Tiểu thư, hảo.”
TRong nháy mắt bóng dáng màu lam kia xuất hiện ở trong phòng thì người trong đaại sảnh ngây người. Lục Thiên Bảo cùng vợ cũng vì vẻ đẹp của cô mà sững sốt, chỉ thấy một ánh sáng vàng mờ nhạt, bóng dáng màu lam giống như là từ hải tinh linh đi ra, xinh đẹp khiến người ta không dám tới gần
Ánh mắt cô xẹt qua những người khác, dừng ở nam tử mặc quần áo màu trắng. Bàn tay dưới ống tay áo nắm chặt, môi anh đào khẽ cắn, khắc chế cảm xúc không khống chế được. Mày kiếm, thâm thúy con ngươi đen, mỗi một dạng đều là quen thuộc như vậy.Không phải lão ba thì là ai? Vì nguyên nhân mình mất tích sao? Kia vẻ mặt lãnh ngạo đã lộ ra mỏi mệt, nếp nếp nhăn trên mi mắt cũng nhiều ra mấy cái. Không thể kể ra tâm tình giờ phút này, nàng rất muốn kêu một tiếng ba ba. Nhưng là ba ba, ngươi có từng nhận ra trước mắt chính là nữ nhi của ngài không?
Băng Thiên cũng nhìn Băng Tuyết Nhi,chính là con ngươi kia đã có chút hoang mang. Cô gái tuyệt mỹ này không giống Nhi Nhi, nhưng là ánh mắt kia, cùng hơi thở tỏa ra từ trên người thì lại rất giống!
Ngươi là nữ nhi của ta sao?
Hai phụ tử nhìn nhau, nhưng không ai chịu mở miệng. Là do dự, là sợ hãi, sợ hãi chờ mong cuối cùng hội thất vọng sao?
“Băng huynh, đây là Tuyết Nhi Nhi chắt nữ của ta.”
“Tuyết Nhi, đây là Băng huynh là bằng hữu thúc phụ mới nhận thức.”
Cô mím môi, nghe được lời nói của Lục Thiên Bảo, liền mỉm cười.Có lẽ đây là duyên phận, thân thể nàng hiện tại là chắt nữ của Lục Thiên Bảoữ, nhưng linh hồn của nàng lại là nữ nhi của lão ba. Hai lão ban quyên bản cách thời không, cư nhiên cũng có thể đụng tới cùng nhau,chẳng phải là duyên phận?
“Cha --”
Ngoài cửa khách sạn,một chiếc xe ngựa tinh ảo xuất hiện.
Tàn đeo một chiếc mặt nạ bạc che đi nửa gương mặt đứng ở một bên, cẩm bào xanh thẳm, mảnh ngọc xanh đeo bên hông, tóc đen tùy ý dừng lại ở trên vai tung bay. Đồng tử màu nâu nhìn chăm chú vào cô đang đứng dưới chân thành, nàng hôm này thay một bộ quần áo màu xanh, làn váy lay động giống như sự di chuyển của thủy triều trong gió, bên cạnh là hai đứa bé rất đáng yêu
Cô đi đến bên cạnh xe ngựa, Minh Trúc một thân quần áo Nguyệt ngân như cũ đi tới, vươn cánh tay. Lãnh Loan Loan đưa tay đặt một đứa bé ở trong lòng bàn tay của hắn, đứa còn lại đưa cho Minh Mai.
Tàn vừa đứng lên xe ngựa, kéo dây cương, giá-- xe ngựa hướng phía trước chạy tới
4 người Minh Mai đều leo lên ngựa tản ra hai bên, cùng Cô sải bước theo đuôi đi lên
Thời điểm trời chạng vạng, đoàn người rốt cục chạy tới Minh Thành.
Thiên không, sáng mờ che kín thiên không, lửa đỏ một mảnh, giống như một khối gấm vóc sặc sỡ, phô thiên cái
“Tiểu thư.” Thanh âm nghênh đón của bọn thuộc hạ
“Các ngươi như thế nào đến đây?” Minh Mai giục ngựa đi lên phía trước, mi tâm nhíu lại nói
“Thuộc hạ biết được tin tức, các ngài hôm nay hồi Minh Thành, nên tới đón tiếp.”
“Mặt khác, còn có một chuyện muốn bẩm báo tiểu thư.”
“phát sinh chuyện gì sao?”
“Không phải.”bọn thuộc hạ lắc đầu, nhìn hướng cô, thản nhiên trả lời.“Thuộc hạ tra được người tiểu thư muốn tìm hiện tại ở Lục Bảo Lâu.”
Ta sẽ về đó
“Vâng.”
“Chúng ta hiện tại đi Lục Thiên cung.” Cô quay lại nói với đám Minh Lan, buông màn xe, ngồi trở lại trong xe ngựa.
“Giá --”
Lục Bảo Cung • đại sảnh
Một nén hương sau, xe ngựa Lãnh Loan Loan tới bên ngoài cung.
Thân ảnh màu lam từ trên xe ngựa bước xuống, đám người Minh Mai vây quanh hướng vào Lục Bảo Cung.
Bầu trời, ánh nắng chiều sáng lạn.
Gió đêm phất động, tóc đen tung bay. Thân ảnh màu lam bước tới đại sảnh, biểu tình bình tĩnh nhưng lại có chút sốt ruột.
“Tiểu thư, hảo.”
TRong nháy mắt bóng dáng màu lam kia xuất hiện ở trong phòng thì người trong đaại sảnh ngây người. Lục Thiên Bảo cùng vợ cũng vì vẻ đẹp của cô mà sững sốt, chỉ thấy một ánh sáng vàng mờ nhạt, bóng dáng màu lam giống như là từ hải tinh linh đi ra, xinh đẹp khiến người ta không dám tới gần
Ánh mắt cô xẹt qua những người khác, dừng ở nam tử mặc quần áo màu trắng. Bàn tay dưới ống tay áo nắm chặt, môi anh đào khẽ cắn, khắc chế cảm xúc không khống chế được. Mày kiếm, thâm thúy con ngươi đen, mỗi một dạng đều là quen thuộc như vậy.Không phải lão ba thì là ai? Vì nguyên nhân mình mất tích sao? Kia vẻ mặt lãnh ngạo đã lộ ra mỏi mệt, nếp nếp nhăn trên mi mắt cũng nhiều ra mấy cái. Không thể kể ra tâm tình giờ phút này, nàng rất muốn kêu một tiếng ba ba. Nhưng là ba ba, ngươi có từng nhận ra trước mắt chính là nữ nhi của ngài không?
Băng Thiên cũng nhìn Băng Tuyết Nhi,chính là con ngươi kia đã có chút hoang mang. Cô gái tuyệt mỹ này không giống Nhi Nhi, nhưng là ánh mắt kia, cùng hơi thở tỏa ra từ trên người thì lại rất giống!
Ngươi là nữ nhi của ta sao?
Hai phụ tử nhìn nhau, nhưng không ai chịu mở miệng. Là do dự, là sợ hãi, sợ hãi chờ mong cuối cùng hội thất vọng sao?
“Băng huynh, đây là Tuyết Nhi Nhi chắt nữ của ta.”
“Tuyết Nhi, đây là Băng huynh là bằng hữu thúc phụ mới nhận thức.”
Cô mím môi, nghe được lời nói của Lục Thiên Bảo, liền mỉm cười.Có lẽ đây là duyên phận, thân thể nàng hiện tại là chắt nữ của Lục Thiên Bảoữ, nhưng linh hồn của nàng lại là nữ nhi của lão ba. Hai lão ban quyên bản cách thời không, cư nhiên cũng có thể đụng tới cùng nhau,chẳng phải là duyên phận?
“Cha --”
/60
|