Bàn tay to của Lăng Phong giơ lên, làm cho những người đang huyên náo phía dưới chợt dại ra. Không ít thì nhiều, không ai rời mắt được Băng Tuyết Nhi cũng những con người xuất sắc bên cạnh nàng.
Sau khi nghe Lăng Phong chậm rì rì thông báo cho mọi người quy tắc của Đại hội võ lâm, tấm vải đỏ phủ lên cái trống to đặt một bên đài chiến đấu được bỏ xuống. Tay Lăng phong cầm dùi trống đánh mạnh vào mặt trống da trâu, tức thì thanh âm “Thùng thùng thùng…” nổi lên, đem theo khí thế anh dũng hào hùng.
Sau tiếng trống cuối cùng, hai bóng dáng từ trong đám người lố nhố bay vút lên, như chim ưng oai dũng ngự trên đài cao.
“Tại hạ Vương Hổ, phái Không Động.”
“Tại hạ Bạch Hoạ, phái Thanh Thành.”
Hai người vừa bước lên đài chắp tay trước ngực hướng mọi người tự giớithiệu. Vương Hổ này mày rộng mắt to, vô cùng cao lớn, quần áo màu xanh ngọc, thoạt trông vô cùng uy vũ. Mà Bạch Họa kia dáng người cao gầy, khuôn mặt nhã nhặn, trang phục màu xanh, không giống người trong võ lâm, ngược lại còn giống thư sinh mọt sách, chỉ có con ngươi thâm thuý kia lộ ra vài phần lợi hại.
“Nguyên lai là đệ thử phái Không Động và Thanh Thành.”
“……”
Mọi người ở dưới đài nhỏ giọng nói thầm, hai người này trên giang hồ coi như cũng có chút danh tiếng đi, nhưng mà xem hai người một vạm vỡ một gầy gò, không biết kết quả sẽ như thế nào?
“Bắt đầu đi.” Lăng Phong đứng lên, hướng tới hai người đó gật đầu. Ánh mắt thâm thuý nhìn về hướng cô, liền thấy cô bị một đám người vây quanh, như một nữ vương cao cao tại thượng. Váy dài quần la màu lửa đỏ theo gió núi lơ đãng bay bay tạo thành độ cong duyên dáng, vài sợi tóc đen trên trán cũng nhẹ nhàng bay bay. Bảy năm trước nàng còn là một oa nhi mười mấy tuổi tuổi phấn điêu ngọc mài, 1 năm sau lại trổ mã xinh đẹp như vậy, làm người ta nhịn không được mà trưởng nàng là tiên nữ. Mà bóng dáng lãnh lệ khó dò kia vẫn như trước, không biết 1 năm qua nàng sống thế nào? Mặc dù có nghe nói hoàng thượng 1 năm trước đã độc sủng một mình nàng, nhưng hiện tại sa nàng lại xuất hiện ở đây? Nam nhân kia dù tuấn mỹ phóng khoáng thế nào cũng làm sao có thể để thê tử tuyệt mỹ của mình đi đó đi đây thế này?
Con ngươi thâm thuý bất tri bấtgiác hiện lên chút tà mị, nháy mắt lại trở về khuôn mặt như cũ. Haizz,có lẽ là hắn nghĩ nhiều rồi. Làm sao hắn quên được, 1 năm trước nàngđã là tiểu yêu vương phi không ai địch nổi, hiện tại chỉ sợ là càng ngày càng lợi hại thôi. Nhìn tuấn nam mĩ nữ đứng bên người nàng, ai cũng đều khí độ bất phàm. Chính là cũng không nghĩ tới, Mị kia cùng mình uống rượu một đêm lại là thuộc hạ của Vương gia. Như vậy nữ tử làm cho hắn khổ sở trước đây là ai? Còn không phải là cô sao?
“Đa tạ.”
Một tiếng trầm ổn, khiêm tốn truyền đến, Lăng Phong ngoái đầu lại đã thấy Vương Hổ thuộc Không Động phái kia đã bị Bạch Hoạ đánh bại,khổ người cao lớn chật vật, mà Bạch Hoạ gầy còn hai tay ôm quyền,biểu tình trầm ổn, nhưng bất tri bất giác lại toả ra khí độ không tầm thường.
Vương Hổ chật vật đứng thẳng dậy, trừng mắt nhìn Bạch Hoạ, sau đó ôm quyền nói gì đó rồi phi thân xuống đài.
“Không biết có vị đại hiệp nào nguyện cùng tại hạ luận bàn võ công nữa hay không?” Sau khi Vương Hổ rời đi, Bạch Hoạ Niên, ướng tới trước đài cao giọng nói.
“Ta đến.” Một âm thanh vang dội vọng đến, mọi người vừa nhốn nháo đã thấy một bóng dáng màu đen dừng ở trên đài. Người vừa đến khuôn mặt bình thường, dáng người cao to. Chòm râu to che cả hai má theo ăn nói chuyện mà rung động, mọi người nhất thời không nhìn ra được hắn rốt cuộc là người của môn phái nào.
“Xin hỏi tôn tính đại danh của các hạ đây?” Bạch Hoạ nhìn hắn, trong óc cũng hiện ra chút mờ mịt. Người này hẳn chưa từng gặp qua, nhưng nhìn hắn vừa rồi đúng là công lực thâm hậu, thật không nhịn được mà dò xét.
“Ta là ai, các ngươi đều không cần biết.” Người vừa tới lời nói có chút ngạo mạn, ánh mắt hẹp dài đảo qua mọi người, cuối cùng dừng lại trên người Lăng Phong đang ngồi.
“Nhưng là ta sẽ thắng tất cả các võ lâm nhân sĩ ở đây, vậy nên các ngươi kêu ta là tân võ lâm minh chủ cũng không tệ.” Bàn tay to ngoắc ngoắc chỉ hướng Lăng Phong, ánh mắt xẹt qua một tia âm hiểm. Đã im lặng nhiều nay để chuẩn bị trở thành bá chủ võ lâm, anh tài, võ công đều không thiếu, hôm nay có lẽ là ngày thực hiện rồi.
“Ngông cuồng, ngươi dám ăn nói lớn mật như vậy.”
“Làm càn, có bản lĩnh đánh qua chúng ta rồi nói sau.”
“……”
Lời nói nam tử vừa nói ra, lập tức khơi dậy tức giận của mọi người. Tuy rằng không ít người cũng nhăm nhe ngôi vị võ lâm minh chủ này, nhưng tự biết mình không có năng lực. Nhưng nam tử này vừa đến đã cho mọi người biết dã tâm của mình như vậy, còn không để võ lâm minh chủ đương nhiệm vào mắt. cuồng vọng như vậy, nếu hắn thực sự ngồi lên chiếc ghế minh chủ võ lâm, bọn họ chắc cũng không có bao nhiêu ngày lành.
“Minh chủ, người này miệng lưỡi ngông cuồng, phái Võ Đang ta nguyện ý cùng hắn đấu một hồi.” Chưởng môn phái Võ Đang đứng dậy, hắn khuôn mặt hơi gầy,quần áo màu xanh, hai mắt hữu thần, nội liễm trầm ổn, rất có khí thế.
“Minh chủ, phái Nga Mi ta cũng nguyện cùng hắn tỉ thí.” Chưởng môn phái Nga Mi, Tuệ Tĩnh sư thái cũng đứng dậy, nàng cầm trong tay phất trần, quần áo màu tro, khuôn mặt có vài phần lợi hại.
“Còn có ta phái Thiếu Lâm……”
“Phái Không Động.”
“……”
Các võ lâm môn phái hết thảy đứng dậy, đều muốn cùng kẻ cuồng vọng kia một sống một còn.
“Ha ha ha……” Kẻ kia một trận cười đến điên dại, “Đều lên đây đi, các ngươi tất cả đều xông lên, ta cũng không sợ.”
Lời nói của hắn càng khiến cho chúng nhân sĩ võ lâm càng thêm chán ghét,ngay cả Lăng Phong cũng nhíu mày thật sâu. Người này rốt cuộc là ở đâumà đến? Trên giang hồ hắn cũng chưa gặp qua bao giờ.
Băng Tuyết Nhi mày liễu nhíu nhíu, mắt đen liếc qua nam tử trên đài. Người này nhìn cũng không đến nỗi, không nghĩ tới lại thật sự là kẻ cuồng vọng như vậy. Đột nhiên, một nữ đồ đệ Nga Mi cùng hắn giao chiến đến gần sát nàng làm nàng không thể không để ý đến. Ánh mắt kia thật sự rất giống,giống hệt như lời Tân Duyên Dật miêu tả về Diệp Huyền. Nhớ rõ Tân Duyên Dật từng nói, Diệp Huyền này rất giỏi thuật dịch dung, mà cho dù có dịch dung hay không thì cũng không thể thay đổi ánh mắt. Một người cho dù có thay hình đổi dạng thế nào thì đôi mắt cũng sẽ không biến đổi nhiều, chẳng lẽ người này chính là Diệp Huyền sao?
“Diệp Huyền…”
Sau khi nghe Lăng Phong chậm rì rì thông báo cho mọi người quy tắc của Đại hội võ lâm, tấm vải đỏ phủ lên cái trống to đặt một bên đài chiến đấu được bỏ xuống. Tay Lăng phong cầm dùi trống đánh mạnh vào mặt trống da trâu, tức thì thanh âm “Thùng thùng thùng…” nổi lên, đem theo khí thế anh dũng hào hùng.
Sau tiếng trống cuối cùng, hai bóng dáng từ trong đám người lố nhố bay vút lên, như chim ưng oai dũng ngự trên đài cao.
“Tại hạ Vương Hổ, phái Không Động.”
“Tại hạ Bạch Hoạ, phái Thanh Thành.”
Hai người vừa bước lên đài chắp tay trước ngực hướng mọi người tự giớithiệu. Vương Hổ này mày rộng mắt to, vô cùng cao lớn, quần áo màu xanh ngọc, thoạt trông vô cùng uy vũ. Mà Bạch Họa kia dáng người cao gầy, khuôn mặt nhã nhặn, trang phục màu xanh, không giống người trong võ lâm, ngược lại còn giống thư sinh mọt sách, chỉ có con ngươi thâm thuý kia lộ ra vài phần lợi hại.
“Nguyên lai là đệ thử phái Không Động và Thanh Thành.”
“……”
Mọi người ở dưới đài nhỏ giọng nói thầm, hai người này trên giang hồ coi như cũng có chút danh tiếng đi, nhưng mà xem hai người một vạm vỡ một gầy gò, không biết kết quả sẽ như thế nào?
“Bắt đầu đi.” Lăng Phong đứng lên, hướng tới hai người đó gật đầu. Ánh mắt thâm thuý nhìn về hướng cô, liền thấy cô bị một đám người vây quanh, như một nữ vương cao cao tại thượng. Váy dài quần la màu lửa đỏ theo gió núi lơ đãng bay bay tạo thành độ cong duyên dáng, vài sợi tóc đen trên trán cũng nhẹ nhàng bay bay. Bảy năm trước nàng còn là một oa nhi mười mấy tuổi tuổi phấn điêu ngọc mài, 1 năm sau lại trổ mã xinh đẹp như vậy, làm người ta nhịn không được mà trưởng nàng là tiên nữ. Mà bóng dáng lãnh lệ khó dò kia vẫn như trước, không biết 1 năm qua nàng sống thế nào? Mặc dù có nghe nói hoàng thượng 1 năm trước đã độc sủng một mình nàng, nhưng hiện tại sa nàng lại xuất hiện ở đây? Nam nhân kia dù tuấn mỹ phóng khoáng thế nào cũng làm sao có thể để thê tử tuyệt mỹ của mình đi đó đi đây thế này?
Con ngươi thâm thuý bất tri bấtgiác hiện lên chút tà mị, nháy mắt lại trở về khuôn mặt như cũ. Haizz,có lẽ là hắn nghĩ nhiều rồi. Làm sao hắn quên được, 1 năm trước nàngđã là tiểu yêu vương phi không ai địch nổi, hiện tại chỉ sợ là càng ngày càng lợi hại thôi. Nhìn tuấn nam mĩ nữ đứng bên người nàng, ai cũng đều khí độ bất phàm. Chính là cũng không nghĩ tới, Mị kia cùng mình uống rượu một đêm lại là thuộc hạ của Vương gia. Như vậy nữ tử làm cho hắn khổ sở trước đây là ai? Còn không phải là cô sao?
“Đa tạ.”
Một tiếng trầm ổn, khiêm tốn truyền đến, Lăng Phong ngoái đầu lại đã thấy Vương Hổ thuộc Không Động phái kia đã bị Bạch Hoạ đánh bại,khổ người cao lớn chật vật, mà Bạch Hoạ gầy còn hai tay ôm quyền,biểu tình trầm ổn, nhưng bất tri bất giác lại toả ra khí độ không tầm thường.
Vương Hổ chật vật đứng thẳng dậy, trừng mắt nhìn Bạch Hoạ, sau đó ôm quyền nói gì đó rồi phi thân xuống đài.
“Không biết có vị đại hiệp nào nguyện cùng tại hạ luận bàn võ công nữa hay không?” Sau khi Vương Hổ rời đi, Bạch Hoạ Niên, ướng tới trước đài cao giọng nói.
“Ta đến.” Một âm thanh vang dội vọng đến, mọi người vừa nhốn nháo đã thấy một bóng dáng màu đen dừng ở trên đài. Người vừa đến khuôn mặt bình thường, dáng người cao to. Chòm râu to che cả hai má theo ăn nói chuyện mà rung động, mọi người nhất thời không nhìn ra được hắn rốt cuộc là người của môn phái nào.
“Xin hỏi tôn tính đại danh của các hạ đây?” Bạch Hoạ nhìn hắn, trong óc cũng hiện ra chút mờ mịt. Người này hẳn chưa từng gặp qua, nhưng nhìn hắn vừa rồi đúng là công lực thâm hậu, thật không nhịn được mà dò xét.
“Ta là ai, các ngươi đều không cần biết.” Người vừa tới lời nói có chút ngạo mạn, ánh mắt hẹp dài đảo qua mọi người, cuối cùng dừng lại trên người Lăng Phong đang ngồi.
“Nhưng là ta sẽ thắng tất cả các võ lâm nhân sĩ ở đây, vậy nên các ngươi kêu ta là tân võ lâm minh chủ cũng không tệ.” Bàn tay to ngoắc ngoắc chỉ hướng Lăng Phong, ánh mắt xẹt qua một tia âm hiểm. Đã im lặng nhiều nay để chuẩn bị trở thành bá chủ võ lâm, anh tài, võ công đều không thiếu, hôm nay có lẽ là ngày thực hiện rồi.
“Ngông cuồng, ngươi dám ăn nói lớn mật như vậy.”
“Làm càn, có bản lĩnh đánh qua chúng ta rồi nói sau.”
“……”
Lời nói nam tử vừa nói ra, lập tức khơi dậy tức giận của mọi người. Tuy rằng không ít người cũng nhăm nhe ngôi vị võ lâm minh chủ này, nhưng tự biết mình không có năng lực. Nhưng nam tử này vừa đến đã cho mọi người biết dã tâm của mình như vậy, còn không để võ lâm minh chủ đương nhiệm vào mắt. cuồng vọng như vậy, nếu hắn thực sự ngồi lên chiếc ghế minh chủ võ lâm, bọn họ chắc cũng không có bao nhiêu ngày lành.
“Minh chủ, người này miệng lưỡi ngông cuồng, phái Võ Đang ta nguyện ý cùng hắn đấu một hồi.” Chưởng môn phái Võ Đang đứng dậy, hắn khuôn mặt hơi gầy,quần áo màu xanh, hai mắt hữu thần, nội liễm trầm ổn, rất có khí thế.
“Minh chủ, phái Nga Mi ta cũng nguyện cùng hắn tỉ thí.” Chưởng môn phái Nga Mi, Tuệ Tĩnh sư thái cũng đứng dậy, nàng cầm trong tay phất trần, quần áo màu tro, khuôn mặt có vài phần lợi hại.
“Còn có ta phái Thiếu Lâm……”
“Phái Không Động.”
“……”
Các võ lâm môn phái hết thảy đứng dậy, đều muốn cùng kẻ cuồng vọng kia một sống một còn.
“Ha ha ha……” Kẻ kia một trận cười đến điên dại, “Đều lên đây đi, các ngươi tất cả đều xông lên, ta cũng không sợ.”
Lời nói của hắn càng khiến cho chúng nhân sĩ võ lâm càng thêm chán ghét,ngay cả Lăng Phong cũng nhíu mày thật sâu. Người này rốt cuộc là ở đâumà đến? Trên giang hồ hắn cũng chưa gặp qua bao giờ.
Băng Tuyết Nhi mày liễu nhíu nhíu, mắt đen liếc qua nam tử trên đài. Người này nhìn cũng không đến nỗi, không nghĩ tới lại thật sự là kẻ cuồng vọng như vậy. Đột nhiên, một nữ đồ đệ Nga Mi cùng hắn giao chiến đến gần sát nàng làm nàng không thể không để ý đến. Ánh mắt kia thật sự rất giống,giống hệt như lời Tân Duyên Dật miêu tả về Diệp Huyền. Nhớ rõ Tân Duyên Dật từng nói, Diệp Huyền này rất giỏi thuật dịch dung, mà cho dù có dịch dung hay không thì cũng không thể thay đổi ánh mắt. Một người cho dù có thay hình đổi dạng thế nào thì đôi mắt cũng sẽ không biến đổi nhiều, chẳng lẽ người này chính là Diệp Huyền sao?
“Diệp Huyền…”
/60
|